"Ta có làm chuyện gì dại dột à? Ta chỉ đang hỏi tên học sinh thôi mà! "
Nghiêm lão sư khó hiểu hỏi. Người học sinh này lại "chậc" một tiếng, nhăn mặt nói
"Nghiêm lão sư, ngài là người vào thay thế cho vị lão sư bị đuổi việc trước đó đúng không!? Ngài có biết lí do vì sao ông ấy bị đuổi không? "
Nghiêm lão sư suy nghĩ một lúc, nói
"Vì có những hành vi xem thường đối với người có cấp bậc cao hơn thì phải!?"
An Lam Nguyệt lúc này, kéo vai Hạo Thiên, nói khẽ
"Chúng ta đi thôi. Ở đây nghe họ nói nhảm à"
Hạo Thiên cười cười, nói
"Không có. Dù sao cũng là chúng ta làm phiền những tiết học của giáo viên khác, ở đây đợi một chút đi"
Học sinh nội viện gật đầu, lại bảo
"Ngài có biết ông ta đã xem thường ai không? "
Nghiêm lão sư lắc đầu, lại nói
"Không biết mặt, nhưng nghe bảo là các học sinh ưu tú của khu A cùng với tư lệnh và đại tư lệnh"
Học sinh này vỗ tay cái bốp, nói
"Nó đấy. Người mà ông ta đắc tội đang đứng ngay sau ngài đấy"
Nghiêm lão sư giật mình quay phắt lại, bật thốt
"Sao có thể trẻ như thế được? "
Học sinh này lại bảo
"Vì thế mới nói là đại tư lệnh và tư lệnh trẻ tuổi nhất của học viện từ trước đến nay. Nghiêm lão sư ngài lại chọc phải người không nên chọc rồi"
Nghiêm lão sư miệng lắp bắp, đi tới trước mặt nhóm Hạo Thiên, nói
"đại... Đại tư lệnh, tôi... Tôi không có ý mạo phạm ngài. Chỉ là hiểu lầm thôi"
Hạo Thiên gật đầu, nói
"Được rồi. Dù sao lão sư cũng không làm gì sai cả, hiện giờ chúng ta đi được rồi chứ? "
Nghiêm lão sư ngẩn ngơ một lúc, lập tức gật đầu đáp
"Được... Được chứ, các ngài cứ đi đi"
Hạo Thiên gật đầu, cả người lại tiếp tục tiến về KTX, trở về căn phòng đã lâu không trở lại.
Mở cánh cửa bước vào, đứa tay bật đèn, căn phòng sáng sủa hơn hẳn. Vẫn là không gian xưa, vẫn cách bày trí này nhưng nó lại vắng vẻ và thoang thoảng sự quạnh hiu. Không còn không khí vui vẻ, đông đúc và ôn ào như trước nữa. Hạo Thiên dừng dòng suy nghĩ, không muốn để mình phải nhớ đến rồi lại buồn.
Căn phòng không chút bụi bặm, đặt mông ngồi xuống ghế, Hạo Thiên nhìn quanh căn phòng. Tử Kiệt tiến tới, ngồi trước mặt Hạo Thiên, áp mặt mình lên đùi cậu, khuôn mặt hí hửng gọi
"Cha ơi."
Hạo Thiên nhìn xuống, "ân" một tiếng, nói
"Có chuyện gì? "
Tử Kiệt vui vẻ, nói
"con muốn xoa đầu"
Hạo Thiên mỉm cười, nói
"Được, ta xoa đầu cho con"
Hạo Thiên đưa tay khẽ xoa đầu Tử Kiệt, lại đưa tay vuốt mái tóc dài. Nhìn Tử Kiệt như chú cún nhỏ ngoan ngoãn dưới chân cậu, vui vẻ được chủ vuốt ve.
An Lam Nguyệt và tiểu Siêu kế bên mỉm cười, vui vẻ nhìn cả hai. Lại bảo
"Còn tháng nữa là bọn Hắc Hổ tông tới. Đệ có định rèn luyện một chút không? "
Hạo Thiên gật đầu, đáp
"Chúng ta vào không gian hệ đối kháng với nhau đi, rèn luyện một chút. Sẵn tiện nâng cao lv để mau chóng đến Ma giới."
An Lam Nguyệt gật đầu, có vẻ như thằng bé nôn nao lắm rồi, nhớ được kí ức rồi lại muốn mau chóng đi gặp người ta, hết chờ được rồi sao.....
Tiểu Siêu kế bên cũng cười một tiếng, nói
"Haizzz, ca ca quả thật nhớ đến nhị tẩu rồi, nhớ rồi lại muốn đi ngay. Không còn quan tâm tới người khác gì hết"
Hạo Thiên quay sang, hỏi
"Ta khi nào không quan tâm đệ. Chỉ là ca ca đây không muốn nhị tẩu phải chờ lâu hơn nữa mà thôi"
An Lam Nguyệt mỉm cười nói
"được rồi. Đệ có muốn đi ngay không? "
Hạo Thiên gật đầu, lay Tử Kiệt, nói
"Tử Kiệt, dậy đi nào. Chúng ta vào không gian hệ thôi"
Tử Kiệt "ưm ưm" dụi mắt, ngồi dậy trước mặt Hạo Thiên, một khuôn mặt ngây thơ, ngây dại lại hiện ra. Hạo Thiên mỉm cười, xoa đầu Tử Kiệt, nói
"Chúng ta vào không gian hệ luyện tậ một chút. Con cũng theo vào, luyện một chút xem có tăng lv không. "
Tử Kiệt gật đầu, mỉm cười đáp
"Vâng. Con sẽ cố gắng"
Cả mỉm cười nhìn Tử Kiệt, Hạo Thiên mở ra cửa không gian hệ, dẫn thẳng vào phòng tập.
Cả người có thời gian một tháng để luyện tập nâng cao sức mạnh của mình. Một tháng này Hạo Thiên chủ yếu đối kháng với An Lam Nguyệt, mặc dù dùng toàn lực vẫn là hòa nhau. Mà người kêu hòa lại là An Lam Nguyệt, lần nào cũng vậy cả. Một ngày Hạo Thiên và tiểu Siêu đối kháng với An Lam Nguyệt một lần, thời gian trung bình kéo dài từ đến tiếng, thời gian còn lại là luyện tập phần sức mạnh vật lý, sự phản xạ và ẩn nấp. An Lam Nguyệt nhờ vào tính năng đặc biệt của căn phòng, đổi liên tục địa hình để hỗ trợ cho việc luyện tập suốt một tháng trời.
Thi thoảng Hạo Thiên lại ngồi thiền, chấn tĩnh lại tinh thần của bản thân, giúp nâng cao khả năng tập trung quan sát kẻ địch. Lại tập ngắm bắn những vật ở xa dù là gần km hoặc hơn vẫn phải trúng, lại còn phải khéo léo điều khiển chiêu thức của mình, tránh cho đường đi quá xa thì kẻ địch đã di chuyển khỏi vị trí và lệch khỏi tầm ngắm. Đến lúc đó thì phải điều khiển chiêu thức dí theo kẻ địch và hạ chúng. Sau đó lại đến phần ẩn núp, giấu mình làm sao mà dù kẻ địch đi ngang qua vẫn không biết mình đang ở đó. Nhưng cái trò này lúc đầu làm thì cả Hạo Thiên và tiểu Siêu đều bị phát hiện ra khi An Lam Nguyệt đi ngang. Dần dần về sau thì ít đi, rồi không bị phát hiện nữa, ngược lại An Lam Nguyệt bị chọc tức vì đi cả khu rừng cũng không thấy cả hai đâu. Thỉnh thoảng còn đốt cháy tất cả để xả giận.
Một ngày diễn ra rất nhiều chuyên mục luyện tập, nào là chạy bộ, rồi đến leo xà, hít đất, ngồi thiền, đối kháng, ẩn núp các kiểu... Ngày qua ngày lại, không ngày nào là không bị thương, tuy chỉ là xây xát ngoài da nhưng không phải một hai chỗ mà là khắp cơ thể. Thỉnh thoảng Hạo Thiên và tiểu Siêu còn bị An Lam Nguyệt bẻ tay ngược về sau, khớp xương lệch khỏi vai, cánh tay nhìn rất dị nhưng không dùng phương pháp băng bó như người ta mà trực tiếp bẻ ngược trở về. Khiến khớp xương trở về vị trí ban đầu, xong thì tiếp tục chiến đấu. Lúc đầu việc này có chút đau, nhưng dần dà thì như kiến cắn, bị thường xuyên như cơm bữa. Quả thật sức tay của An Lam Nguyệt rất tốt cầm vặn ngược một cái liền lội tay, nhưng may mà là ngay khớp chứ bẻ ngang ngay khúc xương thì phải bảo đảm máu tuôn rơi.
Kết thúc một ngày đều là sự mệt mỏi, tuy hai bên đều mệt như nhau nhưng so về vết thương thì An Lam Nguyệt hầu như chỉ có , chỗ còn Hạo Thiên với tiểu Siêu là khắp người. An Lam Nguyệt toàn lựa lúc mà sắp dứt điểm và cả sắp thắng thì cho dừng trận chiến, hòa hai bên. Cả mới chỉ lv mấy mà thôi trong khi An Lam Nguyệt đã mấy rồi, chênh lệch không ít nhưng chiến đấu bình thường, không cảm thấy áp lực gì cả. Ngoài việc đối kháng với An Lam Nguyệt còn phải đánh nhau với lũ quái vật do Thiên Vũ Phong thiết lập ra, mỗi ngày đều làm một trận, mà một trận này số lượng là lên đến hơn con, lv lại mỗi lúc một tăng như đợt cậu làm một cuộc huấn luyện nhỏ ở trước doanh trại vậy.
Phần luyện tập của phía Hạo Thiên là như thế. Còn bên phía Tử Kiệt, cậu để Tử Kiệt làm các bài luyện tập nhỏ như hít đất, leo núi, ăn đan dược tăng cấp để xem cấp bậc có tăng hay không. Hay là giống như trong sách nói, tạo ra khôi lỗi lv bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu. Tuy đối với nhóm Hạo Thiên đây là bài tập nhỏ nhưng nếu đối với người thường mà nói, mỗi ngày phải leo núi lại còn hít đất như vầy thì quả thật như tra tấn người ta. Nhưng xem ra Tử Kiệt làm rất tốt, thành quả đạt được cũng không kém nhóm Hạo Thiên lúc trước là bao.
Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày qua ngày thì cũng đến hẹn. ngày trôi qua thật mau, Hạo Thiên lv từ lên đến , tiểu Siêu từ lên đến cấp, An Lam Nguyệt thời gian qua do đấu với hai đứa Hạo Thiên và tiểu Siêu cũng giúp tăng lv. Do cấp cao tăng lv khó nên chỉ tăng được cấp từ lên cấp. Còn Tử Kiệt, ngoài sức tưởng tượng, khôi lỗi còn có thể tăng cấp nữa, không đúng như trong sách mà ngược lại, Tử Kiệt đã tăng cấp từ lên cấp. Hạo Thiên vui càng thêm vui, còn Tử Kiệt, cậu thấy việc mình lên cấp đã khiến Hạo Thiên vui vẻ như vậy nên đã quyết định luyện tập thật tốt để tăng cấp thật nhiều.
Thời gian tháng đã hết, cả rời khỏi không gian hệ với thành tích tuyệt vời, chuẩn bị mọi việc, đón tiếp Hắc Hổ tông kia...