Đảo Hỏa Vân hay còn gọi là Long đảo . Theo như nhiều cát sĩ chỉ dẫn thì hòn đảo nằm ở phía nam của biển Bố Đà La, tiếp giáp với biển của Ba Vung đế quốc nên giống như là một xứ nhỏ láng giềng , thế nhưng cũng phải mất hơn bảy nghìn km lộ trình , đây là vùng đất dừng chân nghỉ tạm của Long Tộc trong Á đại lục,con người là một trong những thứ không được phép lên đảo,nhưng từ năm trăm năm trở lại đây, từ khi lão Long Vương thượng vị đến giờ, thì quan hệ đối ngoại cũng ngày càng được nâng cao,đương nhiên, những sinh vật đại tự cường này hoàn toàn không hoan nghênh người ngoài đến viếng thăm,đặc biệt là những người ngoài không mời mà đến.Nói cách khác đây là một hòn đảo biệt lập.
Nhưng mà, năm nay lão Long Vương lại làm cho cả hàng trăm con rồng ở đảo phải kinh ngạc về một chuyện, chính là mời một con người đến dự nghi thức tế lễ của hắn, có trời mới biết tại sao lần này lão như thế nào mà đột nhiên lại có hứng thú như vậy.
…
Trên bầu trời yên tĩnh cao xanh của biển Bố Đà La, một khí cầu chậm rãi hạ xuống, trôi nổi lơ lửng, nhưng lại hướng thẳng mục tiêu về vùng đất trước mặt.
-”A!” Diệp Tường đứng ở trên khí cầu duỗi lưng một cái, hiển nhiên là mới từ giấc ngủ leo ra, từ hoàng hôn ngày hôm qua xuất phát từ Ba Vung đế quốc,đã đi được một đêm, trước mắt hiện tại đang là lúc giữa trưa.
-”Nơi này chính là biển Bố Đà La?” Diệp Tường mặc nhiên nhìn xuống mặt biển rộng mênh mông đó lại nhớ tới biển ở Địa Cầu, tuy xanh giống nhau nhưng Diệp Tường cơ hồ lại cảm thấy có điều gì đó không giống.
-”Đúng vậy, lão bản!” Nạp Khắc lái khí cầu đã qua một đêm rồi,thân thể mệt mỏi, nói chuyện cũng có vẻ không có tinh thần lắm.
-”Di? Thư Nhĩ Đức bọn họ ?” Lại nhìn tứ phía xung quanh, không thấy tiểu đội Long Ưng kị sĩ cùng xuất phát đêm qua đâu.
“Bọn họ đã quay trở về, lão bản ngươi đã quên trong thiệp mời của Long Tộc chỉ mời có một mình ngươi thôi à ‘’ Nạp Khắc trở mình mắt trợn trắng, lão bản này trí nhớ thật sự tồi tệ quá.
“A, nguyên lai là đi trở về, ta còn tưởng rằng Thư Nhĩ Đức bọn họ khó có thể ra khỏi Đế Đô một lần, thừa dịp chúng ta không để ý chạy đi tìm các nàng tiểu thư rồi… ‘’ Diệp Tường dâm đãng sờ tay lên cằm ra vẻ điều ta nói chắc chắn là đúng rồi
“…”
Nói trở lại, Cự Long thực chất là một loại sinh vật vô cùng cao ngạo, mà hắn tự nhiên không có hộ vệ theo cùng lại không có người nào đến chào đón, ai có thể bảo đảm những con rồng kia không có gây hại gì ?
-”Có còn xa lắm không?” Diệp Tường trấn tĩnh lại đứng đắn hỏi một câu.
-”Chắc là không sai đâu! Xem, Hỏa Vân đảo kia thì phải !” Nạp Khắc có chút mừng rỡ chỉ tay về phía hòn đảo xa xa kêu lên.
Diệp Tường trông qua, cái hòn đảo này xác thực là vô cùng lớn, nhưng là đối mặt với bốn phía đều là biển nước, xác thực có chút cô đơn, bí hiểm, tĩnh lặng.
Đảo Hỏa Vân so với trong sự tưởng tượng của Diệp Tường thì đẹp hơn rất nhiều, một hòn đảo hình chữ S thật to và đảo nhỏ, bốn phía còn phân bố các hòn đảo nhỏ san sát cạnh nhau.
Trên đảo là thảm thực vật xanh tươi tốt mơn mởn làm cho Diệp Tường ở trên không nhìn thôi đã thấy rất thoải mái, ít nhất thì cũng không phải là một hòn đảo chỉ có toàn nham thạch đọc như trong tưởng tượng của Diệp Tường. Ngoài ra trên đảo nhỏ có ba ngọn núi đứng san sát cạnh nhau, có phần giống như hình chữ sơn, hơn nữa thật không ngờ một hòn đảo nhỏ mà lại có ngọn núi cao như vậy, mà ngọn núi tứ phía đều có tầng tầng lớp lớp mây bao phủ, làm cho Hỏa Vân đảo này càng tăng thêm phần thần bí.
Nghe nói những đại gia hỏa ở đây đều yêu mến cuộc sống trong động, mà hơn thế nữa trong những cái động đó lại có chất đống những đụn kim tệ,không biết đó có phải là sự thật không ? Vả lại Diệp Tường bắt đầu có chú ý tìm kiếm bóng dáng Cự Long.
Trong lúc hai người đang trầm mặc bay lại gần Hỏa Vân đảo , thì đột nhiên có một âm thanh như là tiếng sấm rền vang trong không trung truyền đến.
“Loa LOa! Phía trước là kẻ nào ? Ngươi đã bị rồng tam đầu Cự Long bao vây, hãy khai rõ danh tính ra, nếu không ta sẽ đem lũ người tùy tiện xông vào không phận của Long tộc đánh rơi xuống làm mồi cho cá. ‘’
Diệp Tường nghe xong lời này suýt nữa hôn mê, lời này giống như ở Địa Cầu máy bay bay vào không phận của nước khác một cách tùy tiện thì bị không quân ra cảnh cáo vậy tương tự như vậy sao ?
-”Ngươi chỉ có thời gian ba giây để trả lời! Nếu không chúng ta buộc phải chọn lựa bước tiếp theo là dùng hành động quân sự!” Đối phương lại rất nhanh lên tiếng lần nữa.
Diệp Tường cùng Nạp Khắc nghi hoặc tìm kiếm thứ gì đó, chính là không thể nhìn thấy được Cự Long trong truyền thuyết rốt cuộc ở chỗ nào.
-”Một!” Đối phương đã bắt đầu đếm, “Ba! Tất cả đơn vị chú ý tập trung vào mục tiêu!”
“…”
Diệp Tường đã bắt đầu hiểu kiến thức vô sỉ của rồng là như thế nào rồi ,ít nhất số học của bọn chúng thật tồi.
-”Chờ một chút!” Diệp Tường không nhanh không chậm kêu lên, hiển nhiên bộ dạng không có gì là gấp gáp cả, mà Nạp Khắc cũng bị dọa sắc mặt biến đổi nhanh chóng, đối phương có vẻ đã nhận được lời nói, hắn và lão đại của sẽ bị ném xuống cho cá ăn sao …? Hơn nữa, nghe nói trong nước có một bọn thủy quái vô cùng tàn nhẫn, tự nhiên hắn sợ hãi không thể ngồi yên được.
-”Được rồi, con người, ngươi có điều gì muốn nói thì hãy nói nhanh lên đi ! ‘’ Vừa mới dứt lời,tiếp theo một bóng đen bao trùm lên toàn bộ khí cầu,đôi mắt của Nạp Khắc trợn càng lớn, miệng càng kinh ngạc vô cùng nhìn Diệp Tường phía sau lưng mình.
Diệp Tường xoay người sang chỗ khác, tiếp theo hắn liền thấy được một đầu màu xanh biếc của Cự Long, một đôi vuốt cực đại màu xanh run rẩy chắc thịt, da thịt màu xanh ngọc bích, thoáng nhìn tựa như là đá hoa cương vô cùng cứng rắn. Khó trách tại sao nhiều á sĩ lại mua nhiều sống lân giáp của Cự Long với giá ngất trời như vậy để làm áo giáp. Chúng nó có thể thừa sức chống đỡ tính công kích mạnh hơn từ những sinh vật đại lục yếu ớt. Không ai có thể nghi ngờ chúng nó là thần của các chủng tộc, thật là hoàn mỹ.
Lúc này, hai con mắt lăn lốc lốc trên cái đầu của Cự Long đang tích cực dò xét thuyền khí cầu của con người này, Diệp Tường cũng đang thầm đánh giá hắn, hơn nữa bộ dạng lại vô cùng bình tĩnh, chẳng sợ hãi gì cả, làm cho Lục Long khá ngạc nhiên khi thấy khóe miệng Diệp Tường thậm chí còn đang nhếch lên tỏ vẻ bất cần đời.
-”Chúng ta là tới gặp Long Vương bệ hạ !” Diệp Tường bình tĩnh nói một câu, tiếp theo nhìn chằm chằm Cự Long.
Bích Lục Cự Long sau lưng có năm đầu rồng màu da không đồng nhất lao xuống,đôi cánh lớn của nó dài làm cho không khí xung quanh dao động mạnh mẽ, khí cầu có chút lung la lung lay.
-Ngươi chính là tử tước Declan kia ư ? ‘’ Con rồng này hóa ra cũng nói được, đương nhiên nó cũng hiểu được đối phương biết chính mình không có ý tùy tiện đụng tới hắn.
-‘’ Đại lục trước mắt không có ai lại muốn giả mạo làm ta đâu! ‘’ Diệp Tường mỉm cười đáp, vấn đề tự nhiên này thật ra lại đơn giản, ai muốn tìm cái chết, giả mạo hắn đến Hỏa Vân đảo? Không bị đám thằn lằn này đốt thành tro, rồi cốt vung vào nước mới là lạ.
-”Hừ! Con người các ngươi ai ai cũng quá giống nhau ! ‘’ Lục Long hiển nhiên kiêu ngạo đáp, tự mình khoe khoang Long tộc mới là hoàn mỹ nhất, không giống con người gầy yếu vô cùng.
-”Đi theo chúng ta đi!” Lục Long thông báo một tiếng, tiếp theo hắn mang theo tiểu đệ năm đầu bay phía trước khí cầu dẫn đường, hướng phía Hỏa Vân đảo chậm rãi hạ xuống.
Diệp Tường cũng để cho Nạp Khắc điều khiển khí cầu đi theo những con rồng kia, khí cầu bay lượn trên không trung, Diệp Tường đã nhìn rõ ràng địa hình của Hỏa Vân đảo, hiển nhiên là cây cối quá nhiều, không thích hợp để đáp xuống. Diệp Tường cũng chẳng khẩn trương muốn chơi nổi gì, những con rồng này tất nhiên sẽ tìm cho bọn hắn một nơi để đáp xuống, dù sao hắn cũng chẳng vội đi gặp lão già Long Vương gì gì đó, đấy không phải là vấn đề cấp thiết.
Tại một nơi cao cao trên đỉnh núi, từ chỗ nham thạch đột ngột hiện ra một khoảng trống, khí cầu của Diệp Tường bay thẳng đến chỗ đó. Mấy con Cự Long hiển nhiên đang đứng một bên chờ đợi.
Diệp Tường đi xuống khí cầu, hít một hơi thật sâu , ở trên cái Long đảo này,không khí làm cho lòng bàn chân cảm giác thật phong phú thoải mái, kì thực hắn đã thoải mái lên rất nhiều.
Mà trên không đảo có không ít những con Long Chính bay qua lượn lại lòng vòng,Diệp Tường mang theo Nạp Khắc đi theo Lục Long hướng tòa núi cao cao phía trên đi lên.
Mà ở trên mặt lưng chừng núi này lại hiện ra một tòa cung điện tráng lệ.