Chờ đến thời gian đi làm, người tới đi làm đều phát hiện bà chủ nhỏ thần long không thấy đầu đuôi của bọn họ xuất hiện, tất cả đều theo bản năng mà thu liễm một chút tùy tiện ngày thường vẫn làm.
Nhưng bọn họ lại đột nhiên cảm thấy hình như bà chủ nhỏ của bọn họ giống như cùng trước kia không quá giống nhau, trong lòng đều không khỏi toát ra một cái ý tưởng, đó chính là bà chủ nhỏ của bọn họ đây là đã đi chỉnh dung đi?
"Mọi người cũng đừng vui mừng quá sớm, tôi hy vọng nửa tháng kế tiếp này có thể nhìn đến phần mềm không có bất luận cái lỗ hổng gì, mọi người tuần trước giao cho tôi hình ảnh thiết kế official website của xí nghiệp vẫn chưa đủ tốt, quản lý đằng sau cũng không hoàn thiện, nếu cứ để như vậy cho khách hàng bên kia bắt đầu sử dụng, khách hàng đến lúc đó không chỉ có tổn thất lớn, ngay cả tính chuyên nghiệp của chúng ta cũng sẽ chịu nghi ngờ.
.
"
Lục Hòa Ngọc cũng không biết ý nghĩ của bọn họ, sau khi thấy bọn họ đều đã tới, liền giản lược mà mở một cái cuộc họp, kỳ thật hầu hết đều nói đến khi nào cho nghỉ đông, đến khi nào đi làm trở lại, bởi vì hiện tại cũng coi như là kết thúc cuối năm, công việc ở văn phòng cũng không nhiều, Lục Hòa Ngọc tính toán trước tiên cho họ nghỉ làm để bọn họ về nhà ăn tết.
Cũng coi như là đánh một cái đưa một viên đường, văn phòng làm việc nhân viên tuy thiếu, không khó quản lý nhưng cô không thể thường tới, không thể phòng ngừa rằng có chút người có lẽ sẽ có dị tâm, nếu nó xảy ra cô như thế nào cũng không phòng bị được.
Đến nỗi cuối cùng, cái người Ngô Cao Kiệt kia cô đã âm thầm quan sát qua, nhân phẩm là không gì để nói, chỉ là vì cái gì mà từ chức đâu, Lục Hòa Ngọc cuối cùng cũng không hỏi anh ta, vẫn là thanh toán tiền lương để anh ta rời đi, đến nỗi nhân viên thay thế bổ sung, cô cảm thấy vẫn là chờ đến sang năm lại tuyển đi, dù sao không vội.
Những ngày này, Lục Hòa Ngọc ăn uống nghỉ ngơi vẫn luôn ngốc tại phòng làm việc, cho đến khi những người khác đều tan tầm đem mô hình hoàn thành cho cô xét duyệt xác nhận, người phía dưới hoàn thành nhiệm vụ cũng không sai biệt lắm, rốt cuộc có một vài chỗ còn không tính hoàn thiện, cái trước cũng là do cô là người sửa chữa hoàn thiện cuối cùng.
Cô tổng không thể liền thật sự cái gì đều để lại cho nhân viên phía dưới làm, đến lúc đó nếu xảy ra vấn đề, cuối cùng hao tổn còn không phải là chủ của cái văn phòng là cô sao, phụ trách một chút luôn là không sai.
Chờ khi cô kiểm tra đối chiếu xong đều đã là giờ tối, thu thập mọi thứ tốt, khóa kỹ cửa chuẩn bị về nhà mới phát hiện bên ngoài cũng không biết khi nào tuyết đã rơi, bông tuyết bay xuống ở phần da lộ ra ngoài, Lục Hòa Ngọc không khỏi súc súc cổ, cô hôm nay buổi sáng ra ngoài nhưng không mang khăn quàng cổ, lại không có ô che, lúc này giống như không gọi được taxi.
Hai tay đưa tới bên miệng thổi một hơi, Lục Hòa Ngọc ngẫm lại cảm thấy vẫn là đi bộ trở về đi, dù sao văn phòng của cô cách tiểu khu cũng không tính xa, ngồi xe đại khái mất năm phút, đi đường cũng liền chỉ mười mấy hai mươi phút.
Bất quá không đợi cô đi vài bước, liền có một chiếc xe dừng đến bên cạnh cô, ấn một tiếng còi, cô nghiêng đầu vừa thấy là xe của Chung Cảnh Tri.
"Lên xe.
" Chung Cảnh Tri hạ cửa sổ ghế sau xuống nhìn cô nói.
Đứng giữa việc lựa chọn đi bộ trong tuyết hay là ngồi xe, Lục Hòa Ngọc quyết đoán lên xe, máy sưởi trên xe cực kỳ ấm làm Lục Hòa Ngọc thở dài một hơi, quả nhiên vẫn là không quá quen với thời tiết nơi này "Anh không phải là cố ý đợi tôi tan tầm đi?"
"Ừ, thấy em còn không có tan tầm liền tới đây.
" Chung Cảnh Tri duỗi tay đem hai tay lạnh băng của cô cầm ở trong tay nắn, nói "Như thế nào ra cửa cũng không biết mang bao tay? Liền khăn quàng cổ cũng không có.
"
"Buổi sáng tuy rằng có chút âm u, ai biết mãi cho đến chạng vạng tuyết rơi đâu.
" Lục Hòa Ngọc hơi dừng một chút, liền tùy ý anh xoa bóp tay mình, tay anh khô ráo mà ấm áp, cũng không lạnh băng như cô vậy.
"Phòng làm việc rất bận?" Chung Cảnh Tri lắc đầu cũng không lại nói cô nữa, cô là người phương nam thật sự thật không hiểu biết thời tiết phương bắc.
"Cũng còn tốt, chính là có một số việc yêu cầu xử lý một chút thôi.
" Lục Hòa Ngọc cười cười mà đáp, cũng không có nói thêm cái gì.
Chung Cảnh Tri biết văn phòng làm việc của cô có làm gì đó nhưng cũng không nhúng tay, đương nhiên, nếu cô tìm mình hợp tác, chính mình cũng sẽ suy nghĩ sản phẩm cô đưa ra có giá trị thương mại hay không, rốt cuộc trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, cũng không thể bởi vì thích cô liền mù quáng đi hỗ trợ.
Hai người nói còn chưa được vài câu cũng đã về đến nhà, Chung Cảnh Tri cũng không chờ Lục Hòa Ngọc cự tuyệt liền nói "Đi rửa mặt chải đầu trước đi, chờ tôi đem canh hâm nóng làm ấm người lại nghỉ ngơi, bằng không ngày mai sẽ bị cảm.
"
Lục Hòa Ngọc tỏ vẻ cô liền cơ hội cự tuyệt đều không có, sao người này càng ngày càng bá đạo, cố tình chuyện anh làm đều có chừng mực tuyệt không sẽ đụng tới đế hạn.
Vẫn luôn liên tục như thế đến khi cô cho nghỉ đông, Chung Cảnh Tri còn kiên trì mỗi ngày đều phải đi đón cô, vô luận cô khi nào tan tầm, hoặc là anh sẽ ở trong xe chờ, hoặc là cũng chỉ có A Lăng lại đây đón cô.
Nói thật, Lục Hòa Ngọc cảm thấy chút đường này cô đi bộ cũng có thể đi đến nhà, huống chi cô vẫn là người trưởng thành, căn bản không cần người tới đón đưa, nhưng Chung Cảnh Tri kiên trì, nói cái gì mà không cho cô một người đi về.
Chờ sau khi nghỉ, Lục Hòa Ngọc cũng không hề ra cửa, trốn ở trong nhà lập trình, lại thêm trường học cũng có một chút bài tập tác nghiệp, cô cố ý đi siêu thị mua không ít đồ ăn đủ để cô ăn đến tết.
Bất quá cô đúng là được nghỉ không sai nhưng Chung Cảnh Tri lại càng thêm bận rộn, rốt cuộc công ty lớn đến cuối năm, các loại tính toán, các loại hội báo cùng với còn phải tham gia họp công ty thường niên, vội đến thậm chí buổi tối đều không có trở về, từ khi dọn đến bên này ở, thời gian bọn họ gặp mặt kỳ thật cũng không tính nhiều.
Lục Hòa Ngọc trừ bỏ lập trình, đầu tư cổ phiếu, hoặc là chơi trò chơi, nếu không cùng Cố Vi ba người hoặc Cao Ninh, Diệp Hàm nói chuyện phiếm, trên cơ bản mỗi ngày ngoài nói chuyện phiếm ra thì đều là ăn.
Chung Cảnh Tri ở đêm họp thường niên đó uống quá nhiều, đến nỗi có say hay không Lục Hòa Ngọc không biết nhưng anh cứ một hai phải túm lấy Lục Hòa Ngọc, điều này làm cho Lục Hòa Ngọc nhớ tới lúc trước lần đầu tiên khi nhìn thấy Đường Việt Ninh, anh ta cũng uống say như vậy túm lấy mình, lúc ấy cô còn tặng cho anh ta một chân, hiện giờ muốn hay không cũng cho Chung Cảnh Tri một chân?
Ở thời điểm Lục Hòa Ngọc suy nghĩ muốn hay không cũng cho anh ta một chân, Chung Cảnh Tri lại đột nhiên đem cô một phen ôm vào trong ngực, cả người toàn mùi rượu đem cô huân đến muốn phun, Lục Hòa Ngọc tức khắc nổi giận, hung tợn mà nhéo cà vạt anh cảnh cáo nói "Buông tay, mặc kệ anh là say thật vẫn là giả say, bằng không chờ lúc nữa anh đừng hối hận!"
Cô thật sự không thích hương vị rượu, lại còn có hỗn tạp với vị thuốc lá, hai loại hương vị này trộn lẫn với nhau, cho dù anh ta là nam thần vẫn là nữ thần, Lục Hòa Ngọc đều sẽ không thích, thật sự là khứu giác của cô chịu không được, cô đối với người hút thuốc từ trước đến nay đều trốn rất xa, lúc trước tới gần anh nhưng thật ra không ngửi được mùi thuốc lá, cô đa nghĩ là anh không hút thuốc.
Nhưng là công ty họp thường niên, người nhiều như vậy, khẳng định là có hút thuốc và uống rượu, hơn nữa anh vẫn là ông chủ lớn, người mời thuốc lá và rượu khẳng định không ít, liền tính không hút thuốc lá trên người đều sẽ dính lên mùi của thuốc lá và rượu.
"A Hòa, hắc hắc.
.
"
Trộm giả vờ say Chung Cảnh Tri nghe được lời này thiếu chút nữa liền lộ ra ngoài, đối với Lục Hòa Ngọc ngây ngô cười một hồi, phảng phất như anh thật sự uống say.
Cũng may A Lăng thật đúng là sợ ông chủ bị Lục Hòa Ngọc đánh, nhanh chóng tiến lên đỡ, đối với Lục Hòa Ngọc mặt không đỏ, tim không nhảy nói dối "Thực xin lỗi, ông chủ rất ít khi uống say, hôm nay tâm tình không tốt lắm cho nên những người đó kính rượu ông chủ uống rất nhiều.
"
Lục Hòa Ngọc nhấp miệng, tức khắc đối với lời nói vừa nãy của mình sinh ra một chút cảm giác tội lỗi, nghĩ đến ngày thường anh chiếu cố mình, trong lòng thầm hận đời này thật đúng là nợ anh.
Chỉ phải đối với A Lăng nói "Tôi tới chiếu cố anh ấy, anh đi nấu canh giải rượu tới, bất quá, anh sẽ nấu đi?"
"Sẽ, sẽ, vậy ông chủ liền làm phiền cô chiếu cố một chút.
" A Lăng ám đạo, kỹ năng sinh hoạt anh ta cái nào cũng đều sẽ làm được, bằng không như thế nào làm được tùy thân bảo tiêu của ông chủ đâu.
Đương nhiên anh ta cảm thấy chính mình càng giống một trợ thủ sinh hoạt bên người, nhưng đối với việc này đánh chết anh ta cũng không thừa nhận.
Chờ sau khi A Lăng đi vào phòng bếp, Lục Hòa Ngọc có chút cố hết sức đỡ Chung Cảnh Tri đến trên giường, kết quả lại bị anh mang theo kéo ngã xuống, nằm ngửa ở trên giường, còn bị gắt gao ôm lấy eo cô.
Lục Hòa Ngọc lúc này còn có cái gì mà không rõ? Người này đang giả vờ say đâu, trong lòng tức giận nha, còn không có phát ra tới đã bị người hôn lên, một cổ nồng đậm mùi rượu tràn ngập mà đến.
Cô trong lòng tức khắc liền ngọa tào, chính mình đây là bị ăn đậu hũ, cũng không biết sức lực từ đâu ra, một phen đẩy Chung Cảnh Tri ra, lại xoay người ngồi vào trên người anh, tức muốn hộc máu mà duỗi tay hướng tới khuôn mặt tuấn tú của anh dùng sức véo, liền nói "Chung Cảnh Tri! Anh thật là giỏi lắm rồi, giả vờ say ăn đậu hũ! Lúc này đã tỉnh hay chưa?"
"A, đau đau đau.
.
" Chung Cảnh Tri khoa trương kêu lên đau đớn, trên mặt nơi nào còn có chút men say, không biết xấu hổ duỗi tay ôm lấy eo cô nói "Tôi chính là muốn mượn rượu thêm can đảm để âu yếm, lần sau sẽ không.
"
"Phi, còn muốn có lần sau?" Lục Hòa Ngọc quả thực muốn đánh anh một trận được chứ?
Thật là có cái ông chủ nào sẽ có cái cấp dưới như thế, A Lăng cũng bồi anh chơi chính mình đâu!
"Chết xa một chút, cả người toàn mùi thuốc lá và rượu ghê chết mất.
"
"Kỳ thật, tôi cũng muốn tránh xa một chút nhưng em ngồi ở trên người tôi, tôi như thế nào bỏ được buông ra.
" Chung Cảnh Tri mượn lực ngồi dậy, cánh tay vẫn như cũ ôm lấy cô không bỏ, thấu không biết xấu hổ tưởng ở má cô hôn một cái.
Lục Hòa Ngọc lại duỗi tay chặn, cười lạnh một tiếng nói "Buông tay, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
"
Chung Cảnh Tri ánh mắt ám ám, trong lòng thầm than tức, quá lý trí, quả nhiên cái gì đều không lừa được cô "Tôi đây lần sau muốn hôn em, em sẽ đáp ứng sao?"
"Anh cảm thấy đâu?" Lục Hòa Ngọc trợn trắng mắt, quyết định không đôi co với cái đồ thiểu năng trí tuệ này.
Sau khi anh buông tay cũng nhanh chóng rời đi ôm ấp của anh, rất là ghét bỏ nói "Thật là thối chết mất, nếu không có việc gì, tôi đây đi về trước.
"
Chung Cảnh Tri không kịp nói chuyện, trơ mắt mà nhìn cô đã mở cửa đi ra ngoài, được rồi, lúc này anh rốt cuộc phát hiện chính mình làm sai.
Lục Hòa Ngọc đây là thật sự tức giận! Anh cũng không khỏi hối hận, quyết định chờ ngày mai anh đến công ty đem cái người đưa ra ý tưởng kia báo cáo đi, viết ra tới đều là gạt người! Sớm biết liền không học tập, ghét bỏ!
Bất quá, lúc này phải cầu xin tha thứ mới là quan trọng nhất a!
Bên này A Lăng mới vừa bưng canh giải rượu từ phòng bếp ra tới, vừa vặn nhìn đến bóng dáng Lục Hòa Ngọc nổi giận đùng đùng mà rời đi, chỉ kịp duỗi cái tay, lại nhìn đến ông chủ từ trong phòng ra tới, một chút say đều không có liền nhận ra ông chủ giả vờ say bị phát hiện.
Chung Cảnh Tri vội vàng ở ngay khi Lục Hòa Ngọc đóng cửa đem chân một chắn, cửa đã chặn lại nhưng thật sự rất đau a, bất quá, vì cầu được tha thứ, khổ nhục kế cũng phải diễn.
"Thực xin lỗi, tôi sai rồi.
"
"Không, anh không sai, là vấn đề của tôi.
" Lục Hòa Ngọc lắc đầu, là nàng phản ứng quá lớn cũng quá lý trí, hoàn toàn không có cảm giác của những nữ sinh khác khi yêu đương, có lẽ cô có một chút tâm động, nhưng lý trí lại nhiều hơn cảm tính.
Ở ngay khi Chung Cảnh Tri hôn xuống dưới, cô không có ngượng ngùng, ngược lại rất bình tĩnh phân tích anh có phải say thật hay không, đương nhiên, cô cũng không có chán ghét anh hôn.
Chỉ là cô muốn suy nghĩ kỹ càng một chút, chính mình có phải hay không thật sự yêu thích anh.
"Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, có thể chứ?" Chung Cảnh Tri vừa thấy biểu tình của cô liền cảm thấy hỏng rồi, đêm nay nếu không nói chuyện đàng hoàng, anh thật sữ sẽ không có cơ hội, bởi vì cô quá lý trí.
.