Sau sự việc ở sân tập, đám Hạo Thiên lại tiếp tục đi tham quan xung quanh như chẳng có gì xảy ra. Lại tiếp tục đi xung quanh, khám phá mọi nơi trong gia tộc họ Lưu. Tới nơi có đầy hoa cỏ, đây có lẽ là vườn trồng hoa ở đây, đi dọc theo con đường, hương thơm của hoa cỏ ngào ngạt khắp nơi, mùi hương dịu nhẹ làm lòng người dễ chịu. Lúc này, cả đám dừng lại ở giữa vườn, ngắm nhìn những hoa cỏ, tiếng la hét vang lên
"ai trong các ngươi đã đánh cháu ta"
Nghe tiếng la, cả đám quay lại nhìn, nhìn thấy ông già tầm tuổi, tóc hơi điểm bạc, đôi mắt dữ dằn nhìn về đám Hạo Thiên. Lưu Dạ bước ra, giọng nói cất lên
"Oh chẳng phải tam trưởng lão Lưu Cảnh đây sao, chẳng hay hôm nay rãnh rỗi ngài tới đây làm gì"
"Oh, đây chẳng phải là đại thiếu gia sao. Chào cậu, hôm nay ta ở đây là để đòi lại công bằng cho cháu ta, trong những tên nhóc phía sau cậu đã đánh gãy tay cháu tôi. Tôi phải bắt chúng trả giá" Lưu Cảnh chuyển giọng từ nhẹ nhàng sang giận dữ
"Đánh người? Chúng ta đánh ai, sao chúng ta không biết nhỉ? Này, các cậu có biết gì không" Lưu Dạ tỏ vẻ không biết, ngây thơ quay sang hỏi
"Đương nhiên là không rồi, chúng ta đi chơi suốt, có đánh ai bao giờ đâu nhỉ, chúng ta hiền như vậy, tốt như vậy, đâu có đánh ai bao giờ" Trần Thống Trung hùa theo, vẻ ngây thơ trong sáng hiện rõ trên mặt nhưng sau đó lại là vẻ đê tiện
"Đấy, Tam trưởng lão đã nghe rồi đấy, chúng ta đâu có đánh ai bao giờ" Lưu Dạ quay sang Lưu Cảnh và nói
"Các ngươi.... Ta có người làm chứng, xem các ngươi có thể chối không" Lưu Cảnh nói, sau lưng lập tức xuất hiện thêm người to con và tên ẻo lả tóc vàng cam
"Chúng tôi có thể làm chứng, chính là con nhỏ phía sau tên nhóc tóc xanh đó đã đánh thiếu gia ạ" tên đô con chỉ về phía Băng Liên đang đứng kế bên Hạo Thiên
"Con nhóc đó, nó dám đánh cháu ta ra nông nỗi này sao, láo toét" Lưu Cảnh giận dữ mắng
"Rồi bây giờ sao, ông muốn đánh người. Mà tên cháu ông đáng bị đánh, hắn dám có những hành động biến thái với Băng Liên nên đáng bị như vậy, chúng ta chưa giết tên đó là hên rồi" Lưu Vân lạnh lùng nói
"Ngươi.... Lật mặt nhanh quá nhỉ, lúc nãy còn chối phăng, bây giờ lại nhận là có đánh " Lưu Cảnh chỉ tay về phía Lưu Dạ
"Chính cô ta, chính cô ta đã đánh con, olng phải xử cô ta cho con" Lưu Bách chỉ tay về phía Băng Liên hét lên
"Được, cháu đừng lo, ta sẽ đòi lại công bằng cho cháu" Lưu Cảnh nói
Hạo Thiên lúc này tiến về phía Lưu Dạ, đặt tay lên vai cậu ấy, rồi nhìn về phía Lưu Cảnh, lạnh lùng nói
"Chặt mấy ngón tay đó cho ta"
"Vâng" Lưu Dạ phi nhanh về phía Lưu Bách, móc ra con dao. Lưu Bách chưa kịp làm gì thì bỗng đã không thấy Lưu Dạ nữa, chỉ còn thấy bóng đen đang lao về phiá hắn. Lưu Cảnh bắt kịp tình huống, nhanh chóng đánh về phía Lưu Dạ nhưng không may cho ông ta là Lưu Dạ tránh được, đá vào bụng ông ta cái làm ông ta phải lùi lại mấy chục bước, tới lượt Lưu Bách, Lưu Dạ giơ dao lên, chém đứt mấy ngón tay lúc nãy dám chỉ về phía Hạo Thiên rồi quay lưng bỏ đi.
Lưu Bách lúc này đã cảm thấy đau, hắn này lăn lộn dưới đất rên la " aaaaa, tay ta, tay ta đau quá, cứu ta, cứu ta với...... Aaaaaaa"
Lưu Cảnh nhanh chóng chạy lại chỗ Lưu Bách, cầm máu cho hắn và quăng cho nhóm Hạo Thiên một ánh mắt đầy thù hận
"Sao ngươi dám làm vậy"
"Tại sao ta không dám nhỉ, chỉ cần là mệnh lệnh của Boss đưa ra ta có thể làm tất cả, thậm chí là giết ngươi" Lưu Dạ lạnh băng nói
"Ngươi......Ngươi chắn chắc đã bị tà đạo xâm nhập, tên nhóc tóc xanh đó chắc chắn là tay sai của quỷ dữ, hắn đã gieo rắc vào đầu ngươi những thứ xấu xa rồi. Chắc chắn là như vậy, nếu không tại sao ngươi có thể chỉ vì câu nói của hắn mà ra tay với tộc nhân mình như vậy." Lưu Cảnh nói cách chắc chắn như đinh đóng cột.
"Hahahaha......" nhiều tiếng cười nhanh chóng vang lên sau câu nói của Lưu Cảnh, cả đám nhóm Hạo Thiên cười lăn lộn
"Boss, hắn nói Boss là tay sai của quỷ dữ kìa, ghê thật đấy." Trần Thống Trung vừa ôm bụng cười vừa nói
"Mà công nhận lúc Boss nổi giận hay lạnh lùng nhìn giống thật đấy" Hàn Minh Kỳ góp vui
"Đúng đấy, Boss à, sau này cười nhiều lên để không bị người ta nói như thể nữa nhé " Lưu Vân đứng bên mỉm cười
"Được rồi, các ngươi mau im lặng đi" Hạo Thiên khó chịu
"Chúng ta đi thôi, mặc kệ chúng" Lưu Vân nói. Rồi cả đám bỏ đi, bỏ mặc Lưu Cảnh đang nhìn với ánh mắt đầy thù hận. Lại tiếp tục với chuyến tham quan, đi hết cả ngày. Buổi xế chiều, cả đám đang trên đường trở lại lều, bỗng Lưu Hộ Kỳ xuất hiện. Ông ta nói
"Con thôi đi nhé, lần lượt đi gây chuyện suốt là sao hả. Lần trước là càn quét cả sân tập, lần này lại đánh cháu của tam trưởng lão, sao con thích gây chuyện thế, mới về có ngày thôi đấy."
"Tại tên Lưu Bách đó đụng đến người của chúng con" Lưu Vân phản bác
"Cứ cho là như vậy, cũng không đến nỗi phải chặt đứt tay của Lưu Bách như vậy" Lưu Hộ Kỳ nói
"Chỉ là mấy ngón tay thôi, ai bảo hắn dám chỉ tay về phía Boss kia chứ" Lưu Dạ cãi lại
"Thôi được rồi Lưu Dạ, đừng cãi với cha cậu" Hạo Thiên nói, can ngăn cuộc cãi vã lạ
"Bây giờ tam trưởng lão bắt ta phải chặt tay con lại để bù, để đòi lại công bằng cho cháu ông ta. Nếu con không đi gây chuyện thì sự tình đâu có ra như vậy." Lưu Hộ Kỳ buồn bã nói
"Nếu ông ta muốn chặt ngược lại thì kêu ông ta tới đây gặp con, đồ yếu như sên mà bây đặt ra oai" Lưu Dạ mắng
"Được, còn đợi ở đây" Nói rồi, Lưu Hộ Kỳ quay lưng bỏ đi
Khi Lưu Hộ Kỳ đã đi khuất, Hạo Thiên mới mở miệng nói "Tôi muốn lập công hội, các cậu có muốn đi với tôi không, nhưng đi rồi thì không đươch quay lại nhà cho tớ khi công hội của ta thành danh đâu đấy"
"Muốn" không nghĩ ngợi gì, cả đám đồng thanh nói
"Vậy khi nào tới nhà của mỗi người thì hãy kiếm cớ gây chuyện để cha mẹ các cậu đuổi các cậu đi đi." Hạo Thiên nói
"Vâng" cả đám đồng thanh lời
Lúc này, Lưu Hộ Kỳ cũng đã trở lại, phía sau ông ta là tam trưởng lão Lưu Cảnh và người đàn ông khác.
Cả tiến về nhóm Hạo Thiên, Lưu Hộ Kỳ tiến tới trước và nói
"Lúc nãy con nói gì, hãy lập lại đi. Ta sẽ không xen vào chuyện này, cả bên hãy tự giải quyết"
Bên này, Hạo Thiên nói nhỏ, vừa đủ cho cả nhóm cậu nghe "Cả lại ôm cha lần cuối đi, vì không biết tới khi nào mới gặp lại đấy"
"Vâng" cả đồng thanh đáp
Cả tiến về phía Lưu Hộ Kỳ, ông ta thấy vậy, không biết con mình có ý gì mà lại làm vậy nên hỏi "Các con đang làm gì vậy"
Vẫn im lặng, tiến về phía ông, lại trước mặt, cả cùng ôm ông, rồi mỉm cười nói
"Cha à, khi con không ở bên thì cha phải giữ gìn sức khỏe nhé, đừng làm việc quá sức, nhớ ăn uống đầy đủ đấy" Lưu Vân và Lưu Dạ đồng thanh
"Các con sao vậy chứ" Lưu Hộ Kỳ nói, rồi cũng ôm con của ông. Lúc này phía sau lại vang lên tiếng nói làm phá hỏng không khí cảm động lúc này
"Này này, đừng có xem chúng ta như không khí"
Lưu Dạ và Lưu Vân buông tay không ôm nữa, Lưu Hộ Kỳ cũng vậy. Lưu Hộ Kỳ quay sang "Nhị trưởng lão nói đùa rồi, làm sao chúng ta có thể quên được chứ"
"Oh, vậy nãy giờ ông đứng đó à. Không ngờ ông yếu đến nỗi chúng ta không nhận ra là ông ở đó đấy" Lưu Dạ giật mình nói
"Ngươi..... Tên nhóc xấc xược, vì ngươi là Đại thiếu gia nên ta không giết ngươi, nếu không, ngươi chết từ hồi nào rồi" Nhị trưởng lão giận dữ nói. Ông ta là người đàn ông cường tráng, cao to tầm mấy tuổi.
"Lưu Chấn trưởng lão quá khen rồi" Lưu Dạ nói
"Ta khen ngươi khi nào" Lưu Chấn giận dữ quát
"Sao đây, giờ ông đến đây làm gì. Trả thù cho con ông, Lưu Bách. Hay trả thù cho ông nó Lưu Cảnh. " Lưu Dạ nói
"Hà cớ gì mà ngươi lại đánh gãy tay con ta, còn dám chặt đứt tay nó, ngươi to gan thật" Lưu Chấn nói
"Vì ta thích" Lưu Dạ phán cho câu chất lừ
"Vậy, giờ ta thích ta cũng sẽ giết ngươi" nói rồi Lưu Chấn phóng nhanh về phía Lưu Dạ. Giơ nấm đấm đánh thẳng về phía mặt cậu. Lưu Dạ không né đòn, Lưu Chấn đắt ý "sao, sợ rồi à. Sợ đến nỗi không dám nhúc nhích luôn rồi à"
Nào ngờ, khi nấm đấm vừa sát mặt Lưu Dạ thì ngừng lại, Lưu Chấn kinh ngạc. Nấm đấm của hắn bị chặn lại bởi bàn tay nhỏ bé của Lưu Dạ khiến tay hắn không nhúc nhích được. Lưu Dạ đỡ tay trái, còn tay phải thì giơ lên đấm về phía Lưu Chấn. Hắn ta nhanh chóng né mình để tránh đòn, nhưng vẫn bị xượt qua, chảy máu hông.
"Hỏa cầu" lập tức, quả cầu lửa xuất hiện trên tay Lưu Dạ, cậu ném nó thẳng vào người Lưu Chấn. Lần này hắn lại ăn may, tránh được và đá chân vào hông Lưu Dạ, nhưng bị cậu dùng tay chặn lại và nắm luôn chân hắn. Bị tóm cả tay lẫn chân, không nhúc nhích được, Lưu Chấn đọc "Phong nhận"
Lập tức, nhiều lưỡi chém bằng gió xuất hiện, chém về phía Lưu Dạ. Cậu đành phải bỏ tay và chân của Lưu Chấn ra và tránh đòn, nhưng chưa kịp để Lưu Chấn phản kích tiếp thì Lưu Dạ đã chạy tớ và đá vào bụng hắn, hắn bay xa, hơn trăm mét thì dừng lại với vết dài hiện trên mặt đất khi hắn bay qua.
Còn Lưu Cảnh thì thấy Lưu Chấn bị đánh bay đi cũng nhanh chóng phóng theo để đỡ nhưng không kịp, Lưu Chấn nằm trên đất rên rỉ. Lưu Cảnh đứng đằng xa hét lên
"Chắc chắn hắn bị quỷ dữ sai khiến rồi, nếu không như vậy thì đứa nhóc mới , tuổi thì làm sao có thể mạnh tới như vậy chứ, tộc trưởng nhất định phải xử hắn."
"Vậy ngươi muốn làm sao đây" Lưu Hộ Kỳ nói
"Đuổi hắn khỏi gia tộc trong năm, không tiền chu cấp, không cho bất cứ thứ gì" Lưu Cảnh nói
"Cái gì? "Lưu Vân và Lưu Dạ cùng hét lên
"Sao, các ngươi thấy nặng quá sao. Nếu thấy nặng quá thì đừng có mà đi gây chuyện. Đồ quỷ dữ" Lưu Cảnh nói
"Cám ơn ông rất nhiều" Lưu Vân và Lưu Dạ đồng thanh nói
"Bị đuổi ra khỏi gia tộc mà cám ơn ta, các ngươi được lắm" Lưu Cảnh giận dữ
"Đúng vậy, cảm ơn. Mà nói cho ông biết, quỷ dữ cũng không mạnh bằng chúng ta đâu" Lưu Vân nói rồi mỉm cười. Quay lưng đi, Lưu Vân và Lưu Dạ nói "Cha bảo trọng nhé, người quan tâm tới Lưu Vũ giúp chúng con, với lại hãy nghiêm khắc hơn trong gia tộc đi ạ"
Nói rồi, quay lưng tiến về phía Hạo Thiên, lúc này, Hạo Thiên đã lấy từ trong không gian hệ ra chiếc xe bay, cả đám cùng lên xe và đi. Bỏ mặc phía sau có Lưu Hộ Kỳ và Lưu Cảnh đang ngơ ngác.
Chạy ra khỏi Lưu gia, ra khỏi thủ đô Grasfa, ra khỏi cổng, nhóm cậu chợt nhớ ra là chưa có đi tìm công hội Thiên Diệp nên quay ngược trở vào. Đi vòng quanh trong thủ đô và tìm kiếm công hội trên chiếc xe bay sang trọng. Cuối cùng cũng tìm ra được công hội, công hội ở thủ đô Grasfa có vẻ như lớn hơn ở Lasga, cánh cổng gỗ lớn đang mở, phía trong là vài người đàn ông đang ngồi nói chuyện, vài người đang đứng trước bảng nhiệm vụ và khoảng , người đang nhận nhiệm vụ. Dừng xe trước công hội, cả đám người trong hội ai cũng nhìn ra xem là ai mà lại đi chiếc xe sang trọng và mắc tiền như vậy để đến đây, nào ngờ đâu, khi chúng còn đang tưởng tượng rằng sẽ có người phụ nữ sang trọng hay tên công tử đẹp trai khoai to nào đó thì lại có lũ nhóc xuất hiện, mở cửa xe và đi xuống xe
Cả nhóm Hạo Thiên xuống xe, đi vào trong hội và tiến tới bàn tiếp trong sự kinh ngạc của đám mạo hiểm giả. Hạo Thiên đứng trước người tiếp viên và nói
"Chào chị, em đến đây nhận nhiệm vụ ạ"
"Chào em, em có thể cho chị xem thẻ mạo hiểm giả không" cô tiếp viên nói
"Vâng, mọi người đưa thẻ đây" nói, Hạo Thiên quay sang và nói với đám nhóc
"đây" đưa thẻ cho người tiếp viên, cô ta nhận lấy và đứng xem. Đưa thẻ cho cô ta và cô ta xem, đứng chết lặng. Đám người vì tò mò hạng của cả đám mà tên đứng ra nói
"sao vậy, đọc lên cho bọn này nghe với"
" hạng A, hạng S, hạng SS và...và....và..... " cô ta lắp bắp
"Và cái gì, cô cứ lắp bắp mãi thế"
" hạng SSS" cô tiếp viên la lớn
"Nà ní" cả đám trong hội cũng la theo. tên đứng dậy nói "Cô có xem lộn không vậy, bọn nhóc đó mà hạng SSS á. Chắc chắn là chúng làm giả thẻ rồi"
"Không thể giả được vì ở đây có dấu mộc của công hội mà chỉ hội trưởng công hội chính mới có" cô tiếp viên nói trong sự king ngạc và chắc chắn
Im lặng, không gian im lặng hiện ra, tất cả đều câm nín. Hạo Thiên nói "còn nhiệm vụ không vậy"
"À, nhiệm vụ hạng SSS và SS thì không có nhưng có nhiệm vụ hạng S" cô tiếp viên nhanh chóng trả lời
"Nhiệm vụ hạng S à, tôi thì chán rồi với lại cũng kiếm được kha khá rồi nên trong các cậu ai muốn làm thì đi nhận đi" Hạo Thiên nói rồi quay mặt sang nhìn đám nhóc
"Uhm, tớ thì muốn kiếm thêm chút tiền để mua quà cho cha và mẹ nên có lẽ sẽ nhận." Dạ Thiên Lăng lên tiếng đầu tiên
"Tớ cũng muốn" Hàn Minh Kỳ cũng giơ tay lên
"Tớ nữa" rồi cả đám cũng giơ tay lên
Hạo Thiên xác nhận xong, quay qua nói với người tiếp viên "chị có bao nhiêu nhiệm vụ hạng S ở đây nhận hết"
"nhận hết? Sao các em có thể làm được chứ" người tiếp viên nói
"Chị cứ lấy cho em" Hạo Thiên khẳng định
"Được, vậy các em đợi ở đây" rồi cô ta đi lên tầng trên. Cả đám ở lại bàn chuyện và cười đùa với nhau
"Này, cậu định mua gì vậy hả tiểu Lăng" Trần Thống Trung nói
"Bí mật, tới lúc đó cậu sẽ biết thôi" Dạ Thiên Lăng cười
"Thôi mà, mật bí tý đi" Hàn Minh Kỳ cũng nói
"Không, tới lúc đó các cậu sẽ biết" Dạ Thiên Lăng từ chối thẳng thừng
"Không nói thì thôi" Hàn Minh Kỳ bễu môi
Tầm p, cô nhân viên trở lại với sấp giấy cao, cao gần qua khỏi đầu. Đặt sấp giấy trên bàn, người nhân viên nói
"Đây là tất cả của hội, các em chắc chắn muốn nhận hết" Người nhân viên nói
"Vâng" Hạo Thiên lại khẳng định lại
"Được rồi, ở đây có tất cả nhiệm vụ, các em xem rồi kí nhận nhiệm vụ" người tiếp viên nói
"Ok" Hạo Thiên nhận đống nhiệm vụ, nhìn sơ qua và nói
"Các cậu có ngày để hoàn thành, bắt đầu tính từ ngày mai. Sau ngày không trở lại thì tôi cho các cậu đi "căng hải" tớ nhà tiểu Minh nhé, cả tiểu Minh cũng sẽ đi "căng hải" luôn nếu về muộn." Hạo Thiên nói với khuôn mặt mỉm cười
"Nà ní, Boss à đừng ác thế chứ, tới nhiệm vụ lận đấy" Hàn Minh Kỳ khuôn mặt buồn bã nói
"Đúng đấy, nhiệm vụ là quá nhiều với cả làm trong ngày là điều không thể nên em hãy nhận ít lại đi" người nhân viên thêm vào
" này, Boss à, ngày đi mà, cậu tính không cho chúng tớ nghỉ ngơi luôn à" Trần Thông Trung đưa ngón tay ra, nói với vẻ mặt cầu khẩn
"được, nếu các cậu muốn nghỉ ngơi thì có thể nghỉ từ từ trong khi đang đi "căng hải" " Hạo Thiên mỉm cười
"Noooooo, Boss à, ngày, ngày cũng được. Cậu đừng ác như vậy mà" Lưu Vân nhanh chóng nói
Rồi cả đám quơ sấp nhiệm vụ chia ra cho mỗi đội, ngay lúc định chia nhiệm vụ thì Hạo Thiên nói
"Khoan, lần này làm nhiệm vụ thì Băng Liên ở lại. Không đi làm nhiệm vụ"
"tại sao" cả đám đồng thanh nói
"Hừm, vì không thể để Băng Liên đi với đám các cậu được" Hạo Thiên suy nghĩ hồi rồi nói
"Nà ní" cả đám kinh ngạc
"Chúng tớ làm gì nên tội" Trần Thống Trung nói như muốn gào thét
"Bây giờ không đi ngay thì về muôn ráng chịu đấy" Hạo Thiên mỉm cười
Rồi cả đám nhanh chóng chia nhiệm vụ ra, chia làm đội, mỗi đội nhiệm vụ và có đội nhiệm vụ. Và tất cả phải hoàn thành trong ngày, chia xong thì cả đám phân tán ra, nhanh chóng đi làm nhiệm vụ.
Riêng Băng Liên thì ở lại không đi làm nhiệm vụ. Hạo Thiên nhìn Băng Liên, khuôn mặt không chút biểu cảm, rồi lại quay sang nhìn người tiếp viên
"Ở hội có bán thức ăn và cho thuê phòng không vậy chị"
"Có, mà sẵn tiện chị tên Lệ Hoa, em muốn ăn trước hay sao" Lệ Hoa mỉm cười
"em tên Hạo Thiên, chị cho e thuê phòng và..... " Hạo Thiên nói tớ đây thì quay sang hỏi Băng Liên và tiểu Siêu " người ăn gì"
"Tôi ăn Ramen"
"Tôi ăn cá chiên" Băng Liên nói
"Đơn giản vậy sao" Hạo Thiên hỏi Băng Liên "Cần gì nữa không"
"Không ạ" Băng Liên trả lời
Quay sang Lệ Hoa, Hạo Thiên nói "Vậy.... "
"Chúng tôi cũng muốn ăn" tiếng nói vang lên cắt ngang câu nói của Hạo Thiên, rồi bùm cái, con vật nhỏ xinh chibi với hình dáng rồng màu trắng và đen bay lượn lờ quanh Hạo Thiên. Đó chính là tiểu Hắc và tiểu Bạch.
"Binh"
"Bốp"
đạo tiếng đánh vang lên, trên đầu của tiểu Hắc và tiểu Bạch u cục to lớn.
" ngươi hay quá ha, tối ngày chỉ biết ăn với ăn. Nuôi các ngươi có ngày xạc nghiệp sớm" Hạo Thiên nói
"Chủ nhân à, ngày chúng tối ăn có bữa, ăn ít lắm đâu có nhiều" tiểu Hắc đáng thương nói
"Đúng đấy, chúng tôi ăn ít lắm" tiểu Bạch cũng hiện vẻ đáng thương lên
"Ừ, ít lắm, bữa ăn hết tấn thịt ít lắm ha" Hạo Thiên khuôn mặt hơi giật giật
"Ít lắm mà, ha tiểu Bạch" tiểu Hắc đáng thương
"Đúng vậy đúng vậy" tiểu Bạch gật đầu lia lịa
"hihihi...." tiếng cười nhỏ vang lên, đó là tiếng cười của Băng Liên.
Hạo Thiên nhìn và nói "Băng Liên, muội cười cái gì"
"À, không có gì đâu ạ" Băng Liên nhanh chóng trả lời
"Cười đứa ngốc" tiểu Siêu cũng cười nói
"Binh"
Lại tiếng cốc đầu vang lên, lần này là tiểu Siêu bị đánh. Hạo Thiên nói "Cậu im cho tớ. Chị, ở đây làm được món gì làm hết đi ạ, đặc biệt nướng cho em tấn thịt, còn lại mỗi cái một món" rồi mỉm cười nói
"Được, đây là phòng của các em, lên tầng nhé. Còn thức ăn thì phiền các em đợi tiếng" Lệ Hoa mỉm cười, đưa chìa khóa phòng rồi quay đi
Hạo Thiên nhận chìa khóa, cùng người kia tiến lên tầng ,tới căn phòng cạnh nhau, Hạo Thiên đưa cho Băng Liên chìa và nói "Cậu ở phòng này đi, tôi và Hạo Thiên sẽ ở phòng kế bên"
"Vâng " nhận chìa khóa, Băng Liên mở cửa và vào phòng. Hạo Thiên với tiểu Siêu cũng vào căn phòng bên cạnh. Nhưng do ở trong phòng lâu quá cũng chán nên, cả ra khỏi phòng và gõ cửa "Cốc cốc"
Băng Liên mở cửa, bước ra, hiện ra trước mắt Hạo Thiên lúc này là Băng Liên vô cùng xinh đẹp, trong bộ váy màu xanh và chiếc áo khoác bên ngoài có nón tai mèo rất dễ thương. Hạo Thiên nhìn chút, mặt Băng Liên đỏ lên, cô lắp bắp nói
"chủ nhân có chuyện gì vậy ạ"
"À, đi chơi đêm với ta không" Hạo Thiên nói
"Vâng" Băng Liên bước ra khỏi phòng, khóa cửa lại và cùng cả đi xuống lầu. Lúc này đã tầm h tối, mạo hiểm giả đi làm nhiệm vụ ở đây đã về khá nhiều, khi chúng nhìn thấy nhóm Hạo Thiên đi từ tầng xuống thì đương nhiên sẽ thắc mắc, tại sao lại có trẻ con ở đây. Thế là tên đứng ra hỏi
"Này mấy nhóc, mấy nhóc ở đây làm gì vậy"
"......" im lặng, cả không ai nói gì, chỉ liếc nhìn cái rồi không nhìn nữa. Tên đứng ra có chút tức giận, hắn lại nói "mấy nhóc không có phép lịch sự à"
Lại nhìn rồi lơ đi, đi ra đến cửa thì bị chặn lại. Tên đó lại nói "bị câm hay điếc vậy"
Hắn Thiên nhìn hắn, đôi mắt vô cảm cùng biểu hiện lạnh lùng, thờ ơ. Cậu tỏa ra sát khí, khiến đám xung quanh phải rùng mình, còn tên chặn cậu lại thì lùi ra sau, ngồi phịch xuống đất. Cả bước qua tên này và ra khỏi hội, lên xe và đi.
Trong hội lúc này, đám người đó đã hồi phục lại sau khi Hạo Thiên đi khỏi, nhưng có vẻ như vẫn không hồi phục lại hoàn toàn. Lúc này, Lệ Hoa từ trong ra thấy cả đám im lặng, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi thì nói
"Các người lại chọc cậu nhóc đó nữa đúng không"
"Cậu nhóc mà cô nói là ai vậy" tên chặn Hạo Thiên lại nói
"Là cậu nhóc tóc đỏ xanh ấy, cậu ấy là mạo hiểm giả cấp SSS của công hội chính và cậu nhóc tóc xanh đi theo cậu nhóc ấy cũng là mạo hiểm giả cấp SSS luôn" Lệ Hoa giải thích
"Cái gì? tên nhóc đó là mạo hiểm giả cấp SSS sao" tên chặn Hạo Thiên lại hét lên
"đúng vậy, nếu cậu không muốn chết sớm thì đừng chọc cậu ta với cả tôi thấy trong thẻ mạo hiểm giả của cậu ta mang họ Đường đấy, tên Đường Hạo Thiên, còn cậu nhóc đi theo là Đường Siêu. Còn người nữa cũng họ Đường nhưng nhận lệnh cậu ta đi làm nhiệm vụ rồi" Lệ Hoa tuôn ra tràn làm cả bọn há hốc mồm
"Cô nói chúng là người của Đường gia"
"Đúng vậy, vậy nên các cậu đừng trêu chọc mấy cậu nhóc ấy nữa, tôi có nghe nói rằng cả hội trưởng của công hội chính cũng không mạnh bằng cậu ta đấy" Lệ Hoa vừa nói vừa mỉm cười
Cả bọn trong hội lúc này thì im lặng, không nói gì cả, chúng không ngờ Hạo Thiên mới từng ấy tuổi đã dữ dội như vậy rồi, sau này lớn thì sẽ ra sao đây.
Quay lại với nhóm Hạo Thiên, cả cùng lên xe, chạy trên những con đường ánh đèn rực rỡ, cả đám ghé vào cửa hàng trang sức sang trọng với tầng lầu. Ngừng lại trước của hàng, người gác cửa lại và mở cửa xe, cả cùng xuống xe. Hạo Thiên ném cho người gác cửa đồng linh tệ, nhận lấy đồng tiền, người gác cửa mắt sáng rực và khom người "cảm ơn ngài"
Tới trước cửa, lại có người mở cửa ra, cả cùng bước vào, hiện lên trước mắt họ là vô vàn đồ trang sức sang trọng, sáng lấp lánh. Hạo Thiên nhìn Băng Liên, rồi nói "muội thích đồ trang sức gì, nhẫn, dây chuyền, bông tai hay vòng tay? "
"Tôi không cần đâu ạ, chủ nhân không cần tốn tiền vì tôi" Băng Liên lập tức trả lời
"Các em cần gì" ngay lúc này, giọng nói trong trẻo vang lên, người đàn ông với cơ thể cân đối, dáng người chuẩn với mái tóc màu vàng tiến lại và hỏi
"Chúng em cần mua đồ trang sức ạ" Hạo Thiên mỉm cười
"Mua cho cô bé này đúng không" người đàn ông mỉm cười
"Vâng, chúng em cần mua đôi bông tai ạ, chiếc vòng " Hạo Thiên mỉm cười
"Vậy các em theo anh vào trong"
Cả đám theo người tiếp viên vào sâu bên trong cửa hàng. Đi đến khu phía trên có treo tấm biển "Lắc tay". Vào trong, nhiều đôi bông tai được trưng bày cách tinh tế, đẹp mắt và sáng lấp lánh. Cả cùng đi vòng xem, vừa đi người tiếp viên vừa giới thiệu về nguồn gốc mỗi vòng tay. Hạo Thiên nhìn vòng nhưng không có cái nào vừa ý, đến cái cuối cùng, là vòng tay có màu bạc, trên có đính những cánh hoa nhỏ và viên kim cương nhỏ cho mỗi nụ hoa, vòng tay được làm cách tinh tế, sắc sảo nhưng lại giản dị vô cùng. Hạo Thiên chỉ vào chiếc vòng và nói " em lấy nó"
"Được, không ngờ mắt nhìn đồ của em tốt như vậy, trong tất cả đồ ở đây chiếc vòng này là đẹp nhất và được làm cách rất tinh sảo, nhưng không hiểu tại sao khách tới mua lại nói nó quá quê mùa và đơn giản quá mức" người tiếp viên nam thở dài
"Vâng, đơn sơ mới hợp với vẻ đẹp giản dị của Băng Liên chứ" Hạo Thiên mỉm cười
"Được rồi, anh lấy nó cho em"
"Được" người tiếp viên mở tủ kính, lấy khăn tay trắng sạch lấy đôi khuyên tai ra cách cẩn trọng và nâng niu. "em cần gì nữa không"
"Ừm, ở chỗ anh có bán nguyên liệu làm đò trang sức không." Hạo Thiên nói
"Đương nhiên là có, vậy bây giờ lên tầng thôi" người tiếp viên nói
Rồi cả cùng lên tầng ,ở đây có vẻ vắng, không đông đúc như ở dưới. Ở đây có rất nhiều loại đá với những màu sắc khác nhau, có cả vàng và kim cương. Hạo Thiên đi lòng vòng xung quanh, lấy những khối đá mà cậu cần, khối đá màu đỏ, màu xanh biển, màu tím, màu đen. Tất cả đều có dạng giống như thủy tinh mang nhiều màu sắc khác nhau nhưng lại cứng hơn sắt. Cuối cùng, Hạo Thiên lấy thêm khối sắt, khối vàng, khối kim cương tất cả đều được Hạo Thiên mua. Băng Liên thắc mắc hỏi "sao chủ nhân mua nhiều thế, mà cái này để làm gì thế ạ"
Hạo Thiên để ngón trỏ lên miệng, máy nháy cái rồi nói "Bí mật"
Tất cả cùng đi đến nơi thanh toán, người tiếp viên nam nói "chiếc lắc tay là vạn linh tệ, khối đá là vạn linh tệ, khối sắt là vạn linh tệ, khối vàng là vạn linh tệ, và cuối cùng là khối kim cương giá vạn linh tệ. Tổng cộng của em là vạn linh tệ."
"Vâng" Hạo Thiên nói, rồi lấy ra chiếc nhẫn đưa cho người tiếp viên, người tiếp viên nhận lấy và đưa vào máy. Sau khoản p, người tiếp viên trả lại chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này là nhẫn trữ vật, có vẻ vạn linh tệ trong đấy đã bị chiếc máy đó rút hết. Hạo Thiên nói "bỏ tất cả đồ vào trong chiếc nhẫn này đi ạ, còn chiếc vòng thì đưa em"
Hạo Thiên nhận lấy chiếc vòng và đưa bàn tay về phía Băng Liên "đưa tay muội đây"
Băng Liên rụt rè, từ từ đưa tay về phía Hạo Thiên, Hạo Thiên nắm lấy cánh tay, đeo từ từ chiếc vòng vào tay Băng Liên. Khi Băng Liên đeo chiếc vòng vào thì nhìn như Băng Liên càng thêm tỏa sáng, nhìn càng đẹp hơn nữa. Hạo Thiên lại nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật và rời khỏi cửa hàng.
Ra khỏi cửa hàng, lên xe và trở về hội, bước vào hội. Cả đám trong hội khi thấy Hạo Thiên thì im lặng, không ai nói gì, Hạo Thiẻn cũng chẳng thèm để tâm đến làm gì, cậu tiến lại chỗ Lệ Hoa và nói "đồ ăn xong chưa ạ"
"Tất cả đã xong, chỉ còn chờ các em thôi" Lêh Hoa mỉm cười
"Yeahhhhh, có đồ ăn rồi" lại tiếng nói vang lên, tiểu Hắc và tiểu Bạch xuất hiện
"Haizzz, các ngươi, nghe tới ăn thì lúc nào cũng mau cả đấy" Hạo Thiên thở dài
Rồi cả đám đi tới bàn, ngồi xuống và đồ ăn được dọn lên. Cả đám ăn ngấu nghiến, nhất là tiểu Bạch và tiểu Hắc thấy có quá trời đồ ăn thì ăn cách không thương tiếc. Ăn chưa được tiếng thì cả núi đồ ăn đã bị càn quét xong, chỉ còn lại đống xương cao. Hơn phần đồ ăn là do tiểu Bạch và tiểu Hắc chén sạch, ăn xong thì chúng lại biến mất, chui vòng hệ không gian ngủ nữa rồi.
Ăn xong, cả đám lên phòng, ai về phòng nấy. Trong phòng của Hạo Thiên lúc này, không có bất cứ ai trong phòng cả. Còn trong hệ không gian, Hạo Thiên và tiểu Siêu đang nằm ườn ra trên sofa. Tiểu Siêu hỏi "cậu chủ mua mấy thứ đó chi vậy" rồi chỉ tay về đống đá Hạo Thiên mua lúc nãy.
"À, để chế tạo khuyên tai ấy mà" Hạo Thiên nói
"tiền của cậu chủ còn nhiêu vậy"
"chúng ta còn khoản vạn linh tệ nữa. Mà cậu hỏi chi vậy" Hạo Thiên nói
"để cho biết thôi" tiểu Siêu trả lời
"này, tôi nhớ không lầm thì trong phòng rèn của thầy mà chúng ta tạo ra có đầy đủ đồ dùng rèn đúng không." Hạo Thiên nói
"Đúng vậy, cậu tính vào đó rèn à" tiểu Siêu nói
"Đúng, tớ sẽ tạo cho mỗi người chiếc khuyên tai ấy mà. Vậy tớ vào đó đây, nếu bên ngoài có ai kiếm thì cậu nói tôi bận rồi nhé" Hạo Thiên nói rồi đi mất.
Tiểu Siêu thì nằm ngoài ghế sofa đọc sách, thi thoảng có Lệ Hoa lên kiếm, tiểu Siêu phải ra nói chuyện rồi quay ngược trở vào. Suốt cả buổi tối trong không gian hệ, bên ngoài là buổi tối nhưng bên trong lại là mấy tháng trôi qua. Tiếng keng keng của búa chạm vài đá, của những viên đá vang lên, tiểu Siêu tuy nằm ngoài sofa nhưng lại nghe được, mặc dù cách rất xa rồi nhưng vẫn có tiếng vọng tới.
Rồi, sáng tới bên ngoài thì bên trong đã trôi qua gần năm. Lúc này, tiếng keng keng đã không còn nữa, mà thay vào đó là tiếng kẽo kẹt vang lên rồi dứt. Hạo Thiên đi ra khỏi phòng rèn với trên tay là chiếc hộp. Cậu chạy về phía tiểu Siêu với khuôn mặt háo hức và đôi môi mỉm cười nói
"Tớ làm xong rồi này"