Giữa căn phòng xa hoa tráng lệ, một thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần bị trói cứng vào chiếc đèn treo cầu kì kiểu Phục Hưng, ánh sáng đốt nóng làn da trắng sứ của cậu, chảy qua từng kẽ tóc chiếu xuống sàn nhung. Bên dưới, những vị quan chức cao cấp của chính phủ cùng dùng tiệc đứng và rượu để giao tiếp với nhau. Rải rác đây đó là những mỹ thiếu niên khác bị cố định vào từng cái khung sắt uốn éo theo những hình dáng bẻ cong cơ thể đến cực độ, bàn tay bị quấn chặt vào một cây nến to, ánh nến làm sáng bừng căn phòng, nhưng tay của những thiếu niên đó luôn đau đớn bởi sáp chảy bỏng rát, đóng cứng quanh bàn tay.
Có thể nói, chốn này dùng cơ thể hoàn hảo của thiếu niên để tô điểm cho sự phồn hoa của mình, mảnh dẻ và thon gọn, không quá gầy và cũng không quá cơ bắp, cùng với làn da không tì vết, quả thật vật phẩm trang trí ở đây rất vừa mắt khách nhân.
Đó là lần đầu tiên Vương Thiệu bước vào bên trong Song An, y choáng ngợp nhìn những người có cùng thứ đam mê kì dị như mình lại được đối xử trọng vọng, những con người khác lại phục luỵ dưới chân. Y như đi từ chỗ u mê, gian nan bước mãi rồi cũng đến thiên đường, lần đầu tiên trong đời, Vương Thiệu cảm thấy y còn có cơ hội hạnh phúc.
Còn đang mê mẩn thì Cao Kiến Viên, lúc này vẫn tại chức ở trong công ty, có nhiệm vụ hướng dẫn người mới, chạy đến kéo tay Vương Thiệu lại ra mắt chủ nhân của thế giới này, Song Triều Ân, tổng tài Song An. Lão nói y là một thực tập sinh hiếm hoi được triệu tập đến đây sớm như thế này, lão khen ngợi khả năng nhận biết đồng loại của y. Đối với Song An, y tựa như một cái máy in tiền khi y tìm được những khách hàng có máu S tiềm ẩn và có điều kiện kinh tế hoàn hảo để sở hữu một “thú cưng” đúng chất của công ty. Sau hai ba câu khen ngợi, Song tổng lại thả cho Vương Thiệu đi thăm thú cùng vui chơi tự do ngay chỗ này, đó là lúc y gặp cậu ta.
Tựa như một con mèo ba tư lông xám với đôi mắt vàng huyền bí, cậu ta cùng một vài thiếu niên nữa bị cố định hai cổ tay lên vai, và cẳng chân trói dính vào bắp đùi, tất cả cùng phải bò một cách uyển chuyển và trần trụi trên nền thảm nhung của căn phòng. Trang sức ánh kim đính những viên pha lê đủ màu nho nhỏ lấp lánh điểm xuyết trên là da hoàn hảo của cậu ta.
Khi cậu ta bò đến chân Vương Thiệu, y đã gần như nín thở, chỉ lo lắng rằng cậu ta sẽ chán ngán mà bỏ đi khi còn chưa kịp thưởng thức cho đủ. Nhưng không như điều Vương Thiệu lo lắng, cậu ta chỉ đơn giản là cọ lưng vào chân y, rồi ngước nhìn y bằng đôi mắt phượng dài sắc sảo của mình. Y bèn khuỵu một chân, ngồi xuống bên cạnh cậu, rụt rè dùng tay gãi nhẹ tấm lưng cong của cậu ta, lúc đó y mới nhận ra cái đuôi lúc lắc ngay dưới hậu huyệt của cậu là một loại đồ chơi người lớn. Nó rung một cách mãnh liệt làm cho phần cuối xù lông ngọ nguậy như có sức sống riêng, từ chỗ dính với thân thể vẫn nhỏ giọt thứ chất lỏng có mùi như rượu nho.
Dù cho có bị bó buộc như vậy, nhưng cậu vẫn bình thản, làm cho y như bị hớp hồn, Vương Thiệu từ bản năng nhận ra đây là một S chuẩn, một S có thể khiến đối phương quỳ gối nịnh nọt bằng một ánh nhìn, như chính bản thân y bây giờ. Một S cao quý bị điều giáo để tuỳ y chơi đùa.
Ngay khi Vương Thiệu còn chăm chú đắm chìm trong cảm giác kinh ngạc đó, Cao Kiến Viên đã lại gần: “Vương tiên sinh, cậu khéo chọn đấy, “thú cưng” này là Kha Chí Vĩ, không ai trong công ty là không biết danh tiếng của cậu ta. Phải nhốt cậu ta trong phòng cách ly một tháng mới có thể khiến cậu ta quy phục. Trước đó chúng ta mất hẳn năm điều giáo chỉ vì họ cảm thấy bất lực trước cậu ta.”
Vương Thiệu nghe chữ được chữ mất, y vẫn đang dùng tay thưởng thức tạo vật quá đỗi xinh đẹp này, y còn đánh bạo nghĩ, nếu là y thì sao, y có thể điều giáo tiểu Vĩ này hay không? Kha Chí Vĩ cũng không thèm để lời của Cao Kiến Viên vào tai, cậu khẽ lật người lại nằm ngửa trước mặt Vương Thiệu, ngực mang khuyên lấp lánh ánh vàng, sưng tròn và hồng mọng ngon mắt vừa tay. Nhưng khi Vương Thiệu định đưa tay đến thưởng thức thì lại xém chút bị cậu cắn cho một cái.
Cao Kiến Viên vẫn hồn nhiên giới thiệu “Vương tiên sinh nếu thích có thể mang cậu ta ra bên góc kia chơi đùa. Nhưng cậu phải tiết chế, đây là sủng vật đã được đặt trước.”
Lúc này Vương Thiệu mới tỉnh người “Cám ơn Cao tiền bối.” Rồi với lấy sợi xích mảnh như chỉ bạc nãy giờ vẫn vắt vẻo trên vòng cổ là một chuỗi hạt trai tím kết nối như một chùm nho của cậu ta, đứng dậy dắt đi cẩn trọng.
Lúc này công nghệ hạn chế giọng chưa được phát minh, Kha Chí Vĩ là “thú cưng” đã được điều giáo hoàn toàn, tất nhiên là cậu cũng bị làm cho biến thành một kẻ câm. Nhưng như thế cũng không làm giảm bớt hứng thú của Vương Thiệu, y toàn tâm chơi đùa với cậu như đùa với một loài vật nuôi đắt đỏ. Hôn lên khuôn mặt trái xoan thanh thoát, gãi nhẹ những chỗ được cậu cho phép… sau đó, y còn đánh bạo hưởng thức mật ngọt từ đôi môi anh đào ửng mọng đó.
Trong lúc đó, quan khách phần lớn là những người đàn ông tuổi ngoài ngũ tuần, dưới tác động của rượu nho lâu năm cùng bóng dáng thiếu niên tuyệt sắc, đã thật sự bị kích tình, bắt đầu lao vào một cuộc yêu cuồng loạn nhất mà Vương Thiệu được thấy.
Những mỹ thiếu niên với phân thân bị bao bằng một khung vàng ép sát vào xương chậu khiến cho chúng chẳng thể cương được nữa, sau này cũng chỉ có thể tiểu ngồi, vẻ đẹp đi kèm với sự đau đớn đó là liều thuốc hoàn hảo cho những quý ông sinh lý yếu kém lúc xế chiều. Các cậu bị lật ngửa ra sàn, bị ép nâng mông lên chịu đựng từng cú thúc thô bạo, bị kéo cổ lên cao liếm láp thứ duy trì nòi giống nhơ nhuốc đó. Không thể van xin hay rên rỉ, các cậu chỉ còn biết giải toả bằng những tiếng thở nghẹn ngào đứt quãng. Ngay cả Song tổng cũng vào cuộc, lão ta cùng cái chai rượu ngoại cỡ cưỡng hiếp một thiếu niên tóc vàng theo cách thô lỗ nhất, dường như để bao che cho thứ lủng lẳng không còn sức sống trong quần lão.
Vương Thiệu vẫn ngồi trong góc phòng với mỹ thiếu niên đã hớp hồn y, chìm đắm trong niềm vui sướng không cần lần đầu tiên trong đời.
~~~
“Sau đó … Chủ nhân?” Lâm Tuyền khẽ cao giọng khi Vương Thiệu dừng lại khá lâu. Vương Thiệu cưng chiều nhìn cậu “Sau đó, vì tôi mà cậu ta chết. Rất thảm khốc. Tôi biết công ty cấm điều giáo viên có quan hệ với “thú cưng” vì sợ sự thiên vị trong quá trình điều giáo. Nhưng mà, một sinh vật hoàn hảo đến vậy, lại ra đi trong tình trạng thê thảm cùng cực.”
Từng câu chữ kết thúc của Vương Thiệu ứ đọng những đau đớn điên cuồng, tay y gồng chặt thành nắm đấm, cả người căng lên. Lâm Tuyền lại cố gắng vuốt ve y “Vậy em thì sao…”
“Em ư..” y hỏi sau một lúc cố gắng thả lỏng tâm trí, “em nghĩ mình là gì?”
Lâm Tuyền cảm thấy cậu có thể chắc chắn được một điểm này “Em là “thú cưng” của chủ nhân.”
Ánh mắt cậu kiên định nhìn thẳng vào Vương Thiệu, cậu bé trước mặt y không hề giống cậu bé ám ảnh tâm trí y, bình yên lúc này cũng không giống cảm giác rạo rực khi đó, Vương Thiệu biết như vậy. “Em tên gì?”
“Lâm Tuyền.”
“Vậy thì, Lâm Tuyền,” y mang chút ý cười trên môi “Tôi là Vương Thiệu, từ nay trở thành chủ nhân của em. Cùng với trách nhiệm hoàn chỉnh của chủ nhân là bảo đảm sức khoẻ, tính mạng và tinh thần cho em. Với điều kiện em phải tuyệt đối trung thành với tôi. Em đồng ý không?”
Đây là tất cả những gì cậu chờ, Lâm Tuyền không cần phí phạm thêm một phút giây nào, đã vội vã gật đầu ngay “Vâng.” Làm cho Vương Thiệu bật cười, ôm lấy cậu lăn ra giường, cảm nhận một chút gì đó trói buộc y nặng nề đã dần dần được gỡ bỏ.
Thật ra, chuyện sau đó y chưa kể xong, Kha Chí Vĩ chính là anh họ của Kha Bối, cậu ta chỉ thua y cùng Kha Bối vài tuổi. Nhà họ Kha vốn dĩ cũng thuộc giới thượng lưu, nhưng vì một bước thất bại trên thương trường khiến cho hậu bối như Kha Chí Vĩ và Kha Bối phải sa đà vào những chỗ nghiệt ngã thế này.
Lúc đó y chưa gặp Kha Bối, hẳn là lúc đó hắn vẫn đang ăn nằm với vài tài phiệt bất kể nam nữ già trẻ gì để vớt vát gia tộc của mình. Y cũng không có cơ hội hỏi Kha Chí Vĩ vì sao cậu lại bị bán đi như thế. Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, cái chết của Kha Chí Vĩ làm cho giấc mơ về một nơi mà người như y có thể tung hoành sụp đổ. Y uất hận, điên cuồng đến mức gần như muốn kéo tất cả xuống mồ chung với mình khi nghe ra nguyên do khiến cậu ta chết.
Sau đó y gặp Kha Bối, thời gian đầu y gần như không thể tìm được sự kết nối giữa hai người. Chỉ sau khi quen biết nhau được hai ba năm, y sơ hở để cho hắn ta thấy được một phần ý định, thì Kha Bối lại như bắt được vàng, rất hăm hở mà tuyên bố hắn và y cùng chiến tuyến.
Đến bây giờ, y mới tường tận ra rằng có lẽ lúc đầu Kha Bối tiếp cận y chắc cũng là vì để giết chết y mà thôi, hắn chắc có lẽ đã lên kế hoạch giết y chết một cách thê thảm nhất. Sau đó không biết cái gì đã níu chân hắn lại mà ý định đó bị trì hoãn cho đến khi hai người chung mục đích sống. Có điều, hắn không chịu tin rằng y cũng muốn gánh tất cả trách nhiệm như hắn từng có ý định bao che y.
Những điều này Lâm Tuyền không nên biết, nếu như cậu biết, có khi nào cậu ta sẽ nghĩ lại không? Lúc đó, Vương Thiệu y sẽ là người đáng thương biết chừng nào, y đã đơn độc quá lâu rồi.