Sau khi tắm xong đi ra, quạt điện vẫn còn đang chạy, tiếng vù vù xen lẫn với tiếng ‘kẽo kẹt’.
Lý Chính đi đến trước bếp, nhấc ấm nước lên, bên trong đã trống không. Anh cầm chén rót nước từ vòi, sau khi uống xong thì mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc T-shirt mặc lên, sau đó nằm trên giường.
Tiếng ‘kẽo kẹt’ dần dần nhỏ xuống, rồi mất hẳn, trong khoang thuyền không có chút tiếng động nào.
Người trong buồng giống như con chuột nhỏ.
Lúc trước đã ngủ mấy tiếng nên bây giờ Lý Chính không buồn ngủ, cũng không có ý định ngủ bù.
Đã lâu anh chưa làm việc và nghỉ ngơi bình thường, không ngờ vừa ngủ thì như giẫm vào đầm lầy, càng lún càng sâu. Ác mộng luôn như thế, tự mình vây hãm lấy chính mình, giật mình sợ hãi tỉnh lại, trong lòng vẫn còn vương dư vị rất lâu, người luôn có nhiều không tự trọng.
Trời còn một lúc nữa mới sáng, Lý Chính nằm xuống, vểnh chân một lát, nghe thấy người ở giường bên trong trở mình, phát ra một tiếng ‘xì...’ như hít hơi, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Bàn chân Chu Diễm rất đau.
Cô cong chân lên, xoa xoa chỗ bị đau, cánh tay vừa động thì vết thương ở ngực cũng đau, Chu Diễm vùi mặt vào trong gối, mái tóc ẩm ướt cũng làm ga giường ướt theo.
Cô mơ mơ màng màng nhắm mắt một lát rồi lại mở ra, trời còn chưa sáng hẳn, ánh sáng hơi mông lung, đèn gian ngoài đã tắt, cô miễn cưỡng nhìn được quần áo đặt trên mép bàn.
Chu Diễm nhẹ nhàng xuống đất, bám tường nhìn ra ngoài, không có ai.
Ngoài cửa có một đôi dép lê, một cái ở phía trước, một cái ở bên phải, dường như là bị người đá tới. Chu Diễm đã từng nhìn thấy đôi dép này, dây cũng sắp đứt, lúc trước là Lý Chính đi.
Chân của cô chỉ đi số , xỏ dép vào như khi bé lén đi giày cao gót của mẹ, nhấc chân lên là có thể rơi. Đầu ngón chân kẹp chặt lấy dép, Chu Diễm đi tới bên cạnh bàn học, sờ lên quần áo.
Tất cả đều còn ẩm, quần jean vẫn còn ướt đẫm.
Chu Diễm không mở quạt lên, sợ cô sẽ làm hỏng nó. Cô miễn cưỡng mặc áo lót và quần lọt, lại mặc quần Lý Chính đưa cho cô.
Môt cái quần lớn, không thể nào thắt chặt lại được.
Trên sàn nhà cũng ẩm ướt, Chu Diễm nắm chặt lấy cạp quần, cẩn thận đi ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, cửa vừa mở ra, cô nín thở.
Sương mù che khuất sông và thuyền, cả đất trời chỉ có một màu.
Đây là ngày thứ mười ba cô ở trên thuyền, tình lại, không núi không cây, không sông không thuyền, cả đất trời chỉ có màu của sương, trừ dưới chân thì cô không nhìn thấy gì khác.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, sương mù ẩm ướt rồi lại mềm mại như thế, giống như tấm lụa mỏng che mắt không thể kéo xuống được.
Thế giới trống rỗng, có lẽ cô còn chưa tỉnh.
“Cộp cộp —— cộp cộp —— cộp cộp ——”
Tiếng bước chân không nhanh không chậm, không chút để ý, đó là âm thanh duy nhất trên thế giới này.
Chu Diễm xoay người lại, lụa mỏng che mắt, cô không nhìn thấy gì.
Lại là những tiếng “Cộp cộp —— cộp cộp —— cộp cộp ——”
Bóng dáng cao lớn, đôi vai rộng, cánh tay hữu lực, anh bước tới làm tan từng đám sương mù.
Trong nháy mắt đó, Lý Chính cho rằng có một tiên nữ nhỏ xông lên thuyền của anh.
Mái tóc dài mềm mại, khuôn mặt nho nhỏ, đôi môi căng mọng hơi trắng, mặc nhầm quần áo của người lớn, còn đang xách cạp quần.
Đáng yêu tới mức làm lòng người mềm đi.
Đáng tiếc, ánh mắt của cô lại không đủ đáng yêu, vượt qua những gì nên có ở độ tuổi của cô, cất giấu những gì không nên giấu, cũng chỉ có khi cô yên tĩnh cầm sách vở, ở nơi không người nâng đôi chân trần, mới là thuần túy nhất.
Lý chính nói: “Tỉnh rồi sao?”
“Ừ.” Giọng nói hơi khàn, Chu Diễm hắng giọng một cái: “Anh có dây lưng không?”
“Không có.”
“Dây thừng thì sao?”
Lý Chính nói: “Dây thừng, muốn sao?”
“...” Chu Diễm lại xách cạp quần.
Lý Chính cười, đi vào buồng nhỏ trên tàu, lấy thịt khô đang treo xuống, cầm dao chém đứt dây thừng nhỏ, đi ra ngoài ném cho cô bé còn đang cầm cạp quần.
“Buộc cái này trước.”
Chu Diễm ngửi thấy mùi thịt khô, cũng không kiểu cách mà tránh đi để nịt lên, cô vén T-shirt, vòng một vòng vào eo, buộc thành nơ bướm.
Cô vừa thắt vừa hỏi: “Anh có biết bây giờ là mấy giờ không?”
Lý Chính nói: “Có lẽ khoảng bốn năm giờ.”
Hai người đều không có điện thoại, không xác định được thời gian chính xác.
Chu Diễm buộc lại lưng quần, nhìn Lý Chính: “Anh nói xem, cảnh sát sông và chú Lưu có thể tìm thấy chúng ta không?”
“Bây giờ khó, đợi sương tan sẽ dễ tìm.”
“Ngoài điện thoại di động ra thì không có cách liên lạc khác à? Không phải trên xe taxi người ta có bộ đàm sao?”
Lý Chính dựa tường nói: “Cô xem trên thuyền cô có gì à?”
Chu Diễm không hề ôm hy vọng.
Lý Chính nói: “Bây giờ gấp gáp như vậy, tối hôm qua ai bảo nhảy lên thuyền?”
“Tôi không kịp nghĩ.”
“Nghĩ kỹ rồi mới làm, học văn mà cái này cũng không hiểu à?”
Chu Diễm nhịn: “Là văn học Hán ngữ.”
Lý Chính “À” một tiếng: “Ý là cao cấp hơn ấy gì? Bình mới rượu cũ.”
Chu Diễm không cãi lại anh, sợ là dây thừng không chắc, cô lại túm lấy quần áo, hỏi Lý Chính: “Anh có quen thuộc với xung quanh đây không? Anh có thể bơi ra ngoài tìm người không?”
“Có thể.”
Chu Diễm vui vẻ.
“Nhưng nếu có thuyền, tôi sẽ bị đâm chết trước.”
Khuôn mặt Chu Diễm rầu xuống.
Lý Chính nở nụ cười: “Được rồi, nếu đói bụng thì làm chút gì ăn đi.”
Chu Diễm lắc đầu: “Không đói bụng.” Sau đó cô nghĩ, rồi hỏi: “Anh đói bụng sao?”
Trong lòng lại lẩm bẩm, hôm nay đúng là gặp tà, anh đã cười với cô hai lần.
Lý Chính nói: “Ừ, đi nấu một chút.”
Chu Diễm đi vào nấu cơm, mở bếp ra, hỏi: “Không có rau dưa sao?”
Lý Chính hất cằm vào thịt khô: “Chưng ít thịt, nấu mì sợi.”
Cắt thịt khô xong, Chu Diễm không bật bếp được, Lý Chính dùng bật lửa, tới gần bếp gas bật lên, ‘bùng’ một cái, lửa cháy lên.
“Hai ngay nay bị hỏng rồi.” Lý Chính ném bật lửa lên bàn bếp, đi vào phòng ngủ, nằm xuống nghỉ ngơi.
Mười phút sau ăn cơm, Chu Diễm không có khẩu vị gì, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, mong có thuyền tới gần.
Lý Chính gõ chén đĩa: “Ăn cơm!”
Chu Diễm bới hai cái, hỏi anh: “Có khi nào sẽ không ai phát hiện ra chúng ta không?”
Lý Chính nói: “Nghĩ rằng đây là thuyền ở cõi người chết à?”
“... Không biết mấy người chú Lưu sao rồi, bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Không.”
“Anh khẳng định thế sao?”
Lý Chính nghiêng mắt nhìn cô: “Sẽ có bao nhiêu chuyện chứ?”
Đi trên đoạn sông này, thường gặp thủy triều nhất, tháng sáu bảy tám chín, hay nói cách khác thì lúc nào cũng có thể gặp phải thủy triều, chỉ là tối hôm qua trùng hợp, đúng vào lần anh chưa chuẩn bị gì.
Ăn cơm xong, hai người không có việc gì làm.
Không có điện thoại, không có TV, Chu Diễm cũng không có sách vở, thời gian còn sớm, sương mù dày đặc, không có chút dấu hiệu nào sẽ tản đi, tầm nhìn thấp như thế này lần đầu tiên cô gặp phải, chiếc thuyền này giống như đi vào một không gian khác.
Chu Diễm ngồi trên sàn tàu, ôm mặt ngẩn người.
Lý Chính đi quanh thuyền một vòng xem có chỗ nào bị rõ rỉ không, sau khi về thấy Chu diễm ngồi như ngốc thì nói: “Không việc gì thì đi ngủ một lát.”
“Không ngủ được.” Chu Diễm nói: “Hay là tôi thử hò xem, biết đâu có người nghe thấy.”
Lý Chính hùa theo cô: “Hò đi.”
Chu Diễm đứng lên, hò to với sương mù: “Có ai không ——”
Giọng nói mềm mại, không đủ sức lực.
Lý Chính ngồi xuống, nhìn cô khum tay đặt lên môi, hô: “Có ai không —— cứu mạng ——”
Nhưng mà trung khí lại đủ.
Chu Diễm đột nhiên nói: “Anh cũng hò lên.”
“Không.”
“Vì sao?”
Lý Chính nói: “Tôi chư bao giờ hô cứu mạng.”
“Vậy anh hô có ai không.”
Lý Chính mặc kệ: “Được rồi, ngồi xuống tiết kiệm sức đi, mới mấy giờ chứ? Những thuyền kia nếu chạy bây giờ thì là sợ rằng mình sống quá lâu chắc? Đợi sương mù tan nói sau.”
Chu Diễm đành hết hi vọng, ngồi xuống.
Lý Chính sờ phải một mảnh vỡ, là cá lọt lưới, anh tiện tay quăng ra, nói: “Chán quá thì kiếm việc gì đó làm.”
“Có việc gì?”
“Ngoài đọc sách ra thì cô không biết làm gì khác hả?”
Chu Diễm suy nghĩ một lát: “Trên thuyền không có.”
Nghĩa là trên đất liền có, Lý Chính cũng không hỏi nhiều.
“Trước kia tôi cảm thấy ở trên thuyền rất tốt yên lặng, mỗi ngày đều rất đơn giản.”
Lý Chính hỏi: “Bây giờ thì sao?”
“Không thuận buồm xuôi gió.” Chu Diễm hỏi: “Vì sao anh lại lái thuyền?”
“Học không giỏi nên phải lái thuyền.”
“... A.”
Lý Chính nói: “Cô học giỏi, đừng có ngây ngốc ở trên thuyền.”
Chu Diễm vừa định nói gì thì Lý Chính đột nhiên đứng lên nói: “Tìm chút chuyện để làm.”
Anh đi tới đầu thuyền, không bao lâu sau trở lại, trên tay cầm một cái cần.
Chu Diễm nhìn chăm chú, kinh ngạc nói: “Cần câu cá?”
“Ừ.” Lý Chính loay hoay chỉnh cần, ném vào trong nước.
Chu Diễm hỏi: “Anh có mồi câu không?”
“Không.”
“... Vậy có thể câu cá à?”
Lý Chính nói: “Nhìn xem có con cá ngu ngốc nào không.”
Có cá nguyện mắc câu à? Lòng hiếu kỳ của Chu Diễm dâng lên, mong đợi cần câu lung lay.
Lý Chính nằm xuống, gối lên tay.
Sương còn chưa tan, bầu trời vẫn mông lung như trước, tầm nhìn được mở rộng, anh mang cần câu tới, đi lên từ đầu thuyền, đi bốn bước nhìn cô bé này.
Lý Chính cúi đầu xuống, trông thấy cô bé kia đang ngồi ở mép thuyền, đẩy cửa khoang điều khiển, hai chân trần ẩm ươt, T-shirt trong suốt dán vào đường cong lưng áo, trước cổ có một vết rách, bờ vú hơi thấm máu.
Lúc cô ở trong lòng anh, lạnh run rẩy.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy cần cầu có chút động tĩnh nào, Chu Diễm quay đầu lại muốn nói chuyện với Lý Chính.
Người nọ đã nhắm hai mắt lại ngủ say, Chu Diễm yên lặng, tiếp tục chờ cá.
Trên sông mênh mông, chỉ có một chiếc thuyền, chờ đợi sương tan.
Sương mù tan hơn một nửa, Lý Chính tỉnh lại, hỏi: “Có câu được không?”
Chu Diễm nói: “Không.”
Cô thả cần xuống boong thuyền, đứng lên, nói: “Nhìn một lát.”
Lý Chính khẽ hừ một tiếng, giống như là đồng ý, đợi Chu Diễm đi ra từ nhà vệ sinh, đã thấy Lý Chính mở tủ quần áo, lấy một cái túi.
Lý Chính đưa một gói to cho cô: “Trầy da.”
Chu Diễm nhận lấy nói: “Đây không phải là đồ mà bạn anh nhờ anh gửi cho người khác sao?”
“Cứ dùng trước đi.”
Lý Chính đi ra ngoài, hình như là đi lên trước.
Chu Diễm đóng cửa phòng, đi vào phòng ngủ bên trong, lấy túi thuốc ra, nhìn tờ giấy hướng dẫn sử dụng. Cô tránh cửa sổ cởi quần áo, quệt ít thuốc mỡ, xoa xoa lên ngực.
Cay cay, lành lạnh. Sau đó lại xoa lên cánh tay và bàn chân, cô còn bị thương ở phần eo sau, gần với mông.
Cũng không biết hôm qua bị quẹt vào như thế nào. Chu Diễm không nhìn thấy, chỉ có thể sờ được một vết cắt. Cô dùng tay mò mẫm xoa xoa, không biết có đúng vị trí không.
Rốt cuộc cũng lau xong, cô thở phào một cái.
Mây mù bên ngoài vừa tan, có thể trông thấy nước sông ở phía xa xa, mặt sông trống rỗng. Bốn phía không bờ, không biết là nơi nào, đáy sông có nhiều phù xa, không thể neo đậu, thuyền cũng trôi theo dòng sông.
Chu Diễm đi theo mép thuyền lên phía trước, tới cửa ra vào của phòng máy thì thấy cửa chính rộng mở, phía dưới mở đèn, người ở dưới đang ở trần, cúi đầu loay hoay máy móc.
Người nọ cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vào trong ngăn kéo bàn tìm xem, có tua vít chữ thập không.”
“OK.”
Chu Diễm trở lại phòng ngủ tìm tìm, trong ngăn kéo cuối cùng tìm được tua vít chữ thập, đưa qua cho Lý Chính.
Lý Chính cúi đầu bận rộn, Chu Diễm trèo thang xuống dưới, dép lê rất to nên cô cứ bước được vài bước lại phải dừng lại.
Lý Chính ngẩng đầu nhìn cô một cái, đợi cô tiếp tục đi xuống mới không nhìn nữa.
Đáy khoang thuyền vừa ngột ngạt vừa nóng, T-shirt nằm trên mặt đất, trước ngực và sau lưng anh đã chảy mồ hôi, mồ hôi chảy dọc xuống. Ngọn đèn màu vàng lại ánh lên một màu sắc khác của làn da sậm màu.
Chu Diễm hỏi: “Vì sao trước kia không sửa.”
“Không biết.”
“... Vì sao bây giờ lại sửa?”
Lý Chính nhìn cô một cái: “Sương mù tan chưa, có thấy thuyền không?”
“Không.”
Lý Chính không nói nhảm nữa, tiếp tục cúi đầu sửa chữa.
Chu Diễm không chuyện gì nên nói nhảm: “Vì sao anh lại lái thuyền một mình? Chú Lưu nói loại thuyền này không đi một người được.”
Lý Chính đáp đơn giản: “Không có thuyền.”
Một lát sau, anh lại quay sang Chu Diễm, nhìn chằm chằm trên eo cô một chút, nói: “Cạp quần bị lỏng kìa.”