Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

chương 98: chương 98

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Hàm Chi còn chưa kịp phản ứng đã bị Vũ Văn Mân ôm vào lòng.

Lúc đầu Vũ Văn Mân tính đến Hàm Ngọc Các của Lục Hàm Chi, nhưng nhớ đến A Thiền đang ngủ trong phòng, hắn bèn xoay người đi về viện của mình.

Lục Hàm Chi bị ôm vào trong lòng rốt cục phản ứng, cậu bám lấy bả vai Vũ Văn Mân: “Này, ngài không cần ôm, ta tự mình đi.”

Vũ Văn Mân không buông cậu ra, vẫn ôm cậu đi về phòng.

Lục Hàm Chi bị ném lên chiếc giường chẳng hề mềm mại của An Vương, bị ngã đến cả người choáng váng.

Lục Hàm Chi xoay người ngồi dậy hỏi: “Vương gia, ngài chờ một chút… Ít nhất chúng ta cũng phải tắm rửa, úi…”

Còn chưa kịp nói hết câu, quần áo đã bị Vũ Văn Mân xé toạc.

Bạo quân tương lai này dù là chiến đấu hay “làm” đều vô cùng ngang ngược!

Độ trải nghiệm rất mạnh, Lục Hàm Chi cảm thấy kỹ thuật chuyên nghiệp của mình thực sự không thể so sánh được.

Đặc biệt là lần này họ “giao tiếp” với nhau trong trạng thái tỉnh táo, lực đâm vào càng khiến Lục Hàm Chi khó có thể chống đỡ.

Hơn nữa có một số việc, có vài người hình như không cần phải học, sao hắn điều chỉnh tiết tấu tốt thế nhỉ?

Trọng kiếm tuốt khỏi vỏ, quả nhiên “làm” cậu đến tối tăm mù mịt.

Không biết qua bao lâu, cảm xúc của hai người cuối cùng cũng bình tĩnh.

Cả người Lục Hàm Chi rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn.

Cậu yếu ớt dựa vào bên giường hắng giọng, ngay lập tức có nước trà ngon ngọt tràn vào cổ họng.

Mở mắt ra đã thấy Vũ Văn Mân đang tự đút nước cho mình.

Trong mắt hắn hiện lên một chút trêu chọc: “Giọng ngươi khàn rồi, phải uống nhiều nước.”

Lục Hàm Chi uống nước xong bèn ngồi thẳng người dậy, nhìn vào eo Vũ Văn Mân “chậc” một tiếng: “Vương gia không hổ là kỳ tài tập võ, sức mạnh cùng lực kéo dài thật khiến người khác ngạc nhiên.”

Vũ Văn Mân nhìn cậu: “Bổn vương xem như ngươi đang khen.”

Lục Hàm Chi cười, tiếng cười vẫn khàn khàn: “Đương nhiên là khen ngài, người đàn ông nào không muốn được khen chứ?”

Vũ Văn Mân không nói gì, Lục Hàm Chi vừa quấn chăn vừa hỏi: “Hai ngày nay Vương gia rất hứng? Có phải gần đây ngài ăn nhiều thịt cừu không?”

Vũ Văn Mân trả lời: “Cũng không phải hai ngày nay, thật ra ta đã có ý nghĩ này từ sớm rồi.”

Lục Hàm Chi hết cười, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Cho nên ngày đó Vương gia… lén giấu bình thuốc ức chế ph@t tình?”

Vũ Văn Mân giật mình, vô thức nhìn vào chiếc áo choàng của mình.

Lục Hàm Chi đập giường cười như điên: “Gạt ngài thôi.”

Vũ Văn Mân: “…”

Lục Hàm Chi cười lúc lâu mới nói: “Nhìn ngài xem, muốn lên giường còn phải dựa vào mánh khóe, thú vị phải không?”

Vũ Văn Mân mặc áo vào: “Ngươi biết hết rồi sao?”

Lục Hàm Chi lắc đầu: “Không, ta chỉ nghi ngờ thôi.

Ngài mang theo nhiều thuốc như vậy, sao riêng viên thuốc kia lại không mang? Trước kia ngài luôn mang theo bên người, nhưng hết lần này tới lần khác lại không mang theo lúc đi xa.

Vừa rồi ta chỉ lừa ngài, không nghĩ tới ngài dễ bị dọa đến vậy.”

Vũ Văn Mân không nói gì, Lục Hàm Chi bắt chéo chân rung đùi: “Không phải ngài chỉ thèm khát cơ thể của ta sao? Không sao đâu, ta đã nói rồi, ta không quan tâm đ ến những thứ này.”

Tâm trạng của Vũ Văn Mân càng tệ hơn, hắn nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của Lục Hàm Chi: “Ngươi không thể đứng đắn một chút à?”

Lục Hàm Chi không rung chân nữa, cậu kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mân: “Chẳng lẽ phu quân… sẽ đứng đắn khi lên giường à?” Đứng đắn thì lên giường làm sao được?

Ngay cả nhị ca nhị tẩu của cậu là người đứng đắn như thế mà cũng không thấy bọn họ đứng đắn khi thân mật mà! Nhà nhị ca 18+ như vậy mà Vương gia lại kêu cậu nên đứng đắn một chút.

Vũ Văn Mân thầm nghĩ, đứng đắn mà ta nói không phải là đứng đắn mà ngươi nghĩ.

Hắn lười giải thích với cậu, cầm lấy áo choàng của mình: “Ta ôm Thiền nhi qua đây, nửa đêm nó thức không thấy ngươi đâu lại làm loạn lên.”

Lục Hàm Chi ừ một tiếng, nhường đường cho Vũ Văn Mân.

Giờ phút này đầu óc của cậu cũng được yên tĩnh, sau đó thấy vô cùng mệt mỏi.

Đợi lúc Vũ Văn Mân ôm A Thiền đang ngủ say tới, Lục Hàm Chi cũng đã tiến vào mộng đẹp.

Vũ Văn Mân đặt A Thiền vào trong ngực Lục Hàm Chi, A Thiền hừ một tiếng, mở đôi mắt to ngập nước nhìn thoáng qua, sau khi nhìn rõ đó là cha bèn nhắm mắt lại.

Bé dụi vào trong ngực cha, hít hai cái rồi vòng tay qua ôm eo Lục Hàm Chi, chìm vào giấc ngủ.

Vũ Văn Mân – người đứng bên lề thấy hết mọi chuyện: “…”

À…

Vừa rồi bổn vương cũng không dám làm như vậy!

Ngươi lại… Không biết xấu hổ như vậy!

Vẻ mặt Vũ Văn Mân buồn bực, hắn leo lên giường nằm xuống, nhác thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của A Thiền, trái tim như bị đánh trúng.

Chính hắn cũng không giải thích được tại sao mình lại thích A Thiền đến vậy.

Bởi vì bé là con của Lục Hàm Chi?

Có lẽ vậy!

Bốn chân mập mạp của A Thiền vắt lên người Lục Hàm Chi, lúc này Vũ Văn Mân mới phát hiện cậu còn chưa mặc quần áo.

Vũ Văn Mân bất đắc dĩ cười, ôm A Thiền vào lòng mình: “Phi lễ chớ động, cha lớn ngủ với con.”

A Thiền ngáp một cái, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy: “Ừm…”

Vũ Văn Mân nhịn không được vuốt v e hai má bé, kéo chăn cho Lục Hàm Chi rồi cũng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, cuối cùng Lục Hàm Chi cũng không nằm trên giường nữa, Vũ Văn Mân đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa, định hôm nay sẽ vào cung.

Phủ Sở Vương đối diện cũng chuẩn bị xe ngựa vào cung thăm Nhung quý phi.

Lục Hàm Chi dùng thời gian một chén trà tắm rửa sạch sẽ, trên người mặc cát phục của Vương phi.

Quần áo của tiểu lang quân không khác nhiều so với nam giới, chỉ có trang sức cài tóc là khác.

Đàn ông bình thường búi toàn bộ tóc, tiểu lang quân chỉ búi một nửa.

Lục Hàm Chi luôn thấy mình đã búi thủng nửa đầu.

Tuy nhiên kiểu tóc này cũng được đánh giá là lịch lãm và thanh tú, có vẻ đẹp đặc biệt.

Khác biệt duy nhất với các tiểu lang quân khác chỉ có Sở Vương, hắn ta vẫn mặc cát phục của thân vương, cho dù hôm nay đã không che được bụng, hắn ta cũng vẫn là thân vương.

Là thân vương, tất nhiên có sự khác biệt với các tiểu lang quân khác.

Lục Hàm Chi tắm rửa xong, ngồi vào bàn ăn chút đồ ăn sáng, sau đó cùng lên xe ngựa tiến cung.

Nhưng trước khi lên xe ngựa, Lục Hàm Chi lại bế A Thiền đi qua bên Sở Vương: “Nhị ca, chúng ta đổi chỗ một chút, đệ muốn nói chuyện với nhị tẩu.”

Lục Húc Chi liếc đệ đệ ngốc nhà mình, bất đắc dĩ đi cùng An Vương lên một chiếc xe ngựa.

Lục Hàm Chi đỡ Sở Vương lên xe ngựa rồi chui vào theo.

Vừa vào xe ngựa, cậu đã nằm dài ra, thuận tay đặt A Thiền lên ghế.

Vũ Văn Giác thắc mắc: “Hàm nhi? Có chuyện gì sao?”

Lục Hàm Chi thành thật nói: “Bị “thịt” rồi.”

Vũ Văn Giác: “…”

Hắn ta hắng giọng: “Là A Mân sao?”

Lục Hàm Chi buông tay nói: “Ngoài ngài ấy ra còn ai nữa? Ai dám “thịt” An Vương phi.

Vũ Văn Giác nói: “Mặc dù… hai người kết hôn chỉ vì lợi ích, nhưng nếu thích nhau thì cũng nên thử một lần.”

“Không phải, nhị tẩu…” Lục Hàm Chi ngồi dậy nói: “Ngài ấy ngang ngược lắm, rõ ràng có thuốc nhưng lại nói với ta là không mang theo.

Lần trước ta ph@t tình sớm, vì đang kẹt ở sườn núi Hạnh Lâm nên không thể chạy trở về tìm Lâm thần y, vậy cũng chỉ có thể tìm ngài ấy.”

Vũ Văn Giác: “…”

Hắn ta đột nhiên có cái nhìn khác về đệ đệ nhà mình, trước kia hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Vũ Văn Giác mất tự nhiên nói: “A Mân đệ ấy… Từ trước đến nay luôn nghiêm khắc kỷ luật mình, chắc là rất thích đệ nên mới có thể ra tay thừa dịp đệ gặp khó khăn như vậy.”

Lục Hàm Chi nói: “Nhị tẩu, ta không trách ngài ấy, ta chỉ sợ… ta sẽ phụ lòng ngài ấy.”

Sở Vương ngẩng đầu nhìn về phía cậu, thuận tay đỡ A Thiền suýt chút nữa ngã xuống: “Phụ lòng? Hai người đã thành hôn rồi mà, sao lại phụ lòng?”

Lục Hàm Chi không biết giải thích với Sở Vương như thế nào, cậu rất quý nhị tẩu, cảm thấy mình sẵn sàng nói mọi chuyện với hắn ta.

Trong lòng có quá nhiều bí mật không thể nói, cũng không biết nên nói như thế nào.

Hệ thống trên người mình cuối cùng sẽ kết thúc, đến lúc đó cũng sẽ về với cát bụi, có lẽ cả đời này 2 người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Cậu luôn giấu chuyện A Thiền là con ruột của Vũ Văn Mân, điều cậu sợ là mối ràng buộc với hắn sẽ ngày càng sâu, sau này nếu cậu rời đi, nửa đời sau hắn sẽ sống như thế nào?

Lục Hàm Chi xoay người lại hỏi Vũ Văn Giác: “Nhị tẩu, huynh nói xem, nếu sau này ta đi, ngài ấy có đau buồn không?”

Vũ Văn Giác tự hỏi sao cậu lại rời đi, cúi đầu nhìn thấy A Thiền bèn nhớ ra 1 chuyện: “Trong lòng đệ… Còn nghĩ đến cha ruột của A Thiền sao?”

A Thiền nghe thấy có người gọi tên mình bèn ngẩng đầu nhìn Sở Vương.

Lục Hàm Chi thật lòng không biết giải thích thế nào, thật ra cậu… rất thích Vũ Văn Mân, nếu không thì làm gì có chuyện chiều ý hắn như tối qua?

Sao lại cần tình cảm chứ, làm bạn giường đơn thuần chẳng tốt ư?

Vũ Văn Giác thấy dáng vẻ rối rắm của cậu bèn nói: “Đệ không cần lo những thứ này, chuyện tình cảm thì ai mà nói rõ được? Nếu người kia của đệ trở về mà đệ vẫn còn yêu hắn ta, A Mân sẽ cho đệ đi.

Nếu hắn ta không trở về, A Mân sẽ bảo vệ đệ cả đời.

Nếu hắn ta trở về, đệ không yêu hắn ta nữa, vậy những lo lắng này chẳng phải là không đáng có hay sao? Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hạnh phúc đến thì đón nhận thôi.”

Lục Hàm Chi ngạc nhiên nhìn về phía Sở Vương, nói: “Không nghĩ tới nhị tẩu còn có tinh thần A Q(*) như vậy.”

(*)Trích từ câu chuyện kể lại cuộc phiêu lưu của A Q, một anh chàng thuộc tầng lớp bần nông ít học và không có nghề nghiệp ổn định.

A Q nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần.

Ví dụ như mỗi khi anh bị đánh thì anh lại cứ nghĩ “chúng đang đánh bố của chúng”.

A Q hay bắt nạt kẻ kém may mắn hơn mình nhưng lại sợ hãi trước những kẻ hơn mình về địa vị, quyền lực hoặc sức mạnh.

Anh ta tự thuyết phục bản thân rằng mình có tinh thần cao cả so với những kẻ áp bức mình ngay trong khi anh ta phải chịu đựng sự bạo ngược và áp bức của chúng.

Sở Vương ngơ ngác hỏi: “Đó là cái gì vậy?”

Lục Hàm Chi khoát tay áo, lập tức bỏ chủ đề này sang một bên.

Sở Vương cũng hiểu, tình cảm của chính hắn ta còn phải trải qua một thời gian dài đau khổ, huống chi là của 2 người Lục Hàm Chi và Vũ Văn Mân.

Vì thế hắn ta cũng bỏ qua chủ đề này: “Đúng rồi, nghe nói các đệ có dẫn cô nương tên Lục Linh Xu về? Bây giờ nàng ấy thế nào rồi?”

Lục Hàm Chi lắc đầu: “Tình huống của A Xu không tốt lắm, ngay cả Lâm thần y cũng không có cách.”

Sở Vương hỏi: “Ta nghe nói đệ hoài nghi biểu muội của đệ là giả? Biểu muội thật của đệ thật ra là A Xu cô nương?”

Lục Hàm Chi đáp: “Chỉ là suy đoán, sự thật ra sao thì còn phải chờ xác minh.

Trừ phi A Xu có thể tỉnh lại và chỉ ra Tô Uyển Ngưng.”

Sở Vương gật đầu: “Lâm thần y nói Lục Hạo Chi đã có thể tự đi lại, hắn ta nhờ chuyển lời, bảo là hắn ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ đệ giao.”

Lục Hàm Chi suy nghĩ rồi nói: “Bảo hắn ta chú ý an toàn, nhiệm vụ có thể không làm nhưng phải bảo vệ tính mạng.”

Sở Vương ừ một tiếng: “Sáng sớm ta đã nhận được tin tức trắc phi của Thái tử Tô Uyển Ngưng, cũng chính là biểu muội của đệ, hôm nay sẽ vào cung đưa chút đồ dùng sinh hoạt cho phế Hậu.”

Ánh mắt Lục Hàm Chi hơi nheo, hỏi: “Lãnh cung có thể vào thăm ạ?”

Sở Vương nói: “Trên tay nàng ta có lệnh bài, đương nhiên là có thể vào thăm.

Chẳng qua tháng này nàng ta đã vào cung ít nhất bốn năm lần rồi.”

Lục Hàm Chi gật đầu, cậu nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu, nụ cười dần mất đạo đức nở rộ trên khóe môi.

“Vậy không bằng… Tặng nàng ta một món quà nho nhỏ?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio