Sau khi phục dụng nước exp do Hạo Thiên ban cho bọn nhóc. Chúng tăng cách một cách bất ngờ, Thống Trung từ lv lên lv , Lưu Vân và Lưu Dạ từ lv và lv lên lv và . Mộc Lâm và Mộc Sinh lv và lv lên lv và lv , Di Di lv lên lv , Gia Linh lv lên lv , Băng Liên là thì lên . Còn Minh Kỳ lv lên lv . Tăng cấp không ít a!
Hiện tại cả bọn đang trên đường tới học viên Hoàng Long để tìm gặp Phong lão sư. Vốn cũng chẳng định quay lại và sẽ gọi Phong lão sư ra. Nhưng một đệ tử mà làm như vậy thì chính là bất kính với sư phụ rồi, nên là cả bọn quyết định sẽ trở lại học viện vào buổi tối. Khi mà mọi hoạt động của học viên đều dừng lại và phải ở trong KTX của mình.
Lẫn trong màn đêm u tối, vụt qua những ánh đèn lộng lẫy của kinh đô, nhóm Hạo Thiên thuận lợi vào bên trong học viện, tiến thẳng về phía khu KTX của giáo viên.
Lén lút mà ẩn náu, nhóm Hạo Thiên tiến thẳng lên phòng của Thiên Vũ Phong, đứng trước cánh cửa phòng màu trắng tinh khôi, Hạo Thiên nhẹ gõ cửa
" Cốc cốc cốc "
" Giờ này mà ai còn gõ cửa thế nhỉ? "
Một giọng nói lẩm bẩm, khó chịu vang lên. Tiếp sau đó là cánh cửa phòng bật mở, một thân hình cao lớn, thân trên không một mảnh áo che, thân dưới một chiếc quần dài đơn giản. Để lộ ra cơ bắp săn chắc, làm da trắng nõn không tò vết, một khuôn mặt kinh ngạc, một đôi mắt mở lớn, một tiếng " Rầm " lớn vang lên cùng với đó là biết bao khuôn mặt đang cười ha ha trêu trọc.
Thiên Vũ Phong thoáng hoảng lên mà đóng sầm cửa lại, ngay lập tức cánh cửa lại mở ra với khuôn mặt bình ổn, thân hình đã được khoác một chiếc áo trắng tinh, an ổn trên cơ thể.
Hạo Thiên cười hì hì nói
" Chào buổi tối, Phong lão sư. Cơ thể thật ngưỡng mộ nha! "
" Khụ... Chào các con, mau vào trong đi "
Đám nhóc lần lượt đi vào. Căn phòng có chút bừa bộn, tuy vậy chỉ có quần áo là quăng lung tung, còn bụi thì không hề có một hạt nào. Thật khó hiểu đúng không? Một người không để phòng mình dính bụi mà quần áo lại quăng lung tung như vậy, đây là theo thói quen thôi. Vì Thiên Vũ Phong khi ở với lão bà của mình thì thường quét dọn phòng óc, còn việc dọn dẹp quần áo thì thường là lão bà lo liệu. Bởi thế nhiều năm thành thói quen nên bây giờ mới ra như vậy đây. Thật thì bây giờ cũng đỡ hơn trước khi mới đến rồi, mới đến phòng nó còn bừa bộn hơn cơ...
Hạo Thiên đặt mông ngồi xuống ghế, Thiên Vũ Phong vẫn mang một khuôn mặt có chút ngượng mà liếc nhìn đi nơi khác, giả vờ đánh trống lãng, hỏi
" Các con đến đây làm gì? Mà còn vào cái giờ này nữa chứ? "
An Lam Nguyệt cười nói
" Phong lão sư thật mau quên, chẳng phải con đã hẹn trước rồi sao? "
Thiên Vũ Phong khuôn mặt có chút ngẩn ra và cũng có chút ngơ ngác, chợt " a " một tiếng, nói
" Chẳng phải con bảo với ta là vào buổi chiều lúc giờ hay sao? Bây giờ mấy giờ rồi chứ? Đã giờ tối rồi đấy, con cho ta leo cây mà còn hỏi à! "
An Lam Nguyệt " he he he " vài tiếng cười ngượng, Hạo Thiên mỉm cười bảo
" Do vài việc ngoài ý muốn nên con tới trễ một chút, mong lão sư tha tội. Nhưng bây giờ chúng ta có thể đi được rồi chứ? "
Thiên Vũ Phong lại " a " một tiếng, nói
" à, về việc mở cánh cửa sao? Con cũng có thể nhờ Lăng tiểu thư giúp mình mà! "
Hạo Thiên lại nói
" Người không có ý định trở về sao? "
Thiên Vũ Phong gật đầu nói
" Đương nhiên ta phải trở về rồi. Rất mong chờ là đằng khác ấy chứ, cơ mà ý ta là tại sao con không để Lăng tiểu thư chỉ cho mình đi? "
Hạo Thiên cười cười không nói, nhìn cũng biết là ngại. Vì Hạo Thiên muốn mình là người giúp đỡ Lăng Giang Tuyết thay vì là cô ấy giúp cậu. Vì cậu muốn có thể làm tất thảy thay cô cho nên mới không muốn nhờ, cậu chính là ích kỉ như thế đấy, nâng niu cô như vậy đó!
Thiên Vũ Phong khẽ thở ra, nói
" Vậy được. Tối nay chúng ta liền khởi hành đi. Đợi ta dọn dẹp quần áo một chút "
Thiên Vũ Phong vừa quay đi thì Tử Kiệt liền bảo
" Cha ơi, vậy còn Tử Lam thì sao ạ? "
Hạo Thiên " a " lên một tiếng rõ to, nói
" Vậy mà mình lại quên mất con bé, chết thật! "
An Lam Nguyệt nhăn mặt quát
" Cái gì mà hứa sẽ quay lại sớm thôi. Chúng ta đã bỏ đi bao lâu rồi cơ chứ? Bỏ rơi con bé hơn năm rưỡi rồi, haizzz, xem chúng ta kìa. Chưa già mà mau quên quá! "
Cả đám nhóc mặt ngơ ra, ha ha ha ha, chưa già cơ đấy. Ba lão quái vật các người cũng ngoài trăm tuổi rồi, vâng, chưa già đâu ạ!
Hạo Thiên luống cuống lên, nói
" Ách, ta hiện tại liền tới đó đón bọn họ. Các người đợi! "
Thống Trung liền kéo Hạo Thiên lại, bọn nhóc tò mò hỏi
" Cô bé mà Boss nói là ai vậy ạ? "
Lăng Giang Tuyết cũng kéo tay Hạo Thiên lại, hỏi
" Đúng vậy, Tử Lam lại là ai thế? Huynh lại lén lút quen cô bé nào nữa rồi? "
Hạo Thiên khó xử, nói
" Ách, nào có. Tử Lam cũng là con của huynh, là muội muội của Tử Kiệt đấy! "
Lăng Giang Tuyết buông lỏng tay, lòng cũng nhẹ thở phào, nhưng nhanh chóng nắm chặt lại, nói
" Cho chúng ta theo nữa! "
Hạo Thiên gật đầu nói
" Được được được, tất cả đều cùng theo hết! "
Hạo Thiên nhanh chóng vẽ ra một vòng tròn, trên đó ghi đầy những ngôn ngữ cổ. May mắn lúc trước khi rời đi đã để lại một cửa không gian dẫn đến đây, không lại kinh động đến đám Dạ Thiên Lăng ở chỗ đó thì rắc rối rồi. Khi Hạo Thiên làm xong cũng là lúc Thiên Vũ Phong thu dọn đồ đạc xong xuôi. Một cánh cửa không gian được dựng nên, Hạo Thiên dẫn đầu phi thẳng vào trong. Đám nhóc cùng Thiên Vũ Phong nhanh chóng đuổi theo, khi tất cả đã vào hết thảy thì cũng là lúc cánh cửa đóng dần lại. Căn phòng trống rỗng người không còn một ai hết!
Bên kia cánh cửa không gian, cả bọn xuất hiện trong một hang động, Hạo Thiên phi nhanh cước bộ, đám nhóc vừa đi vừa nhìn quanh, bật thốt
" Đây lại là cái nơi nào nữa thế? Boss a, rốt cuộc khi chúng tôi đi thì cậu đã tìm được bao nhiêu cái thứ hay thế? "
Hạo Thiên im lặng không đáp, làm một đường thẳng đến cuối hang, xuất hiện trước mặt tất cả là một ngõ cụt không lối đi. Thống Trung lại bảo
" Đã là đường cụt rồi? Còn có mật đạo nào khác..... Sao?!! "
Hạo Thiên ấn trên tường, cánh cửa bên trái liền mở ra, lộ ra một lối đi vào bên trong. Đám nhóc lại một phen kinh ngạc không thôi, đường vào mở ra, Hạo Thiên lại phi thẳng tới. Khi gần tới vách núi Hạo Thiên liền bảo
" Cẩn thận, phía trước là vách núi. Bay lên đi! "
Vừa dứt câu thì Hạo Thiên đã lơ lửng trên không, bọn nhóc hú hồn xém chút thì quên mất cách bay nó như thế nào luôn.
Cả bọn lượn lờ trên bầu trời, một cảnh tượng hùng vĩ xuất hiện trước mắt tất cả. Thậm chí Hạo Thiên tới đây rồi bây giờ xuất hiện lại cũng là kinh ngạc không thôi.
Cả một vùng đều là dược thảo cùng độc thảo khắp nơi. Đâu đâu cũng có thể thấy rõ ràng, bắt ngang qua là con suối nhỏ chảy rì rào, suối ban đêm nhìn tuy không chắc là có trong hay không nhưng nhờ vào bầu trời sao rộng lớn bạc ngàn cùng với ánh trăng tỏa sáng mà có thể thấy được vô số cá đang tĩnh lặng mà ngủ thì cũng có thể kết luận rằng con suối này rất trong và dồi dào tài nguyên a. Chưa kể đến còn có một vườn cây ăn trái đủ các loại, một vườn rau xanh, một căn nhà gỗ nhỏ giữa chốn dược điền rộng lớn. Một chiếc bàn gỗ cùng với chiếc ghế đặt trước sân, một mảnh đất trống trước sân và lưa thưa xung quanh là những bông hoa dại xinh tươi tạo thành một nơi thật đẹp. Cả một vùng như là một cảnh đẹp trong mơ, có cảm giác như là một túp lều tranh của đôi trẻ yêu nhau không vướn sự đời.
Đám nhóc kinh ngạc lại càng thêm kinh ngạc khi biết được linh khí nơi này lại vô cùng dồi dào và tinh khiết. Nó trong trẻo và mát lạnh đến lạ thường, Băng Liên bật thốt
" Thật đẹp! "
Hạo Thiên nhìn quanh một hồi, dần đáp xuống đất, tiến lại chỗ cửa, gõ
" Cốc... "
" Khoan đã "
Một âm thanh nhỏ bật thốt lên ngăn cản hành động của Hạo Thiên...