"Rầm"
tiếng động lớn vang lên, phía Hạo Thiên bốc lên tý khói bụi và mặt đất lún xuống. Ban giám khảo kinh ngạc chạy ngay lại phía Hạo Thiên bắt gặp cảnh tượng bất ngờ, ai cũng kinh ngạc thốt lên
"Cái quái gì thế?"
Chiếc bàn bị gãy làm đôi, đồ đạc rớt hết xuống đất. Chiếc búa của Hạo Thiên nằm ngay giữa vết nứt. Hạo Thiên cúi xuống nhặt chiếc búa, phủi bụi, thảy búa lên xuống nói
"Bàn gì mà yếu vậy? Không chịu nổi cả chiếc búa nhỏ"
"WTF, búa ngươi làm bằng gì vậy hả?" tên trong ban giám khảo la lên
"Cậu nhóc này, có thể cho ta cầm thử chiếc búa của cậu không? " Niên Kiết nói,
Hạo Thiên nhìn ông ta, ánh mắt lạnh nhạt. Đưa cho ông ta cầm. Nào ngờ,
"Ah" Niên Kiết bất ngờ la lên
Chiếc búa nằm dưới đất, tay của Niên Kiết vẫn cầm cán búa và bị kéo theo. Niên Kiết thầm nghĩ, búa gì mà nặng kinh thế. Nó nhỏ như thế này mà trọng lượng nặng đến không tưởng. Nặng như vậy mà không gãy bàn cũng uổng. Đau tay quá, không xong rồi phải bỏ nó ra thôi
Niên Kiết nhanh chóng rút tay lại, mấy người xem và tên ban giám khảo khó hỉu, ông hỏi
"Niên Kiết đại nhân ngài sao thế? Sao không cầm chiếc búa lên mà ném nó như thế? "
"Chiếc búa này rất nặng, không tài nào cầm lên được? "Niên Kiết xoa xoa tay nói
Tư Dẫn bước lại, thử cầm lên. Nhưng bất chấp ông t dùng cách nào, dùng cả tay cũng không tài nào cầm chiếc búa lên được. Tư Diễn ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc. ông ban giám khảo cũng lại thử, nhưng kết quả vẫn là như nhau:
Không kéo lên được.
Mấy người xem khó hỉu, một ông hét lên
"Các ngài sao thế? Sao không cầm chiếc búa lên? "
"chiếc búa rất nặng, không thế cầm lên được" Niên Kiết la lớn. Trong khi ông ta nói, Hạo Thiên lại cầm chiếc búa lên ngon ơ, nhẹ nhàng thỏa mái như đang cầm chiếc gối
Cả ban giám khảo trố mắt nhìn, loại quái vật gì đây? Đồ chơi chắc, nó cầm ngon ơ vậy.
"Không ngờ các người yếu đến thế à? Chỉ là một chiếc búa cũng cầm không xong. Phế vật! " Hạo Thiên khinh thường nói
"Sao Boss có thể so sánh loại quái vật như Boss với đám người bình thường đó chứ! " Mộ Phong la lớn, tất cả đều nghe rõ từng lời một của Mộ Phong
"Rầm"
"Éccc" Mộ Phong la lên, né sang một bên. Chiếc búa cắm vào thành khán đài, nứt cả khúc. Hạo Thiên lạnh lùng
"Câm miệng"
Ở khoảng cách rất xa, Hạo Thiên ném cái nhẹ, chiếc búa bay xa và cắm nứt cả tường dày. Quái vật aaaa!
Tiểu Siêu bước lại, rút cây búa ra. Ném thẳng lại cho Hạo Thiên. Hạo Thiên chụp lấy búa, hạ tay xuống. Éc éc, thêm một tiểu quái vật nữa. Tư Diễn với Niên Kiết đứng xem mà đổ mồ hôi hột, không biết nói gì hơn.
Hạo Thiên nhìn tên giám khảo nói
"bộ không tính kiểm tra à? "
người giám khảo hoàn hồn lại, tiến lại xem viên sắt của Hạo Thiên. Niên Kiết lại bất ngờ la lên
"Không còn một chút tạp chất nào cả? Haonf toàn là sắt thuần!"
"Cái gì? " tất cả người xem la lên, Tư Diễn khuôn mặt bất ngờ đến không tưởng. % sắt thuần, không thể nào tin được mà.
Đưa viên đá cho vị giám khảo kia, họ cũng kinh ngạc thốt lên
"% sắt thuần"
Niên Kiết nhìn chằm chằm Hạo Thiên, cậu nhìn lại rồi nói
"Vậy, tôi thắng đúng không? "
"Đúng vậy" Niên Kiết nói. Mặt Tư Diễn thất vọng nản lòng. Thua cả thằng nhóc, đúng là không còn gì mất mặt hơn. Cả người xem xôn xao cả lên
"Tên nhóc con đó thắng, thật không thể tin được? "
"Tư Diễn đại nhân vậy mà thua? "
"Có lầm không vậy chứ! "
..............
Tư Diễn nghe khán giả nói mà đau lòng, quả thật là mất mặt mà. Niên Kiết hô lớn
"người thắng trận này là Đường Hạo Thiên"
Mọi người vỗ tay, vỗ tay cho sự chiến thắng của Hạo Thiên. Đám nhóc phóng xuống, bao quanh Hạo Thiên chúc mừng cậu, Hạo Thiên khó chịu nói
"Ở đây rèn yếu quá! Chưa đủ để cho ta khởi động tay nữa. Ai đánh với ta chút không? "
"Aaaaaa" đám nhóc chạy khỏi đó, núp sau tiểu Siêu, mếu máo nói
"Boss đại nhân tha mạng a, chúng tớ đánh không lại đâu? "
"Rầm"
Khói bụi bay mịt mù, cánh cửa vào đấu trường bị đánh sập. người đàn ông xuất hiện, theo sau là một đám người mặc những bộ đồ khác nhau. Có vẻ như là thuộc những gia tộc khác nhau. tên đi đầu, tên là lão già với đầu tóc bạc phơ tầm tuổi, mặt nhăn nheo nhìn về phía đám nhóc Hạo Thiên, tên còn lại thì đầu tóc đen tầm mấy tuổi, cơ thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn,ánh mắt đầy giận dữ.
Theo thông tin mà lũ học sinh đem về, thanh chủ đã bị ám toán bởi gia tộc mạnh nhất ở đây là Thế gia mà mấy gia tộc khác không biết. Vẫn thường nộp hối lộ lên cho thành chủ. Ai đó tung tin đồn thành chủ ăn chơi không lo cho dân làm dân khổ bởi các gia tộc ở đây. Vậy, hiện tại tên dẫn đầu chắc chắn người của Thế gia. Mấy tên này, không phải muốn đi trả thù đi. Hạo Thiên thở dài, đã yếu mà thích ra gió.
Niên Kiết đứng ra nói
"Chẳng hay hôm nay lão nhân gia Thế Kiến Nhân và gia chủ Thế Kiến Vũ đến đây làm gì?"
Người được gọi là lão nhân gia là ông lão tóc bạc phơ, còn gia chủ chắc là tên đầu đen. Thế Kiến Vũ hùng hồn, giận dữ quát
"Bảo mấy tên nhóc đứng kế ngươi ra đây? "
"Họ là thí sinh dự thi. Sao phải giao cho ngài? " Niên Kiết nói
"Chúng dám cả gan đả thương em ta, còn dám đánh con ta bất tỉnh tớ giờ chưa biết sống chết ra sao? Hôm nay ta phải giết chúng để trả thù!" Thế Kiến Vũ hét lên
"Hùng hồn dữ ta! Giết chúng ta cơ đấy" Hạo Thiên nói, ngồi bật xuống, chân bắt chéo, thể hiện sự khinh thường. Không biết từ lúc nào mà phía sau cậu đã có chiếc ghế dựa để ngồi xuống, đám nhóc vây xung quanh.
Hạo Thiên bật đồng hồ đeo tay lên, đây là đồng hồ thông minh nghe gọi tùy thích. Cậu gọi cho Doãn Bằng, khi lên hình Doãn Bằng, Hạo Thiên cười nói
"Doãn hiệu trưởng, cần người thay thế rồi! Ngài mau cử người đến Thương Ly thành đi, đến thẳng phân phủ nhé"
"phụp"
Vừa mới nói xong, Hạo Thiên tắt phụt, không cho ông ta nói gì cả. Rồi quay lên nhìn đám người mới tới. Thế Kiến Nhân vuốt chòm râu trắng nói
"Nhóc con hỗn xược. Đúng là muốn chết mà"
"Hahaha, đúng vậy. Ta muốn chết, nhưng ai sẽ giết được ta đây" Hạo Thiên cười lớn nói
"Ngươi......" Thế Kiến Vũ tức giận
"Bình tĩnh Kiến Vũ, con không được mất bình tĩnh. Tên nhóc đó đang khiêu khích con đấy. " Thế Kiến Nhân nắm lấy bả vai con ông ta lại
"Bấy giờ ta cho ngươi cơ hội, ngươi đánh bại được người trong chúng ta, ta sẽ tha cho ngươi. Thế nào? " Thế Kiến Nhân vuốt chòm râu nói
"Cũng được. Dù sao ta cũng đang ngứa tay ngứa chân. Vậy, ai sẽ lên đấu đây? " Hạo Thiên ngồi trên ghế nói
"Là ta và con ta. Chỉ cần thắng người chúng ta là được" Thế Kiến Nhân kiêu ngạo nói
" người thôi à? " Hạo Thiên kinh ngạc nói. Cả mới hơn cấp , con ông ta cấp ,lão già cao hơn cấp . Quá yếu!
Khuôn mặt Hạo Thiên biểu hiện rõ sự thất vọng tràn trề, Minh Kỳ kế bên nói
"Chúng yếu quá thì để tớ đi cho Boss"
"Không cần, để tiểu Siêu giải quyết lần luôn đi" Hạo Thiên nói, câu này cũng có ý là tiểu Siêu hãy lên đấu đi, làm trận nhanh gọn lẹ
"Không được, người đó quá mạnh. Nhóc đó làm sao mà đấu được chứ" Niên Kiết kế bên nói
"Cảm ơn đã lo lắng, nhưng không cần ông bận tâm" Hạo Thiên lạnh nhạt nói
Tiểu Siêu tiến lên phía trước, mặt lạnh nhạt nhìn người. Cả nhìn tiểu Siêu rồi Thế Kiến Nhân nói
"Nhóc con, ngươi không may đi theo chúng vì vậy hôm nay ngươi chắc chắn sẽ chết"
"Đừng nói nhiều. Cả người các ngươi lên đi" tiểu Siêu mặt lạnh băng nói
"Oh, ngạo mạn thật. Được thôi, ta sẽ chiều ý ngươi" Thế Kiến Vũ nói.
Câu nói vừa dứt, ông ta lập tức xong lên, đánh về phía tiểu Siêu. Cậu không tránh, đứng im đỡ lấy đòn đánh và đá lại một phát trúng ngay eo ông ta, văng ra xa. Thế Kiến Vĩ vừa mới bay mất, Thế Kiến Nhân tung ra một quả cầu bằng lửa về phía tiểu Siêu, tiểu Siêu dùng tay không gạt quả cầu bay đi chỗ khác. Nói là dùng tay không chứ thật chất là là dồn mana vào chỗ và gạt đi để không bị phỏng
Thế Kiến Nhân giật mình kinh ngạc không thôi. Tới lượt tiểu Siêu, cậu ném cho ông ta cũng quả cầu như vậy uy lực từ nó tỏa ra, làm nung chảy cả đất đá xung quanh. Phía đám nhóc có Hạo Thiên ngồi trước chắn lại nên phía sau không bị ảnh hưởng gì cả.
Cuộc đánh tiếp tục diễn ra, tiểu Siêu đang áp đảo. Quả cầu khi nãy làm lão già kia phải hoảng hồn bỏ chạy, né tránh nó. Nhưng nó như có linh tính, dí theo sát lão già. Khán giả xem mà khoái chí, lâu nay mấy tên đó áp bách người dân, nay được xem người ta đánh chúng, đúng là không gì vui hơn cả.
Quả cầu dí theo lão già, đánh thẳng vào lão làm lão cháy rực lên, con lão có vẻ như có hệ thủy, ném cho lão quả cầu nước to tướng dập tắt ngọn lửa. Tiểu Siêu phóng lại, đập thẳng vào mặt Thế Kiến Vũ, nấm đấm sâu hoắm, như muốn gãy sóng mũi. Văng xa đụng sập tường. Mấy tên đi theo người đó thấy vậy thì tái mặt đi, không dám nhúc nhích. đại nhân mạnh như vậy còn bị đánh đến nỗi đó, mình sẽ bị gì đây.
Tới lão già, tiểu Siêu phi nhanh như chớp, đá một cú vào ngay bên đầu, văng ra xa đụng sập vách tường
"Rầm"
"Uỳnh"
Trận đấu kế thúc quá nhanh quá nguy hiểm, thậm chí cả người kia còn chưa kịp đánh trả được cú nào cả. Chênh lệch thực lực quá lớn.
Tiểu Siêu đáp xuống đất, phủi nhẹ tay và quần áo trở lại chỗ Hạo Thiên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Niên Kiết và Tư Diên nuốt một ngụm khí lạnh, không biết phải nói gì trong lúc này. Toàn trường im lặng.
"Rầm"
Đống đá được bất ra, Thế Kiến Vũ đang vịn lấy Thế Kiến Nhân. Bước ra khỏi đống đá, mặt kinh ngạc không, thốt lên
"rốt cuộc các ngươi là loại quái vật gì vậy chứ? Các ngươi là lũ quái nào? "
"Lũ quái nào? Ahahaha, Lý Thanh Kỳ, nói cho hắn biết chúng ta là lũ quái nào? " Hạo Thiên cười lớn
Lý Thanh Kỳ tiến lên hô lớn
"Cậu đây là đại tư lệnh của học viện Hoàng Long - Đường Hạo Thiên. Là thiên tài mạnh nhất của học viện từ trước cho đến nay. Là đại tư lệnh trẻ tuổi nhất"
Tất cả "ồ" lên, kinh ngạc nhìn Hạo Thiên. Có chút hoài nghi, nhưng cũng tin tưởng bởi sức mạnh mà cậu đang có. Thế Kiến Vũ hừ lạnh nói
"Đại tư lệnh? Ngươi lấy gì để chứng minh đây? Đại tư lệnh phải có tàu bay có dấu ký của học viện, phải có thẻ của đại tư lệnh có dấu ấn ký của học viện và phải có cả lv trên . Vậy, của ngươi đâu, ta thấy căn bản là ngươi đang nói dối để gạt người,trên người ngươi thậm chí ta còn chẳng cảm nhận được chút khí nào! "
"Nói dối? Buồn cười. Ngươi nói chỉ càn có tàu bay, lệnh bài và lv trên là được đúng không? " Hạo Thiên cười lạnh nói
"Đúng vậy? " Thế Kiến Vũ gật đầu hừ lạnh
"được" Hạo Thiên cười nhạt. Phóng sức mạnh ra tới cực hạn, phóng về phía đám đó nên lũ nhóc và người dân không sao. Đám người quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đẫm mồ hôi, tái nhợt lại, không chút máu trên mặt. Sức ép khổng lồ làm cho tất cả như ngừng thở, quơ quào trên mặt đất. Niên Kiết nói
"Được rồi, họ chết đấy! "
"Mấy tên đó chết thì liên quan gì tới ông" Hạo Thiên lạnh nhạt nói
"Không liên quan nhưng..... " Niên Kiết lắp bắp nói "coi như nể mặt ta là ban giám khảo đi"
Hạo Thiên nhìn mắt ông ta rồi thu hồi uy áp, mắt tên đó lăn lộn dưới đất, thở hồng hộc như mới vừa thi chạy về vậy. Mặt đất bị cào cấu một cách dã man. Hạo Thiên nói
"Cái thứ nhất đã xong. Còn cái thứ , lệnh bài thì..... " Vừa dứt lời, một tấm lệnh bài xuất hiện trên tay Hạo Thiên, tấm lệnh bài chói lóa dưới ánh nắng rực rỡ. Thế Kiến Vũ nhì chằm chằm tấm lệnh bài, gật đầu đồng ý, nói
"Coi như ngươi đã qua cái rồi. Còn tàu bay thì sao? Ngươi làm sao mà có được nó chứ! Hừ"
"Tàu bay à! "
"Tách"
Hạo Thiên búng tay cái, đám người không hiểu ý của cái búng tay đó, nhưng lát sau, tầm p, bầu trời bắt đầu tối sầm lại, vật to lớn xuất hiện trên đầu của tất cả, rồi, hàng loạt chấm đen từ trên trời rơi xuống. Đáp ngay phía sau Hạo Thiên và đám nhóc. Lẳng lặng bước tới phía sau và bên Hạo Thiên không nói một lời, rất có quy củ, lần lượt, không ồn ào mà im lặng chờ đợi. Mấy người dân xem cũng bất ngờ không thôi
"Có tàu chiến thật sao trời? "
"Mới có , tuổi, trở thành đại tư lệnh? Chuyện quái gì thế này, loạn cả rồi!"
"Thằng nhóc đó thực là Đại tư lệnh"
"Quá khó tin! Nhưng cũng phải chấp nhận sự thật"
.................
Nhiều tiếnh bàn tán vang lên, Hạo Thiên cười lạnh nhìn về phía người Thế gia, ánh mắt sắc bén nhìn cả và nói
"Sao? Đã tin chưa? Mà, ta cũng không cần các ngươi tin làm gì cho mệt? Vì lũ các ngươi sắp chết tới nơi rồi! "
Lời của Hạo Thiên và nói ra, mấy gia tộc phía sau tái mặt đi, theo nguồn tin thu thập được, ở Thương Ly thành có tổng cộng gia tộc lớn nhỏ khác nhau và vẫn âm thầm bí mật tranh giành quyền thế với nhau. Nhưng hiện tại còn tâm trạng sao, đang sợ teo cả đám đây. Không dám nhúc nhích, cả gia tộc đều đứng im, mặt tái đi trắng bệch. Cả cha con Thế Kiến Nhân và Thế Kiến Vũ đều nhăn mặt, hoảng sợ. Sau câu nói của Hạo Thiên, Thế Kiến Vũ bế cha ông ta, quay lưng chạy. Hạo Thiên cười nhạt nói
"Tiểu Siêu"
"Xoẹt"
"Vụt"
"Bịch"
Hạo Thiên vừa dứt lời, tiểu Siêu phóng lên, rút thanh kiếm Senji ra, phóng lên. Tất cả mọi người chỉ kịp thấy tiểu Siêu phóng lên, rồi bỗng đầu của cha con Thế gia rơi xuống, rồi không ai thấy được tiểu Siêu ra tay bằng cách nào. Tốc độ nhanh đến mức không thể nào đoán được. Đầu của người Thế gia rơi xuống, mặt của mấy người thuộc gia tộc tái đi, còn tái hơn lúc nãy nữa. Ngồi co quắp dưới đất, và run lên bần bật. Hạo Thiên cười lạnh nói
"Mấy người các ngươi...có sợ không? "
Đồng loạt, tấy cả gật đầu lia lịa. Hạo Thiên lại nói
"Thế, muốn ta tha chết không? "
Nở nụ cười nham hiểm, Hạo Thiên tiếp
"Ta cho các ngươi ngày, ngay bây giờ trở về gia tộc, ghi ra giấy tất cả những tội trạng của các ngươi. Từ việc bốc lột tài sản, gian lận, đánh đập ai, người nào đến việc các ngươi đã hối lộ cái gì cho Thế gia.... Tất cả... Tất cả ghi ta hết cho ta. Ta sẽ cân nhắc mà th chết cho, ta nói luôn.... Tên nào ghi sai một điều dù nhỏ thôi..... Chết"
Từng lời từng chữ của Hạo Thiên phun ra, in sâu khắc ấn vào trong tâm trí của bọn đó, chúng đồng loạt gật đầu, mò dậy chạy ngay về nhà. Mấy người vây xem vẫn đang trầm trồ, Hạo Thiên bật dậy khỏi ghế nhìn Tư Diễn và Niên Kiết vẫn đang há hốc mồm nói
"Có con ruồi bay vô kìa!"
Cả lập tức há miệng lại, nhìn Hạo Thiên đang cười. Cậu tiếp
"Xin lỗi đã làm trì hoãn cuộc thi. Mấy người cứ tiếp tục thi đi, ta đi đây. Không thi nữa"
Rồi cậu quay lưng bỏ đi. Rồi chợt quay lại nói
"À, mấy người các ngươi quay lại tàu, trở ra cửa thành đi"
Mấy tên học sinh phóng lên tàu lên, cho tàu khởi động bay ra cổng thành, Hạo Thiên và đám nhóc thản nhiên đi khỏi đấu trường. Để lại đống hỗn độn, sàn đấu, tường khán đài bị đánh sập gần phân nửa. tên ban giám khảo và Tư Diễn nhìn Niên Kiết, ông ta lắc đầu bó tay không biết nên làm gì.