Dịch Duy sai người đi đón Tôn Kỳ đến Mễ gia.
4
Tôn Kỳ vào phòng Dịch Duy, thì nhìn thấy cậu nửa nằm ở trên sàn, tựa vào ghế dựa vừa dày vừa lớn, trên đất là thảm dày, trên ghế thấp bên cạnh, đặt các loại trái cây khô, thịt khô, điểm tâm.
Anna dẫn Tôn Kỳ vào rồi đi ra, Dịch Duy chia cho Tôn Kỳ một cái ghế dựa lớn, vừa ăn trái cây khô vừa nhìn cậu ta hỏi: "Cậu đây là làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Tôn Kỳ ngồi xếp bằng ngồi xuống, uống một hớp trà nóng nói: "Tớ...tối qua, cùng Ngụy Nam Phong làm rồi."
Tay Dịch Duy cầm trái cây khô dừng lại, quan sát sắc mặt và trạng thái Tôn Kỳ rồi nói: "Cậu là tự nguyện sao?"
Tôn Kỳ tựa lên ghế dựa, gật đầu.
"Vậy nói rõ là cậu thật sự thích anh ta, đã thích, lại tại sao bộ dáng khổ não như thế?" Dịch Duy hỏi.
"Tớ xác thực thích anh ấy, đến mức có thể nói đã yêu anh ấy." Tôn Kỳ nói: "Nhưng tớ là con trai trưởng trong nhà...mẹ tớ vẫn luôn muốn để tớ tìm một nữ sinh thích hợp kết hôn, nếu biết tớ tìm đàn ông, hơn nữa là đàn ông lớn hơn tớ rất nhiều, cũng không biết bà ấy sẽ hay không ngất xỉu."
Nước ấm trong miệng Dịch Duy thiếu chút nữa phun ra, tuy lời Tôn Kỳ nói rất bình thường, nhưng cậu vẫn là nhịn không được muốn cười.
"Cậu đừng cười, tớ rất nghiêm túc." Tôn Kỳ nhìn cậu nói: "Hơn nữa tớ thật sự không thích nữ sinh, nhưng vẫn luôn không dám nói với cha mẹ tớ."
"Những vấn đề này, giao cho Ngụy Nam Phong đi hoàn thành thì được rồi, cậu không cần tự mình sầu não." Dịch Duy đặt ly trà lên bàn thấp nói: "Nếu như anh ta thật sự quyết tâm muốn kết hôn với cậu, như thế phải nhận được sự đồng ý của cha mẹ cậu, là chuyện cơ bản nhất, cậu yêu anh ta, như vậy chỉ cần tin tưởng anh ta thì được rồi."
Tôn Kỳ thở dài, nghiêm túc suy xét.
Dịch Duy nhìn cậu ta nói: "Làm bạn bè, tớ đã giúp cậu xác nhận, Ngụy Nam Phong người này có năng lực, hơn nữa về nhân phẩm, Cố đổng đích thân đảm bảo nhân phẩm của anh ta. Người trước đây từng qua lại, chia tay rất sạch sẽ, không có người trong lòng và tình đầu nhớ mãi không quên gì đấy. Nhưng chuyện sau này, bất kể là ai đều không có cách nào đảm bảo, cho nên chỉ có thể là cậu tự mình đưa ra quyết định, bởi vì đây là cuộc đời của cậu."
Dịch Duy nói xong không tiếp tục quấy rầy cậu ta nữa, để cho bản thân cậu ta suy xét.
Tôn Kỳ nghĩ hồi lâu, mới cuối cùng đưa ra quyết tâm.
Dịch Duy ăn gần hết đồ ăn trên bàn, nửa híp mắt cũng sắp ngủ rồi, Tôn Kỳ nhìn bụng Dịch Duy bỗng nhiên nói: "Cậu gần đây phải hay không ăn nhiều vận động ít? Mỡ trên bụng cậu hình như có hơi nhiều."
Dịch Duy mở mắt, sờ bụng mình nói: "Tớ cái này không phải mỡ, đây là thịt mụn cơm vàng."
"Thịt mụn cơm vàng?" Tôn Kỳ nghiêm túc nghĩ nói: "Ngôn ngữ trên mạng mới ra hả? Bây giờ mỡ đều có tên gọi cao cấp như thế?"
"Đều nói cái này của tớ không phải mỡ." Dịch Duy gáp nói: "Tớ mang thai, đứa nhỏ của Cố đổng, trước đây nghỉ hè thì có rồi, qua nghỉ đông thì phải sinh."
Tôn Kỳ kinh ngạc há to miệng, cậu ta liên tiếp rót cho mình mấy ly trà uống xuống cho đỡ sợ, rồi lại nhìn Dịch Duy nhỏ tiếng hỏi: "Không phải nói Cố đổng vô sinh sao?"
"Giả đó, Cố đổng lừa người." Dịch Duy bình tĩnh nói.
"Cho nên Cố Hoành và những đám anh em họ kia của anh ta, vì có thể làm con thừa tự cho Cố đổng, lục đục với nhau nhiều năm như vậy, còn có những người kia ở phía sau ủng hộ họ, vì họ bày mưu tính kế trả giá nhiều như vậy, cuối cùng đều là bận một trận uổng công, cuối cùng đều là công dã tràng!" Tôn Kỳ nhìn bụng Dịch Duy nói: "Bởi vì cốt nhục thân sinh của Cố đổng đã ở trong bụng cậu, hơn nữa sau này muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu, căn bản không cần họ làm con thừa tự."
Dịch Duy gật đầu.
"Đứa nhỏ đều có rồi, vậy các cậu, chuẩn bị lúc nào kết hôn?" Tôn Kỳ hỏi.
"Chúng tớ đã kết hôn rồi, chỉ là chưa công khai, đợi sau khi đứa nhỏ sinh ra lại thuận tiện công khai tổ chức hôn lễ." Dịch Duy nói.
Tôn Kỳ ấn lên lồng ngực mình, dùng sức hít thở sâu.
"Đừng nói ra ngoài." Dịch Duy uống hớp nước ấm.
"Cậu chính là bảo tớ nói tớ cũng không dám nói!" Tôn Kỳ nghĩ nghĩ nói: "Tớ còn thật sự muốn xem những người kia của Cố gia, biết được cậu và Cố đổng ngay cả đứa nhỏ đều có rồi, sẽ là biểu tình gì. Chuyện này một khi công khai, giống như thả vào Cố gia một quả bom. Nhưng nước Cố gia quá sâu, cậu thả quả bom này vào, nước lại càng đục ngầu."
Dịch Duy sờ bụng mình nói: "Tớ đây, vì đứa nhỏ của tớ, vì chồng của tớ, như thế nào tớ đều bằng lòng, bây giờ như thế nào tớ đều có thể cảm thấy năm tháng lặng lẽ, đợi sau khi đứa nhỏ sinh ra, mặc kệ họ muốn đấu đá ngầm như thế nào, tớ đều cùng đi theo đến cùng."
Tôn Kỳ thở dài nói: "So với cậu, một chút ngăn cản kia giữa tớ và Ngụy Nam Phong, quả thực là không đáng nhắc."
Tôn Kỳ ở lại chỗ Dịch Duy, hai người hoặc là nói chuyện, hoặc là tự mình ôn tập, Mễ Tuyết tiến hành hướng dẫn cho Dịch Duy, Tôn Kỳ còn có thể nghe lỏm, Tôn Kỳ ở mấy ngày thì không muốn về nhà nữa, nhưng mẹ cậu ta ngày ngày gọi điện thoại giục cậu ta trở về.
Tôn Kỳ nhận xong điện thoại, sững sờ một lát.
"Sao rồi?" Dịch Duy bưng ly sữa bò hỏi.
"Mẹ tớ nói anh họ lớn tớ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn." Tôn Kỳ nói.
"Nghiêm trọng không?" Dịch Duy hỏi.
"Không có nguy hiểm tính mạng, nhưng phải ở bệnh viện một khoảng thời gian."
"Vậy cậu phải trở về xem thử?"
"Bỏ đi, tớ về cũng không thể giúp đỡ được gì, có thăm anh ta cũng sẽ không lập tức khỏi." Tôn Kỳ lấy ra máy tính bảng, tiếp tục ôn tập nội dung ghi chép, có vài chuyện cậu ta không bằng lòng đi suy nghĩ sâu xa, nhưng cũng không đại biểu cậu ta không cảm thấy gì.
Tuy Tôn Kỳ không muốn về, nhưng mẹ cậu ta mỗi ngày một cuộc điện thoại, trở thành một ngày ba bốn cuộc gọi thúc giục, Tôn Kỳ bất lực, chỉ có thể tạm biệt với Dịch Duy, rồi mang theo hành lý về nhà.
Sau khi Tôn Kỳ rời đi, Dịch Duy ngày hôm nay còn nhàm chán hơn hôm qua, nhất là không học hành chỉ nghỉ ngơi, vừa nhàn rỗi cậu liền càng nhớ Cố Nhạc Sán hơn.
Buổi tối lúc Dịch Duy sắp đi ngủ cùng Cố Nhạc Sán tiến hành gọi video, nhìn anh hỏi: "Đều trễ như vậy, anh còn ở công ty sao?"
"Ừm." Cố Nhạc Sán nói: "Hôm nay không về, ở trong phòng nghỉ ngơi ngủ."
"...." Dịch Duy im lặng một lát nói: "Em biết anh không thể ngày ngày đều đến thăm em, hơn nữa công việc rất bận, cuối năm xã giao cũng nhiều, nhưng...cái này đều đã mấy ngày rồi, anh sao cũng không đến thăm em?"
"Mấy ngày nay quá bận rồi, qua mấy ngay nữa tôi đi thăm em." Cố Nhạc Sán ánh mắt dịu dàng nhìn Dịch Duy nói.
"Còn phải mấy ngày nữa sao?" Dịch Duy có hơi thất vọng, cậu cho rằng cậu vừa nói như vậy, Cố Nhạc Sán liền sẽ lập tức đi qua thăm cậu.
"Xin lỗi." Cố Nhạc Sán xin lỗi nói: "Tôi sẽ nhanh chóng xử lý xong chút việc trong tay này, rồi nhanh chóng đi thăm em."
"Được thôi, em biết rồi, anh cũng không cần quá cực khổ, lúc nên nghỉ ngơi vẫn là phải nghỉ ngơi, nếu không em sẽ lo lắng." Dịch Duy cắn môi nói: "Thực ra em còn ổn, chính là đứa nhỏ hình như rất nhớ anh."
Cố Nhạc Sán cười nói: "Giúp tôi nói cho bé biết, tôi cũng rất nhớ bé."
"Đợi anh đến, tự mình nói với bé đi." Dịch Duy xoa bụng mình nói.
"Được." Cố Nhạc Sán nói: "Thời gian không còn sớm nữa, nhanh ngủ đi."
"Ừm." Dịch Duy gật đầu, rồi tắt cuộc gọi video.
Dịch Duy ngủ không ngon, liền mở mắt sờ bụng mình ngây ngốc, cậu thở dài, nghĩ bây giờ không thể ra cửa, liền không thể xuất hiện ở công ty, nếu không, lúc Cố Nhạc Sán làm việc, cậu có thể ở bên cạnh, lúc ngủ hai người có thể ở trên giường phòng nghỉ ngơi ôm nhau mà ngủ thì tốt rồi.
Hai hôm sau, Tôn Kỳ lại bỗng nhiên gọi điện thoại cho Dịch Duy, nói có chuyện quan trọng phải nói cho cậu biết, Dịch Duy từ trong giọng điệu của cậu ta nghe ra, hình như thật sự có chuyện gì đó rất nghiêm túc, thế nên liền lại để cho người đi đón cậu ta qua.
Tôn Kỳ vào đến, Dịch Duy quan sát nét mặt cậu ta hỏi: "Cậu muốn nói cái gì với tớ?"
"Vốn dĩ chuyện này, nếu như cậu không có mang thai, tớ khẳng định trực tiếp nói cho cậu biết, nhưng bây giờ lo lắng cậu sau khi biết tâm trạng sẽ chịu ảnh hưởng, đối với đứa nhỏ không tốt, cho nên tớ do dự hai ngày rốt cuộc cần hay không nói với cậu." Tôn Kỳ nhìn Dịch Duy nói: "Nhưng tớ chỉ cần vừa nghĩ đến tính toán giấu giếm cậu, trong lòng tớ thì rất ấy náy rất tự trách, hơn nữa tớ cảm thấy chúng ta là bạn bè, tớ biết chuyện này, thì không nên giấu giếm cậu, nghĩ đến nghĩ đi, tớ cảm thấy vẫn là để cho bản thân cậu quyết định, là tớ bây giờ nói cho cậu biết, hay là đợi sau khi đứa nhỏ sinh ra lại nói."
Dịch Duy bình tĩnh nói: "Cậu nói đi, không sao cả, mặc kệ là chuyện gì, tớ đều sẽ tự mình tiêu hóa tiếp nhận. Tớ không phải cái loại người, sẽ bởi vì cậu nói cho tớ biết gì đó, thì lệch lạc trách đến trên người cậu."
"Tớ không phải lo lắng cái này." Tôn Kỳ lắc đầu nói: "Tớ là lo lắng cậu mang thai đứa nhỏ, nếu biết..."
Dịch Duy cười cười, xoa bụng mình nói: "Cậu yên tâm, vì đứa nhỏ này, cho dù trời sắp sụp xuống, tớ cũng nhất định sẽ khống chế cảm xúc, tuyệt đối không để cho đứa nhỏ bị ảnh hưởng. Cậu có thể tin tưởng tớ, năng lực thừa nhận của tớ, tuyệt đối còn mạnh hơn trong tưởng tượng của cậu."
"Được thôi, vậy tớ nói." Tôn Kỳ hít sâu, rồi nói: "Tớ sau khi về, nghe được một vài tin đồn, nội dung đại khái chính là, Cố đổng khoảng thời gian này, đối với một phụ nữ sinh đẹp sinh ra hứng thú, gần đây mỗi ngày đều sẽ đi câu lạc bộ cao cấp gặp mặt người phụ nữ này."
Dịch Duy suy nghĩ nói: "Cái này khẳng định là tung tin vịt."
"Tớ vốn dĩ cũng là nghĩ như vậy, cảm thấy Cố đổng nên không phải người như vậy, nhưng Ngụy Nam Phong khoảng thời gian này, cũng là mỗi ngày đều đi câu lạch bộ dưỡng sinh cao cấp gì đó, tớ rất tò mò đến cùng là thật sự dưỡng sinh, hay là loại dưỡng sinh không thể miêu tả kia. Thế nên tớ liền bảo Ngụy Nam Phong dẫn tớ đi, nhưng lại không muốn xuất hiện ở trước mặt những người bạn kia của anh ấy, tớ chạy đi trộm quan sát họ."
Tôn Kỳ lấy ra điện thoạt siết chặt trong tay, rồi mở ra cho Dịch Duy xem: "Đây là tấm hình tớ chụp trộm được."
Dịch Duy nhận lấy điện thoại của Tôn Kỳ, thấy hình trên màn hình điện thoại, Cố Nhạc Sán một tay đút trong túi quần, một tay cầm ly rượu đứng, mà bên cạnh anh, đứa một người phụ nữ rất xinh đẹp, đang khoác tay của anh, dùng ánh mắt và nét mặt ái mộ nhìn Cố Nhạc Sán, không khỏi khiến người cảm thán, thật sự là một đôi xứng đôi.
"Bởi vì lo lắng bị phát hiện, chụp được tấm hình này tớ liền nhanh chóng chạy, sau đó tớ tự mình thăm dò người phụ nữ này là ai. Người phụ nữ này, tên là Ngũ Thanh, là em gái của ông chủ câu lạc bộ này, mà ông chủ câu lạc bộ này, cùng Cố đổng và Ngụy Nam Phong là quan hệ bạn bè rất tốt. Không ít người đang nói Cổ đống là đang theo đuổi cô ta, còn nói ánh mắt Cố đổng cao, chỉ thích người rất đẹp.
Tôn Kỳ có hơi tức giận nói: "Tớ chỉ cần vừa nghĩ đến, cậu mang thai đứa nhỏ rất cực khổ, vì thuận lợi sinh đứa nhỏ ra, còn phải trốn không thể ra cửa, Cố đổng lại ở bên ngoài cấu kết làm bậy, trong lòng tớ thì cảm thấy tức giận! Cho nên tớ nghĩ, nếu như hiểu nhầm đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu không phải hiểu nhầm, cậu cũng sớm làm chuẩn bị, đừng bỏ lỡ cơ hội quyết định."
"Tớ tin tưởng Cố đổng." Dịch Duy nói: "Hơn nữa, đây là nam."
"Nam?" Tôn Kỳ sững sờ, cầm điện thoại về, rất nghiêm túc nhìn nói: "Mặc kệ như thế nào nhìn đều không giống là đàn ông, hơn nữa lúc tớ nghe ngóng, họ nói cô ta là em gái ông chủ, không có nói là em trai của ông chủ."
"Tớ khẳng định anh ta là đàn ông." Dịch Duy nhìn Tôn Kỳ hỏi: "Cậu cảm thấy tớ mặc đồ nữ đẹp, hay là anh ta mặc đồ nữ đẹp hơn."
"Kia đương nhiên là cậu mặc đồ nữ càng đẹp hơn, tuy người này cũng khá được, nhưng so với cậu vẫn là kém hơn." Tôn Kỳ không hề do dự nói, cũng không phải bởi vì Dịch Duy và cậu ta là bạn bè cậu ta mới nói như vậy, mà là trong lòng cậu ta thật sự nghĩ như vậy.
"Tớ là tin tưởng Cố đổng." Dịch Duy nói: "Chẳng qua..."
"Chẳng qua cái gì?" Tôn Kỳ nghi ngờ hỏi.
"Tớ cũng bắt đầu trốn đến có chút nhàm chán rồi, trước khi đến gần thời gian dự sinh, ra ngoài hít thở không khí giải sầu, tìm chút việc vui cũng không tệ." Dịch Duy tuy tin tưởng Cố Nhạc Sán, nhưng cũng không đại biểu cậu chẳng hề tức giận.
"Nhưng, người khác đều cho rằng cậu ra nước ngoài rồi, cậu nếu là bây giờ xuất hiện..." Tôn Kỳ ngừng suy nghĩ, rồi nhìn Dịch Duy nói: "Cậu là nói, giả nữ?"
Dịch Duy gật đầu: "Cố đổng không đến, vậy tớ đi tìm anh ấy, cũng thuận tiện đi xem lão đại giả nữ này."