Ngụy Nam Phong tiến vào phòng, sai vệ sĩ ra ngoài canh giữ, rồi đi qua mở cửa tủ.
Diệp Tu Thành từ trong đống hoa hồng rơi xuống ngồi dậy, oán giận nhìn Ngụy Nam Phong nói: "Cậu, người làm gì vậy?! Cậu biết hay không vừa rồi là giờ phút quan trọng nhất cuộc đời cháu, toàn bộ đều bị cậu phá hoại rồi!!"
"Cháu còn dám cáu giận với cậu?!" Ngụy Nam Phong túm lấy hoa hồng dùng sức nện lên đầu Diệp Tu Thành: "Cháu gan cũng lớn quá ha? Dám dùng quyền hạn của cậu ở thành cổ làm loạn, cậu thấy cháu là ngứa da thiếu đánh đúng không!"
"Cháu thật sự rất thích em ấy, hôm nay cháu là đánh cược tất cả quyết tâm và tự tôn đời này của mình thầm muốn tỏ tình với em ấy, toàn bộ đều bị cậu phá hư rồi!" Diệp Tu Thành tức giận gào lên.
"Cháu và cậu ta là không thể nào, cháu chết tâm đi!" Ngụy Nam Phong nói.
"Cháu còn chưa chính thức tỏ tình và theo đuổi em ấy, cậu sao biết là không thể nào?!"
"Cậu nói không thể nào chính là không thể nào! Cậu vừa rồi đã cứu cháu một mạng cháu biết không? Cháu còn dám rống cậu?!"
"Cháu không biết cậu đang nói cái gì, dù sao cậu cũng phải bồi thường kế hoạch tỏ tình cho cháu, nếu không cháu đi tìm bà ngoại cáo trạng!"
"Tỏ tình, tỏ tình, tỏ tình!" Ngụy Nam Phong xác thực quá mức tức giận, dùng lực vỗ mấy cái trên đầu hắn ta, rồi chỉ hắn ta nói: "Cháu muốn tỏ tình đúng không? Được, cậu cho cháu cơ hội này, đợi cậu ta tự mở miệng từ chối cháu, cũng để cho cháu chết tâm!"
Dịch Duy chuẩn bị rời khỏi quảng trường, vừa đi không bao xa, thì bị vệ sĩ của Ngụy Nam Phong mời đến chỗ hắn.
Dịch Duy và Tôn Kỳ ngồi ở trong phòng khách nhỏ ăn điểm tâm chờ đợi, họ còn chưa có ăn sáng, chỉ có điều những điểm tâm này rất là ngon miệng, họ trực tiếp xem thành đồ ăn sáng.
Ngụy Nam Phong đi vào phòng khách nhỏ, ngồi xuống nhìn Dịch Duy nói: "Thật là xin lỗi, Tu Thành nó không biết cậu và..."
Ngụy Nam Phong bỗng nhiên ngừng lại, xoay đầu nhìn về phía Tôn Kỳ.
Dịch Duy nói với Tôn Kỳ: "Cậu ở bên ngoài phòng khách ngồi một lát được không?"
Tôn Kỳ gật đầu, bưng điểm tâm đứng lên ra ngoài.
"Tu Thành nó không biết chuyện của cậu và Nhạc Sán, nếu không mượn trăm lá gan, nó cũng cũng không dám tỏ tình với cậu." Ngụy Nam Phong nói.
"Diệp Tu Thành, là người nào của Ngụy đổng? Vậy mà có thể ở chỗ này sử dụng quyền hạn của Ngụy đổng."
"Nó là con trai của chị cả tôi, hôm nay sinh nhật nó, trước đó xin tôi tôi một khoảng thời gian rất lâu, tôi mới đồng ý để cho nó sử dụng quyền hạn của tôi, chỉ là không ngờ đến nó là dùng cách như vậy, hôm qua tôi nhận được tin tức, tôi liền ngay trong đêm đuổi đến." Ngụy Nam Phong nói: "Đứa nhỏ này tâm không xấu, nó là thật sự thích cậu, chỉ là não chập chen, có lúc chui vào ngõ cụt. Cậu coi như bán cho tôi thể diện, nể mặt hôm nay là sinh nhật nó, xin cậu..."
"Ngụy đổng yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với anh ta."
"Không phải, tôi là mong muốn để cho cậu hung ác từ chối nó, nói những lời khó nghe một chút, đâm mấy dao vào trong lòng nó, khiến nó đau dài không bằng đau ngắn, hoàn toàn chết tâm với cậu."
"Hả?" Dịch Duy sững sờ.
"Tôi chủ yếu là lo lắng, nó lại tiếp tục quấn lấy cậu, Nhạc Sán sẽ chơi chết nó. Cậu ở bên người Nhạc Sán cũng có một khoảng thời gian rồi, nên biết một chút tính tình cậu ta, phụ nữ mỗi tháng có một ngày tâm trạng thất thường đều là có quy luật, nhưng cậu ta một chút quy luật cũng không có, nói bùng nổ liền bùng nổ."
"Chơi chết...thật sự không đến nỗi vậy đâu." Dịch Duy đầu đầy sọc đen.
"Cái này đương nhiên là cách nói khoa trương, nhưng nhất định sẽ không để cho nó dễ chịu, nói chung, cậu bây giờ nói với nó hung ác một chút, chính là vì tốt cho nó."
"Tôi biết rồi." Dịch Duy gật đầu.
Ngụy Nam Phong đứng lên, để cho vệ sĩ mang Dịch Duy đi gặp Diệp Tu Thành.
Dịch Duy rời đi cùng với vệ sĩ, Ngụy Nam Phong đi đến bên ngoài phòng khách, nhìn thấy Tôn Kỳ một mình ngồi ở bên trên bàn tròn đặt đầy đồ ăn sáng đang ăn vui vẻ, hắn bỗng nhiên cũng cảm thấy đói, đi qua ngồi xuống ăn cùng với cậu ta.
Dịch Duy đi vào trong phòng, nhưng lại không có nhìn thấy Diệp Tu Thành, cậu nghi ngờ nhìn về phía vệ sĩ, vệ sĩ chỉ chỉ tủ bạch ngọc đặt trên nền.
Dịch Duy đi qua, cúi đầu nhìn, Diệp Tu Thành nằm trong hoa hồng, hai tay đặt ở lồng ngực, bộ dạng rất điềm tĩnh, Dịch Duy nét mặt rất khó miêu tả.
Diệp Tu Thành mở mắt, thấy người vào đến vậy mà là Dịch Duy, mà không phải cậu của hắn ta, lập tức đứng lên từ trong tủ đi ra, hoảng hốt chỉnh sửa quần áo của mình, nhìn thấy quần áo Dịch Duy mặc, si mê sững sờ.
Dịch Duy đi đến ngồi xuống chỗ bên cạnh giường, nhìn Diệp Tu Thành hỏi: "Hoa hồng và tấm thẻ viết thơ, là anh tặng đúng không?"
"Phải." Diệp Tu Thành căng thẳng nhìn Dịch Duy nói: "Những bức thơ kia, em thích không?"
"Thích hay không, ở người không ở việc, hoa hồng và thơ của anh, tôi không hề thích." Dịch Duy nói: "Tôi trực tiếp nói trọng điểm, giữa chúng ta là tuyệt đối sẽ không có khả năng, anh cũng không phải kiểu tôi thích, nói chung chính là vậy, tôi không thể nào chấp nhận lời tỏ tình của anh."
"Anh là thật sự..."
"Tôi biết anh là thật sự thích tôi, cậu của anh vừa rồi đã nói với tôi, nhưng tôi cũng thật sự không thể nào chấp nhận anh."
"Anh mới tuổi, tính thích nghi vẫn là rất lớn, em nói cho anh biết em thích kiểu dáng gì, sau này anh sẽ phát triển theo hướng đó, cho dù em hiện tại có người thích rồi, anh không đi quấy rầy em, nhưng anh sẽ luôn đợi em."
"Tôi thích kiểu gì, anh không cần biết, nhưng tôi có thể nói cho anh biết tôi ghét kiểu gì, tôi ghét nhất chó liếm, đến mức có thể nói là buồn nôn, chính là không có tự trọng, không hiểu từ bỏ, chỉ biết quấn lấy. Tôi nói như thế, anh hiểu rõ chưa?" Dịch Duy nhớ lại, đời trước rõ ràng Cố Hoành không thích mình, còn thầm muốn mình dính lấy, trong lòng cực kì buồn nôn ghét tình cảm như vậy.
Diệp Tu Thành nhìn chán ghét trong ánh mắt Dịch Duy, hơn nửa ngày cũng không cách nào tỉnh táo lại, trong lòng cảm thấy cực kì bi thương, bởi vì hắn ta biết, bản thân không thể nào thật sự có bất kì hy vọng nào nữa.
"Nên nói, tôi đều đã nói rõ ràng rồi, mặc kệ anh là như thế nào nghĩ, tôi chỉ hy vọng anh sau này không cần làm một vài chuyện khiến tôi cảm thấy bị làm phiền và phiền phức." Dịch Duy nhìn hắn ta nói: "Cuối cùng lại khuyên anh một câu chân thành, đợi anh sau này lại có người thích, nhất định phải làm rõ đối phương là có hy vọng anh vì cậu ta làm cái gì đó không, không cần không đầu không đuôi làm một vài chuyện chỉ là cảm động chính bản thân anh."
Dịch Duy đứng lên rời đi, Diệp Tu Thành chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu mình, mạnh mẽ nhịn xuống thôi thúc muốn khóc, hắn ta thật sự rất khó chịu, bởi vì đây là hắn ta lần đầu tiên thích một người như vậy, mối tình đầu của hắn ta còn chưa bắt đầu, thì đã kết thúc rồi.
Ngụy Nam Phong bị sức ăn của Tôn Kỳ làm kinh ngạc đến ngây ngốc, thầm nghĩ đứa nhỏ này đến cùng là đói bao lâu rồi? Có thể ăn như vậy.
"Cậu, không cảm thấy chướng bụng sao?" Ngụy Nam Phong rất tò mò dạ dày của Tôn Kỳ đến cùng là có bao nhiêu lớn.
"Tạm thời còn chưa có cảm giác chướng bụng." Tôn Kỳ có chút xấu hổ nói: "Tôi cũng không phải mỗi lần đều ăn nhiều như vậy, chính là càng là đồ ngon, tôi liền ăn càng nhiều."
Ngụy Nam Phong xoay đầu nhìn thấy Dịch Duy đi ra, đứng lên nói với cậu: "Cậu đều nói rõ ràng với nó rồi?"
Dịch Duy gật đầu.
"Nói đủ hung ác đủ vô tình chứ? Có thể khiến nó hoàn toàn chết tâm không?"
"Có thể khiến anh ta hoàn toàn chết tâm hay không tôi không rõ lắm, dù sao lòng người nhiều lúc ngay cả bản thân cũng không cách nào không chế được." Dịch Duy nói.
"Nói cũng phải, lần này cảm ơn cậu, sau này ở thành cổ muốn ăn cái gì muốn chơi cái gì, tiếp tục dùng quyền hạn của tôi là được." Ngụy Nam Phong nói.
Dịch Duy gật đầu, nói với Tôn Kỳ: "Đi thôi."
Tôn Kỳ cầm khăn giấy lau miệng, đứng lên rời đi với Dịch Duy.
Hai người đi trên đường phố lớn, Dịch Duy nhìn cánh hoa hồng đầy đất bị người dẫm đến lung tung rối loạn, ở trong lòng thở dài, cậu tuy đối với Diệp Tu Thành cũng không có áy náy và đồng cảm, nhưng lại không hiểu sao không dậy nổi tinh thần, luôn cảm thấy tâm tình có chút hụt hẫng.
"Cậu muốn đi dạo không? Tớ đi với cậu." Dịch Duy nói với Tôn Kỳ.
"Không dạo nữa." Tôn Kỳ lắc đầu, cậu ta nhìn ra Dịch Duy bây giờ khẳng định không có tâm trạng dạo phố, liền nói: "Đồ ăn ngon hôm nay tớ đã ăn đủ rồi, Ngụy đổng này còn thật sự rất biết hưởng thụ, ăn đồ ăn đều là đồ ngon như vậy, khiến tớ vừa ăn thì không thể ngừng lại."
Dịch Duy gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía trước, bỗng nhiên sững sờ.
"Sao thế?" Tôn Kỳ thấy Dịch Duy ngừng lại, nghi ngờ nhìn cậu hỏi, rồi thuận theo tầm mắt của cậu nhìn về trước, cũng sững sờ.
Dịch Duy khống chế xung động bản thân muốn chạy qua ôm lấy anh, bước nhanh chân đi về phía người đứng đằng trước.
"Cố đổng, anh sao đến rồi?" Dịch Duy ngẩng đầu nhìn Cố Nhạc Sán hỏi, trong lòng có chút hưng phấn và kích động, cậu đều không biết bản thân tại sao xung động như vậy.
"Chuyện của công ty đã xử lý xong, tôi đến nghỉ phép." Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy, trong mắt mang theo dịu dàng ấm áp.
"Vậy anh bây giờ đi đâu? Đi nhà trọ hay là đi chỗ Ngụy đổng?" Dịch Duy hỏi.
"Đi chỗ Nam Phong, em đi với tôi, tôi đã sai người đi lấy đồ của em rồi."
"Được." Dịch Duy xoay đầu về phía Tôn Kỳ đứng ở phía sau nói: "Cậu cũng cùng đi nhé."
"Ả?" Tôn Kỳ kinh ngạc nói: "Tớ cũng đi sao?"
"Bảo phòng bếp của Ngụy đổng làm nhiều đồ ngon cho cậu." Dịch Duy mỉm cười nói.
"Thật không?" Tôn Kỳ lập tức vui vẻ nói: "Vậy tớ cũng đi."
Lại về đến chỗ của Ngụy Nam Phong, Cố Nhạc Sán trò chuyện với Ngụy Nam Phong về tình huống công ty nước ngoài, rồi đi về phòng đánh răng rửa mặt nghỉ ngơi, anh mấy hôm này đều không có nghỉ ngơi tốt, muốn đi ngủ một giấc thật ngon.
Dịch Duy sắp xếp xong cho Tôn Kỳ, liền theo Cố Nhạc Sán về phòng.
Dịch Duy cởi áo, mặc lên đồ ngủ ngồi ở bên giường đợi Cố Nhạc Sán, cậu cũng không biết tại sao, trái tim mình đập bình bịch bình bịch rất nhanh, giống như đêm tân hôn phải động phòng rất căng thẳng, rõ ràng trong bụng ngay cả đứa nhỏ đều đã có rồi.
Cố Nhạc Sán từ phòng tắm đi ra đến bên cạnh Dịch Duy ngồi xuống, Dịch Duy nhấc người quỳ ở phía sau anh, giúp anh dùng khăn lau tóc.
"Chuyện công ty nước ngoài, còn thuận lợi chứ?" Dịch Duy hỏi.
"Ừm, đều đã xử lý xong rồi, lần này lấy được một hạng mục rất quan trọng." Cố Nhạc Sán nhắm mắt nói.
Dịch Duy giúp anh lau khô tóc, ném khăn lên ghế bên cạnh, ôm lấy bả vai anh, dùng mặt mình dán lên mặt anh hỏi: "Vậy có thể nghỉ ngơi mấy ngày?"
"Ba ngày."
"Cái gì cũng không làm, chỉ là nghỉ ngơi?"
"Ừm." Cố Nhạc Sán nắm lấy tay Dịch Duy, kéo cậu lên đằng trước ôm lấy.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong ánh mắt giống như có hàng ngàn thứ đang quấn quít lấy nhau, Dịch Duy cảm thấy trong lòng mình giống như có thứ gì đó đang lắc lư, khiến cho tâm tình cậu nhấp nhô lên xuống, khó mà bình tĩnh.
"Nhanh nghỉ ngơi đi, ngủ đến trưa rồi dậy, vừa vặn ăn trưa." Dịch Duy nhìn Cố Nhạc Sán nhỏ tiếng nói: "Em cùng ngủ với anh."
Cố Nhạc Sán cứ như vậy ôm Dịch Duy nằm xuống trên giường, đắp xong chăn chuẩn bị đi ngủ.
Dịch Duy tựa vào lòng Cố Nhạc Sán, ôm chặt lấy anh, chia xa những ngày này, Dịch Duy vốn là lo lắng anh có nghỉ ngơi tốt không, sau khi nhìn thấy chính anh rồi, có thể như vậy ôm chặt lấy anh, cậu mới biết hóa ra bản thân nhớ anh như vậy, lẽ nào đây chính là cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn?
Dịch Duy ngẩng đầu, ở bên tai Cố Nhạc Sán nhỏ tiếng nói: "Em nhớ anh."
Cố Nhạc Sán siết chặt hai cánh tay, cúi đầu hôn một nụ hôn dịu dàng.
..............
Ở vực sâu bí ẩn có một nguồn suối.
Chậm rãi tiếp cận nguồn suối khô hạn, phải càng đi vào sâu thêm mới sẽ có nước chảy ra, phải cẩn thận từng li từng tí mở rộng nguồn suối, lúc nguồn suối bắt đầu chảy ra, không thể lãng phí nguồn suối trong veo này, nhiều lần lắp đầy chắn lại nguồn suối.
...............
Dịch Duy vốn dự tính mang theo Tôn Kỳ, nhưng Cố Nhạc Sán lại giao trách nhiệm tiếp đãi Tôn Kỳ cho Ngụy Nam Phong, chỉ mang theo Dịch Duy và vệ sĩ ra ngoài.
Thành cổ Vân Phủ có nơi náo nhiệt nhiều người, đương nhiên cũng có nơi thanh tĩnh ít người, Cố Nhạc Sán liền mang Dịch Duy đi nơi bình thường rất ít người sẽ đến, cho dù không thể làm chuyện gì khác, nhưng tay dắt tay, ôm một cái, bế một cái vẫn là có thể.
Dịch Duy ngồi xổm ở bên trên hồ hoa sen, nhìn cá coi xinh đẹp di chuyển bên trong một lát, rồi đứng lên, xoay người ôm lấy eo Cố Nhạc Sán.
Cố Nhạc Sán một tay ôm lấy Dịch Duy, một tay nâng mặt Dịch Duy, dùng trán tựa trán Dịch Duy.
Dịch Duy mỉm cười, trong lòng một mảnh yên tĩnh tốt đẹp.
Trên lầu trà đối diện hồ sen, một đám học sinh đang uống trà ăn điểm tâm trò chuyện.
"Hồ Lăng, cậu qua đây ăn chút đồ đi, đừng luôn chụp nữa, từ lúc vào thành cổ, cậu chưa từng buông xuống máy ảnh."
"Lập tức đến. Chụp xong mấy tấm ảnh cuối cùng này thì không chụp nữa." Hồ Lăng lại tiếp tục chụp mấy tấm, buông xuống máy ảnh, phóng to bức ảnh trên màn hình, đầu tiên là sững sờ, rồi không ngừng phóng to mấy bức ảnh, tiếp tục nhìn mấy lần, hắn kinh sợ mở to mắt.
"Sao vậy? Nét mặt này của cậu bố như thế, là chụp phải ảnh thần quái rồi?"
"So với ảnh thần quái còn bố hơn." Hồ Lăng mở to mắt nhìn về phía bọn họ nói: "Tớ chụp được Cố đổng?"
"Cậu nói gì thế? Chụp được Cố đổng có cái gì bố? Cố đổng ở chỗ này à, cậu nói chuyện cẩn thận chút."
"Tớ chụp được Cổ đổng cùng người ta hôn nhau, người đó hình như là Dịch Duy."
Cố Hoành và Dịch Tuyên đang nhìn hắn, cùng lúc đột ngột đứng lên.