Cuộc nói chuyện kín diễn ra trong phòng của cụ bà Lục, đương nhiên Lục Tư Nguy không thể nói toạc ra được.
Đương lúc mọi người hoang mang, nhà lao Đại Chiêu lại truyền ra tin Tứ hoàng tử Lăng An Vương cướp ngục, đưa Đại hoàng tử đi mất.
Chuyện này khiến cho cụ bà Lục càng bất an, cộng thêm hai ngày nay, Lục Hạo Chi trở về, còn chạy đến chỗ này khóc sướt mướt khiến cho bà cụ càng phiền lòng.
Thái Tử chọn Lương Thị là do đã vừa ý Tam thiếu gia Lục Hàm Chi của nhà họ Lục. Thánh chỉ đưa đến nhà họ Lục, phủ Thái Tử cũng cho rằng người sẽ được gả sang là Lục Hàm Chi. Nhưng không hiểu sao, cuối cùng Lục Hạo Chi lại được gả qua.
Vốn thánh chỉ này chỉ nói là chọn con trai của nhà họ Lục làm Lương Thị, chứ không chỉ rõ là Lục Hàm Chi hay Lục Hạo Chi.
Hơn nữa, cuối cùng Thái tử vẫn gật đầu chấp thuận cho Lục Hạo Chi vào cửa.
Chắc là do dung mạo của Lục Hạo Chi không lọt được vào mắt xanh của Thái Tử, nên Thái Tử còn chẳng thèm đụng vào hắn ta hôm động phòng. Cuối cùng, vào ngày lại mặt ba hôm sau, Thái Tử cũng trả luôn mặt hàng này về nhà mẹ đẻ.
Đỗ di nương giận đến mức đóng sầm cửa lại, còn Lục phu nhân sảng khoái đến mức đi đường cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Bà vui vẻ viết một phong thư cho Lục Hàm Chi, nói là chờ thêm vài ngày nữa để cha cậu hết giận thì sẽ sang thăm cậu.
Trong nhà toàn những chuyện phiền lòng, tiểu thiếp không có lễ nghi của tiểu thiếp, chủ mẫu không có tấm lòng của chủ mẫu, suy cho cùng vẫn là do đứa con trai không ra gì của bà cụ quá yếu kém.
Vào lúc này, Tô Uyển Ngưng ngồi đối diện bà cụ, châm trà mà tinh thần cứ lơ đãng, cụ bà Lục nói: “Nếu con mệt mỏi thì cứ về nghỉ ngơi đi! Ở đây đã có Đông Thanh và Xuân Lục rồi.”
Lúc này Tô Uyển Ngưng mới hoàn hồn, trà trên tay cũng bị hỏng.
Nàng ta lúng túng cười gượng: “Ngoại tổ mẫu, Ngưng nhi chỉ đang nghĩ là chùa Hàn Thọ ở ngoại ô phía Nam rất linh nghiệm. Mấy ngày nay người hay mệt mỏi nên con định ngày mai đi chùa, thắp hương cầu phúc cho người.”
Trong lòng cụ bà Lục có chuyện phiền lòng nên không có hứng mấy, chỉ khoát tay nói: “Con có lòng là được rồi, đi nghỉ ngơi đi!”
Cụ bà Lục ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong cuộc chiến giành ngai vàng, sợ nhất là đứng nhầm đội.
Ban đầu thánh chỉ chọn Lương Thị truyền đến nhà họ Lục, cả nhà từ trên xuống dưới đều vui mừng, chỉ có bà cụ là không vui nổi.
Mặc dù Thái Tử có nhà ngoại chống lưng, Hoàng Hậu cũng được Hoàng Thượng sủng ái nhưng theo thế cục trên triều, có thể thấy được Thái Tử là người yếu nhất.
Từ trước đến nay, thế lực của Tam hoàng tử rất mạnh, trong tối hay ngoài sáng đều lộ ra vẻ ngang ngược.
Hai năm nay, sức khỏe của Hoàng Thượng dần suy yếu, chỉ sợ Tam hoàng tử sẽ đoạt ngôi. Ngược lại là Tứ hoàng tử, trước giờ hắn luôn im hơi lặng tiếng, sao giờ lại đột ngột đi cướp ngục Đại Chiêu?
Ngục Đại Chiêu được canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, Tứ hoàng tử vừa mới tròn mười tám tuổi, xem ra lời đồn hắn có võ công tuyệt đỉnh không phải giả.
Trong thôn trang, Lục Hàm Chi lại cực kỳ ung dung tự tại.
Cậu phát hiện, sau khi cách xa cốt truyện thì thoải mái chết đi được, ngày nào cũng là cuộc sống của thần tiên. Một đám người hầu vây quanh cậu, sáng sớm cậu thức dậy chạy bộ, các tá điền trong thôn trang đều chào một tiếng Tam thiếu gia.
Cậu cho người trồng không ít cây trúc và thược dược trong sân nhỏ của mình, còn dựng xích đu trong chòi nghỉ mát, vừa liếc qua đã thấy đây đúng là cuộc sống tự do tự tại.
Vừa thoải mái vừa sang chảnh.
Hôm qua, cậu dò la được độ tiến triển của mạch truyện chính không ảnh hưởng quá lớn tới mình. Tuy cậu cũng hơi lo mạch truyện chính của Tứ hoàng tử thay đổi có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tương lai, nhưng chuyện này vốn không hề liên quan đến cậu.
Giờ thì thứ duy nhất có quan hệ với cậu là cái hệ thống hỏng bét đang ràng buộc này mà thôi.
Vừa nghĩ đến hệ thống, tiếng thông báo đã vang lên trong không gian tinh thần: “Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ, lấy được quyền khống chế hoàn toàn virus cúm nặng. Đạt được điểm quy đổi, + giá trị trung thành với quân vương, hy vọng ký chủ không ngừng cố gắng.”
Ánh mắt Lục Hàm Chi sáng lên bling bling, oaaaa! Lương thực của nhóc ham ăn tới rồi!
Nhưng “giá trị trung thành với quân vương” là cái quỷ gì vậy?
Lục Hàm Chi cau mày, thứ đồ này không quan trọng nên cậu lựa chọn tạm thời bỏ qua.
Mấy ngày nay, bé A Thiền ăn càng nhiều hơn, chưa đầy một tuần mà hộp sữa bột mới bóc đã sắp hết rồi.
Lục Hàm Chi sầu thúi ruột, không biết chút của cải này của mình có nuôi nổi nhóc ham ăn này không nữa. Mà rõ là sữa bột rất bổ dưỡng, A Thiền đã bụ bẫm xinh xẻo hơn hẳn mấy đứa trẻ cùng tháng.
Lúc này, bé đang mặc một cái yếm nhỏ có thêu chữ “Phúc” màu đỏ, nằm chổng bốn vó trên giường nhỏ trước cửa sổ ngủ trưa.
Lục Hàm Chi nhìn bé một cái, không nhịn được muốn che mặt, cái tư thế ngủ này cũng phóng khoáng quá rồi đó!
Cậu đắp cho bé cái chăn mỏng, cân nhắc chốc lát thì vào khu mua sắm đổi mấy hộp sữa bột cho bé.
Số sữa bột này đủ cho bé uống hơn một tháng. Lại xem điểm giao dịch, còn lại điểm.
Lúc trước cậu có một ít điểm giao dịch, nhưng đã bị đem đi đổi thuốc trị bệnh cúm. Do có liên quan đến nhiệm vụ phụ nên cậu có thể dùng điểm để đổi thuốc không giới hạn nhưng nhiệm vụ vừa kết thúc, lối đi để đổi điểm cũng đóng lại.
Cũng may Lục Hàm Cho biết lo xa nên đã đổi dư thêm ít thuốc, tránh sau này lại gặp phải bệnh tương tự mà không có thuốc dùng.
Lục Hàm Chi không có thói quen ngủ trưa, cậu vội bắt tay vào nghiên cứu công thức làm xà phòng. Cũng nhờ lúc còn đi học hay làm mấy việc bán thời gian, nên Lục Hàm Chi thật sự biết cách dùng cây bồ kết để làm xà phòng thủ công.
Chẳng qua nguyên liệu ở thời cổ đại rất ít, không biết có thể làm ra hiệu quả mà cậu muốn hay không.
Cậu kêu Cầm Sắt tìm không ít tụy lợn và hương liệu, nhưng lại cảm thấy mấy thứ này không thể tạo ra được mùi thơm mà cậu muốn có. Cuối cùng, cậu cắn răng dùng một điểm giao dịch để đổi hương liệu làm xà phòng tại khu mua sắm.
Đây là một mùi hương tươi mát, lưu hương rất lâu, là thứ mà người xưa chưa bao giờ được ngửi. Chỉ một chai nho nhỏ là có thể làm được mấy trăm bánh xà phòng.
Loại hương này chỉ có thể dùng để chế tạo hàng cao cấp thôi, còn nếu là bình thường thì chỉ cần dùng hương liệu phổ thông là được.
Đầu tiên, cậu đem quả bồ kết và năm loại hương gồm thanh mộc hương, cam tùng hương, bạch đàn hương, xạ hương, đinh hương đi phơi khô rồi mài thành phấn, còn thêm cả bột đậu trắng, lòng trắng trứng gà và tụy lợn.
Cuối cùng cậu cho thêm tinh dầu rồi khuấy đều, tạo thành hình khối, để vào chỗ có bóng mát để hong khô.
Bởi vì đang thử nghiệm nên cậu chỉ làm có mười cục xà phòng. Nếu có thể thành công, cậu sẽ cầm đi chào hàng.
Triều đại giả tưởng này của Lục Hàm Chi không có bath boom hay các loại xà phòng thơm. Có lẽ là do thiết lập của triều đại này chưa hoàn thiện, mà nó cũng không mô phỏng theo bất cứ một triều đại nào cả. Nhìn tập quán sinh sống của mọi người, chắc hẳn là trước triều Đường.
Tóm lại, có rất nhiều thứ đang chờ cậu tới tìm hiểu.
Trong thời gian chờ xà phòng đông thành cục, Lục Hàm Chi sai Cầm Sắt đi đến lầu xanh duy nhất tên Cẩm Lan Các ở trấn trên để mời đầu bài của nơi đó – Thải Vi cô nương.
Cầm Sắt vừa nghe bèn kinh ngạc suýt rớt cả cằm.
Mặc dù biết là có mấy lời mình không nên nói, nhưng Cầm Sắt vẫn không nhịn được phải nhắc nhở: “Thiếu… Thiếu gia, người… không nổi đâu?”
Lục Hàm Chi là một tiểu lang quân, khi đối mặt với cô nương thì không thể cứng nổi, chỉ có lúc “vui vẻ” với đàn ông mới có phản ứng thôi.
Đầu Lục Hàm Chi đầy sọc đen, cậu nói: “Ta biết! Ta không thể trao đổi kinh nghiệm về phương diện nào đó với cô nương kia một chút được à?”
Vừa nói xong, Lục Hàm Chi lập tức hối hận. Chỉ trách cậu biểu đạt không rõ ràng nhưng muộn mất rồi, Cầm Sắt đã hiểu lầm.
Nàng hắng giọng một cái, nói: “Cái này… Chuyện dễ hiểu ấy mà, nếu thiếu gia có ngưỡng mộ người nào, không phải là không thể cân nhắc.”
Lục Hàm Chi: ….
Thôi bỏ đi, lười giải thích, càng bôi càng đen.
Cầm Sắt lên trấn trên mời người, Lục Hàm Chi lại đi xem xà phòng thủ công mà mình làm.
Để đảm bảo tính thẩm mỹ, cậu còn làm vài hình dáng khác nhau. Có hình hoa hồng, hình trái tim, còn có hình mây, đều là mấy khuôn hình đơn giản.
Thải Vi cô nương nhanh chóng được mời đến.
Một đầu bài trong thanh lâu như nàng, cũng có hiểu biết chút ít về cầm kỳ thư họa, khí chất phong trần trên người cũng không quá nặng.
Thải Vi cô nương là tài nữ nổi tiếng gần xa, trong vòng mười dặm tám thôn gần đây mà có tú tài muốn làm thơ, chắc chắn sẽ đi mời nàng. Cho nên nàng cũng có quen biết với mấy vị tài tuấn trong trấn này, chỉ là trước giờ vẫn chưa từng nghe nói tới vị Lục công tử đây.
Mà Lục công tử ra tay hào phóng, ném cho tú bà một đĩnh bạc, Thải Vi cô nương lập tức được đưa tới đây.
Thân là đầu bài, tất nhiên nàng cũng có mấy phần thanh cao, dĩ nhiên sẽ xem thường những kẻ thô lỗ chỉ biết vung tiền kia.
Cho nên lúc tới nơi, trong lòng nàng có hơi khó chịu.
Loan Phượng nhanh chóng báo lại rằng Thải Vi cô nương đã đến.
Lục Hàm Chi lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi gặp Thải Vi cô nương xinh đẹp kia.
Mới vừa ra tới cửa gian giữa, Lục Hàm Chi đã nhíu mày, cậu quên cầm theo xà phòng vừa mới tháo khuôn. Vì vậy cậu lại xoay người trở về phòng, đi lấy hàng mẫu.
Trong nháy mắt đẩy cửa ra, Lục Hàm Chi lập tức cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Lúc đi ra cậu không đóng cửa, tại sao lúc này cửa lại đóng?
Là Loan Phượng vào dọn phòng ư? Không thể nào, Loan Phượng biết cậu không thích sự u ám nên ban ngày sẽ không đóng cửa.
Vừa nghĩ tới các loại khả năng có thể xảy ra, Lục Hàm Chi lập tức thấy căng thẳng. Ngay sau đó, cậu đẩy cửa ra, vội vã nhìn vào giường nhỏ của A Thiền.
Thấy giường nhỏ trống không, lồng ngực Lục Hàm Chi nhói một cái, gân xanh trên trán nổi lên. Trong lòng cậu tràn đầy lo âu, lòng bàn tay cũng mướt mồ hôi.
Lúc này, cánh cửa phía sau đột nhiên bị đóng lại, chỉ thấy có một bóng người cao lớn mặc đồ đen đang cầm một thanh trọng kiếm trong tay, kề lên cổ cậu. Trong tay hắn đang bế A Thiền chỉ bằng cánh tay hắn, giọng nói phát ra trầm thấp nhưng lại cực kỳ đáng sợ: “Đừng lên tiếng, đừng nhúc nhích, nếu không thì cẩn thận đứa nhỏ của ngươi.”
Lục Hàm Chi không nhịn được lui về sau một bước, tầng mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay chợt lạnh ngắt. Sau khi thấy A Thiền, cậu thở phào nhẹ nhõm, lại không nhịn được mà mắng má nó trong lòng. Thằng chó con này đúng là vô tư quá nhể! Người ta đã bóp đến cổ mình rồi mà vẫn còn ngủ ngon được.
Chắc là tên lưu manh đã tiến vào phòng sau khi cậu bước ra cửa, đang định dùng đứa trẻ để uy hiếp cậu sao?
Lục Hàm Chi giơ tay, nói: “Đại hiệp bình tĩnh! Trẻ con vô tội, nếu không thì ngài đổi ta làm con tin đi?”
Đối phương không rảnh để ý tới cậu, chỉ ném trọng kiếm đi, đỡ người đang nằm úp sấp trên lưng hắn xuống. Lúc này, Lục Hàm Chi mới phát hiện không chỉ có một người vào đây, còn có một thanh niên mặc áo tù nữa.
Vừa nhìn thấy thanh niên này, Lục Hàm Chi lập tức nhíu mày, kinh ngạc nói: “Đại đại đại… Đại hoàng tử?”
Nghe thấy Lục Hàm Chi gọi như vậy, thanh niên áo đen che mặt kia cũng không thấy bất ngờ, ngược lại còn tiện tay tháo mặt nạ trên mặt mình ra, lộ ra một gương mặt tuấn tú bất phàm nhưng rất ngang tàng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lục Hàm Chi, lạnh lùng nói: “Nếu dám truyền ra ngoài, thôn trang này của ngươi sẽ không còn nữa đâu.”
À há, lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận được cái gọi là “bê đá đập chân mình”.
Cho chừa cái tay ti tiện của mi này, ai bảo mi đi viết thư cho Tứ hoàng tử chứ?
—————————-