" Giải quyết xong đám chó đó rồi. Bây giờ thì nên tới lượt bọn muội nhỉ?! "
Cả bọn một dấu chấm hỏi lớn trên mặt, không hiểu Hạo Thiên có chuyện gì...
Bọn nhóc liền hỏi
" Có chuyện gì sao Boss? Sao lại tới lượt bọn họ, ý Boss là gì? "
Hạo Thiên chân bắt chéo, gương mặt lạnh quát
" Còn có chuyện gì? Chẳng phải là do hai muội ấy sao!? Ta đã dạy các người thế nào? Bài học đầu tiên là gì, đọc cho ta nghe! "
Bọn nhóc mặt dù không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn to rõ mà đọc
" Không nên quá tin người, nhất là người lần đầu gặp mặt... "
Hạo Thiên khuôn mặt càng lạnh, mày càng nhăn lại, khẽ quát
" Tốt, còn nhớ là tốt. Vậy còn hai muội thì sao? Có nhớ hay đã quên? Vậy mà lại dễ dàng tin người khác như vậy, nhất là muội đấy Gia Linh, muội thân là người mạnh hơn lại để cho Băng Liên ở lại một mình với một đám con trai, như vậy mà được à! "
Bọn nhóc giật mình im lặng, cúi đầu không cãi lại được. Vì vốn lời Hạo Thiên nói là đúng, bài học đầu tiên cậu dạy là như thế, nhưng khi hai người Băng Liên và Gia Linh rời đi liền vi phạm và xảy ra cớ sự như vậy. Làm sao có thể phản bác được chứ...
Băng Liên vì hoảng sợ ngồi một chỗ cúi đầu, Gia Linh run rẩy, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ. An Lam Nguyệt, Lăng Giang Tuyết và Di Di cũng không lên tiếng ngăn lại, chỉ là im lặng một bên nghe. Tiểu Siêu bên cạnh Hạo Thiên cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn Hạo Thiên rồi nhìn đám nhóc.
Hạo Thiên quát vài tiếng như thế, nhìn đám nhóc im lặng, cúi đầu và run rẩy như vậy cũng không đành, khẽ thở dài, bảo
" Haizzzz... Được, ta không nói nữa. Dù sao người gián tiếp khiến các người như vậy cũng là do ta. Nếu ta không để các ngươi đi thì đâu có như vậy, là do ta không tốt đi... "
Dừng một chút, Hạo Thiên lại nói
" Nào, Băng Liên muội mau lại đây. Ta giúp muội xóa bỏ kí ức đó... "
" Không! "
Một tiếng hét vang lên, không chỉ bọn nhóc giật mình mà bọn Hạo Thiên cũng giật mình. Vì người hét lên là Băng Liên, Băng Liên lắc đầu nói
" Không phải tại chủ nhân mà. Tại... Là tại chúng ta không nhớ lời dạy của ngài, quá tin người, nhìn mặt mà bắt hình dong, mới gặp lần đầu mà không biết đề phòng... Ngài... Hức.... Ngài không có lỗi gì hết... Là tại chúng ta cả... Hức... Chúng ta không nghe lời ngài... Không nhớ bài học ngài dạy nên mới như vậy cả... Hức... "
Băng Liên dần nấc lên vài tiếng, nước mắt cứ dần chảy ra, lăn mãi lăn mãi không ngừng.
Băng Liên cứ chùi đi nước mắt chảy xuống, nhưng hết lần này lại đến lần khác, mãi mà vẫn không hết, cô nghẹn ngào nói
" Hức... Muội xin lỗi... Hức... Nhưng mà... Hức... Nước mắt cứ không ngừng chảy ra... Hức... "
" Chậc "
Hạo Thiên " chậc " một tiếng, lại khẽ thở dài tiếng lại chỗ Băng Liên. Ngồi chòm hỏm trước mặt cô, trực tiếp đưa tay chùi đi nước mắt, nói
" Được rồi, không việc gì phải khóc cả. Ta đã làm gì hai muội đâu chứ. Nào, nín đi... "
Băng Liên nấc lên vài tiếng nữa, đẩy tay Hạo Thiên ra, nói
" Đừng... Sẽ... Sẽ dơ áo của chủ nhân mất... Ngài đừng có chùi nữa... Hức... "
Hạo Thiên lắc đầu, vẫn đưa tay chùi đi nước mắt, bảo
" Muội đừng nói gì cả. Nào, mau nhắm mắt lại ta giúp muội..... "
Hạo Thiên vừa nói, ngón tay trỏ chỉ vào trán Băng Liên, và lời Hạo Thiên vừa dứt cũng là lúc Băng Liên ngã xuống ngất đi.
Lúc Băng Liên vừa ngã xuống, Hạo Thiên liền nhanh tay đỡ lấy đầu cô. Bế cô trên tay, đưa cô lại nằm trên ghế, lúc này, ngón trỏ vẫn đặt trên trán, mắt cậu cũng nhắm nghiền lại.
Quá trình xóa bỏ kí cứ cần phải mò vào trí não họ, lục tìm phần cần xóa và xóa bỏ đi nó. Quá trình diễn ra cũng không quá lâu, chỉ chốc lát là xong xuôi.
Bọn nhóc vẫn im lặng nhìn không nói gì. Đợi đến khi Hạo Thiên làm xong, quay trở lại chỗ ngồi. Lăng Giang Tuyết tiến đến ngồi cạnh, tựa đầu vào vai cậu, nhẹ giọng nói
" Được rồi, Thiên ca huynh đừng như vậy nữa. Lỗi cũng không phải của huynh, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Sau khi huynh giúp Liên muội xóa kí ức thì mọi chuyện cũng hết rồi, đã không còn gì nữa. Đừng suy nghĩ đến nó... "
Hạo Thiên tựa vào Lăng Giang Tuyết mắt nhắm nghiền lại. Hiện tại Băng Liên chưa tỉnh, Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết nhắm mắt không biết có phải ngủ hay không, An Lam Nguyệt và tiểu Siêu cũng không nói gì. Bọn nhóc trong tình thế này cũng không muốn nói nhiều, chỉ biết im lặng mà chờ đợi.....
" Ưm... Ưm... "
Băng Liên ngồi dậy trên ghế, tay dụi dụi mắt. Nhìn xung quanh thấy mọi người sao im lặng thế, liền hỏi
" Mọi người làm sao vậy? Sao lại im lặng như thế? Mà sao muội lại nằm ở đây, có chuyện gì xảy ra sao? "
Bọn nhóc vui mừng bu quanh Băng Liên, thở phào nhẹ nhõm. Thống Trung mỉm cười nói
" Không có chuyện gì hết. Muội lúc nãy đang nói chuyện với muội người thì buồn ngủ nên nghỉ một lát mà thôi, muội hiện tại tỉnh rồi thì tốt. Chúng ta đói sắp chết rồi đây a! "
Băng Liên cười tươi nói
" Được, ta với Gia Linh xuống dưới bảo người hầu chuẩn bị đồ ăn cho mọi người! "
Bọn nhóc gật đầu, mỉm cười.
Đợi khi Băng Liên và Gia Linh đi gọi người hầu chuẩn bị, bọn nhóc mới nhẹ thở ra. Nụ cười lại càng mở lớn, Băng Liên hay cười, gần gũi và vui vẻ ngày xưa củ họ đã trở lại. Muội ấy đã không còn âm trầm, khó gần hay lạnh nhạt nữa. Đây là một điều tốt, cực kỳ tốt trong hôm nay.
Bọn nhóc còn chưa kịp nhảy cẫng lên vui mừng, quay sang thấy Hạo Thiên đang mở mắt nhìn chúng. Chúng liền tém tém lại, ngồi ngay ngắn trên ghế, Hạo Thiên thở dài nói
" Các ngươi không cần phải như vậy. Ta cũng không có ăn thịt các ngươi đâu, dù sao cũng lớn cả rồi. Không thể cái gì cũng cấm, quyền tự do vui cười là của các ngươi, việc gì phải khép nép như vậy! "
Bọn nhóc " ồ " lên một tiếng, cười lên toe toét.
Ngay sau đó, bữa trưa muộn được dọn lên. Bọn nhóc ăn uống ngon lành, giành giựt nhau. Khung cảnh quen thuộc đã nhiều năm không thấy nay lại một lần nữa tái hiện trước mặt cậu. Cảm giấc vui sướng lâng lâng bỗng nhiên dâng lên trong lòng mình, Hạo Thiên vừa ăn mà lòng vừa mỉm cười hạnh phúc.
Sau bữa ăn Hạo Thiên tụ tập đám nhóc lại với nhau. Để chúng ngồi trước mặt cậu, Hạo Thiên nói
" Hôm nay là ngày cuối cùng của năm. Như thông tin các ngươi được biết, quân đội Lisanet ở các nước đã rút về và chuẩn bị sẵn quân lính để ngay ngày tháng năm mới sẽ kéo sang đánh nước ta. Hiện tại ta cần các người trở lại nước được bổ nhiệm, chuẩn bị sẵn toàn bộ quân lính, núp sẵn ở các nơi ta đã đánh dấu ở đây. Cho đến ngày mai chờ lệnh từ ta liền tiến ra, bao vây toàn bộ! "
Hạo Thiên nói tới đây thì đưa cho hai đứa một tờ giấy, nhận lấy xem sơ qua. Bọn nhóc gật đầu nói
" Vậy hiện tại chúng ta cần lập tức trở về mới kịp nhỉ! "
Hạo Thiên gật đầu, lại nói
" Nhớ kỹ, phải di chuyển trong im lặng. Mặc dù với số lượng lớn quân nhưng ta sẽ giúp các ngươi vẽ một lối không gian dẫn đến đó. Cách đọc biết rồi chứ? "
Bọn nhóc nhìn vào những kí tự khó hiềi và loằng nhoằng trên tờ giấy, một từ " không hiểu " lớn liền xuất hiện. Hạo Thiên nói
" Được rồi, đến đây. Ta sẽ đọc một lần, các nguoie tự nhớ lấy. Khi thực hiện câu chú nhớ bảo quân lính vịn lấy nhau "
Bọn nhóc gật đầu. Hạo Thiên bắt đầu chỉ cho chúng cách đọc câu chú, dặn dò vài điều. Ngay sau đó bọn nhóc liền lên đường trở về quốc gia được bổ nhiệm của mình.
Hạo Thiên sau khi từ biệt hai người Gia Linh và Băng Liên liền cùng nhau trở về. Trước khi về còn đến những điểm đánh dấu mà vẽ vòng chú trước khi trở về.
Trở về quốc gia, chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh vào ngày mai. Một cuộc chiến biết trước kết cục và là một cuộc chiến không công bằng đối với bên kia. Mà, công bằng với chả không công bằng, dù sao vẫn là các người tuyên chiến trước, chúng ta chỉ là phản kháng mà thôi. Vậy nên đừng trách chúnh ta ra tay ác độc, giết sạch không chừa một ai. Lisanet à...