Về tới phân phủ, phía trên phân phủ bị che kín bởi con tàu bay của cậu. Bóng tối bao trùm cả vùng lớn, như lần đầu cậu tới đây vậy. Phía trên cánh cửa đang mở, Lý Thanh Kỳ từ phía trên phóng xuống. Trước khi đi tới nơi nhận thưởng, cậu đã cho phóng to tàu bay và bảo Lý Thanh Kỳ canh, chờ cậu về thì xuất phát luôn. Đám học sinh cũng đã chuẩn bị xong và đã lên tàu hết. Bước xuống xe, Dương Ngạn Vũ từ trong chạy ra đón, ông ta nói
"Đại tư lệnh. Ngài chuẩn bị về sao? "
"Đúng vậy." Hạo Thiên trả lời, lúc này, cậu thấy người dân vây quanh khu vực phân phủ và bị lính chặn lại, phía ngoài còn có cả Diệp Lục Trung và đám Xà Như. Minh Kỳ đi ra nói với đám lính, cho Xà Như và Diệp Lục Trung vào. Doãn Bằng đứng một bên nói
"Hôm nay chúng ta phải về sớm để còn kịp chuẩn bị nữa"
"Khi nào về thì làm đơn nhập học cho Di Di dùm tôi luôn nhé, Doãn hiệu trưởng" Hạo Thiên cười nhẹ
"Tất nhiên rồi" Doãn Bằng khẳng định
Xà Như đang lại nói chuyện, nói lời chia tay với Di Di. Diệp Lục Trung thì đang đi về phía Hạo Thiên, ông ta cúi đầu cảm kích
"Cảm ơn cậu đã giúp Diệp gia chúng tôi"
"Tôi đã nói là khônh có gì mà. Dù sao nó cũng giúp tôi dãn gân dãn cốt được một ít." Hạo Thiên nói
"Được rồi. Chúng ta về thôi" Doãn Bằng nói, ông ta phóng lên tàu bay trước. Hạo Thiên và đám nhóc gật đầu chào tạm biêt. Minh Kỳ bế Di Di, Hạo Thiên bế Băng Liên, những người còn lại thân ai nấy lo. Cùng nhau phóng lên tàu. Dương Ngạn Vũ và Lăng Triệt cùng hô lớn
"Chào tạm biệt. Nhất định ngài phải trở lại đây chơi đấy"
Hạo Thiên cười nhạt quay mặt đi
Chuyến đi này không lỗ tý nào, vả lại còn lời to hơi dự định nữa. Hạo Thiên cười lạnh quay vào trong, cho khởi động tàu bay và phóng đi mất. Trong chớp nhoáng, không ai còn thấy được chiếc tàu bay khổng lồ đó nữa. Đám Xà Như vẫn đứng đấy nhìn theo, nước mắt chảy dài trên má. Y như là Minh Kỳ đến để cướp Di Di đi khỏi họ vậy. Di Di vốn là em của Minh Kỳ, cậu ta chỉ tới lấy lại thôi. Xà Như nói
"Không được khóc. Chúng ta sẽ lại tới thăm em ấy cho nên không việc gì phải khóc cả"
Đám người của Xà Như đầu hơi gật nhưng nước mắt vẫn cứ rơi
......................................
Trên tàu, phòng ai nấy về. Phòng ở vẫn như cũ không thay đổi. Doãn Bằng tìm lấy một phòng trống và ông ta ở đấy. Nhóm Hạo Thiên về phòng chơi và ngủ, tới giờ lại đi ăn. Tối đến thì bị Hạo Thiên bắt vào không gian hệ tập cho tơi tả. Sáng Lăn ra ngủ tới trưa mới dậy.
Con tàu bay suốt ngày không nghỉ, cuối cùng cũng về tới học viện Hoàng Long. Bên trong sân của nội viện. Các tư lệnh đang đứng đợi sẵn, con tàu dừng lại ngay phía trên, các học sinh phóng xuống trước xếp thành hàng. Trong thời gian làm nhiệm vụ qua, đám này được Hạo Thiên cho đi làm nhiệm vụ không ít, còn cho đấu với đám nhóc nhưng bị đám nhóc oánh cho te tua tơi tả. Hạo Thiên còn cho chúng đi bắt yêu thú, chạy quanh con tàu với chiếc vòng tạ trên chân. Nhớ lại kỳ đi qua, đúng là được huấn luyện không ít mà. Bây giờ tên nào cũng nể phục đại tư lệnh mới của chúng.
Sau khi đám học sinh phóng xuống, chúng xếp thành hàng và chờ đợi. Kế đến là Doãn Bằng và Lý Thành Kỳ, sau đó là đám nhóc và cuối cùng là Hạo Thiên, Băng Liên với tiểu Siêu. Đám tư lệnh mừng rỡ lại chào hỏi, hỏi thăm tình hình thế nào ra sao, có tốt không, nhiệm vụ hoàn thành ổn thỏa chứ..... vân vân và mây mây....
Hạo Thiên nắm vai Doãn Bằng nói
"Chiếc tàu bay này ông cho tôi được không? "
"Đương nhiên rồi!" Doãn Bằng mỉm cười thản nhiên, phải biết rằng muốn có một chiếc cũng phải mất hơn mất trăm vạn linh tệ, cả học viện cũng chỉ mới có , chiếc mà thôi. Vậy mà hiệu trưởng Doãn Bằng mở miệng cái là cho ngon ở vậy sao. Ngài ấy không tiếc à? Đám tư lệnh trố mắt nhìn, không tin được rằng hiệu trưởng lại có thể cho cách nhanh gọn như vậy. Nó đâu có rẻ, mấy trăm vạn linh tệ lận đấy hiệu trưởng ơi TT
"Nhưng.... Cả học viện cũng chỉ có , chiếc. Ngài cho như vậy có hơi.... " một tên tư lệnh bước ra nói
"Đúng vậy đấy ạ. Đồng ý là đại tư lệnh mới rất mạnh và còn rất trẻ, nhưng không vì vậy mà ngài hào phóng như vậy đi"
"Ngài không thể làm như vậy"
"mấy vị kia sẽ...... "
Một tên tư lệnh định nói bị Doãn Bằng chặn họng lại
"Ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm trước hành động của mình. Còn các ngươi, đi lo làm lễ đón mừng những tân học sinh mới vào ngày mai đi"
Doãn Bằng nói rồi bỏ đi. Hạo Thiên cười nhạt, biến chiếc tàu bay nhỏ lại và thu vào. Ung dung bỏ đi, đám học sinh cũnh tan dần, bỏ lại đám tư lệnh ngơ ngác.
Về lại căn phòng ở nội viện. Hoàn toàn sạch sẽ và không một hạt bụi, có vẻ đám người ở đây làm vệ sinh rất tốt, suốt tháng cậu không ở đây mà nó được dọn dẹp sạch sẽ như vậy, thật là làm cậu hài lòng. Để đồ đạc lên giường, đám nhóc nằm dài ra, uể oải, thở dài ngao ngán. Tối nay lại bị hành nữa cho mà xem.
Để đồ xuống ghế, ngồi xuống một cái ghế kế bên, Hạo Thiên nói
"Tối nay miễn tập cho các ngươi một bữa"
Hạo Thiên vừa dứt lời, đám nhóc bật dậy khỏi giường, khuôn mặt hăng say, đầy niềm vui thú. Hạo Thiên lắc đầu bó tay.
Đám nhóc hăng say chạy giữa vui đùa, hăng say nói chuyện một cách nhiệt tình và không uể oải ngao ngán như lúc nãy. Coi thái độ bọn chúng lật nhanh không, còn nhanh hơn lật sách nữa. Haizzz, bó tay với đám này. Hạo Thiên cười nhẹ lắc đầu
............................
"Ngài phó tư lệnh. Ngài không uất ức khi để một tên nhóc giành mất vị trí của mình sao"
Ở một nơi nào đó, tên tư lệnh đang đứng nói chuyện với Lý Thanh Kỳ
"Đúng vậy đấy. Nó chỉ là một tên nhóc con thôi, chắc chắn nó đã dùng thủ đoạn để hạ gục ngài"
"Chúng ta hãy khai trừ tên nhóc kiêu ngạo đó đi"
........
"Ư....."
tên tư lệnh câm nín khi Lý Thanh Kỳ lấy kiếm của mình kề cổ của chúng. Lý Thanh Kỳ lạnh giọng nói
"Khôn hồn thì câm miệng lại. Ta cấm các ngươi nói ngài ấy như vậy, để ta còn nghe được thì đừng trách sao ta độc ác"
Nói xong, ông quay lưng bỏ đi. Để lại tên tư lệnh với khuôn mặt câm tức
.........................
Ở một nơi khác ngoài ngoại viện, có một cô bé đi trước và nhóc cùng đi phía sau. Cô nhóc dễ thương, xinh đẹp và có mái tóc màu xanh lục, đôi mắt lonh lanh màu tím biếc và mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm tai mèo. Làn da trắng mịn màng và khuôn mặt siêu cute.
Phía sau là trai và gái đang đi theo. Cậu trai cũng dễ thương, cũng đẹp trai và có mái tóc màu xám xanh, dáng người tương đối cao. Cô bé kế bên có mái tóc màu vàng nhạt, đôi mắt màu xanh biển đậm và cũng dễ thương. Nhưng so về vẻ đẹp, sự dễ thương thì có lẻ cô bé này kém cô bé đi trước phần.
Cả đang đi dạo và bỗng nhiên bị một đám người chặn lại. Gồm nam và nữ, nhìn qua thì là áo của lớp thiên tài. Chúng chặn người lại, giọng hống hách nói
"Cô bé lần trước dám đánh gái anh. Hôm nay cô bé chắc chắn sẽ bị hành hạ lại đấy"
Cô bé có mái tóc màu xanh lục ngơ ngác nhìn, khuôn mặt ngây thơ nói
"Mấy người là ai vậy? Với lại ta đánh rất nhiều người, ngươi nói thì làm sao ta biết được ta đã đánh ai chứ?"
"Đừng nói nhiều. Hôm nay chúng ta sẽ trả thù"
Cả tên nam xông lên, bỗng, cậu trai phía sau chạy lên đỡ đòn. Đánh bật tên kia văng ra xa, nằm xả lai trên đất, quay sang cô bé và nói
"Cậu đã đánh ai mà để người ta tới trả thù hoài vậy hả? Sáng tới giờ tớ phải xử chuyện này hơn chục lần rồi đấy"
"Tớ đâu có biết. tháng qua tớ đánh rất nhiều nên không nhớ hết được đâu" cô bé trả lời
"Cậu có hỏi cũng vô ích, bởi Tuyết có bao giờ nhớ tới những kẻ yếu đâu chứ " cô bé phía sau đi lên trả lời.
Rồi cả lại tiếp tục đi, bỏ lại đám này nằm xả lai dưới đất
...........................
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã mộc lên, gần h sáng, Hạo Thiên thức dậy thay đồ, vệ sinh cá nhân. Cậu mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong, bên ngoài là áo khoác dây kéo màu nâu nhạt. Chiếc quần jean màu xanh và đôi giày bata.cổ cao màu đỏ nhạt.
Sau khi tấy cả đã xong xuôi, cậu cùng đám nhóc rời khỏi khu KTX. Đi về phía nơi diễn ra buổi lễ
( cầu vote từ mọi người ≧ω≦)