Bởi vì Cao Ninh đến, Lục Hòa Ngọc cũng dứt khoát bỏ nguyên kế hoạch mang theo cô ấy ở thủ đô phố lớn ngõ nhỏ đều đi một lần.
Đầu tiên là sáng sớm bò dậy cùng cô ấy xem nghi thức kéo cờ, lại đi dạo phố đồ cổ, dùng lời nói của Cao Ninh chính là nói không chừng có thể nhặt của hời được cái bảo bối.
Hai người sau đó lại đi đến cửa hàng trang sức bên kia phố đồ cổ, ở bên kia sau khi mua không ít vật phẩm trang sức, thương lượng ngày hôm sau lại đi Phan Gia Viên nơi đó.
Lục Hòa Ngọc cũng tùy theo cô ấy, dù sao đi dạo mua mộ it vật phẩm trang sức cũng không đáng bao nhiêu, đến nhìn thấy đồ mình thích còn có thể cò kè mặc cả mua được.
Hai người tính toán từ đầu đường dạo đến cuối phố, nhưng thật ra không ngờ được sẽ ở chỗ này gặp được mấy người Đường Việt Ninh tựa hồ như đang đi làm cái giám định gì đó, Cao Ninh cũng quen biết Đường Việt Ninh, rốt cuộc trước kia lúc ở D thị, Đường Việt Ninh ở trong vòng chính là rất nổi danh.
"Hòa Ngọc, em như thế nào đen nhiều như vậy?" Đường Việt Ninh nhìn đến Lục Hòa Ngọc trước mắt đã đen đi nhiều, thật sự có chút không thể tin được hai mắt của mình.
Lục Hòa Ngọc:.
Làm ơn tiểu Thái Tử, có thể đừng đề cập tới việc cô đen đi hay không? Còn không phải chỉ là đen đi một chút sao.
"Gần đây ra cửa tương đối nhiều.
" Tuy rằng trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng Lục Hòa Ngọc cũng không như vậy tùy tiện cùng anh ta kéo gần quan hệ.
"Đợi lát nữa có thời gian sao? Chúng ta cùng đi ăn cơm?" Đương nhiên, Đường Việt Ninh ở chỗ này gặp được Lục Hòa Ngọc anh ta vẫn là thật cao hứng.
Trong khoảng thời gian này cũng không dám tìm Lục Hòa Ngọc, chủ yếu không biết cái nào lắm miệng ở trước mặt người nhà anh nhắc tới, anh đã bị gia gia giáo huấn một hồi, cho phép anh có thể kết bạn, nhưng tuyệt đối không cho phép có mặt khác ý tưởng.
Nguyên nhân chính là bởi vì biểu hiện của anh quá rõ ràng, gia gia nhìn ra tâm tư của anh, chính là anh có thể làm sao bây giờ?
Anh không dám lấy Lục Hòa Ngọc tiền đồ đi đánh cuộc, cũng chỉ có thể nghẹn khuất nhịn xuống, liền tin nhắn cũng không dám gửi, liền sợ mình nói với cô từng câu từng chữ đều sẽ đưa tới trên bàn gia gia, đến lúc đó thật đúng là làm hại cô, đời này anh ta đều sẽ sống trong hối hận.
"Không được, chúng em chỉ tùy tiện đi dạo, các anh hẳn là có việc cần làm, chúng ta liền không quấy rầy.
" Lục Hòa Ngọc liếc mắt một cái nhìn những người bên cạnh đó đang dựng lỗ tai lên nghe bát quái, cười nhạt mà cự tuyệt Đường Việt Ninh, lấy hiểu biết của cô đối vói Đường Việt Ninh, anh trong khoảng thời gian này phỏng chừng là đã bị người nhà cảnh cáo, nếu không lấy sức mạnh thích Trì Tiểu Vãn căn bản là không có khả năng không tìm mình, kể từ đó mình cũng nên càng thêm không thể cùng anh ta có nhiều tiếp xúc.
Cho dù Lục Hòa Ngọc là con ruột của Trì gia, cũng chưa chắc có thể được đến người nhà Đường gia thừa nhận, huống chi cô hiện giờ cô độc một mình.
"Vậy được rồi, ở chỗ này dạo nhất định phải chú ý an toàn, miễn cho bị người ăn vạ, biết không?" Đường Việt Ninh có chút thất vọng, nhưng biết cô còn muốn tiếp tục đi dạo, liền dặn dò cô một câu.
"Em sẽ, cảm ơn nhắc nhở.
" Lục Hòa Ngọc gật đầu, ở phố đồ cổ xác thật có không ít nhóm ăn vạ, ngày hôm qua các cô dạo rất vui sướng, Đường Việt Ninh không nói cô thật đúng là thiếu chút nữa quên mất.
Cao Ninh toàn bộ quá trình đều mang vẻ mặt mộng bức, vì cái gì Lục Hòa Ngọc cùng Đường Việt Ninh thân quen như vậy? Trước kia tuy ở D thị nhưng cũng không thấy hai người bọn họ thân thiết như vậy đi?
Cao Ninh nào biết, Đường Việt Ninh cùng Trì Tiểu Vãn tiếp xúc đều có người xóa dấu vết, chính người Trì gia cũng chưa chắc rõ ràng, ngay cả Lục Hòa Ngọc lúc trước thời điểm vừa mới tới đều quên mất Đường Việt Ninh người này tồn tại, huống chi là cô.
Lục Hòa Ngọc lôi kéo Cao Ninh có chút ngây người đi trước, biết cô ấy có chút phản ứng không kịp cũng không làm phiền cô ấy, chờ cô ấy tự mình chậm rãi nhận biết một chút tình huống.
"Cậu cùng Đường Việt Ninh quen biết sao?" Cao Ninh chậc một tiếng, cô cảm thấy mình đều thành đồ nhà quê.
"Nghĩ cái gì đâu, trước kia ở D thị tớ thuận tay giúp anh ấy một chuyện, cứ như vậy mà nhận thức.
" Lục Hòa Ngọc thở dài nói, Trì Tiểu Vãn cùng Đường Việt Ninh thời điểm quen biết thật đúng là một hồi ngoài ý muốn, trên thực tế khi Đường Việt Ninh ở D thị, trong bảo tiêu xuất hiện nội gián, anh ta thiếu chút nữa bị người bắt cóc, Trì Tiểu Vãn không biết từ đâu ra dũng khí, cư nhiên cướp dao của tên bắt cóc, đâm đối phương một nhát, bởi vậy cứu được Đường Việt Ninh.
Cũng là từ khi đó hai người nhận thức nhưng Đường Việt Ninh cảm tình đối với Trì Tiểu Vãn là chậm rãi tích lũy lên, chỉ tiếc Trì Tiểu Vãn cảm tình lại là có chút trì độn, chỉ đối xử với Đường Việt Ninh như tiểu ca ca.
"Không thể tưởng được anh ta cũng có lúc cần người khác hỗ trợ a.
" Cao Ninh cũng chỉ cảm khái như vậy một chút, giây tiếp theo lại bị những vật phẩm trang sức tại quán nhỏ hai bên đường cấp mê hoặc.
Lại muốn nói, vật phẩm trang sức này đó được làm thật đúng là rất đẹp, rốt cuộc những đồ vật cổ nguyên bản liền đã rất xinh đẹp, chính Lục Hòa Ngọc là người vốn không thích mua vật phẩm trang sức nhìn cũng phải tâm động.
"Cậu nói tớ mua màu trắng đẹp, vẫn là mua màu đỏ đẹp?" Cao Ninh cầm hai chiếc lắc tay quơ quơ để Lục Hòa Ngọc xem, cô cảm thấy hai cái này cái nào cũng đều rất đẹp.
"Cô gái nhỏ nếu thích thì hai đứa có thể cùng nhau mua, màu da trắng, đeo cái nào cũng đẹp.
" Chủ tiệm cười tủm tỉm mà nói.
"Vậy con mua hai cái, dì có thể ưu đãi một chút sao?" Cao Ninh chớp chớp mắt nhìn chủ tiệm nói.
"Hai đứa nếu cùng nhau mua thì sẽ được giảm hai mươi đồng.
" Chủ tiệm cười nói.
"Chậc, cái vòng này một trăm đồng một cái, mua hai cái mới được giảm hai mươi đồng, vẫn là quá đắt, nhiều nhất đồng tiền, con liền mua ba cái lắc tay, thuận tiện còn mua một ít đồ vật khác, dù sao cũng phải giảm thêm cho con một chút a.
" Cao Ninh đi theo cò kè mặc cả.
Chủ tiệm nghe được lời này nghẹn lại, cô gái này miệng lưỡi thật sắc bén nhưng bà hiển nhiên sẽ không đồng ý, này bớt cũng quá nhiều đi, Cao Ninh liền bắt đầu chọn vài thứ khác, sau đó bắt đầu công kích nói vài món trang sức thủ công của tiệm cũng rất đơn giản, dễ làm, thẳng đến khi chủ tiệm trên trán lấm tấm mồ hôi, do dự rốt cuộc có nên bán cho cô hay không.
"Nếu không chúng ta đi chỗ khác nhìn lại đi.
" Lục Hòa Ngọc thấy chủ tiệm đã do dự, lập tức kéo Cao Ninh nói.
"Này này, được được, cô bé này sao có thể nóng vội như vậy đâu, cứ chọn từ từ, nơi này của tôi muốn cái dạng nào cũng có, nhìn chất tóc hai đứa tốt như vậy, sao không mua một cây trâm cài? Con xem cái này có tua, đem tóc cuốn lại sau đó cắm xuống, nhất định sẽ rất đẹp.
" Chủ tiệm vừa thấy các cô phải đi, nhịn không được thở dài nhanh chóng thỏa hiệp, còn cầm lấy một chiếc châu hoa trâm bạc đưa đến trước mặt các cô nói.
Còn chưa kể thứ này thật sự rất đẹp, chính Lục Hòa Ngọc đều nhịn không được nhận lấy quan sát một phen, thủ công làm cũng không tồi, cùng Cao Ninh nhìn nhau, đều gật đầu mà tỏ vẻ mua mua mua.
.
Sự thật chứng minh, mặc cả thật đúng là phải có cao thủ ở đây, mấy ngày này Lục Hòa Ngọc nhưng đã được chứng đến Cao Ninh trả giá sắc bén, cô trả giá không được liền ở một bên làm thần trợ công, đảo thật đúng là tìm được chút lạc thú, đương nhiên cũng không phải tất cả tiểu thương đều nguyện ý bán cho các cô.
Bất quá, Lục Hòa Ngọc cùng Cao Ninh cũng không thật sự nhìn thấy cái gì đều mua, liền mỗi người mua hai chiếc trâm cài, còn mua một chiếc đưa cho Diệp Hàm, ba người ba loại nhan sắc, lắc tay cũng chọn ba chiếc, cũng là ba loại màu sắc khác nhau, các loại đồ vật khác các nàng cũng đều mua ba cái.
Vẫn luôn dạo đến giữa trưa, Lục Hòa Ngọc hai người mới từ phố đồ cổ đi ra, lại không muốn ăn cơm, liền chạy tới hàng thức ăn nhanh, không thể tưởng được ở nơi này còn có thể nhìn thấy Phù Đông Bình ba người, nghĩ lại cũng đúng, phố đồ cổ luôn luôn là nơi mọi người thích đi dạo, đều có thể gặp được Đường Việt Ninh, gặp được Diệp Toa Toa mấy người cũng không cảm thấy kỳ quái, còn nói không chừng người vừa đi ngang qua các cô là vị minh tinh hoặc danh nhân nào đó đâu.
Bất quá, cũng không biết là bọn họ khinh thường phản ứng với Lục Hòa Ngọc, vẫn là bởi vì mặt khác nguyên nhân, dù sao mọi người cũng ngồi cách xa nhau, tuy rằng Phù Đông Bình ngẫu nhiên có nhìn các cô bên này liếc mắt một cái, lại cùng Diệp Toa Toa cùng Khang Lệ Liên nói thầm vài câu, đảo cũng coi như là yên bình không có việc gì.
Lục Hòa Ngọc thần sắc tự nhiên cùng Cao Ninh vừa ăn vừa nói chuyện, hoàn toàn coi như không nhìn thấy bọn họ, Cao Ninh tự nhiên cũng không phát hiện ra cái gì khác thường, rốt cuộc nhà ăn nhiều người như vậy, cũng chỉ có người nào đó nhàm chán mới nhìn chằm chằm người khác đi?
Bất quá, Lục Hòa Ngọc cũng không biết bọn họ khi nào thì đi, cô cùng Cao Ninh hai người đi dạo một buổi sáng, lúc này ngồi xuống đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, chờ sau khi ăn xong đồ ăn liền hoàn toàn không muốn động, vẫn ngồi như vậy không muốn nhúc nhích.
"Cậu có thấy buồn ngủ không?" Cao Ninh ngáp một cái hỏi.
"Buồn ngủ a, chúng ta đi thôi, trở về ngủ trưa.
" Ngáp đúng là sẽ lây bệnh, nhìn Cao Ninh như vậy Lục Hòa Ngọc cũng nhịn không được ngáp một cái.
"Nhưng là không muốn động.
" Cao Ninh đem đồ vật đẩy sang một bên, lấy khăn giấy xoa xoa, hai tay chống cằm muốn híp mắt.
"Trở về để cậu ngủ đến buổi tối.
" Lục Hòa Ngọc xem bộ dáng lười biếng này của cô, cảm thấy người đẹp thật là làm cái biểu tình gì đều cảm thấy rất đẹp, rất đáng yêu!
Lúc này Cao Ninh mới lười nhác đứng lên lấy đồ vật tính toán cùng Lục Hòa Ngọc về nhà, kết quả di động của cô liền vang lên, vừa thấy là tiểu cữu gọi, tức khắc tinh thần tỉnh lại, vội vàng tiếp nhận được.
"Tiểu cữu? Dạ? Ồ, chúng con liền ở bên cạnh phố đồ cổ, chú đến đây đón sao? Dạ dạ, được rồi.
" Cao Ninh ngắt điện thoại, có chút ngây ngốc mà nhìn Lục Hòa Ngọc hỏi "Tiểu cữu nói qua tới đón chúng ta trở về sao?"
"Phốc, điện thoại không phải là cậu nhận sao?" Lục Hòa Ngọc xem bộ dáng ngây ngốc này của cô, nhịn không được vui vẻ, cũng không cảm thấy kỳ quái, đại khái là muốn đón Cao Ninh trở về nhà đi.
"Ai, mới ở có vài ngày liền phải đi trở về, thật đáng tiếc.
" Cao Ninh thở dài lại ngồi trở lại trên ghế.
"Không sao, chờ hôm nào cậu rảnh cũng còn có thể đến nhà tìm tớ, biết nơi tớ đang ở còn sợ tìm không ra người sao.
" Lục Hòa Ngọc diêu hạ đầu cười nói.
"Hy vọng em họ tớ không ở nhà, cậu là không biết nó nhưng rất nghịch ngợm, thật đúng là một lời khó nói hết.
" Cao Ninh vẻ mặt đau khổ, con trai của nhị cữu năm nay bảy tuổi, nhưng là đặc biệt bướng bỉnh, cô không thích trẻ con, đặc biệt là đứa trẻ nghịch ngợm.
"Thương mà không giúp gì được.
" Lục Hòa Ngọc nhịn cười mà nói, cô không có tiếp xúc qua với trẻ con, nhưng đối với đứa trẻ nghịch ngợm cô vẫn có chút ấn tượng.
Đó là ở kiếp trước, khi mới vừa tiến vào công ty đi làm, gặp được cấp trên mang theo một cậu bé đi vào công ty, chuyện này đảo cũng không có gì, vấn đề là cậu bé kia đặc nghịch ngợm, thích cái gì liền duỗi tay đụng một chú, sờ một chút, cuối cùng bởi vì nhìn thấy có người đem tài liệu hỏng để vào máy nghiền giấy, cậu bé nhìn tò mò liền chạy đến trên bàn cấp trên cầm hợp đồng ông chuẩn bị muốn kí tên xác nhận cầm đi hủy, nếu không phải tài liệu đã bảo tồn thiếu chút nữa liền mất một cái đơn hàng lớn.
Lúc sau, cấp trên tức giận đến mức đem con của ông ta túm chặt treo lên đánh, khóc đến mức tê tâm liệt phế, tuy rằng đối với cậu bé có chút trách cứ nhưng nghe đến tiếng khóc kia của nó liền cảm thấy có chút không đành lòng, sau đó cấp trên cũng không dám đem con của ông tới công ty lần nữa.
"Liền biết cậu sẽ nói những lời này.
" Cao Ninh ai oán mà nhìn cô, mình mỗi lần đều bị đứa em họ chọc muốn phát cuồng, rõ ràng mới là tiểu quỷ có bảy tuổi lại có nhiều ý tưởng linh tinh cổ quái như vậy.
"Yên tâm đi, nó không ngoan thì cũng phải trở về nhà nó đi.
" Lục Hòa Ngọc nhịn không được cười ra tiếng.
"Cậu nói đúng, tớ như thế nào không nghĩ tới đâu.
" Cao Ninh vừa nghe, tức khắc mặt mày hớn hở.
"Đi, chúng ta đi ra bên ngoài, bằng không tiểu cữu lại đây cũng tìm không ra người.
"
Lục Hòa Ngọc nhìn Cao Ninh hấp tấp, thở dài đi theo đằng sau cô đi ra ngoài, xe của Chung Cảnh Tri cũng vừa vặn đến.
Cũng không biết là bởi vì ngày đó đi dạo trường thành gặp ảo giác mà hiện tại Lục Hòa Ngọc có chút không dám cùng Chung Cảnh Tri nhìn thẳng vào mắt, liền sợ nhìn thấy điều gì đó khác lạ, kỳ thật cô về mặt cảm tình cũng không trì độn, ngược lại thực mẫn cảm, chỉ là cô theo bản năng mà cảm thấy có chút sợ hãi.
Rốt cuộc đang sợ hãi cái gì, Lục Hòa Ngọc chính mình cũng không rõ ràng lắm.
.