Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

chương 41: chán sống rồi à

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

--------

( P/S: à thì..... Vì mới nãy ra ý tưởng mới nên tác vào thêm chương nữa.

RỒI, HẾT CHƯƠNG NÀY LÀ TỚI / MỚI CÓ NỮA NHA MỌI NGƯỜI)

-----------

Trước khi lên xe, cả đám đứng chào tạm biệt mọi người. Có Nhạc Vũ Ly và tên nhóc con nữa, có vẻ đó là em trai của cô bé. Hạo Thiên nhìn cảnh chia tay giữa Nhạc Tiểu Mễ và Nhạc Vũ Ly, Hạo Thiên nói

"em có muốn đi theo tụi anh không hả tiểu Ly"

"Em được đi theo ạ? " Nhạc Vũ Ly nói cách kinh ngạc

"Không cần miễn cưỡng Boss đâu ạ" Nhạc Tiểu Mễ vội vàng nói

"Không sao, có em ấy là con gái đi theo để có người trò chuyện cùng tiểu Liên" Hạo Thiên cười hiền hòa nói

"Em cảm ơn ạ....nhưng...nhưng... Nhưng em có thể dắt theo em trai em không, em không thể bỏ em ấy lại được" Nhạc Vũ Ly van xin nói

"Em em ấy hả? " Hạo Thiên chỉ tay về phía đứa nhóc kế bên, nhìn mới có , tuổi thôi. Nhưng đẹp trai và đáng yêu vô cùng, mái tóc màu trắng xám, đôi mắt màu đỏ, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, làn da trắng nhìn như tuyết. Phải nói là không lời nào để tả được vẻ đáng yêu đó

"Vâng ạ, vì mới sinh em ra được năm là mẹ mất, còn cha thì mất khi em ấy chưa ra đời nên em không thể bỏ em ấy lại được ạ, còn nếu không được thì thôi em không đi đâu ạ" Nhạc Vũ Ly buồn bã nói

"Đương nhiên là em được dắt em ấy theo rồi, nhưng với điều kiện nhé" Hạo Thiên cười nhẹ nói

"Điều kiện gì ạ? " Nhạc Vũ Ly nói

"Cả phải tập luyện để trở nên mạnh hơn, em thì có thể miễn nhưng em em thì không" Hạo Thiên khẳng định

"Vâng, chắc chắn rồi ạ. Cả em cũng sẽ tập luyện ạ" Nhạc Vũ Ly khí thế hừng hực nói

"Tốt, vậy chúng ta đi thôi" Hạo Thiên cười, nụ cười hiền hòa vô cùng. Thế là có thêm người, cộng thêm Mộ Phong nữa là người. Cả đám lên xe, tiến ra khỏi Mộ gia và Nhạc gia. Trên xe, cả đám hí hửng nói chuyện với nhau. Nhạc Vũ Lý, em cô bé và Mộ Phong thì lần đầu đi xe sang nên vô cùng thích thú và nhìn bằng ánh mắt sáng ngời. Nhạc Vũ Ly chợt nhớ ra gì đó nói

"À, em quên giới thiệu với mọi người, em trai em là Nhạc Bạch Vũ"

"Chào em, tiểu Vũ" Cả đám nói

"Chào anh chị ạ" Nhạc Bạch Vũ e dè nói

"Mà, Boss này, tớ kêu cậu vậy được không" Mộ Phong nói

"Cậu chẳng kêu rồi đấy thôi" Hạo Thiên lạnh lùng nói

"À. Mà, cậu có quên gì không" Mộ Phong vòng vo

"Tôi biết cậu muốn nói gì rồi. Về việc bông tai tại sao chia màu thì, trong nhóm tôi, màu chia theo giai cấp, bông tai màu đỏ là lớn nhất là của tôi với tiểu Siêu,bông tai đỏ chỉ có bông, không có cái thứ , tiếp theo là tím, rồi xanh biển và cuối cùng là đen." Hạo Thiên giải thích

"Ồ, mà cậu lấy nó ở đâu thế, những chiếc bông tai xinh đẹp này, nhìn thì đơn giản nhưng rất sắc sảo và đường nét thì vô cùng tinh tế, nhìn kĩ là biết của tay rèn cấp lão luyện mà ra" Mộ Phong nhìn chăm chăm chiếc bông tai của Hạo Thiên và đưa ra nhận xét

"Tôi làm đấy" Hạo Thiên trả lời cách thản nhiên

"Cái...cái... thật á?" Mộ Phong thốt lên kinh ngạc

"Sao phải kinh ngạc thế nhỉ? Chẳng phải cậu cũng là thợ rèn sao, cũng mới tuổi mà đã là thợ rèn rồi đấy thôi. Cậu làm được thì tôi cũng được vậy" Hạo Thiên lạnh lùng nói

"À à, tớ xin lỗi. Tớ không phải ý đó. Chỉ là cậu quá tuyệt đến nỗi tớ không còn lời nào để nói được nữa thôi" Mộ Phong mặt buồn nói

"Được rồi, được rồi. Cậu thôi đi" Hạo Thiên bắt đầu khó chịu

"Vậy, chúng tớ khi nào mới có bông tai vậy" Mộ Phong hí hửng nói

"khi nào các cậu đủ mạnh và khi tôi cảm thấy các cậu trung thành với tôi tuyệt đối, trái lại thì các người biết kết cục của các ngươi ra sao rồi đó" Hạo Thiên nói, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm

Đám Minh Kỳ thấy Hạo Thiên như vậy cũng lập tức nghiêm túc, Minh Kỳ lạnh lùng nói

"Khôn hồn thì đừng có như vậy"

"Vâng" cậu ta lập tức nói, rồi khuôn mặt đám Minh Kỳ lập tức thay đổi, khuôn mặt trở lại như cũ, tươi cười vui đùa, nói chuyện với nhau. Bỗng, Hạo Thiên bỏ cuốn sách đang đọc ra, khuôn mặt có chút khó chịu nói

"Chúng có vấn đề rồi, mọi người tiếp tục điều khiển xe đi, ta đi đây" nói rồi, Hạo Thiên lập tức biến mất. Để lại cho đám Mộ Phong, Nhạc Vũ Ly và Nhạc Bạch Vũ ánh mắt kinh ngạc. Mộ Phong lắp bắp nói

"Boss....Boss...Boss biến đâu mất rồi kìa"

"Cậu im lặng đi, Boss đi chút sẽ trở lại thôi" Minh Kỳ nói

"Nhưng.... Nhưng Boss biến mất rồi, các cậu không lo à" Nhạc Vũ Ly nói

"Các cậu không phải lo. Chơi đi" Trần Thống Trung nói, kết thúc cái cuộc trò chuyện vô nghĩa này

Bên trong không gian hệ lúc này, Hạo Thiên đứng trước đám Lý gia, Hạo Thiên nói

"Có chuyện gì đây"

"Chủ nhân, cậu chủ không hay rồi" Đại trưởng lão nói, khuôn mặt lo lắng

"Sao nữa, hắn lại bị làm sao rồi" Hạo Thiên nói

"Cậu ấy tò mò trong căn phòng đỏ có cái gì nên đã vào căn phòng đó rồi ạ. Chúng tôi nhớ đến lời cậu nên không vào đó, nhưng còn cậu chủ thì... " đại trưởng lão nói

"Tốt, nhớ lời ta thì tốt. Bây giờ ta vào đó, các ngươi ở đây chờ, dù có nghe thấy bất chứ tiếng gì cũng không được vào đó rõ chưa" Hạo Thiên căn dặn, rồi bước về phía căn phòng với cánh cửa màu đỏ

"Rõ" cả đám Lý gia đồng thanh nói

Mở cánh cửa, Hạo Thiên bước vào căn phòng, gọi là căn phòng nhưng thực chất không phải, khi bước qua cánh cửa, dãy hành lang xuất hiện. hành lang dài đen ngịt, trên tường cứ cách m thì có cây đèn nhỏ, như đèn dầu vậy. Hạo Thiên cứ thế đi sâu vào trong, đến căn phòng tối. Hạo Thiên nhìn quanh rồi nhìn vào góc phòng, búng tay cái, cả căn phòng sáng bừng lên. Hiện ra đứa nhóc đang ngồi trong góc run rẩy và trước mặt nó là con rồng trắng và đen. Điều đương nhiên là con rồng đó là Hắc Long và Quang Long, còn đứa nhóc là tên tộc trưởng của Lý gia. Khi căn phòng bừng sáng, tiểu Hắc và tiểu Quang lập tức gạp đầu xuống, tỏ lòng thành kính. Hạo Thiên gật đầu cái và nói

"Đừng dọa nó nữa"

"Vâng, nhưng tên này cả gan không tuân lệnh cậu. Hắn còn dám phá giấc ngủ của chúng tôi" Cả con rồng nói

"Được rồi, tha lỗi cho nó đi. Coi như là con ếch mới ra khỏi giếng ấy" Hạo Thiên lạnh lùng nói. Rồi tiến về phía tên nhóc, nắm ty kéo cậu ta dậy. Cậu ta nhìn thấy Hạo Thiên thì hoảng sợ la lên, tiếng la thất thanh vang vọng cả trong lẫn ngoài căn phòng

"Aaaaaaaaa, tha cho tôi đi. Tôi không dám cãi lời chủ nhân nữa, tôi không dám nữa"

"Im lặng đi" Hạo Thiên nói, câu nói lạnh lùng vang lên

Tên nhóc nín bặt đi, không nói nữa. Nhưng khuôn mặt thì đầy vẻ hoảng sợ. Hạo Thiên dịu giọng lại và nói

"Được rồi, ta tha cho cậu lần này, những gì cậu thấy hôm nay cấm nói ra nghe không. Mà cậu tên gì vậy"

"Vâng, cảm tạ chủ nhân. Tôi tên là Lý Thiên Minh" Lý Thiên Minh nói

"Được rồi, đi ra ngoài đi. Nhớ câm cái họng ngươi lại, nói gì là đời ngươi xong đấy" Hạo Thiên đe dọa

"Vâng" rồi hắn nhanh chóng chạy nhanh ra ngoài. Hạo Thiên ở lại, nhìn con rồng rồi nói "Các ngươi biến nhỏ lại, ra ngoài chơi với tụi nhóc đi"

"Vâng" cả nói, rồi biến mất khỏi không gian hệ, còn lại Hạo Thiên, cậu búng tay và đèn phụt tắt rồi đi ra khỏi căn phòng. Mở cửa căn phòng, hiện ra trước mắt Hạo Thiên là đám Lý gia đang quỳ, tên trưởng lão nói

"Xin lỗi chủ nhân vì sự dại dột của cậu chủ hôm nay, nếu cậu muốn trừng phạt thì có thể trừng phạt chúng tôi thay cho cậu ấy"

"Được, từ hôm nay các ngươi sẽ tập luyện, tập chung với nhau dưới sự hướng dẫn của chúng ta. Lý Thiên Minh thì vẫn sẽ tập mình trong căn phòng cũ, các ngươi sẽ vào trong căn phòng đó" nói rồi, Hạo Thiên chỉ tay về phía góc, bỗng chốc xuất hiện cánh cửa trên đó có đề số theo thứ tự từ đến

"Ở đây có tổng cộng người, trừ Thiên Minh ra thì người còn lại, chia theo giai cấp, ta nhìn sơ qua thì tất cả đều từ cấp trở đi. Từ cấp đến là cửa , đến là cửa , đến cửa , trở đi là cửa còn lại. Rồi, tự chia đi, ta đi đây, mỗi ngày cứ đến h tối các ngươi phải vào căn phòng đó. Rồi, tự chia đi" nói rồi, Hạo Thiên biến mất.

Bên ngoài, lúc mà Hạo Thiên chưa ra mà bảo con rồng ra trước. Lúc này bọn nhóc đang xôn xao trước sự xuất hiện của con rồng. Mộ Phong thì giật mình hoảng sợ la lên

"aaa, rồng kìa"

"Nó đâu ra vậy chứ" Nhạc Vũ Ly cũng nói

"Đừng sợ, nó là pet của Boss đấy" Minh Kỳ vui vẻ nói, rồi đứng dậy ôm chú rồng nhỏ

"Này, chúng ta có thêm lính mới à" tiểu Quang bay lượn lờ nói

"Đúng vậy đấy" Trần Thống Trung mỉm cười

"Chúng yếu quá, đem theo có ít gì" tiểu Hắc khinh bỉ nhìn người lính mới

"Không được nói như vậy. Là Boss chọn đấy" Mộc Lâm nói

"Được rồi, Boss chọn thì thôi" tiểu Hắc nói

Rồi cả đám cùng cười đùa vui vẻ với con rồng, Nhạc Bạch Vũ nhìn con rồng cách say đắm nhưng không dám sờ, ánh mắt ngưỡng mộ hiện rõ trên gương mặt cậu bé. Cả đám chơi cho đến khi Hạo Thiên trở ra, cậu thở dài ngao ngán nói

"Haizzz, các cậu làm gì vậy."

"Chào Boss. Sao nhìn Boss mệt thế" Minh Kỳ lo lắng nói

"Không có gì, có nhiệm vụ đây. Từ ngày mai, tiểu Dịch, tiểu Thi, tiểu Minh và tiểu Trung, phải vào trong không gian hệ của tôi huấn luyện cho bọn đó. Những người khác cũng có thể đi theo, nhưng người kia là bắt buộc phải có, người Nhạc Vũ Ly, Nhạc Bạch Vũ và Mộ Phong thì không được đi. Cứ h chiều các cậu phải vào trong đấy, tới h sáng hôm sau mới được ra." Hạo Thiên ra mệnh lệnh

"Vâng" cả đám nói

"Các cậu huấn luyện phải cho chúng mạnh lên chứ không phải càng ngày càng yếu đi rõ chưa" Hạo Thiên nói

"Vâng" cả đám nói

"Thế ai sẽ huấn luyện bọn tôi ạ" Nhạc Vũ Ly hỏi

"Tiểu Siêu, cậu huấn luyện đi. Dù sao cậu cũng rảnh, còn tên nhóc đó cứ để tôi" Hạo Thiên nhìn tiểu Siêu và nói

"Được" tiểu Siêu trả lời

Rồi cả đám tiếp tục cười đùa vui vẻ, Hạo Thiên nhìn cả đám, rồi lại quan sát Bạch Vũ, cậu nhóc đang say mê nhìn những chú rồng. Hạo Thiên nói

"Tiểu Vũ, em có muốn sờ chúng không"

"Ơ dạ, em được sờ ạ" Nhạc Bạch Vụ nói

"Được chứ" Hạo Thiên cười. Rồi cậu nhóc chạy lại, sờ nựng chú rồng. Hạo Thiên nhìn, xem sơ qua bảng thông tin của cậu nhóc. Phải nói bảng thông tin không tệ chút nào

[ Bảng thông tin

Tên: Nhạc Bạch Vũ

Tuổi:

Lv:

MN:

Nguyên tố thiên phú: quang, hỏa

Thú cưng: không có

Nghề: không có

Thiên phú:/

Thể lực:/

Tố chất cơ thể: SS

Khả năng tiếp thu: /

Mị lực: /

Kĩ năng hệ: hỏa cầu lv

Vật phẩm: không có ]

Cũng không tệ, nhưng vẫn còn quá yếu.

Trên những chuyến đi tới các gia tộc tiếp theo, mọi chuyện đều bình thường không có gì rắc rối xảy ra cả. Tất cả đều được đón tiếp chu đáo. Và tìm những lí do khác nhau để có thể bỏ đi trong vàu năm tới mà không về nhà. Còn về những buổi tập luyện của đám Lý và và người Mộ Phong thì vẫn diễn ra suôn sẻ, tất cả đang có sự tiến bộ vượt bậc. Từng ngày , tất cả đang dần dần tiến xa hơn nữa, Nhạc Bạch Vũ có vẻ là người tiến bộ nhất trong người Mộ Phong và Nhạc Vũ Ly. Cậu bé luyện tập hết sức mình, lv cũng ngày càng cao hơn nữa. Bây giờ, sau chuyến đi tớ nhà từng người, cả nhóm vẫn còn dư lại tháng rưỡi của kì nghỉ, nên quyết định đi sang nước khác chơi, hiện tại, cả nhóm đang phi bộ trên đường, đang đua nhau đến đất nước Lisanet, đất nước lớn thứ ở Thiên Vũ đại lục.

Nhưng đang đi thì phải dừng lại, ngồi xuóng và đợi tụi Mộ Phong. Tầm p sau, đám người Mộ Phong đuổi kịp, thở hổn hển ngồi phịch xuống đất. Minh Kỳ nói

"Các cậu chậm quá, như thế này thì tới tối mới tới nơi mất"

"Các cậu khủng bố quá!" Mộ Phong hét lên "Các cậu có biết là đất nước Lisanet cách nước ta bao xa không, chúng ta đi mới nửa ngày, bình thường muốn tới đó phải mất ngày. Đi mới nửa ngày mà tớ thấy chúng ta đi gần hơn nửa đoạn đường rồi. Các cậu không biết mệt à"

"Cậu nói gì vậy. Nếu không phải các cậu quá chậm thì chúng ta đã tới nơi từ lâu rồi" Minh Kỳ thất vọng nói

"WTF! Các cậu cho chúng tớ nghĩ mệt đi. Mệt quá rồi, với lại chúng tớ cũng khát nước nữa" Mộ Phong nói

"Cậu ráng đi, lát nữa là tới rồi" Mộ Ngôn dỗ dành

"Được rồi! Chúng ta sẽ nghỉ ngơi tiếng, nhưng ráng đi, đi chút nữa là tới con suối rồi" Hạo Thiên nói

"Làm sao Boss biết chứ" Nhạc Bạch Vũ nói

"Ta nghe được" Hạo Thiên trả lời "được rồi, tiếp tục thôi" rồi đứng dậy, tiếp tục đi. Quả đúng như lời Hạo Thiên nói, càng đi, cả nhóm càng nghe thấy rõ hơn tiếng suối chảy róc rách cùng tiếng chim hót véo von quanh suối. Tới nơi, con suối hiện ra, con suối trong lành, chảy róc rách cùng với tiếng chim hót líu lo càng làm cho khung cảnh trở nên thơ mộng và đẹp hơn bao giờ hết. Ngừng chân lại nghỉ ngơi, cả đám hứng nước uống, rồi ngồi xuống nói chuyện với nhau. Hạo Thiên tìm góc cây ngả lưng quan sát mọi người. Tất cả đang nói chuyện, trừ vài người thì đang ngồi ở những nơi khác nhau thủ thỉ với nhau, tâm tình cách ngọt ngào. Hạo Thiên dựa gốc cây, tiểu Siêu đi lại con suối và trở lại với ly nước trên tay và đưa cho Hạo Thiên nói

"Cậu chủ uống nước không?"

"Cảm ơn cậu" Hạo Thiên mỉm cười nhận lấy ly nước và uống ngụm. Dòng nước mát trong và ngọt lịm, hòa tan trong khắp cơ thể tạo ra cảm giác tuyệt vời. Sau khi nghỉ chân được p, Hạo Thiên bật dậy và nói

"Nghỉ đủ rồi, lên đường thôi"

"Nhanh vậy" cả đám đồng thanh nói

"Vậy đánh thắng tôi cho các cậu ở lại tiếp" Hạo Thiên mỉm cười, nụ cười đầy nguy hiểm

"Không, chúng ta lên đường" Minh Kỳ lập tức trả lời

"Đúng vậy, chúng ta đi thôi Boss" Trần Thống Trung cũng đứng phắt dậy, gấp rút nói

"Tuyệt, chỉ cần thắng Boss thôi đúng không?" tiếng nố vang lên, đó là Mộ Phong, cậu rít lên vì vui sướng

"Cậu im miệng lại" Minh Kỳ thét lên

"Cậu có biết cậu vừa nói gì không" Minh Kỳ nói, khuôn mặt nhăn nhó

"Tớ nói chỉ cần thắng Boss thôi đúng không?" Mộ Phong nói, khuôn mặt biểu lộ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra

"xuỵt, Mộ Phong. Mau im lại đi. Cậu không nên nói như vậy" Mộ Ngôn bị miệng Mộ Phong lại

Mộ Phong lấy tay gạt tay của Mộ Ngôn ra vf nói "tại sao? "

"Còn hỏi tại sao! Tôi hỏi cậu nhé, cậu có đánh thắng được ai trong nhóm Lâm Phi không?" Minh Kỳ nói

"Đương nhiên là không rồi" Mộ Phong lập tức trả lời

"Mà, nếu so với nhóm Lâm Phi thì quá cao rồi. Cậu có đánh thắng được tiểu Vũ không?" Minh Kỳ hỏi

Mộ Phong suy nghĩ, rồi lại nói "cũng không nốt"

"Đấy, đến cả tiểu Vũ đánh còn không lại mà còn đòi đánh với Boss, có phải chán sống rồi không?" Minh Kỳ nói, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu

"Đừng nói là cậu đánh, thậm chí tất cả cùng đánh cũng không là gì đối với Boss cả. Thậm chí chúng ta còn không đụng nổi cọng tóc của Boss nữa là" Trần Thống Trung nói, câu nói thốt ra làm cho cả người Mộ Phong, Nhạc Vũ Ly và Nhạc Bạch Vũ phải kinh ngạc không thôi

"Được rồi, cứ để cậu ấy đánh" Hạo Thiên cười nhẹ nói

"Nhưng...." Minh Kỳ nói, nhưng chưa hết câu đã bị Hạo Thiên chặn họng "không nhưng nhị gì cả"

"Được rồi, Mộ Phong, tới đây đi" Hạo Thiên ngoắc tay

"Boss, nhẹ tay thôi" Mộ Ngôn khẩn khiết van xin

"Ta sẽ không làm gì đụng đến hắn cả nên đừng lo" Hạo Thiên nói, rồi quay sang Mộ Phong, ngoắc tay khiêu khích

Mộ Phong thủ thế, cả đứng đối diện nhau. Khi Mộ Phong xông lên, Hạo Thiên từ từ thả uy áp ra, chỉ thả ra phần sức mạnh thôi. Nhưng uy áp của cậu vừa mới ra, Mộ Phong đứng khựng lại, tay chân bắt đầu run rẩy, rồi té "bịch" về phía sau. Toàn thân run rẩy lên, Hạo Thiên cười, nụ cười lạnh sống lưng

"Sao vậy? Đứng dậy đi chứ, sao không xông về phía ta nữa? "

"Tôi, tôi nhận thua. Boss, xin cậu mau thu hồi, tôi chịu hết nổi rồi" Mộ Phong van xin

"Khí thế vui mừng lúc nãy đâu rồi, sao không tiến lên đánh nữa chứ" Hạo Thiên nói

"Boss, xin cậu tha cho cậu ấy đi mà" Mộ Ngôn chạy ra, ôm lấy Mộ Phong che chắn. Trong khi cả cậu ta cũng đang run lên vì sợ và cũng vì uy áp mạnh mẽ của Hạo Thiên

Hạo Thiên thu hồi uy áp, cả khụy xuống, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc. Mộ Ngôn quay về phía Hạo Thiên cúi đầu nói

"Cảm ơn Boss nhân từ"

"Được rồi, ta cho các ngươi p hồi phục" Hạo Thiên nói rồi quay lưng bỏ đi, đi về phía gốc cây và dựa lưng, huýt sáo. Tiếng huýt gió nhẹ nhàng êm dịu như tiếng sáo thổi, cả đám tận hưởng tiếng huýt sáo cho đến khi Mộ Phong với Mộ Ngôn bình thường trở lại và tiếp tục lên đường.

Cả đám phi bộ, chạy xuyên suốt và lâu lâu thì dừng lại đợi tụi người Mộ Phong, rồi lại tiếp tục lên đường. Tới chiều tối thì cả đám đã tới nơi, tới thủ đô Kuate của nước Lisanet. Cánh cổng thành để từ từ đóng lại và cả đám phi thật nhanh qua cổng, làm cho cả đám lính phải bất ngờ. tên lại chặn cả đám và nói

"Mấy nhóc là ai, vào đây làm gì?"

"Chúng tôi muốn vào thủ đô" Hạo Thiên nói, bật chế độ khuôn mặt lạnh lùng

"Vào với thân phận gì" Tên lính hỏi

"Mạo hiểm giả và muốn đăng kí làm mạo hiểm giả " Hạo Thiên nói

"được rồi, đi theo ta vào đây" tên lính nói và quay lưng bỏ đi. Cả đám đi theo vào căn phòng nhỏ, cũng không thể nói là nhỏ vì nó đủ để chứa cả người. Ngồi trên bàn là người phụ nữ, cô ta ngồi gác chân lên bàn và mũ thì đang ụp trên mặt. Này là đang ngủ trong giờ làm việc à. Tên lính lại đứng trước bàn, tư thế nghiêm nói

"Thưa ngài, có đám nhóc muốn vào thành với thân phận mạo hiểm giả ạ"

Người phụ nữ nghe gọi, lay mình thức dậy, cả đám nhìn cách ngơ ngác. Đây là người phụ nữ đẹp, mái tóc vàng óng ánh xõa ra sau lưng, đôi lông mi dài và cặp mắt đẹp màu xanh. Cặp ngực hơi khủng tý và khuôn mặt thì hết chỗ chê, tuyệt đẹp cùng với làn da trắng, khoác cho mình chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần dài ôm màu đen. Vẻ đẹp làm lay động con tim bất cứ ai, cô ta nhìn đám nhóc, rồi thú vị nhìn Hạo Thiên và tiểu Siêu khi cả lạnh lùng cách tàn nhẫn không thèm đếm xỉa đến. Cô ta nói

"Xin chào mấy nhóc đẹp trai, ta tên là Tà Uyển Như, mấy nhóc có chuyện gì vào đây"

"A, xin chào chị" cả đám hoàn hồn và nói

"Chúng tôi muốn vào thủ đô" Hạo Thiên nói

"Ara, cậu nhóc đẹp trai. Em tên gì? " Tà Uyển Như nói

"Không cần thiết. Chúng tôi muốn vào thủ đô, xin hãy nhanh chóng làm thủ tục đi ạ" Hạo Thiên lạnh lùng nói

"Được rồi, đưa thẻ của các em đây." Tà Uyển Như yểu xìu nói

Cả đám lấy thẻ ra và đưa cho Tà Uyển Như, cũng như những thủ đi khác, cũng sẽ kiểm tra xem thẻ mạo hiểm giả là thật hay giả. Lúc này, khi biết đám Hạo Thiên là mạo hiểm giả, đám người Mộ Phong càng kinh ngạc hơn. Không ngờ mọi người lại bá như vậy, nhưng chưa dừng lại ở đó, chúng kinh ngạc khi nghe Tà Uyển Như nói

"Ôi trời ơi? Toàn là từ hạng A trở lên, nbaats là có người hạng SSS"

"Boss quá đỉnh" Mộ Phong hét lên

"Các em mạnh thật đấy" Tà Uyển Như tán dương

"Boss, chúng tôi cũng muốn làm mạo hiểm giả" Nhạc Vũ Ly, Nhạc Bạch Vũ và Mộ Phong nói

"Không cần thiết nữa." Hạo Thiên nói

"ểeeee, Tại sao ạ?" cả nói

"Sau này sẽ biết thôi" Hạo Thiên trả lời

"Được rồi, các em có thể vào" Tà Uyển Như nói. Cả đám rời khỏi, đi trên đường, mọi thứ vẫn rất bình thường cho đến khi cô ta có tà tà theo nhóm Hạo Thiên. Hạo Thiên bực bội quay sang nói

"Cô đi theo chúng tôi làm gì?"

"à thì, chúng ta cùng đường mà, cùng đường thôi" cô ta lên tiếng, cô ta ở đây chính là Tà Uyển Như, cô ta đã đi theo nhóm Hạo Thiên kể từ khi ra khỏi phòng làm việc của cô ta ở cổng thành

"Vậy thì tránh sang một bên sao lại kè kè đi bên tôi" Hạo Thiên nói

"à thì...." Tà Uyển Như lắp bắp

"Giờ cô sao đây" Hạo Thiên bực bội nói

"tôi có thể dắt các cậu đến quán trọ có món ăn ngon và chỗ ngủ tốt. Thế nào? " Tà Uyển Như đổi đề tài

"Cô tránh ra đi" Hạo Thiên nói, rồi đẩy Tà Uyển Như ra, bỏ mặc cô ta gé xuống đất mà đi tiếp

Người xung quanh thấy vậy thì kinh ngạc, kể cả tụi nhovs vũng kinh ngạc, không ngờ Boss chúng phủ như vậy. Gái đẹp theo mà xô cái bịch rồi bỏ đi, lạnh cũng vừa thôi chứ Boss, lạnh vô đối luôn rồi Boss ơi.

Cả đám nhóc vẫn không nói gì, tiếp tục đi theo Hạo Thiên. Hạo Thiên dẫn đầu, dắt đám nhóc vào khách sạn sang trọng. Cậu tiến tới quầy tiếp tân và nói

"Cho em đặt phòng lớn ạ, lớn nhấy ở đây càng tốt ạ"

"Em muốn ở bao lâu" người tiếp tân cười hỏi

"Khoảng ngày ạ" Hạo Thiên cũng cười trả lời

"Rồi, chìa khóa phòng em đây,em lên tầng rẻ trái, thấy cửa phòng để tấm biển số nhé" người tiếp tân cười đưa chia khóa cho Hạo Thiên

Hạo Thiên tiếp lấy và quay lưng bỏ đi, cả đám cũng đi theo, lên lầu, đi hết tầng rẻ trái đã bắt gặp ngay căn phòng đó. Mở cjarw phòng đi vào, bên trong căn phòng sáng lạng, đồ đạc sang trọng đặt cách gọn gàng. Giường thì có cái lớn, Hạo Thiên tìm chiếc ghế ngả lưng, cậu quay sanv hỏi mọi người

"Đói chưa? "

"Rồi ạ" cả đám nói

"Boss, cho chạy từ trưa tới giờ có cho ăn gù đâu mà không đói ạ" Minh Kỳ nói

"Được rồi, đi tắm thay đồ rồi ăn" Hạo Thiên nói rồi đứng dậy, đi về phía phòng tắm và tắm trước. Bọn nhóc thì ở ngoài đợi tới lượt mình. Sau p Hạo Thiên vào phòng tắm, cậu trở ra chỉ với chiếc quần dài còn áo thì không, chiếc khăn cậu đang lau tóc. Cơ thể cậu hiện ra, trẻ em có được nói là múi không nhỉ, chứ Hạo Thiên đang có cơ thể tuyệt vời với múi cơ bụng và bắp tay răn chắc. cơ thể tuyệt hảo, đầy đặn mà lại mang vẻ đẹp tuyệt vời như vậy, đến cả con trai còn mê.

Hạo Thiên bỗng thấy tụi nhóc nhùn mình như vậy, nhìn mà đến chảy nuóc dãi thì có hơi quá rồi. Hạo Thiên cười nham hiểm nói

"Sao vậy? Mê lắm à?!?"

"Aaaa, không có, Boss xong rồi thì tới lượt tớ" Minh Kỳ la lên, nhanh chóng lao vào phòng tắm

Mấy đứa còn lại cũng im ru không nói gì. Hạo Thiên cười nham hiểm lại ghế ngồi xuống mà vẫn chưa chịu mặc áo vào, cho đến khi tất cả đã lần lượt tắm xong, đợi cậu mặc áo và đi xuống lầu ăn nữa là xong. Hạo Thiên đứng dậy mặc áo, cơ thể tuyệt hảo đang dần biến mất sau lớp áo làm bọn nhóc cảm thấy tiếc. Hạo Thiên ngó vòng, bỗng dừng lại trước người Mộ Phong và nói

" người các cậu không còn đồ nào khác à"

"Boss, sao vậy. Đồ bọn tớ bị sao à" Mộ Phong nhìn bộ đồ của mình và nói. Cả người, mặc bộ đồ cũ, đôi chỗ còn bị rách nữa. Hạo Thiên đặt tay lên trán lắc đầu. Hạo Thiên ngoắc tay tiểu Vũ nói

"tiểu Vũ, em lại đây. Ta cho em vài bộ đồ mà mặc. Em thay bộ đồ đó ra vứt đi"

"Còn Băng Liên thì cho Vũ Ly mượn đồ, Mộ Phong thì..... " nói tới đây, Hạo Thiên bị Mộ Ngôn chặn họng lại và nói "để tớ, tớ cho cậu ấy mượn"

"Được rồi, nhanh chóng lên" Hạo Thiên nói, rồi nhanh chóng đưa đồ cho Bạch Vũ vài bộ đồ mới và đẹp. Đây là đồ mà Hạo Thiên mặc lúc tuổi, bây giờ Bạch Vũ mặc lên nhìn rất đẹp. Tụi kia cũng xong xuôi, tất cả đã chỉnh tề, đi xuống lầu, ghé vào nơi ăn uống của khách sạn. Ở đây có phòng ăn chung rất đẹp và sang trọng, cả nhóm ngồi vào bàn, chiếc bàn dài. Gọi món ăn, và ngồi đợi đồ ăn lên, trong khi đợi cả nhóm đã gọi nước uống trước. Nước vừa bưng ra, Hạo Thiên đang định lấy ly nước uống thì ngay lập tức, có người ngồi ngay bên đối diện với cậu. Cậu định mở miệng nói sao lại ngồi đây thì. Cậu la lên

"Lại là cô nữa à"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio