Edit: Ciao
“Báo thành phố Quảng Dương”, ngày tháng năm xx, tít trang đầu ‘Nghiệm thu sửa chữa đê điều của thành phố’, tiêu đề rất lớn.
Chu Diễm trở mình một chút.
Những tin tức khác đều là tin xã hội, mỗi một tin đều chiếm không quá nhiều.
Quá nhiều người, chuyện quá loạn, chuyện mới mẻ không ngừng, có thể được đưa tin ở trên hẳn là trải qua ngàn chọn vạn tuyển, tiêu đều cũng rất bắt mắt, ví dụ như ‘Tự sát’, ‘Tử vong’.
Chu Diễm hỏi: “Đây là tin tức vè anh trai và chị dâu anh sao?”
Lý Chính trầm mặc, chớp mắt một cái, ngón tay chỉ lên báo, hỏi: “Còn cái này? Là cha em sao?”
Không ai biết, một ngày nào đó trong dòng đời buồn chán, vào một thời khác, hai đầu thành thị, hai người không quen biết nhau, lại đồng thời có chung một hoàn cảnh câu chuyện.
Hai năm trước, ngày tháng
Ngày thứ ba sau khi Chu Diễm thi đại học xong, thức dậy từ sáng sớm, sửa sang lại tù quần áo, mở đồng phục cấp ba, nhìn bức tranh vẽ ở đằng sau đồng phục thu đông. Đây là trước học kỳ cuối, Tưởng Bác Văn vẽ lên, lúc ấy cậu ấy nói với cô: “Sau này mình sẽ là bác sĩ vẽ tranh giỏi nhất.”
Khi đó lần đầu Chu Diễm ý thức được, kỳ thi đại học sắp tới, biết rằng cô đã mười tám tuổi, sắp trưởng thành, sẽ nhanh chóng bước khỏi giảng đường đại học, sẽ đứng trên bục giảng giống như ba, vung thước dạy học, cầm phấn viết bảng, lấy thuốc lá và truyện tranh giấu trong gầm bàn của học sinh.
Thoáng chớp mắt thôi mà đã thi xong đại học rồi.
Chu Diễm cười cười, gấp gọn đồng phục lại, vuốt lên bức vẽ bươm bướm, vừa định bỏ vào tủ, nghe thấy giọng nói trong phòng khách.
“Không phải đã nói nay sẽ đi mua vali với Diễm Diễm sao?”
“Tôi có chút chuyện, giữa trưa sẽ trở lại.”
“Ông đi làm gì?”
“Tôi có hẹn.”
“Hẹn ai? Bây giờ ông còn tâm tư đó sao... Ông không xem bây giờ là lúc nào à, khoản tiền kia có đầu mối rồi hả?”
“Bà nhỏ chút... Haiz, tóm lại bà đừng hỏi nhiều, trong lòng tôi tự có tính toán.”
“Đây là tâm lý nắm chắc là có thể giải quyết được chuyện? Chu Quốc Đào, ông đừng có làm ra chuyện gì mất mặt đấy!”
“Bà đoán mò cái gì hả, tôi đang vội.”
Chu Diễm bỏ đồng phúc, chạy mở cửa phòng, đi tới cửa lơn, nói: “Cha, cha định ra ngoài sao?”
Cha cô nhìn thấy cô, lập tức nở nụ cười: “Sao dậy sớm thế, không ngủ thêm một lát?”
“Con không ngủ được.”
Mẹ cô lạnh mặt nói: “Ba con có việc ra ngoài, mẹ đi mua thức ăn, con muốn ăn gì?”
Chu Diễm nói: “Gì cũng được ạ. Cha, mấy giờ cha về?”
Cha cô nói: “Nhất định về trước bữa trưa, cơm nước xong dẫn con đi mua vali nhé.”
Chu Diễm gật đầu.
Cha vuốt tóc cô, cười nói: “Đợi cuối tháng điền xong nguyện vọng, cả nhà mình cùng đi du lịch nhé?”
Chu Diễm nói: “Còn chưa có điểm nữa.”
“Điểm không thành vấn đề, con gái cha mà cha còn không hiểu sao?”
Mẹ cô cau mày: “Được rồi, không phải ông đang vội à, đi đi!”
“Được rồi, vậy thì tôi đi trước.”
Cha cô thay giày, định mở cửa đi, Chu Diễm nói: “Đợi một chút.”
Cô cầm lấy khăn đặt trước cửa, ngồi xổm xuống, xoa xoa bụi trên giày, cha cô cười tít cả mắt, mẹ cô thì buồn cười: “Vẻ ông sao đó hả, chẳng qua lau giày mà thôi... mau cút đi!”
Cha nói: “Bà thì biết cái gì!” Rồi nâng mặt vợ lên hôn một cái.
Chu Diễm giả bộ như không nhìn thấy, đưa mắt nhìn cha đi xuống nhà.
Kiến trúc kiểu cũ, mười hai bậc thang, trên tường có rất nhiều nét vẽ linh tinh, cha cô đi được một nửa cầu thang thì ngẩng đầu, vẫy tay với Chu Diễm: “Vào đi, giữa trưa cha sẽ về!”
“Vâng!” Chu Diễm gật đầu.
Trong phòng khách, đồng hồ điểm báo đúng tám giờ, con chim chui ra báo: “Ríu rít, ríu rít...”
“Tám giờ rồi mà cậu còn chưa đi à?”
Lý Chính kẹp di động vào vai, đóng cặp công văn, đẩy cửa ra ngồi vào xe taxi, nói: “Đi sân bay, đang vội, mau một chút.” Rồi mới nói với Lâm Thái ở bên kia: “Vừa lên xe.”
“Buổi sáng ngủ quên à? Tối qua cậu làm gì?”
Lý Chính ném cặp công văn bên cạnh, rút một điếu thuốc ngậm trên môi, nói: “Tối qua uống nhiều.”
Lái xe nói: “Xin lỗi, trên xe tôi không hút thuốc lá!”
Lý Chính liếc mắt nhìn anh ta, cất thuốc đi.”
Người bên kia điện thoại nói: “Này, cậu xem, chuyện sắp xong rồi, hay là hủy bỏ bản án đi?”
Lý Chính xoay vòng xòng thuốc lá, nhướng mày, không nói gì.
“Dù sao bọn họ cũng là anh trai và chị dâu cậu, mấy ngày nay tôi thấy bọn họ cũng sắp điên rồi, cậu không về mà xem, không phải tôi nói mò đâu, đúng là có gì đó không thích hợp.”
“Sao lúc bọn họ giấu tôi bán công ty, cậu không nhìn ra bọn họ không đúng?” Lý Chính nói lạnh lùng.
“... Chuyện cũng đã xảy ra rồi, không phải bây giờ có thể cứu được à, đóng cửa lại thì đều là người một nhà, nếu bọn họ vào tù thì cậu bảo Tiểu Kiệt phải làm thế nào? Còn Á Bình nữa, Á Bình chỉ có mình chị dâu cậu là chị ruột!”
Lý Chính nói: “Lúc bọn họ làm ra chuyện đó, cũng nên nghĩ đến chuyện đều là người một nhà.”
“Lý Chính ——”
“Được rồi, đừng có nói nhảm nữa!” Lý Chính đặt điện thoại xuống, dựa vào ghế ngủ bù.
Lên cao tốc sân bay, xe taxi đột nhiên dừng lại, Lý Chính thò ra cửa sổ: “Chuyện gì xảy ra?”
Lái xe đi tới, nói xin lỗi: “Không biết, không chạy, không nhìn được trục trặc chỗ nào.”
Lý Chính nhìn đồng hồ, nhíu mày nói: “Gọi một chiếc xe nữa cho tôi!”
Lái xe giúp anh tìm một chiếc xe, liên tục nói xin lỗi, Lý Chính giục xe đi nhanh, tới sân bay thì vẫn muộn, anh kiềm chế cơn tức, hỏi chuyến bay, chỉ có chuyến ba giờ chiều là còn chỗ.
Lý Chính đến nhà hàng gần sân bay nghỉ ngơi ăn cơm, cơm nước xong, xoa xoa đồng hồ trên cổ tay, vừa mới qua rưỡi.
Con chim lại co vào trong cửa, mẹ Chu túm lấy đũa, lại gọi điện một lần nữa, vẫn không gọi được, bà ném di động xuống, cầm đũa nói: “Ăn cơm.”
Chu Diễm nói: “Chờ một chút đi.”
Mẹ Chu cầm đũa gõ vào bát cô: “Mẹ bảo con ăn cơm.”
Chu Diễm đành phải bê bát lên.
Ba món mặn một món canh, hai người không thể ăn hết, sau khi ăn xong Chu Diễm định rửa bát thì mẹ cô đẩy: “Xem TV đi, đợi lát nữa ra đường.”
“Không đợi cha ạ?”
“Chờ cái gì, coi như ông ta đã chết!”
Chu Diễm nói: “Mẹ...”
“Được rồi được rồi, đi rửa mặt chải đầu đi, mẹ rửa bát xong rồi ra ngoài.”
Chu Diễm buộc thành mái đuôi ngựa, lúc đang xịt nước hoa thì nhận được tin nhắn của Tưởng Bác Văn, bảo cô đi hát karaoke, Chu Diễm trả lời muốn đi dạo phố với mẹ.
Sau khi chuẩn bị xong, hai mẹ con đi ra ngoài, ngồi xe bus mất phút để đến tòa nhà thương mại. Tầng một là quầy bán trang sức, Chu Diễm nhìn mấy đồ trang sức hình hoạt hình, mẹ cô nói: “Nghỉ hè dài, nhân thời gian này con đi tìm việc làm thêm, rèn luyện chính mình, đừng có lên đại học còn như trẻ con, kiếm được tiền thì làm tiêu vặt, muốn mua vòng cổ gì thì tự mua.”
“... Con không muốn mua vòng cổ.”
“Vậy thì tìm việc gì đó làm đi, dạy kèm cũng được, làm phục vụ cũng được, đừng có ở nhà cả ngày.”
Chu Diễm buồn buồn không nói lời nào, đi theo mẹ lên tầng chọn vali, đi dạo được một nửa thì nhận được điện thoại của Cao Quân, Chu Diễm có chút kinh ngạc.
Cao Quân nói: “Đến quán karaoke đi, Tưởng Bác Văn nói cậu không đến hả? Mọi người đều ở đây rồi!”
Chu Diễm nói: “Mình đi mua sắm với mẹ... Không phải cậu đi du lịch với gia đình sao?”
“Ba tôi nói đi muộn hơn hai người, hình như có chuyện gì đấy. Cậu không đến à?”
“Không.”
“Ừ, được rồi.”
Cúp điện thoại, mẹ cô hỏi: “Cao Quân à?”
“Vâng.”
“Không phải con nói nhà đó đi du lịch sao?”
“Cậu ấy nói ba cậu ấy có việc nên đi muộn hơn.”
Mẹ cô như suy nghĩ gì đó.
Hai mẹ con đi dạo tới ba giờ, vẫn chưa chọn được vali nào, Chu Diễm không đi dược nữa, vừa muốn nghỉ ngơi, đột nhiên thấy một cái túi sách, nói: “Mẹ, hay là mua một cái túi sách nhé?”
“Con lên đại học mà còn muốn túi sách hả?”
“Túi này rất to, bình thường cũng có thể bỏ quần áo mà.”
Cái túi đó không đắt, đồng, mẹ mua cho cô một cái.
Rốt cuộc máy bay đã cất cánh, Lý Chính ngủ một giấc, bị ánh sáng đánh thức, nghe thấy tiếng tiếp viên hàng không trấn an hành khách, anh nhíu nhíu mày, không ngủ lại được nữa, hơn buốn mươi phút sau, máy bay đáp xuống sân bay, đến Quảng Dương rồi.
Lúc Lý Chính đi ra từ sân bay thì trời đã tối, bắt một chiếc xe taxi về công ty, đi được một nửa thì anh mới nhớ đến điện thoại, mở máy ra tin nhắn đến liên tục, anh còn chưa kịp xem, một cuộc điện thoại đã gọi tới, anh vô thức bắt máy.
Bên kia, Lâm Thái lớn tiếng hô lên: “Lý Chính, cậu mau về đi, mau lên!!!”
Chim cuốc lại thò ra lần nữa, ríu rít kêu lên, báo đã h.
Mẹ cố đứng dậy đi tới phòng bếp, bưng cạnh ra, hô lớn: “Xới cơm đi con!”
“A...” Chu Diễm lại gọi cho cha lần nữa, vẫn không gọi được, cô đành để di động xuống, đi tới bếp xới cơm.
Một bữa ăn nhạt nhẽo, Chu Diễm gẩy cơm, nói khẽ: “Chắc điện thoại cha hết pin.”
“Kệ ông ấy, chúng ta ăn của chúng ta.” Mẹ gắp miếng cá đặt vào bát cô, nói: “Ăn đi.”
Chu Diễm gắp cá, cắn một miếng, tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại mẹ cô.
Mẹ đi tới bàn trà cầm điện thoại lên, là số điện thoại lạ, nghe xong hai câu, sắc mặt trắng nhợt: “Anh nói cái gì? —— Cái rắm!”
Xe taxi sắp đến công ty, Lý Chính nhìn từ xa thấy có nhiều người dồn lại.
Tài xế kinh ngạc nói: “Ôi mẹ ơi, có ngôi sao à? Sao mà nhiều người thế?”
Lý Chính ngheiem mặt, tốc độ xe chậm lại, còn chưa dừng hẳn thì anh kéo cửa ra, tài xế quát lên: “Này, cậu làm gì thế, không muốn sống nữa à!”
Lý Chính đẩy xe ra, đi vào đám người.
Bảy giờ bốn mươi phút tối, trên tầng hai mươi có hai đèn chiếu sán, hai chấm đen đứng trên mái nhà, khoảng cách quá xa nên không thấy rõ, đám người bàn luận ầm ĩ.
“Muốn nhảy lầu đấy.”
“Là cặp vợ chồng, người có lỗi là công ty này sao?”
“Hình như có người lên khuyên, là người quen à?”
“Báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi nhưng cảnh sát còn chưa tới.”
Lỗ tai Lý Chính ù ù, đẩy những người cản đường xông vào cửa chính.
Trên lầu cao nhất truyền đến tiếng la khàn khàn: “Lý Chính, tôi cho cậu biết, là cậu ép chúng tôi chết, muốn tống anh chị mình vào tù, Lý Chính, cậu khá lắm, không tin chúng tôi tự sát phải không? Chúng tôi sẽ chết cho cậu xem!”
Đám người thét lên.
Lý Chính hô lên: “Đừng! Công ty không sao, em sẽ giải quyết! Anh —— Chị dâu ——”
Trên tầng hai mươi ánh đèn nhoáng lên một cai, như hai trái bóng tụ ánh sáng, hai tiếng ‘bộp’ vang mạnh lên, tiếng thét chói tai vang lên như thủy triều, một cô gái đứng trên tầng cao nhất hô lên ‘Chị ơi’, sau đó muốn nhảy xuống, một người đàn ông ở bên cạnh lấy tức ôm lấy cô ấy.
Xe cảnh sát và xe cứu thương tới, đuổi đám người đi, hỏi cung ghi chép, cứu chữa kịp thời người bị thương, một cảnh sát trẻ tuổi kéo tay thầy mình: “Thầy ơi, người kia?”
Lý Chính trong thấy trên nền xi măng là hai đóa hoa màu đỏ của máu, lỗ tai anh như không còn nghe thấy gì.
Hai chiếc xe cứu thương đến bệnh viện, nhân viên cứu hộ nói qua tình huống.
“Nhảy lầu từ tầng hai mươi, người nam chết tại chỗ, người nữ bị thương còn nhịp tim.”
“Nam, tuổi, nhảy xuống từ tầng năm, người nhà đã đến.”
Chu Diễm đợi ngoài phòng cấp cứu, sắc mặt trắng bệch, không nói một lời, cảnh sát ghi chép bên ngoài cửa, màu trắng xung quanh làm đầu cô rất đau, hai chân cứng đờ, đột nhiên bị người va phải.
Người đụng vào cô đến thẳng phòng cấp cứu, cảnh sát đằng sau ngăn anh ta lại: “Lý tiên sinh! Lý tiên sinh!”
Cảnh sát trẻ tuổi nâng cô dậy, hỏi: “Cô có sao không?”
Chu Viễm lắc đầu, vịn tay anh ta đứng lên, nhìn người cao to căng thẳng, người đàn ông đó bỏ qua cảnh sát, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào cô.
Hai mắt đỏ đầm, dường như cô trông thấy cả một trời toàn máu.
Hai bác sĩ đồng thời đi ra, tuyên bố người đã tử vong.
Ngày đó, ngày tháng , giờ phút, giống như thủy triều tràn vào sông, người lái thuyền không biết đường thủy sửa cả tính mạng.
Hôm sau, Chu Diễm trông thấy một tờ báo, mua lại. Tờ báo này đã hai năm, ố vàng và mỏng đi nhưng vẫn thẳng như trước.
Gió thôi, cửa sổ mở, mưa bụi bay lất phất, Lý Chính đến đóng cửa sổ, nhìn bên ngoài.
Ngọn đèn bến tàu màu cam, xa không có đèn chiếu chói mắt, không khí ẩm ướt khiến người ta bực bội, dường như nước sông cũng từ từ dâng lên.
Lý Chính muốn hút thuốc, lại sờ túi tiền, móc ra một xấp tiền, anh ném lên bàn, nói: “Cảnh sát Vương kia lại có trí nhớ tốt thật.”
Không ai đáp lại, anh nhìn Chu Diễm, kéo cô.
Ngày tháng buồn đau đó bị rút ngắn thành một đoạn văn ngắn, chôn sâu trong đất, trong đêm mưa đen kịt này, bị bọn họ dùng tay không đào lên.
Xuyên tim mà qua.
Ngón tay Lý Chính lau mi mắt cô, môi dán lên trán cô, ôm chặt lấy cô.
Chu Diễm chôn sâu trong cổ anh, tay nắm chặt lấy quần áo, gọi anh: “Lý Chính...”
“Anh ở đây.”