Cả đám đi nhanh hết mức có thể, tới lớp V. Hiện tại cả lớp đang trong tiết học. Hạo Thiên dắt Thiên Tuyết lên tận lớp, cô bé nhanh nhẩu chạy vào lớp, đám nhóc còn tà tà phía sau, bỗng
"Sao giờ này mới tới hả, trễ tận tiếng rồi! Em thân là người đứng đầu lớp V mà không biết làm gương sao?"
Khuôn mặt của đám nhóc bắt đầu nhăn lại, đây là giọng của thằng chả mà. Bộ có uy quyền lắm hay sao mà chủ nhiệm lớp V mãi thế. Chân Hạo Thiên bước nhanh hơn nữa, đi tới trước cửa, thấy Thiên Tuyết đầu hơi cúi, mặt có chút đỏ. Nếu Thiên Tuyết được huấn luyện bởi Hạo Thiên hay Thiên Vũ Phong thì, cô không có sợ hãi mà đứng đó cúi đầu, do ở nhà quá cưng chiều, không nghiêm khắc với cô nên mới như vậy đây.
"Thầy Hoắc vẫn ra oai như thường, dương dương tự đắc khi mà bắt nạt được trẻ con nhỉ?"
Hạo Thiên và đám nhóc đứng trước cửa, khuôn mặt Hạo Thiên cười nhạt, Hoắc Triển Bạch hốt hoảng lùi lại sau mấy bước. Đám học sinh thì xôn xao ồn ào bàn tán về sự xuất hiện của Hạo Thiên, một đại tư lệnh
Hoắc Triển Bạch lắp bắp kinh hãi
"Ngài... Ngài... Chào ngài đại tư lệnh, tôi nào dám như vậy đâu? "
"Ha. Ngươi nói người đứng đầu lớp V phải gương mẫu nhỉ? Vậy khi đó ta không chăm chú nghe giảng, lơ đi bài giảng, sao ngươi không nói gì như bây giờ đi? Bây giờ em ấy mới đi trễ có chút mà ngươi làm ầm lên như vậy à? " Hạo Thiên cười nhạt đáp
Hoắc Triển Bạch á khẩu, câm nín nhìn. Lúc này, tiểu Siêu từ kế bên Hạo Thiên tiến lên, xoa đầu Thiên Tuyết nói
"tiểu Tuyết, mặc kệ lão già chết tiệt đó đi. Quan tâm chi hạng người như hắn chứ. Siêu ca sẽ dạy em học, không cần tới lão già lẩm cẩm đó nữa"
Siêu ca? Gì vậy, đừng nói cái con nhóc này là em của bọn chúng nha, trời ơi, chọc nhầm tổ khủng long nữa rồi! Ông trời ơi, cứu với! Hoắc Triển Bạch lòng gào thét, cầu cứu ông trời
"Đường tư lệnh, ngài nói vậy là có ý gì? Cứ theo lời ngài nói là tôi già đi, nhưng không tới mức đó, ngài nói như vậy là sỉ nhục tôi trước mặt bọn nhóc rồi" Hoắc Triển Bạch vắt não nghĩ, cuối cùng phun ra được một câu
"Ồ, vậy thì sao?" Tiểu Siêu phun ra một câu, khiến hắn đơ người. Đây là đang ỷ đông hiếp ít sao, ỷ bé hiếp lớn sao. Thật không công bằng mà a. Hoắc Triển Bạch khóc không ra nước mặt, mất mặt quay chỗ khác.
"Vậy đi. Theo lời tiểu Siêu nói, ta không cần một lão già lẩm cẩm dạy dỗ em ta. Đi thôi" Hạo Thiên lên tiếng, đi lại phía Thiên Tuyết, bế cô bé lên, khuôn mặt cô lúc này đang đỏ ửng lên. Hạo Thiên mặt hơi nhăn lại, sát ý nhìn về phía Hoắc Triển Bạch, làm hắn giật thốt lên, lùi lại
"Ngài đưa cậu ấy đi rồi sẽ dạy dỗ như thế nào đây? " Bỗng nhiên, Hoắc Phong Lam đứng lên nói
Hạo Thiên quay lưng đang tính đi thì khựng lại, quay sang nhìn, ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu. Hoắc Triển Bạch rít lên
"Con mau câm miệng lại cho ta"
"Con..... " Hoắc Phong Lam ấp úng
"Hooo, ngươi cũng họ Hoắc nhỉ, có quan hệ gì với thầy Hoắc đây vậy? " Hạo Thiên cười nhạt hỏi
"Vâng? Em là cháu của thầy ạ" Hoắc Phong Lam cung kính nói
"cháu, sao? Chắc thầy Hoắc rất cưng chiều ngươi nhỉ? " Hạo Thiên lại cười nhạt nói
"Không.... Không có đâu ạ! " Hoắc Phong Lam quơ quơ tay phủ nhận
"Ha! " Hạo Thiên cười lạnh, quay lưng bế Thiên Tuyết đi, không quên nói câu
"Có kháng nghị gì thì cứ vác mặt lên nói thẳng với hiệu trưởng Doãn!"
Rồi tất cả rời khỏi, trước khi đi, đám nhóc còn tặng riêng cho Hoắc Triển Bạch một ánh mắt đầy sát khí. Ra khỏi khu lớp V, Hạo Thiên cốc đầu Thiên Tuyết một cái, nói
"Em hay lắm! Thôi giả điên đi, qua mặt được lão ta chứ không qua mặt được ca đâu"
"Hì hì" Thiên Tuyết ngước mặt lên, khuôn mặt cười toe toét
"Hả?" Đám nhóc la lên, ngơ ngác nhìn Thiên Tuyết
"Hì hì! Mọi người bị gạt hết rồi" Thiên Tuyết cười nói
"Bốp"
"Đừng có cười nữa. Chúng về KTX"
Hạo Thiên nói xong liền bước đi, đám nhóc cũng nhanh chóng đi theo. Về tới KTX, mở cửa bước vào, đám nhóc run lên, lùi lại phía sau. Hạo Thiên thì cười nhẹ nhìn. Ngồi bên trong là Thiên Vũ Phong, ông đang ngồi giữa căn phòng, chờ đợi.
"Về rồi à! Trễ tận tiếng p."
"Lão sư.... Lão sư à.... Có gì từ từ nói. Chúng con sẽ giải thích" đám nhóc lắp bắp nói
"Giải thích? Giải thích cái gì? Sao các con không đi học. Còn con nữa tiểu Thiên, sao con không bảo chúng đi học, dù sao con cũng đâu cần phải học, vậy thì khuyên chúng đi không được à? "
"Là do chúng con đi theo, chứ không liên quan tới Boss"
"Bậy tụi con chịu phạt há" Thiên Vũ Phong cười nhẹ, đứng dậy khỏi ghế, đám nhóc bắt đầu chạy.
p
Tất cả bị Thiên Vũ Phong hành cho lên bờ xuống ruộng, đánh cho bầm dập khắp mình. Đánh xong Thiên Vũ Phong bỏ đi và còn nói
"Hôm nay cho nghỉ, mai mà còn vậy nữa thì chết chắc đấy"
Đám nhóc bị đánh cho lê lết, nằm lai láng trong phòng. Hạo Thiên bắt đầu dạy học cho Thiên Tuyết, cô bé có đầu óc thông minh nhanh nhạy mà lại có sự tò mò sáng tạo nên dạy rất nhanh. Hạo Thiên dắt cô bé vào không gian hệ dạy, thời gian trong không gian hệ trôi qua nhanh hơn bên ngoài, bên ngoài ngày chắc bên trong đã mấy tháng. Đám nhóc bên ngoài biết tự giác đi học, không chần chừ nớn ná nữa. Không lại bị Thiên Vũ Phong cho ăn hành sml....
ngày trôi qua, Thiên Tuyết đã nắm bắt vững vàng tất cả kiến thức tiểu học đến hết đại học. Con những kiến thức thực tế, Hạo Thiên cho Thiên Tuyết đọc sách và cái gì không hiểu gì hỏi cậu. Cứ như vậy, không cần tới lão già lẩm cẩm Hoắc Triển Bạch đó nữa.
Về phía bọn nhóc, ngày này chúnh đi học, lên luyện tập thực chiến với đám kia. Và chắc chắn rằng chúng bị đánh cho lên bờ xuống ruộng. Tội mà thôi mặc kệ:)
Buổi chiều, khi bọn nhóc được nghỉ học, Lý Thanh Kỳ đi tới tìm Hạo Thiên bàn việc. Lý Thanh Kỳ nói
"Về việc mua đất, ở nơi mà ít người để ý thì hoàn toàn không có mẫu nào phù hợp cả."
"Hừm! Được rồi. Vậy, ông có biết trong rừng có chỗ nào kính đáo, không ai dám lui tới không? "
"Về việc này thì ở ngoài thủ đô về phía Bắc có một nơi, người ta không dám tới đó do có tin đồn về siêu thần thú,.và các thần thú lv cao đang ở. Còn có rất nhiều rất nhiều thần thú cao cấp khác. Người ta gọi đó là rừng chết Haxjisa. Nơi đó vô cùng nguy hiểm, đừng nói là..... " Lý Thanh Kỳ nói đến đây thì ngừng lại
Hạo Thiên nhếch mép cười. Cậu nói
"Vô cùng hoàn hảo. Tốt lắm, đi về phía Bắc nhỉ? "
"Vâng"
"Được rồi, ngươi lo cho ta các vật dụng để xây như gạch, đá, thiết bị,..... Mua với số lượng lớn cho ta, nhớ phải trả giá, trước tiên mua mỗi cái với số lượng vạn viên trước đi."
"Vâng" Lý Thanh Kỳ gật đầu, quay lưng bỏ đi
Hạo Thiên đứng dậy khỏi ghế, nhìn tất cả và nói
"Được rồi. Chúng ta đi bán một ít đồ đi"
( p/s: trả trước chương cho bạn nhutnibo nha
Dạo này tác bận quá trời, kiếm thời gian viết truyện như kiếm vàng ấy. Mong mọi thông cảm nha, có thời gian tác viết liền ฅ"ω"ฅ)