Cửa đóng lại, ngăn tất cả ánh mắt.
Chu Diễm cầm vào nắm đấm trên cửa, nghĩ ‘Đừng đi ra, đừng nhìn, đêm nay hãy ngủ một giấc thật ngon, phải đi học’, nước mắt không thể ngừng rơi.
Cô không đi ra cùng, không nhìn, trái tim đau nhói, cái trán đập lên cánh cửa, đến cái thứ hai thì va vào một thứ mềm mềm.
Lý Chính đỏ mắt, tay ngăn trên cánh cửa, Chu Diễm nắm lấy vạt áo anh, đau tới mức không nói nên lời.
Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng xa, cuối cùng không nghe thấy gì nữa.
Hồi lâu, bóng đêm lại trở về với sự yên lăng vốn có.
Chu Diễm ngồi yên trong phòng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt ngốc trệ.
Một lát sau, cô hỏi Lý Chính: “Mấy giờ rồi?”
Lý Chính nói: “Hai giờ.”
“Xe tới đâu rồi?”
“... Chưa được / lộ trình.”
Chu Diễm níu lấy quai túi sách, một lát sau lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Vừa mới được mười phút.” Lý Chính nói: “Một lát thôi.”
Chu Diễm nằm xuống, đôi mắt mở to nhìn trần nhà.
Trên chao đèn có mấy con thiêu thân bò qua bò lại, trong mặt của chao đèn có rất nhiều chấm đen, đều là thi thể của thiêu thân, không biết đã chết bao lâu rồi.
Chu Diễm nói: “Còn đang mưa.”
Lý Chính chỉ vén chăn lên, nằm xuống, kéo cô vào trong ngực.
Anh hỏi: “Không ngủ được à?”
“Vâng.”
“Vậy nói chút gì đi.”
“Nói cái gì?”
“Em muốn nói cái gì?”
Chu Diễm nghĩ nghĩ, nói: “Mẹ em bảo em khai giảng phải đi học.”
“Anh biết.”
“Bà ấy để lại cho em đồng.”
“Nhiều thật đấy.”
“Trước đó bà ấy còn không cho em đi học, em nói là muốn về trường thì mẹ còn đuổi em đi.”
“Là cái lúc em đến thuyền anh phải không?”
“Chính là lúc đó.”
Lý Chính nói: “Mẹ em quá cứng rắn.”
“Bà ấy là người như vậy.” Chu diễm nói: “Bà ấy rất hung ác.”
“Nhưng bà ấy không thể làm thế với em.”
“Không, mẹ nhẫn tâm với em nhất, anh không biết hai năm qua mẹ để em làm những gì đâu, lúc diễn em bị những người đàn ông kia sỗ sàng mà mắt mẹ cũng không chớp.”
Lý Chính hỏi: “Bị sỗ sàng thật sao?”
“... Không.”
Lý Chính búng trán cô.
Chu Diễm tựa vào ngực anh, khẽ nói: “Mẹ em sắp phải ngồi tù...”
Lý Chính siết chặt cánh tay, trước ngực đã ướt.
“Mẹ em sắp phải ngồi tù, Lý Chính...”
Lý Chính ôm đầu cô, nghe tiếng nghẹn nào trong ngực, không ngừng hôn lên đỉnh đầu cô, khẽ nói: “Mẹ em là người trưởng thành, bà ấy biết mình đang làm cái gì, sẽ có hậu quả gì.”
Chu Diễm lắc đầu.
Lý Chính còn hỏi: “Không phải cảnh sát họ Vương kia nói, cân nhắc thì có lẽ mức hình phạt sẽ nhẹ sao?”
Chu Diễm vẫn cúi đầu như trước.
Thật ra dù có nói nhiều hơn nữa thì đều thừa, lý trì hay gì đó đều hóa thành hư không khi đứng trước vấn đề của người thân, cho dù là đạo lý gì đều khiến người ta chán ghét.
Lý Chính chỉ có thể ôm chặt cô, nói: “Em còn có anh mà.”
Sau đó, Chu Diễm buồn ngủ, Lý Chính vẫn không ngủ mà để ý đến thời gian.
Xe đi được ½ quãng đường, nước mắt đã đọng lại từng khối nơi khóe mắt Chu Diễm, Lý Chính nhẹ nhàng lau đi.
Xe đi được / quãng đường thì Chu Diễm khóc lên trong giấc mơ, sau đó nhíu chặt mày, Lý Chính hôn cô một chút.
Xe đi qua ¾ quãng đường thì lông mày Chu Diễm thả lỏng ra.
Xe đi được hết quãng đưỡng, Lý Chính dựa vào gối, thở dài một tiếng, ngực hơi đau.
Chu Diễm tỉnh dậy rất sớm, phía chân trời đã có ánh sáng nhàn nhạt, còn mưa thì hình như đã ngừng rơi.
Cô giống như trải qua một giấc mộng rất dài, trong mơ, cô hai mươi tuổi, cha qua đời, mẹ ngồi tù, cô ngồi trên boong của một chiếc thuyền lớn đọc sách giáo khoa.
Cô rõ là đang học lớp mười, vừa đến Khánh Châu du lịch cùng cha mẹ, hôm qua vào ở một trang trại, ăn những con cá mà cha câu được.
“Chu Diễm, Chu Diễm?”
Chu Diễm quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh giường, hình như anh ta vừa tắm rửa, nước còn đọng lại trên người.
“Chu Diễm, tỉnh rồi sao?”
Chu Diễm không nói gì.
“Sắp sáu giờ rồi.”
Thật không, sắp sáu giờ rồi hả?
“Em sao thế?”
Cô chỉ là chưa tỉnh ngủ mà thôi.
Lý Chính vỗ vỗ mặt Chu Diễm: “Sao thế? Nói chuyện!”
Ánh mắt Chu Diễm dại ra, không đáp lại lời anh.
Lý Chính ôm cô ra khỏi chăn, nói: “Nói.”
Cô vẫn không có phản ứng.
Lý Chính nắm lấy cằm cô: “Câm hả? Để anh làm cho em nói chuyện!”
Chu Diễm vẫn không động đậy.
Lý Chính dán lên mặt cô, bế cô lên, xoa lưng cô, thấp giọng nói: “Nói một câu, ngoan nào, nói với anh một câu đi.”
“Không sao cả…” Cằm Chu Diễm đặt lên bả vai anh, nhẹ nhàng nói một câu.
Lý Chính nhắm mắt, một lát sau mới mở ra, đẩy cô ra và hỏi: “Em tỉnh rồi à?”
Chu Diễm gật đầu.
Lý Chính nói: “Bây giờ đi?”
“Ừ.”
Chu Diễm dậy, đánh răng rửa mặt qua loa, cả người vô lực, còn hơi chóng mặt. Lý Chính nhìn sắc mặt cô khác thường, đặt tay lên trán xem nhiệt độ, có vẻ như vẫn bình thường.
Anh hỏi: “Em không khỏe à?”
“Khá tốt.”
Hai người xuống lầu, trả phòng rồi lên xe, Lý Chính nghĩ nghĩ và nói: “Đợi một chút.”
Anh lại xuống xe, một lát sau trở về, cầm hai quả trứng luộc với sữa và bánh mì, anh bóc vỏ trứng nói: “Ít nhiều gì cũng phải ăn một chút, không biết đường xá thế nào, có lẽ lại phải đi mấy giờ.”
Chu Diễm nhận quả trứng luộc, máy móc cắn, lòng đỏ trứng rơi trên đùi, cô hơi động chân.
Lý Chính nhặt lòng đỏ trứng lên, đưa tới bên miệng cô, thuận tay phủi mảnh vụn trên chân cô. Chu Diễm lắc đầu, Lý Chính hỏi: “Không ăn hả?”
“Vâng.”
Lý Chính ăn lòng đỏ trứng rồi lại ăn một cái bánh mì, lúc đó mới thắt dây an toàn, nổ xe.
Đường đi giống hôm qua, Lý Chính không mở bản đồ nữa, ra khỏi làng Hoa Mai, trời mưa nữa nên càng khó đi.
Lý Chính nhìn chằm chằm vào đường đi, nói với Chu Diễm: “Em uống chút sữa đi?”
Chu Diễm lắc đầu, một lát sau cô hỏi: “Phải đi bao lâu?”
“Không tắc đường thì khoảng một giờ.” Lý Chính nói: “Anh bảo Lâm Thái đến cục cảnh sát xem trước nhé?”
“Không cần.”
Chu Diễm ôm túi sách, thỉnh thoảng dùng móng tay gảy những chỗ bẩn, Lý Chính nói: “Em lại ngủ thêm một chút.”
“Không buồn ngủ.”
Phía trước có vũng nước, Lý Chính không để ý, xe hơi xóc lên một chút, bùn bắn lên gương, Lý Chính kêu ‘đệch’ một tiếng, ngừng lại bên cạnh, rút một tờ giấy ăn lau giường, lau vài cái thì mở cửa xe đi ra ngoài.
Lý Chính che dù đi về, vịn cửa xe nói: “Xuống hít thở không khí không? Anh hút điếu thuốc.”
Chu Diễm suy nghĩ, đeo túi sách xuống xe.
Ven đường có mấy cái cây, và những bụi cỏ dại, Lý Chính để Chu Diễm cầm dù, châm một điếu thuốc, chỉ trên mặt đất, nói: “Đây là rau sam hả?”
“… Ừ.”
“Cây này ở đâu cũng có, lần trước anh cũng từng thử, không ăn được.”
Lý Chính ngồi xổm xuống, tùy tiện bứt mấy cây, ánh mắt nhìn qua Chu Diễm, Chu Diễm lắc đầu, anh ném đi, nhìn bầu trời nói: “Đúng là mưa mãi không hết.”
Anh ngậm thuốc lá, vỗ vỗ tay đứng lên, nhận cây dù trong tay Chu Diễm nói: “Ngẩng đầu.”
Chu Diễm ngẩng đầu, Lý Chính lấy điếu thuốc ra, hôn lên miệng cô.
Chu Diễm nhìn anh, không nói tiếng nào, Lý Chính xoa đầu cô: “Về thôi.”
Ném mẩu thuốc lá đi, hai người trở về, sắc trời tối sầm, nghe xa xa như tiếng sấm, hoặc là âm thanh từ bên sông, Lý Chính nhíu nhíu mày, nhìn qua con đường nhỏ.
Có một con sóng to như trên trời đổ xuống, rất to cộng thêm vô số âm thanh sóng triều phủ lên tiếng mưa, bùn cát màu vàng cắn nuốt những cái cây ben đường, cuồn cuộn cuốn về trước.
Lý Chính nắm lấy tay Chu Diễm, hét lớn: “Chạy mau!”
Sóng lớn đánh từ trên trời xuống, che khuất cả bầu trời, nuốt hết cả những căn nhà và xe cộ, Chu Diễm không kịp hét lên, lập tức bị sóng cuốn, đầu sóng đẩy cô đi, một sức mạnh muốn hất tung tay Lý Chính.
Lý Chính tới chỗ cô, hô to: “Chu Diễm ——” Vươn tay ra phía trước, chạm vào được quần áo của cô, anh cố gắng kéo lấy, bắt được cánh tay của cô, anh ôm cô thật chặt, mặc cho dòng nước đập vào người anh, nuốt lên cả hô hấp của anh, tất cả sức lực anh dồn trọn vào hai cánh tay.
Nước lũ tới.
Mưa to được báo động đỏ, phòng chống lụt bão khẩn cấp đã thăng lên báo động cấp , Khánh Châu vượt quá mực nước là , mét. Phòng ốc bị đổ, mấy vạn người bị mắc kẹt, cứu viện và cảnh sát tập trung tại hiện trường để cứu viện khẩn cấp.
Tầng một bị chìm, Lâm Thái chỉnh kênh truyền hình, vừa xem tin tức vừa gọi điện thoại cho Lý Chính. Đã thử hai tiếng nhưng vẫn không gọi được điện thoại.
Thẩm Á Bình hỏi: “Sao rồi?”
Lâm Thái nói: “Để anh báo cảnh sát.”