Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

chương 50: nhà vàng giấu người đẹp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bồ đồ âu phục mùa đông Dịch Duy mặc đã nhăn rồi, không thể mặc ra ngoài, Cố Nhạc Sán muốn dẫn cậu trở về, nhưng Dịch Duy cảm thấy khó được ra ngoài một chuyến, hơn nữa vừa cũng đã bị nhiều người như thế nhìn thấy, lại bị nhìn thấy cũng chẳng sao cả, chủ yếu là cậu muốn đi gặp Ngũ Thanh kia.

Cố Nhạc Sán sai người lấy cho Dịch Duy một bộ đồ nữ giữ ấm, giày bốt phối với đôi chân dài, Cố Nhạc Sán đích thân nhìn, bên trong là lông nhung rất dày, cảm thấy mặc như vậy Dịch Duy sẽ không quá lạnh, liền để cho cậu mặc.

Dịch Duy bên trong mặc áo len cổ cao dày, bên ngoài lại mặc lên một bộ áo khoác rộng lớn dài đến dưới bắp đùi cổ áo đính lông thú hai bên, ở trước kính soi soi, nghĩ xác thực ấm áp hơn nhiều, nhưng vẫn là rất đẹp, chính là cho người một loại cảm giác cậu rất sợ lạnh.

Cố Nhạc Sán gọi điện thoại cho Ngụy Nam Phong, bảo hắn dẫn người đến Khúc Lưu Cư, mọi người cùng nhau ăn cơm, rồi từng người về nhà.

Dịch Duy cũng gọi điện thoại cho Tôn Kỳ, và lúc Tôn Kỳ đang đợi Dịch Duy, cũng không có nhàn rỗi, ở câu lạc bộ này quá nhiều thứ có thể hưởng thụ, cậu ta ngâm tắm hương liệu, làm xoa bóp, còn thuận tiện để cho một nam hộ sĩ chăm sóc da.

Dịch Duy nghe ra Tôn Kỳ còn rất hưởng thụ, cười để cho cậu ta hưởng thụ xong rồi trở về trước.

Tôn Kỳ còn chưa làm xong chuẩn bị tâm lý để cho cha mẹ biết chuyện cậu ta và Ngụy Nam Phong, cho nên hai người còn chưa công khai quan hệ yêu đương, hơn nữa Tôn Kỳ và Dịch Duy là bạn bè, nếu cậu ta cùng giả nữ cùng lúc xuất hiện, có thể sẽ khiến người khác sinh nghi, cho nên Tôn Kỳ không có nói cho Ngụy Nam Phong biết mình đến, liền trực tiếp về nhà.

Dịch Duy khoác tay Cố Nhạc Sán, cùng đi đến Khúc Lưu Cư.

Khúc Lưu Cư này, bên trong bên ngoài đều có dòng nước chảy, ở bên trong chính giữ là bức tranh sông núi lập thể, không chỉ có nước đang chảy, hơn nữa còn có bốn mùa thay đổi, xung quanh bàn dài bày bức tranh sông núi, hoặc là bàn tròn hoặc là các mảnh ghép thành bàn dài, không giống chỗ ăn cơm.

Sau khi hai người đi vào, người đang đợi họ, đều nhìn về phía họ, tuy họ vừa rồi đều đã nhìn thấy bộ dáng của Dịch Duy, nhưng vẫn là bị dung mạo của Dịch Duy thu hút ánh mắt, hơn nữa thời gian họ rời đi chẳng qua chỉ một tiếng, Dịch Duy đã thay quần áo, một tiếng này xảy ra cái gì, không cần nghĩ cũng biết.

Dịch Duy thấy họ đều nhìn cậu, giả vờ bộ dáng nhát gan xấu hổ hơi cúi đầu, ôm cánh tay Cố Nhạc Sán, cùng anh đi qua ngồi xuống.

Ở trên ghế lót đệm mỏng sau khi ngồi xuống, Cố Nhạc Sán đặt gối dựa ở sau lưng Dịch Duy để cho cậu kê ngồi, nhân viên phục vụ đưa đến một chén tổ yến, Cố Nhạc Sán mở nắp thả muỗng vào, đưa đến trên tay Dịch Duy.

Ngũ Thanh nhìn hành động của Cố Nhạc Sán, vốn cho rằng Cố Nhạc Sán là trời sinh lạnh lùng, không ngờ đến vậy mà cũng sẽ có lúc dịu dàng săn sóc như vậy. Quả nhiên có không được mới là tốt nhất, người khác đối với hắn ta xum xoe, hắn ta lười phản ứng, mà Cố Nhạc Sán lạnh lùng thờ ơ với hắn ta, hắn ta lại cứ rất hứng thú với anh, đương nhiên cũng có nguyên nhân Cố Nhạc Sán đủ có sức hấp dẫn. Hắn ta cũng thật sự rất muốn hưởng thụ, được Cố Nhạc Sán dịu dàng đối xử, rốt cuộc là cảm nhận và cảm giác như thế nào.

Dịch Duy kê ngồi, nửa núp ở phía sau Cố Nhạc Sán, miệng nhỏ ăn tổ yến, ánh mắt Ngũ Thanh chú ý đến cậu, đợi lát nữa Cố Nhạc Sán bọn họ nói chuyện, cậu sẽ cố ý rời đi, kéo hắn ta đi trò chuyện.

Ngụy Nam Phong cảm thấy bản thân hình như nhìn ra chút gì đó, nhưng lại không dám xác định, hắn di chuyển về phía Cố Nhạc Sán bên kia, đụng cánh tay Cố Nhạc Sán, dùng ánh mắt dò hòi anh đến cùng xảy ra chuyện gì. Cố Nhạc Sán xoay đầu nhìn hắn, cũng dùng ánh mắt tỏ ý hắn đừng quản cũng đừng hỏi.

Nếu như Ngụy Nam Phong không có qua lại với Tôn Kỳ, như vậy hắn đương nhiên sẽ không hỏi nhiều cũng sẽ không quản nhiều, nhưng bây giờ hắn đang qua lại với Tôn Kỳ, mà Tôn Kỳ và Dịch Duy là bạn bè, Cố Nhạc Sán nhân lúc Dịch Duy ở nước ngoài, mang theo một người đẹp thân mật như thế, nếu để cho Tôn Kỳ biết, khẳng định là sẽ giận chó đánh mèo hắn, cho nên hắn bây giờ trong lòng rất bất an.

Một trong những tác dụng của nam nữ tiếp khách, chính là điều hòa bầu không khí, không để bầu không khí trở nên im ắng, cho dù bây giờ ngồi xuống có chút khoảng cách ngăn cản, họ cũng rất nhanh khiến bầu không khí trở nên sôi nổi.

Sau khi đồ ăn lên, Cố Nhạc Sán vừa nói chuyện với Ngụy Nam Phong và người khác, vừa chú ý giúp Dịch Duy gắp đồ ăn, Dịch Duy ăn mấy miếng, thì lắc đầu tỏ ý bản thân ăn no rồi.

Dịch Duy đợi họ nói chuyện đang hăng say, ngoại trừ Ngũ Thanh cuối cùng không có người lại lần nữa thỉnh thoảng nhìn về phía cậu, đứng lên đi về phía bên hồ cá đằng sau ghế.

Dịch Duy ngồi xuống trên sofa bên hồ, lấy ra thức ăn cho cá trên bàn bên cạnh, đút đồ ăn cho cá koi xinh đẹp trong hồ. Quả nhiên không ngoài dự tính, không bao lâu Ngũ Thanh đi qua ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Mỗi con cá trong chỗ này, đều do đích thân tôi chọn, đẹp không?" Ngũ Thanh mỉm cười nói.

Tay Dịch Duy ngừng lại, rồi gật đầu, ngăn cách khoảng cách như vậy, Dịch Duy càng có thể nhìn rõ Ngũ Thanh là nam sinh, chẳng qua nhìn vẫn là rất đẹp, nếu không cũng không thể giấu giếm được người khác. Hơn nữa giọng nói của hắn ta, thật sự là thanh tuyến của phụ nữ, Dịch Duy rất tò mò hắn ta rốt cuộc là như thế nào làm được.

Dịch Duy lấy ra điện thoại, thuận tiện gõ tên mình cho hắn ta nhìn.

"Mễ Vi?" Ngũ Thanh tuy không biết Dịch Duy tại sao không trực tiếp nói, mà là dùng điện thoại gõ tên cho hắn ta xem, nhưng vẫn là cười nói: "Tên này thật sự hay."

"Cô thích Cố đổng sao?" Ngũ Thanh hỏi.

Dịch Duy gật đầu.

"Nói thật với cô, thực ra tôi cũng thích Cố đổng." Ngũ Thanh suy nghĩ nói: "Nhưng tôi cũng không biết tại sao, sau khi nhìn thấy cô, thì có một loại cảm giác mới quen đã thân, cái này có lẽ chính là cái gọi vừa mắt đi."

Dịch Duy nhìn ra hắn ta không phải đang nói dối, trong lòng trái lại có chút bất ngờ hắn ta sẽ nói những lời này với cậu.

"Tôi không có bạn bè chân chính, tuy lần đầu gặp cô, nhưng liền giống như nhìn thấy một người bạn cũ thân thiết, nếu thật sự có thể cùng cô trở thành bạn bè thì tốt rồi. Nhưng....tôi cũng thật sự rất thích Cố đổng, chúng ta có lẽ không thể trở thành bạn bè rồi phải không?" Ngũ Thanh có chút mất mát nói, hắn ta thật sự muốn có một người bạn có thể không có chút cố kị lo lắng gì mà tâm sự, nhưng cũng thật sự rất thích Cố Nhạc Sán, đây là lần đầu tiên hắn ta thật lòng thật dạ muốn cùng một người làm bạn, thật sự quá bối rối quá khó chịu, hắn ta cảm thấy ông trời giống như là cố ý trêu chọc hắn ta.

"Ôi, cô biết Dịch Duy không? Chính là người trợ lý kia của Cố đổng." Ngũ Thanh bỗng nhiên hỏi.

Dịch Duy cố ý run tay, rồi chậm rãi gật đầu.

Ngũ Thanh lại hỏi: "Cái hôm sinh nhật Cố đổng, sau khi tiệc kết thúc, người theo Cố đổng về phòng là cô sao?"

Dịch Duy vừa ném thức ăn cho cá vào trong nước, vừa gật đầu.

"Vậy cô từng gặp mặt Dịch Duy chưa?"

Dịch Duy gật đầu, nghĩ thầm tôi mỗi ngày đều soi gương, cho nên ngày ngày đều gặp.

"Hóa ra các người từng gặp nhau." Ngũ Thanh còn rất bất ngờ, hắn ta cho rằng Cố Nhạc Sán căn bản không thể nào để cho hai người này chạm mặt, thế nên lại hỏi: "Vậy cậu ta, có thái độ gì với cô?"

Dịch Duy làm ra bộ dáng do dự, rồi hơi lắc đầu.

"Thái độ cậu ta không tốt với cô phải không?" Ngũ Thanh nói: "Vậy Cố đổng là thiên vị cậu ta, hay là thiên vị cô?"

Hai tay Dịch Duy cầm bát nhỏ trong tay, cúi đầu không có bất kì hành động nào.

Ngũ Thanh nhìn nét mặt cậu, tự mình ở trong lòng đã xác định đáp án, cảm thấy Cố Nhạc Sán khẳng định không phải thiên vị Mễ Vi, nếu không cũng sẽ không chỉ có lúc Dịch Duy ra nước ngoài, mới để cho cô ở bên cạnh, căn cứ thông tin hắn ta nghe ngóng được, trước đây Cố Nhạc Sán chưa từng mang theo Mễ Vi bên người, hắn ta rất muốn gặp Dịch Duy kia, tận mắt nhìn thử cậu ta rốt cuộc là người như thế nào.

"Tôi cảm thấy tôi và cô có thể nói chuyện được, cô sau này đến chơi nhiều nhé, chỗ này không phải chỗ không tốt gì, cô nếu muốn đến thì thoải mái đến, tôi mang cô đi chơi, được không?" Ngũ Thanh mỉm cười nói, bản thân hắn ta đều không ý thức được, vẻ mặt hắn ta bây giờ giống như đứa nhỏ muốn kết bạn.

Dịch Duy có hơi bất lực, thầm nghĩ tôi một câu đều không nói, anh chỗ nào kết luận được chúng ta nói chuyện được, phải hay không có chút khiên cưỡng?

"Nghe nói Dịch Duy kia là thiên tài IQ cao, lại học tâm lý học, cô thoạt nhìn bộ dáng đơn thuần, khẳng định không phải đối thủ của cậu ta."

Dịch Duy thầm nghĩ, thật sự cảm ơn sự khen ngợi của anh.

Ngũ Thanh quay đầu nhìn, nhỏ tiếng nói: "Tôi cảm thấy, Cố đổng khẳng định là bởi vì năng lực cậu ta mạnh, muốn dùng cậu ta, cho nên mới biểu hiện ra bộ dáng thiên vị cậu ta, thực ra trong lòng khẳng định vẫn là thích cô hơn, nếu không cũng sẽ không sắp đến năm mới còn đưa cậu ta ra nước ngoài, rồi mang cô theo bên mình. Đợi cậu ta về nước, nếu đối phó cô, cô liền đến tìm tôi, tôi ra chủ ý cho cô, tôi tuy không phải thiên tài IQ cao, nhưng tôi kinh nghiệm nhiều, chuyện như thế nào đều từng thấy, khẳng định có thể giúp được cô."

Dịch Duy im lặng một lát, lễ phép gật đầu với Ngũ Thanh, rồi đứng lên quay lại bên cạnh Cố Nhạc Sán.

Ngũ Thanh nhìn Dịch Duy ngồi xuống, một mình ngồi hồi lâu, hắn ta xác thực rất cô đơn, thật sự muốn có bạn bè, hắn ta cảm thấy Mễ Vi, thật sự rất hợp mắt hắn ta, nhưng họ thích chung một người, lại sao có thể làm bạn? Trong lòng hắn ta thật sự rất khó xử.

Dịch Duy trở về bên cạnh Cố Nhạc Sán ngồi xuống, nhân viên phục vụ bưng đến khăn nóng cho cậu lau tay, Dịch Duy lau xong tay, kéo tay áo Cố Nhạc Sán.

Cố Nhạc Sán xoay đầu nhìn Dịch Duy, Dịch Duy dùng ánh mắt tỏ ý bản thân cậu mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi.

Cố Nhạc Sán lập tức xoay đầu nói với Ngụy Nam Phong mấy câu, rồi đứng lên nói với người khác, lâm thời có việc rời đi trước, qua mấy ngày nữa anh làm chủ mời mọi người một bữa, rồi mang theo Dịch Duy rời đi.

Ngũ Thanh theo đến cửa nhìn hai người họ rời đi, thở dài, cũng quay về đi nghỉ ngơi.

Sau khi lên xe, Dịch Duy nói: "Em vốn còn lo lắng sẽ bị Ngũ Thanh nhìn ra, dù sao bản thân anh ta là lão đại giả nữ, nên đối với nam giả nữ, rất mẫn cảm mới đúng, không ngờ anh ta vậy mà không nhìn ra em là nam."

"Bởi vì em đẹp hơn cậu ta nhiều, cho nên cậu ta nhìn không ra em là nam." Cố Nhạc Sán ôm Dịch Duy vào trong lòng.

"Cảm ơn khen ngợi của Cố đổng." Dịch Duy cười cười, rồi nhìn anh nói: "Cố đổng, có cần suy xét chuyện nhà vàng giấu người đẹp không? Em muốn một ngôi nhà vàng."

"Không về Mễ gia?" Cố Nhạc Sán hỏi.

"Cũng không phải, chỉ là cảm thấy, nếu ngay cả Ngũ Thanh đều nhìn không ra em là nam, như vậy em thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí cũng là có thể. Đợi sắp đến thời gian dự sinh, lại đóng cửa không ra ngoài thì được rồi, dù sao mặc lên đồ nữ người khác cũng nhìn không thấy bụng em." Dịch Duy nói.

"Những cái này đều có thể nghe theo em." Cố Nhạc Sán nói: "Nhưng sau này, không cho phép lại giấu tôi lén lút chạy ra ngoài, muốn làm gì, nhất định phải trước nói cho tôi biết."

"Được." Dịch Duy lập tức đồng ý, rồi tựa đầu lên bả vai anh.

Dịch Duy chủ động yêu cầu được nhà vàng giấu người được, Cố Nhạc Sán cảm thấy ngôi nhà vàng có thể xứng được với Dịch Duy, khoảng cách lại gần chút, cũng chỉ có biệt thự Lâm Giang, biệt thự Lâm Giang tuy nói giá trị thấp hơn Hải Đường Uyển, nhưng lại so với Hải Đường Uyển càng lớn hơn cũng càng xa hoa hơn.

Dịch Duy quyết định ở chỗ này sống qua nghỉ đông, rồi lại trở về Mễ gia trốn đợi sinh, như thế trước thời gian gần dự sinh, Cố Nhạc Sán có thể mỗi ngày đều về với cậu.

Tôn Kỳ biết Dịch Duy phải sống ở biệt thự Lâm Giang, liền lén lút đến chỗ đó tìm cậu.

"Cậu thật sự tính sống ở chỗ này? Cậu không lo lắng, người khác cảm thấy Cố đổng là nhà vàng giấu người đẹp, là người rất hoa tâm?" Tôn Kỳ hỏi.

"Tùy họ nghĩ, tùy họ nói, căn bản cho dù bên ngoài có đủ loại lời đồn, tớ không để ý, Cố đổng cũng không để ý, như vậy thì được rồi." Dịch Duy cười nói: "Để ý suy nghĩ của mọi người, thì rất là mệt mỏi, người sống, chỉ cần để ý người cần phải để ý, và cách nghĩ của người sẽ tạo thành ảnh hưởng với mình, thì được rồi, những cách nghĩ của người không có quan hệ lại không tạo thành bất kì ảnh hưởng nào với mình, căn bản không cần để ý."

"Lời này nghe rất có đạo lý, nhưng chân chính có thể làm được, đoán chừng không có bao nhiêu người." Tôn Kỳ nói.

"Xác thực không có bao nhiêu người làm được, bằng không Tề Nhiên cũng sẽ không muốn thông qua cách nghĩ và chỉ trích của học sinh khác đến đối phó tớ, bởi vì anh ta không biết tớ căn bản không để ý cách nghĩ của người khác." Dịch Duy nghĩ, đời trước cậu chính là quá để ý cách nghĩ của người không đáng để ý, mới sẽ từng bước đi đến bước đường cùng.

"Cậu thoạt nhìn hình như rất vui?" Tôn Kỳ nhìn nụ cười trên mặt cậu nghi ngờ hỏi.

Dịch Duy cười nói: "Đợi sau khi đứa nhỏ sinh ra, tớ liền phải công khai cử hành hôn lễ với Cố đổng, đến lúc đó người trong nhà là tớ, người nuôi ở bên ngoài cũng là tớ, tớ hai đầu được cưng chiều, hai đầu được chỗ tốt, đợi tớ chơi chán rồi, lại cho người để lộ tin tức ra ngoài, để cho họ biết thực ra từ đầu đến cuối đều là một mình tớ. Đến lúc đó tớ không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng sự thật lại bày ở chỗ đó, cậu nói những người Cố gia kia sau khi biết, sẽ là cảm giác gì?"

"WOW~" Tôn Kỳ lập tức hiểu rõ.

Dịch Duy thầm nghĩ, đời này, vì để bảo vệ đứa nhỏ cậu cái gì đều có thể nhịn, nhưng ngoại trừ lúc này, lúc khác cậu chính là muốn vui thế nào thì vui như thế đó, cậu cũng không cần để ý tài sản không tài sản gì đó, nhưng chỉ cần có thể khiến cho những người nào đó không vui, cậu liền rất vui.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio