Hạo Thiên nhìn vào vết lõm bằng hạt đậu, quan sát xung quanh, không thấy gì khác cả. Thử đưa tay vặn nhưng vẫn không được, không có gì xoay chuyển cả. Cả người Hạo Thiên cùng xúm lại nhìn, bất ngờ tiểu Siêu nói
"Ca ca, ở đây có vết đỏ lạ lắm! "
Hạo Thiên quay sang nhìn, một vết đỏ nhỏ ở góc khuất của hòn đá, thảo nào cậu đứng bên này nên không thấy được, nó nhỏ và nằm ở mặt bên kia nên cậu không thấy. Nhìn thử, lại nhìn xung quanh, trong phạm vi km hoàn toàn không có loại cây nào mà có chất dịch đỏ, thậm chí hồ dung nham cách đây tận km cũng không thể nào mà bị gió thổi bay đến đây được. Hạo Thiên hỏi
"Trước lúc đi cha của hai đứa có bị chảy máu không? "
Tiểu Bảo nói
"Đệ cũng không biết, lúc cửa mở ra thì cha bảo với chúng ta có gì đó trên trời kìa, quay lại nhìn xem nên chúng ta quay đi, cũng không để ý nữa. Tới lúc quay lại thì cửa đã mở rồi, sau khi dặn dò thì cha vào đó rồi không thấy về nữa."
Tiểu Bảo và tiểu Lam bắt đầu nức nở, sắp khóc rồi. An Lam Nguyệt dỗ
"Nào nào, không có gì cả. Hai đệ rất mạnh mẽ mà đúng không, nếu mạnh mẽ thì không được khóc, người ta sẽ nói mình yếu đuối đấy"
Cả ngừng lại, gật đầu nhìn An Lam Nguyệt. Hạo Thiên nói
"Tiểu Bảo, đưa tay đệ đây"
Tiểu Bảo tiến tới, đưa bàn tay nhỏ cho Hạo Thiên. Hạo Thiên mỉm cười nói
"Nhắm mắt lại đi, cả muội nữa tiểu Lam"
Cả không hiểu nhưng vẫn làm theo, nếu như Hạo Thiên đoán không lầm thì đây là máu đi. Mà nếu đứa đã gọi Tề Mạc Thiên tiền bối là cha thì hẳn phải có huyết thống với nhau, vậy thì dùng máu của đứa nhỏ này chắc là được rồi. Hạo Thiên điểm một huyệt, làm cho tiểu Bảo không cảm thấy đau, sau đó lấy ra một bình thủy tinh nhỏ và cây kim, Hạo Thiên chích nó vào ngó tay của tiểu Bảo, làm cho máu chảy ra, nhỏ giọt vào ống thủy tinh nhỏ này, đến khi gần đầy thì dừng lại. Dùng thuật trị thương để làm lành vết thương và làm cho cánh tay của tiểu Bảo có cảm giác trở lại. Xong xuôi, Hạo Thiên nói
"Mở mắt ra đi"
Cả từ từ mở mắt, tiểu Bảo hỏi
"Ca làm gì mà tay đệ không có cảm giác vậy? "
Hạo Thiên cười nói
"Không có gì!"
Nếu Tề Mặc Thiên lúc đó không muốn cho nhóc thấy cách thức mở cửa mật đạo thì hẳn phải có lí do gì đó, hiện tại ta cũng sẽ không cho đệ thấy. Ta nghĩ chắc hẳn người không muốn để hai đứa đau lòng khi phải thấy cảnh người ra đi. Hạo Thiên quay lưng lại, che đi hòn đá, không để cho đứa nhóc thấy, nhỏ vào chỗ lõm một giọt máu rồi lập tức cất đi, chờ đợi kết quả. Giọt máu sau khi nằm gọn trong chỗ lõm thì khô rút trong tích tắc. Hạo Thiên đứng dậy nhìn, một vệt sáng dần dần hiện lên, tạo thành một cánh cửa đủ cho người vào.
"Rầm... Rầm... Rầm.... "
Cánh cửa mở ra, tạo thành một lối đi dài, bên lối đi thì hàng dài những ngọn lửa được tạo nên bằng mana, những ngọn lửa sáng dần lên, hành lang càng ngày càng sáng. Cả người bước vào trong, hang động dài sáng bóng, phản chiếu cả gương mặt người. Đưa tay sờ thử, lạnh băng. Nó lạnh, nhưng không hề tỏa ra, chỉ là lạnh trên bề mặt mà thôi. Mật đạo này làm sao lại bí ẩn như vậy, mới chỉ là hành lang thôi mà đã xuất hiện thứ mình chưa từng thấy trước đây. Cả người tiến vào sâu hơn, phía trong ngày càng mở rộng ra, đi được khoảng km, xuất hiện trước mắt cả là một mảnh đất rộng lớn, toàn khu là một màu lam sáng bóng. Một lăng mộ to lớn xuất hiện trước mắt cả người, dưới chân họ là hàng trăm bậc thang dẫn xuống phía dưới. Đây là một khu vực hình vuông, xung quanh là dòng nước trong bao bọc lăng mộ, có bậc thang dẫn xuống, nằm chính giữa là lăng mộ lớn, bên ngoài trang trí trụ ở góc, trước cửa vào có ngọn lửa đỏ đang cháy, dường như đã cháy ở đây rất lâu rồi. Phía trên cũng được bao phủ bởi một lớp màn đá như ngoài hành lang kia.
Cả bước xuống những bậc thang dài, chậm rãi từ từ. Đi về phía lăng mộ, di chuyển vào bên trong, lại bước qua hành lang dài xuyên suốt rồi xuất hiện trước mắt họ là một cỗ quan tài làm từ băng nằm chính giữa đại điện này. Đi tới sờ thử, vẫn là lạnh nhưng không hề tỏa ra mà là lạnh bên trong. Hạo Thiên nhìn đứa nhỏ đang sợ hãi kia, khuôn mặt chúng đã bắt đầu lộ rõ sự hoang mang, lo sợ từ khi bước xuống những bậc thang dài. Hạo Thiên hỏi
" đứa có muốn ra ngoài không? "
đứa nhóc lắc đầu, vẫn tiếp tục nhìn. Hạo Thiên đưa tay đẩy nắp nhưng mới chỉ xê dịch được cm thì một vầng sáng trắng hiện lại, tạo ra một bóng người hư ảo lơ lửng trên không, với mái tóc dài màu vàng, quần tây đen và áo sơ mi trắng bỏ thùng, phần trên khuôn mặt không hiểu sao lại mờ đi, chỉ thấy được đôi môi đang dần mỉm cười, với dáng vẻ điển trai lại cười lên nữa, khiến người khác phải xao xuyến, nhìn người mà cười nói
"Xin chào những người hữu duyên. Ta là Tề Mặc Thiên, chủ nhân ở đây, ta gọi nơi này Bích Thảo trang. Ta hiện tại chỉ là một tàn ảnh mà thôi, ta để lại lời nhắn nơi này để có thể nói với các ngươi vài chuyện.
Thứ nhất, hẳn các ngươi đã gặp đứa nhóc con ở đây rồi nhỉ. Mà không gặp sao được, có chúng thì mới vào được nơi này cơ mà. Chúng là những đứa con đáng yêu của ta đấy, các ngươi phải chăm sóc chúng thật tốt đấy. Ta tặng sơn trang này cho các ngươi, linh khí ở đây rất tốt, bất kì cái gì ở đây cũng đều dùng để cứu người, nhưng cũng có những loại cây dùng để giết người đấy, hô hô hô. Các ngươi có thể lấy bất kì cái gì các ngươi cần, bất kì cái gì đều quý giá cả.
Thứ hai, ta để lại trong này thứ rất quan trọng, mà ta dùng cả đời mình để nghiên cứu ra. Ta gọi nó là khôi lỗi, đứa nhóc đó cũng là khôi lỗi đấy, chúng được ta tạo ra từ rất lâu rồi, ta bỏ đi cũng rất lâu rồi, hẳn chúng rất buồn khi ta đi. Mà biết làm sao được, ta đâu thể dẫn chúng theo. Các ngươi thấy thực lực của chúng không, rất mạnh đúng không, mà lại không biết đau nữa, hay gọi chúng là robot cũng có lý đấy. Cách làm ra ta để bên trong cỗ quan tài này, ngươi có thể học nó nhưng không được phép truyền ra ngoài đâu đấy.
Đến đây thôi, tàn ảnh này không dùng được lâu, ta phải đi rồi. Mong các ngươi đối xử thật tốt với các con của ta, đừng làm chúng phải buồn nữa!!!"
Đến đây thì tàn ảnh mờ dần, hai đứa nhóc gào lên khóc, chạy về phía tàn ảnh, nhưng không thể nào bắt được. Hạo Thiên để ý thấy, khi hai đứa nhóc chạy tới, tàn ảnh đó đã mỉm cười. Một tàn ảnh mà có thể tự do làm điều mình muốn sao? Lại còn, hay như nói chuyện hơi lạc sang chủ đề khác hơi nhiều rồi. Tiền bối này cũng thật là, haizzz....
Hạo Thiên tiến tới, vỗ vai hai đứa nhóc, An Lam Nguyệt dắt chúng ra ngoài, để lại Hạo Thiên và tiểu Siêu bên trong. Hạo Thiên đưa tay đẩy nắp quan tài ra,..... Cả trừng mắt nhìn, hoàn toàn không có cỗ thi thể nào cả. Chỉ có quyển sách và một bức thư mà thôi. Lại thư? Hạo Thiên hơi nhăn mày, cầm lấy lá thư và quyển sách ra.
Quyển sách chỉ đơn giản đề bảy chữ "Khôi lỗi, Tề Mặc Thiên đã viết". Còn lá thư được gấp lại gọn gàng để cạnh quyển sách. Mở thư ra xem, lần này chứ ít hơn những lần trước, nó viết
"Xin chào, ta còn một lời nhắn nữa. Hai đứa con của ta hẳn cũng đã chờ ta ít nhất cũng năm rồi, mong các ngươi đối xử tốt với chúng, cho chúng một tình yêu thương. Mặc dù là khôi lỗi nhưng chúng được tạo nên từ chính máu thịt ta, ta xem chúng như con ruột của mình.
Còn về việc cỗ quan tài không có ai thì, điều đó là đương nhiên rồi. Ta đã chết đâu mà nằm đây cơ chứ, ha ha ha ha.... E hèm, ta đến từ đại lục khác bị người của Thiên giới đuổi giết, nên mới bất đắc dĩ mà trốn xuống Thiên Vũ đại lục này để trốn tạm một thời gian. Trong quá trình này ta đã nghiên cứu ra khôi lỗi, ta đã thử chế tạo và thành công tạo ra đứa bé đó. Chúng có nét na ná ta đúng không, lại rất xinh đẹp nữa. Ta vừa hoàn thành và ở cùng với chúng một thời gian thì bọn kia đã tìm được tới bên ngoài nơi này, ta sợ chúng sẽ vào bên trong nên đã tìm cớ mà đi, để bọn nhóc lại đây. Ta dụ kẻ thù đi xa để các con ta không gặp nguy hiểm. Ta cũng không biết mình có trốn được không nữa, nhưng không sao, chỉ cần các ngươi bảo vệ và cho các con ta tình thương là được... Còn lăng mộ này, vốn không có ai nên cũng không cần dọn dẹp làm gì, chỉ mong các ngươi bảo quản nơi này cho tốt là được rồi"
Hạo Thiên và tiểu Siêu đọc thư xong, thoáng gật đầu, như thể người đó đang ở kế bên mà ủy thác cho họ....