Bên trong thành Hoa Tuyết, người dân đang bận rộn với công việc hằng ngày của mình, người người qua lại tấp nập, nói chuyện rộn ràng khắp nơi. Nhóm Hạo Thiên đang đi vào thành, hỏi thăm tình hình của người dân xung quanh, dừng lại trước một quán trọ nhỏ, Hạo Thiên nói
"Chúng ta tách ra ở đây, nhóm người. Nhóm ta gồm có ta, tiểu Siêu và Băng Liên. Còn lại tự chia. Tập hợp lại đây vào buổi chiều"
Rồi phân tán ra, từng nhóm . Hạo Thiên đi dọc theo thành. Hỏi thăm tình hình ở đây, có vẻ như người dân sống rất tốt, an nhàn và không bị đàn áp, nếu nói vậy thì đúng, vì đây là khu ở trên, chỉ những người khá giả giàu có, nhà toàn là từ đên tầng. Xong khu trên, Hạo Thiên vòng xuống khu dướ.
Khu dưới, nhiều nhà nghèo khổ, nhiều người còn không đủ áo mặc, mặc áo rách rưới, lủng lỗ tùm lum. Hạo Thiên có tấp vào vài nhà hỏi
"Sao khu này lại khổ thế hả bà? Khi trên cháu thấy nhà cửa khang trang lắm mà"
"Cháu mới đến đây sao? " người đàn bà già nói
"Vâng ạ"
"Ở đây từ năm trước, sau đợt kiểm tra của vị đặc sứ nào đấy. Không có ai đến kiểm tra nữa, cho đến năm nay. Vị thành chủ ở đây, ông ta ra sức bốc lột người dân nghèo khổ ở đây, kể cả những người giàu có ở đây cũng vậy. Họ đánh đập người dân ở đây khi không làm theo ý họ, bóc lột sức lao động của họ mà còn không chịu trả đúng số tiền đã giao ước nữa. Nên bây giờ người dân khu này khổ lắm, khu trên và thành chủ bóc lột cả rồi. Thành chủ thì bóc lột ăn chơi, không lo cho dân, để mấy người khu trên hoành hành"
Bà lão nói, Hạo Thiên gật đầu. Mặt bắt đầu lạnh đi, đáng sợ. Bà lão thấy mặt Hạo Thiên vậy, tưởng cậu bị ốm nên hỏi
"Cháu sao vậy. Mặt cháu nhìn xanh xao quá"
"Cháu không sao. Bà lấy số tiền này lo cho mấy em nha " Hạo Thiên đưa cho bà lão túi tiền, bà lấy và xem, rồi la lên
"Không được, nó quá lớn rồi"
"Không sao ạ" Hạo Thiên cười bỏ đi. Thành chủ ơi thành chủ, đàn áp, bóc lột, ăn hối lộ, khai báo giả với học viện, rồi lấy tiền ăn chơi, ông hội tụ đủ cả đấy chứ. Lần này có ta ở đây, ông chết chắc. Hạo Thiên cười cách nham hiểm.
Cả chia ra, tớ từng nhà từng nhà một, chia cho họ ít tiền. Đang đi tới phía cuối của khu dưới, Băng Liên bắt gặp đám người đang đi, ăn mặc thời trang sang trọng và nhìn điệu bộ hống hách vô cùng. Tên đi đầu có vẻ như là chủ, hắn đi tới đâu thì cây roi trên tay hắn lại quất tới đó. Rồi, Băng Liên bắt gặp hắn giơ roi lên, quất xuống đứa bé gái đang ngồi co rút dưới đất.
"Uỳnh"
"Ngươi làm cái quái gì vậy hả? " Băng Liên hét lên, tay đang nắm lấy cây roi, tay ôm lấy cô bé. Cô bé khóc lên nức nở, Băng Liên vỗ về, bảo
"Em đi chỗ khác chơi nhé. Chị cho em ít tiền ăn bánh này"
"Cảm ơn chị rất nhiều! " cô bé nhận lấy tiền, cúi đầu chạy đi mất. Còn lại Băng Liên đối mặt với đám người này. Người dẫn đầu là một tên công tử với thái độ hống hách cao ngạo, phía sau hắn là đám vệ sĩ to tướng nhưng không to não. Băng Liên đứng dậy, nói
"Cả trẻ con cũng không tha, cái thành này quá mục nát rồi"
"Con bé nào đây? Cũnh dễ thương đấy chứ, đi theo anh chơi nào!" tên này vừa nói, tay giơ ra chạm lên mặt Băng Liên
"Crắc"
Mặt Băng Liên lạnh đi, tay tên công tử này bị bóp nát, hắn la lên thảm thiết, nói
"Buông... Buông tay ngươi ra con khốn. Ngươi có biết ta là con của..... Aaaaaa"
Càng nói, Băng Liên càng siết chặt hơn. Mấy tên này không lẽ mỗi lần có chuyện lại lôi gia phả dòng họ trong nhà ra kể sao, đáng chết. Băng Liên ánh mắt sắc lạnh nhìn tên này, mấy tên vệ sĩ nhanh chóng xông vào.
Băng Liên quăng tên công tử lên trời, hắn la lên sợ hãi. Mấy tên vệ sĩ bị xử trong một nốt nhạc,
"Aaaaaa"
"uỳnh"
"đùng"
"rầm"
Mấy tên vệ sĩ bị đánh té chết tươi, tên công tử đang rơi xuống cũng bị Băng Liên đánh cho không còn cái răng húp cháo. Mọi người vây xem xung quanh trầm trồ khen ngợi, cũng có lo lắng cho Băng Liên vì cô mới đụng vào tên không nên đụng. Băng Liên mỉm cười nói
"Không sao, hết ngày mai mọi người sẽ không phải chịu khổ nữa! Cháu hứa đấy"
Băng Liên bỏ đi, tiếp tục phát tiền cho người dân nghèo khó
Tới chiều trở lại quán trọ, Hạo Thiên lấy ra cây pháo nhỏ bắn lên trời. Bung ra bông hoa màu đỏ rất đẹp.
Đám nhóc Hạo Thiên nhanh chóng trở lại sau đó, tập trung trước quán trọ, Hạo Thiên nói
"Điều tra sao rồi?"
"Thành chủ ở đây vô cùng đáng chết" Minh Kỳ giận dữ nói
"Ông ta sẽ sớm chết thôi" Hạo Thiên nói
"Ông ta và những người ở khu trên bóc lột người dân nghèo khó ở đây, khiến họ phải sống trong cảnh thiếu ăn thiếu mặc" Mộc Lâm nói
"Ta biết, chúng ta tập trung ra tàu thôi. Chuẩn bị kế hoạch, ta đã gọi đám học sinh kia rồi" Hạo Thiên nói, tất cả cùng kéo nhau ra tàu bàn bạc kế hoạch
..............
Sáng sớm hôm sau, Hạo Thiên đi trước cùng với Lý Thanh Kỳ, không thấy đám nhóc đâu. Bước vào trong cổng thành, Hạo Thiên đi trước, Lý Thanh Kỳ đi sau cùng tiến về phía phân phủ ở Hoa Tuyết thành. Đứng trước cửa phủ, đám lính chặn ngang, không cho Hạo Thiên vào, tên có tướng người gầy nhom bước ra, lớn giọng hét
"Các ngươi là ai? Đến phân phủ có chuyện gì, có biết trong đây là nơi mà phủ chỉ ở không hả? "
Hạo Thiên nhìn, nhìn một cách vô cảm, lạnh băng, Hạo Thiên lấy tay ra hiệu, Lý Thanh Kỳ lập tức vụt lên
"Xoẹt"
"Xoẹt"
"Xoẹt"
"keng"
Đầu lìa khỏi cổ, mấy tên lính này chết mà chúng còn không biết mình đã chết, mắt trừng lớn. Hạo Thiên lướt qua những cái xác, như đang lướt qua một đám phân mà mình cần phải tránh đi không được dính vào, mạng mấy tên này không khác gì rác đối với cậu cả.
Bước vào trong, bên trong là phân phủ rộng lớn, được trang trí một cách xa hoa, lộng lẫy khác với bên ngoài. Tên thành chủ ở đây sống trong sự sa hoa trông khi những người dân của hắn đang sống trong cảnh thiếu ăn thiếu mặc, cơm không đủ no áo không đủ mặc, tên này chắc chắn sẽ chết.
Vừa bước tới cầu thang, tên mặc và lùn đang bước xuống cầu thang. Tướng người phì lũ, đi phịch phịch, rầm rầm, run cả cầu thang. Hắn nhìn xuống thấy người thì tức giận quát
" tên khốn khiếp nào đây? Sao không ai cản chúng hết vậy, người đâu mau bắt chúng lại? "
Hạo Thiên nhìn tên phủ chủ, mặt lạnh băng, nói
"Có vẻ như phủ chủ ở đây ăn sống rất sa hoa, phun tiền vào những việc vô bổ và ra sức bốc lột dân rất nhiều nhỉ"
"Tên nhóc con hỗn xược, người đâu, mau bắt giết hắn cho ta. " tên phủ chỉ hét lên. Lát sau, đám lính chạy vào, tay cầm vũ khí xông về phía Hạo Thiên. Lý Thanh Kỳ rút kiếm, một nhát chém được chém ra. Mấy tên lính bị chém đổ máu, vết chém dài từ vai xuống bụng, máu văng khắp nơi. Tên phủ chủ run rẩy ngồi dưới đất, hoảng sợ nói
"quái vật....quái vật? Người đâu mau cứu ta!"
"Bắt hắn lại đi! " Hạo Thiên nói, đi lên cầu thang. Lý Thanh Kỳ phóng lên, kề kiếm vào cổ tên phủ chủ này. Hạo Thiên đi dọc theo cầu thang, lên tới nơi đề chữ phòng làm việc và vào đó.
Dưới lầu lúc này, Lý Thanh Kỳ vẫn đang canh chừng tên phủ chủ. Cánh cửa phủ bật mở
"Kéttttt"
"Ara, các ngươi làm xong rồi à? " giọng nói vang lên, đúng lúc này Hạo Thiên cũng đi xuống với xấp giấy trên tay, mặt lạnh nhìn xuống người vừa nói
Người vừa bước vào khuôn mặt như đùa, môi mỉm cười, nói
"Không hổ là đại tư lệnh, mới tới ngày đã giải quyết xong. Mà, cậu ra tay mạnh quá, máu văng khắp nơi cả rồi"
"Ra tay mạnh mới làm chúng sợ và in sâu vào não. Nhẹ nhàng quá là không được" Hạo Thiên cười nhẹ nói
Bước xuống tới nơi, cậu đưa cho ông ta xấp giấy và nói
"Hiệu trưởng Doãn à, bỏ cái giọng yểu mị đó đi. Khiếp quá"
"Hahahaha" người đó cười lên, đương nhiên người đó là Doãn Bằng rồi.
"Cậu không biết đùa gì cả Hạo Thiên" Doãn Bằng cười lớn, rồi lại nói
"Vâng vâng. Tôi nhạt vậy đấy" Hạo Thiên mặt lạnh đáp
"Xoẹt"
"Bịch"
"Xoẹt"
"Bịch"
.........
Hàng loạt người xuất hiện trước cửa phủ, quỳ xuống. Tiểu Siêu tiến lên phía trước nói
"Tất cả đã hoàn thành xong. Phân phát đủ cho người dân. Cũng đã lấy được tất cả những bằng chứng hối lộ, bốc lột người dân của khu trên"
Tiểu Siêi nói rồi lấy ra đưa cho Hạo Thiên một xấp giấy. Hạo Thiên nhận lấy và nói
"Tốt lắm"
"Ohhh, cậu điều tra tất cả à" Doãn Bằng kinh ngạc nói "còn trong cả đêm, đêm duy nhất mà các cậu đã hoàn thành nó"
"Đừng giả điên nữa. Chẳng phải ngài đây biết hết rồi sao! " Hạo Thiên nói, rồi ném cho ông ta xấp giấy
"Ông điều người tới thay thế lão mập này chưa thế? "
"Tất cả đã xong, người được điều tớ đang ở ngoài đó nghỉ ngơi đấy. Cậu phải biết rằng sau khi nhận được tin báo của cậu, tôi đã lôi ông ta chạy cấp tốc đấy, mệt bở hơi tai" Doãn Bằng nói, giọng đầy đau khổ
"Vậy à. Cảm ơn đã đến đúng giờ. Mà người ông điều tới tệ thế à. Đi nhanh một chút đã nằm dài ra rồi" Hạo Thiên nói, quơ tay ý bảo tụi kia lui. Đám nhóc thì ở lại vây quanh
"hắn mới chỉ cấp thôi. Cậu thông cảm đi" Doãn Bằng nói
"Sao cũng được. Mà, giờ ông tính xử lý lão heo mập này sao đây" Hạo Thiên nói, mắt lạnh nhìn về phía lão, tiếp
"Suy ra từ đầu, cũng là lỗi của học viện đấy. Kiểm tra một cách ẩu tả, năm ngoái cũng chẳng chịu đi kiểm tra mà về thông báo là đã kiểm rồi. Gan của tên đó cũng lớn thật" Hạo Thiên cười nhạt
"cái tên kiểm tra năm đó, hắn chết rồi. Do đi làm nhiệm vụ đụng độ với thần thú mà chết" Doãn Bằng nói
"Oh ho, chết sớm thế à. " Hạo Thiên kinh ngạc, mà cũng không kinh ngạc nói
người nói qua nói lại một hồi, không hiểu sao, Doãn Bằng giơ tay ra, đấm thẳng vào mặt Hạo Thiên. Cậu lấy tay chặn lại, nắm chặt lấy cánh tay Doãn Bằng, khiêng cả người ông ta quăng lên cao rồi nhảy lên, lấy chân đập thẳng vào bụng ông ta, rớt xuống đất. Hạo Thiên cười nhạt, nói
"Xém chút là xong mặt ta rồi"
Doãn Bằng lom khom ngồi dậy, cười lớn
"Hahahaha, xem bộ cậu lại lên cấp rồi. Vượt qua cả ta luôn rồi"
"quá khen" vừa dứt lời, Hạo Thiên phóng thẳng lên, đấm đấm mạnh vào mặt ông ta khiến ông ta bay xa đụng sập vách tường dày
"Nhanh thế" Doãn Bằng phóng ra từ đống đá, lấy ra thanh cự kiếm rồi chém về phía Hạo Thiên. Rồi, Hạo Thiên không biết dùng cách nào, lấy tay không chặn thanh kiếm của ông ta lại mà không hề chảy tý máu. Doãn Bằng kinh ngạc thốt lên
"WTF, ngươi làm cách nào hay vậy? "
"Cường hóa cánh tay lên, dồn mana vào cánh ty để nó cứng lên là xong thôi!" Hạo Thiên nói ra sáng kiến mới của mình một cách bình thản như đó là điều thản nhiên. Đám nhóc hứng thú vây quanh hỏi cách làm. Hạo Thiên chỉ cho chúng, chúng thực hiện ngay. Doãn Bằng cũng như đám nhóc, hứng thú vào hỏi cách làm, Hạo Thiên cũng chỉ cho biết. Ông ta nhảy cửng lên khi làm được, làm như trẻ con ấy.
"Này, lão heo ấy ông tính làm gì? Ông mau trả lời đi, tôi hỏi lần thứ rồi đấy" Hạo Thiên hỏi
"Câu trả lời đơn giản quá mà! " Doãn Bằng mỉm cười nói "Giết"
"Ông cũng độc lắm. Đâu có thua gì tôi? Còn đám gia tộc ở khu trên, tôi nghĩ đánh mỗi người cây, sau đó tịch thu hết gia sản, chỉ chừa lại cho chúng đúng vạn tinh tệ rồi đuổi đi khỏi đây" Hạo Thiên nói
"Sao nhẹ thế?" Doãn Bằng kinh ngạc nói
"Vậy đi, chừa cho chúng vạn tinh tệ mà phải nuôi cả gia tộc hơn ngàn người thì chỉ có nước mà đói chết. Rồi vì quá đói mà quay qua cáu xé lẫn nhau cho đến chết. Chẳng phảo như vậy thú vị hơn sao?" Hạo Thiên cười nhạt nói
"Cũng độc lắm à! " Doãn Bằng thốt lên.
"A, ông ta kia rồi! " Doãn Bằng chạy ra cửa, Hạo Thiên nhìn theo. Lát sau, cả đi vào, Doãn Bằng giới thiệu
"Giới thiệu với ngươi đây là đại tư lệnh Đường Hạo Thiên"
"Chào ngài, tôi là đặc sứ.... à nhầm, là thành chủ mới ở đây, tên là Tống Dạ Vĩ" Tống Dạ Vĩ cúi đầu nói
"Chào" Hạo Thiên nói, câu nói ngắn gọn. Nhìn sơ qua cũng đã mấy rồi, cũng có chòm râu dài hơn cằm rồi. Mà mới lv , người ở đây tệ thế sao.
"À, được rồi. Chúng ta giải quyết xong mọi chuyện còn đi nhận chức mới nữa chứ! " Doãn Bằng nói
Sau đó, lão heo mập bị giết trước mặt tất cả người dân, người dân khu dưới hoan hô mừng rỡ, thoát khỏi chế độ bị bốc lột nặng nề, bị đánh một cách dã man. Mấy gia tộc khi trên thì bị tịch thu hết tất cả tài sản, còn bị đánh cây và chỉ được cho có vạn tinh tệ và bị đuổi đi khỏi nơi này. Gia sản bị tịch thu sẽ được chia ra cho dân còn lại ở đây. Để họ trang trải cho cuộc sống mới, thành chủ mới lên cũng đã tạo được ấn tượng tốt với người dân và được lòng họ. Tống Dạ Vĩ có hứa sẽ thực hiện tốt bổn phận của mình nhưng không biết có làm được không đây, hay là giống vơi lão heo nái kia, điều đó là chưa biết trước được.
Giải quyết xong xuôi, tất cả lại tiếp tục đi tới thành tiếp theo, Thuơng Ly thành. Thành thị nổi tiếng với nghề rèn. Hạo Thiên cũng muốn xem thử nơi này rèn giỏi tới mức nào.
Trên tàu bay, Hạo Thiên ngồi trên mui tàu, thả chân xuống dưới, chân ở trên nhìn về phía trước. Tàu đi với tốc độ nhanh đến choáng ngộp, người bình thường chắc chắn sẽ sợ đến nỗi không dám đứng trên này, vậy mà, đám nhóc lại chạy giỡn ầm ầm trên này. Xem như không có chuyện gì xảy ra cả, đám học sinh nội viện nhìn thấy còn tái mặt đi vì sợ.
Hạo Thiên huýt sáo, vang lên những thanh âm nhẹ nhàng bay bổng động lòng người. Tiểu Siêu kế bên im lặng nghe. Bỗng, Hạo Thiên dừng lại nói
"Tiểu Siêu này, cậu nghĩ sao nếu chúng ta mở công hội và thương hội chung với nhau"
"Sẽ tốt thôi. Vừa kiếm được tiền vừa có thêm người để sai bảo" tiểu Siêu trả lời
"Vậy được, khi nào về ta sẽ mở một công thương hội" Hạo Thiên mỉm cười nói
"Oaaaaa, Boss có ý kiến hay thật đấy" Minh Kỳ từ đâu chạy lại nói
"Vậy khi nào về hãy giúp ta mở cái như vậy được không? " Hạo Thiên mỉm cười
"Tất nhiên rồi ạ! " Minh Kỳ cười đáp
Hết buổi sáng, tới trưa, đi ăn chút gì đó. Rồi cho dừng tàu lại, bắt một số thú để lấy thịt cho pet, số thú bắt được lần này tăng gấp so với lần trước nên mấy ngày tới không cần phải đi bắt nữa. Chiều là có bữa thịt to tướng chờ lũ pet ra ăn. Lần nào cũng y như lần nấy, tranh giành thịt với nhau cách dữ dội, bất chấp tất cả. Nhưng, chỉ cần con rồng gừ lên cái là mấy con còn lại teo hết, im lặng ăn.
Tàu đi nhanh, nên chỉ cần ngày là tới nơi, sáng sớm mai là có thể thấy thành Thương Ly rồi. Chiều tối mấy đứa nhóc không đi đâu cả, ở trong phòng chơi, Hạo Thiên với tiểu Siêu thì lúc nào cũng chỉ có thứ đó là sách. Lâu lâu thì xuống nói chuyện với chúng, cũng có chơi cùng nhưng với tốc độ và sự cảm nhận của Hạo Thiên thì trò chơi kết thúc trong p. Còn khi Hạo Thiên chạy hay đi trốn thì xác định luôn đi, bắt hoài cũng không được mà kiếm cũng không xong, Hạo Thiêrln giấu sự hiện diện là đỉnh nhất. Chỉ cần che đi là như cậu không bao giờ có ở đây vậy. Bởi vậy, mấy đứa nhóc thua hoài.
Chơi đã rồi mà chưa hết buổi tối, Minh Kỳ đứng dậy nói
"Đấu không Boss?"