" Nếu thật là như vậy thì còn phải thỉnh giáo các vị tiểu huynh đệ đây một phen rồi! "
Một giọng nói âm trầm, lạnh nhạt và khó nghe vang lên.
Nơi phát ra âm thanh là từ Trình Duy, tông chủ Hắc Hổ tông. Hạo Thiên mặt không biết biểu tình gì, chỉ là cười nhạt một tiếng.
" Sao phải là thỉnh giáo, tôi muốn chúng bị giết. Giết sạch toàn bộ, trả thù cho đệ tử Khung San của tôi! "
" Gào.... "
Hắc Long gầm lên một tiếng, chấn cho tất cả phải hoảng sợ mà rối loạn trận hình, toán quân lính run rẩy liên tục lùi về sau. Hắc Long nói
" Con người ngu xuẩn kia, chỉ là con sâu cái kiến dám trước mặt Hắc Long ta nói điều càn quấy. Quân lính này ta bảo vệ, ngươi thử đụng đến họ dù chỉ một chút thôi, thì ta sẽ cho ngươi vào miệng nhai nuốt như chính đứa đệ đệ của ngươi vậy! "
Minh Nhiên nghiến răng keng két vì giận. Hạo Thiên lúc này lại bảo
" Trận chiến này cũng nên nhanh chóng kết thúc thôi nhỉ, ta không muốn kéo dài quá lâu nữa "
" uỳnh... uỳnh... uỳnh... "
Sau câu nói của Hạo Thiên, những tiếng vang nhỏ bắt đầu nổi lên, rầm vang bốn phía, bao vây cả đội quân của Lisanet. Ngay tức khắc sau đó, cả vùng đất rộng lại trở nên trật trội hơn bao giờ hết, bốn phương Đông Tây Nam Bắc dựng loại cờ hiệu khác nhau, cùng với đó là màu áo quân lính khác nhau, bao vây Lisanet chính giữa.
Ngay giờ phúc này, toàn trường tràn ngập biển người nhưng không mảy may chút tiếng động nào.... À, có chứ. Chính là Lisanet, cả đoàn quân lính sợ hãi tụm lại một chỗ, la hét lẩm bẩm cầu xin tha mạng, vua và hai người con thì mắt to miệng lớn, kinh ngạc và hoảng sợ ngồi rúc một chỗ. Vị tướng quân vừa mới nhậm chức lại bắt đầu cầu xin sự sống cho chính bản thân mình, mong sao mình đã không nhận chức vụ đó. Đám người Hắc Hổ tông ánh mắt kinh ngạc, nhìn quanh bốn phía. Hơn vạn quân một khắc trước còn tự cao tự đại, nắm chắc phần thắng và đã mơ về tương lai tươi đẹp sau trận chiến nhưng một khắc sau liền câm nín, không dám mơ tưởng, không dám nhúc nhích, chỉ còn lại những lời cầu xin tha mạng trong vô vọng...
Lúc này, người đứng đầu từ phía Đông hô lên
" Quốc gia Sanaji do An Trung và An Vũ tướng quân dẫn binh với số quân là vạn, xin vì ngài phục vụ "
Tới hướng Tây cũng nói
" Quốc gia Loji do An Vân và An Dạ tướng quân chỉ huy, với vạn quân, xin vì ngài tận lực "
Rồi sang hướng Nam lớn tiếng
" Quốc gia Muvoga do An Lâm và An Sinh tướng quân dẫn binh, với vạn quân, xin vì ngài hết mình "
Cuối cùng là hướng Bắc cũng hô
" Quốc gia Kaja do An Liên và An Linh tướng quân cầm đầu với vạn quân, xin vì ngài ra sức chiến đấu "
Cả quốc gia đều đồng lòng hàng phục nước Gone, và cả nước tính sương sương cũng đã hơn vạn quân, gấp lần số quân của Lisanet. Còn chưa tính tới quân đội của Hạo Thiên có khả năng địch , đối phó vạn quân này tính ra chính là dễ như trở bàn tay.
Khi cả quân nước Lisanet còn đang trố mắt hoảng sợ, Hạo Thiên lại nói
" Bây giờ ta sẽ tha cho quân lính các ngươi một mạng. Ai không muốm chiến đấu thì nhích sang bên phải bước! "
Ngay sau lời Hạo Thiên, cả vạn quân lính đồng loạt nhốn nháo nhích sang, chia rõ ranh giới với Hắc Hổ tông. Hạo Thiên cười nhạt một tiếng, ngay sau đó một màn chắn vô hình được dựng lên, bao bọc hoàn toàn vạn quân lính bên trong. Đồng thời ngăn cách người Hắc Hổ tông ra, ngàn người hắc hổ tông với thống lĩnh, còn lại thì chung một chuồng. Nói chung Hạo Thiên đã dựng màn ngăn cách, cho quân lính với ý định bảo vệ và cho đám người Trình Duy với ý định đối đầu với nhóm cậu, còn lại thì ở bệ ngoài chờ chết dưới tay quân lính.
Trình Duy nghiến răng nghiến lợi quát
" Từ khi nào? "
Hạo Thiên cười lạnh, nói
" Từ khi bọn ngu các ngươi lần đầu âm mưu xâm chiếm! "
Trình Duy và tất cả những người có chức trách cao đều kinh ngạc, không tin nổi. Chúng đã lập kế hoạch hơn năm trước, đến bây giờ đợi chúng ta xuất binh liền hành động. Đây... Tên nhóc này đã tính trước chúng ta mấy bước cơ chứ...
Hạo Thiên tay phải giơ lên, nói
" Quân tinh anh nghe lệnh... "
" CÓ! "
" Tấn công! "
Khi tay phải Hạo Thiên hạ xuống, hơn ngàn người quân tinh anh cùng với thống lĩnh họ Lý tiến lên, đánh về phía đám người Hắc Hổ tông.
Hiện tại còn lại hơn vạn là quân lính thường và nhóm Hạo Thiên đối đầu với nhóm người Trình Duy.
Bên trong kết giới, Hạo Thiên cười lạnh nói
" Nào nào nào, để xem chúng ta hiện tại còn lại gì? Ta hỏi các ngươi, An Kỳ và An Di là ai đánh, còn có Hoa Vô Khuyết là ai giết?! "
Minh Nhiên cười lạnh nói
" Đều là do ta làm. Giết đệ tử của ta, bấy nhiêu còm chưa hả dạ ta! "
Hạo Thiên mặt trầm xuống, bảo
" Vậy.... SAO! "
Ngay tiếng " sao " đó chính là một nhát chém gió được đánh ra, quất ngay mặt của lão Minh Nhiên. Chênh lệch lv cao cho nên lão tránh không được là đúng rồi!
Minh Nhiên ôm mặt, kinh ngạc quát
" Làm sao có thể...? "
Hạo Thiên vẫn ngồi đó mà không hề có dấu hiệu nhúc nhích gì. Trình Duy vẫn còn đang kinh ngạc vì lúc nãy thì một vết chém nữa lại quất ra, ngay người Minh Nhiên mà đánh. Trình Duy ta tung hoàng bao năm, chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi này. Ta lại sợ một tên nhóc, bị nó bức ép phải sợ hãi mà đứng im một chỗ. Thậm chí chiêu thức nó đánh ra ta đều không nhìn thấy được, đây.... Đây còn gọi là trẻ con sao....
Hạo Thiên mỗi lần đánh ra đều nhanh chóng, dứt khoát và không hề dùng toàn lực. Tránh ra tay quá mạnh hắn chết ngay thì còn gì để mà chơi nữa.
Một bên Minh Nhiên vẫn bị đánh liên tục, một bên đám người sửng sốt đứng tại chỗ không dám nhúc nhích như chờ án tử. Lão vua và hai người con của lão lui về sau, núp sau lưng đám trưởng lão mà run rẩy. Trình Duy sợ quá hóa điên, quát
" Ta không tin một tên nhóc mới , tuổi như ngươi có thể mạnh như vậy. Chắc chắn ngươi đã dùng... "
" Nhoàm... "
Hắc Long miệng nhai chóp chép, nhai rất điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Hạo Thiên tay vẫn đánh và miệng lại nói
" Mùi vị thế nào? "
Hắc Long nhai nuốt ngon lành xong, lè lưỡi nói
" Tên này chẳng ngon gì cả, hôi chết đi được! "
Vậy là Trình Duy, cái tên mà người đời sợ hãi khi nhắc tới đã không còn, bị giết ngay tức khắc.... À không, bị ăn ngay tức khắc, ngay khi hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì liền bị ăn mất.... Không chừa một mảnh áo!
" Áaaaaaaa.... Cứu ta... Mau cứu ta với... Người đâu... Cứu ta với.... "
Dinh Nhĩ Linh giẫy lên, miệng kêu cứu liên tục. Sợ hãi bám chặt lấy Minh Long đang đứng bên cạnh, giậy giụa, cấu xé lên quần áo người ta liên tục.
" Buông ta ra.. "
" Bốp "
Minh Long một chân đạp bay Dinh Nhĩ Linh, khiến cô ta lăn lộn vèo trên đất. Khắp mình đều là vết bẩn và vết trầy, Dinh Nhĩ Linh sợ hãi co rúc dưới đất mà run lên cầm cập.
" Xoẹt "
" Bịch "
Hạo Thiên cho ra chiêu thức cuối cùng, cũng là lúc mà Minh Nhiên rơi xuống đất. Khắp mình hắn toàn là vết chém, da thịt tét ra, mái chảy đầm đìa, quần áo rách tả tơi. Khuôn mặt biến dạng, tay chân lủng lẳng như không có khớp xương, nằm dưới đất mà mắt trợn trắng, miệng há hốc mồm, máu chảy ra liên tục, nhuốm đỏ cả một vùng lớn.
Hạo Thiên đánh xong rồi liền dừng lại, chán nản nói
" Chơi như vậy đủ rồi. Tiểu Hắc, tiểu Quang, còn lại các ngươi tự xử lý đi! "
" Grừ... Grừ... Đã lâu lắm rồi chưa ăn thịt người nữa, hôm nay phải ăn no một chút mới được "
Hắc Long mặt cười dữ tợn nói
Ngay sau đó, liên tục những tiếng hét lớn vang lên, tiếng la hét thảm thương, sợ sệt, điên loạn, đẫm máu và đầy rẫy người chết.
Quang Long, Hắc Long thẳng tay mà đồ sát, mà giẫm đạp, bên ngoài quân tinh anh chưa xử lý xong hết đám người Hắc Hổ tông cũng được Song Long một tay xử lý sạch sẽ. Trận chiến tưởng chừng bên Lisanet đã tính sẵn và nắm chắc phần thắng nhưng không, Hạo Thiên đã tính trước mọi thứ từ rất lâu và hôm nay trận chiến đã nghiêng về một phía. Chiến thắng áp đảo và không mất một ai.
Trận chiến kết thúc để lại trong lòng những quân lính có mặt ở đây một ấn tượng lớn, đồng thời cũng là một nỗi sợ hãi lớn đối với tất cả các quân lính của những quốc gia. Cảnh đồ sát một cách tàn nhẫn, thây chất thành đồng, máu nhuộm thành sông, cảnh người bị chà đạp, bị nhai sống, máu cứ tuôn không ngừng.... Một cảnh tượng không bao giờ phai nhạt về một trận chiến áp đảo dẫn đầu là nhóm thiếu niên chưa quá tuổi đã khiến hơn vạn người phải run sợ....
( P/s: chương bạo cũ đã đủ, chương cho ngày chủ nhật cũng xong. Vậy là không còn thiếu chương bạo nữa rồi... He he he he....
p/s: cười chưa quá lâu lại phải khóc, các bạn bỏ NP nhiều quá nên phải bạo tiếp thôi... Hu hu hu...)