Tô Tuyết Chí vừa dứt lời, Vương Đình Chi liền mở mắt ra.
Xem đi, ngay từ ban đầu anh ta kêu khó chịu đều là giả bộ cả.
Chẳng trách bệnh nói đến là đến nói không sao là không sao.
Anh ta đã không bị làm sao cả, cũng không phải thuốc của mình có vấn đề, Tô Tuyết Chí hoàn toàn yên tâm, trong lòng lại tức giận vì bị lường gạt.
– Vương Đình Chi rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh là đứa trẻ ba tuổi à, giả bệnh trêu chọc người ta vui lắm à?
Tô Tuyết Chí phẫn nộ chất vấn.
Vương Đình Chi không nói năng gì, ngồi dậy.
Tô Tuyết Chí bởi vì chuyện anh ta bị thương mà nảy sinh đồng cảm với anh ta, giờ tất cả đều không còn chút gì nữa.
Đây chính là ăn no rửng mỡ, trong đầu làm bằng bê tông mà.
Bắt gặp anh ta chẳng nói chẳng rằng, Tô Tuyết Chí cũng không muốn đôi co với anh ta nữa.
Cô đã lãng phí quá nhiều tời gian ở chỗ anh ta rồi.
Giọng cô chuyển sang lạnh nhạt.
– Tự anh xử lý đi.
Cô bỏ mặc anh ta định bỏ đi.
Vương Đình Chi lại đột ngột nhảy xuống giường, đuổi theo túm lấy cánh tay cô.
– Cậu tính về kinh sư à? Giờ cậu không thể đi được.
Tô Tuyết Chí dừng bước quay lại, nhìn tay anh ta đang nắm lấy cánh tay mình.
Vương Đình Chi buông tay ra.
– Cậu có đọc tin tức trên báo mấy hôm nay không? Có biết tình hình bên đó thế nào không?
Nhà họ Tào xảy ra vụ bê bối như thế, quá mức xôn xao, tình hình mấy ngày nay tại kinh sư Tô Tuyết Chí đương nhiên cũng biết chút ít.
Về mặt dư luận, giới bên ngoài dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích nhà họ Tào.
Về mặt đối ngoại, theo các tờ báo, nước bạn bắt đầu chia hóa.
Có nước vẫn ủng hộ Tổng thống, cũng có nước bắt đầu chuyển sang ủng hộ Vương Hiếu Khôn.
Mà về mặt quân đội, bầu không khí cũng bắt đầu căng thẳng.
Nghe nói thân tín của Tổng thống đều có đủ loại tuyên bố, thề chết cũng đi theo đến cùng.
– Tối hôm qua xảy ra chuyện lớn.
Vương Đình Chi đi đến trước bàn cầm tờ báo quay trở lại đưa cho cô.
Tô Tuyết Chí nhận lấy, thấy là tờ báo của buổi sáng hôm nay, trên đó đăng một tin tức mới nhất.
Đêm qua, Tư lệnh Bộ binh Bắc Kinh vừa bị cách chức đã rất bất mãn, được biết Tào Chiêu Lễ tụ tập bạn bè tại nhà riêng ở ngõ Bạch Dương, thế là tập hợp người xông vào Tào trạch.
Cục cảnh sát, Bộ tư lệnh cảnh giới Bắc Kinh khi nhận được tin tức đã huy động lực lượng, đôi bên hỗn chiến, Tào Chiêu Lễ nhân lúc hỗn loạn đã cưỡi ngựa bỏ chạy, trong lúc chạy thoát đã bị ngã ngựa, bị thương ở đầu.
Hiện tại đang hôn mê trong bệnh viện.
Vương Đình Chi giải thích:
– Lực lượng an ninh Bắc kinh có ba cơ quan gồm Cục cảnh sát, Bộ tư lệnh cảnh giới và bộ quốc phòng.
Hai lực lượng trước là cảnh sát an ninh, còn Bộ binh là quân đội, bình thường mỗi lực lượng đều có chức năng nhiệm vụ của mình, không can thiệp chuyện của nhau.
Nhưng người đứng đầu Bộ binh là người của Chương Ích Cửu, chuyện kia xảy ra, Tào Chiêu Lễ rút người, đổi thành thân tín của mình, những người kia bị miễn chức, cho nên mới dẫn đến vụ việc tối hôm qua.
– Hiện tại Bắc Kinh đang rất hỗn loạn, tối qua nửa đêm về sáng đã bị giới nghiêm nghiêm trọng, hôm nay vào ban ngày, ngay cả cổng thành vẫn đóng, cảnh sát bắt người khắp phố phường.
Cậu đừng có qua đó nữa.
Tô Tuyết Chí xem xong buông tờ báo xuống.
– Vì sao anh lại giả bệnh?
– Tôi…tôi chỉ đùa chút thôi…
Vương Đình Chi nhìn sắc mặt của cô, ấp a ấp úng đáp.
Bắt gặp chân mày cô chau lại thì vội đổi giọng:
– Tôi sai rồi.
Tôi xin lỗi.
Tôi chỉ muốn…Bác sĩ muốn tôi tiếp tục tĩnh dưỡng, con người tôi nằm mãi thấy chán.
Cậu cũng biết, đám bạn trước kia của tôi từ khi cha tôi về hưu thì lật mặt luôn, tránh tôi như tránh tà.
Tôi chỉ muốn cậu làm bạn với tôi…
Nói xong, anh ta đầy vẻ tội nghiệp nhìn cô.
Cô lặng thinh một lúc mới nói:
– Vương công tử, tâm tình của anh tôi hiểu, nhưng cách làm này của anh quá đáng quá rồi.
– Phải, phải, tôi sai rồi, tôi sẽ không thế nữa…
Vương Đình Chi rối rít xin lỗi.
Tô Tuyết Chí lắc đầu.
– Thôi bỏ đi, anh không làm sao là tốt rồi.
Cô nghĩ một chút,
– Tình hình Bắc Kinh đang căng thẳng, vậy thì tôi về nhà trước đây.
Vương Đình Chi không dám giữ cô lại, vội nói:
– Để tôi đưa cậu về.
– Không cần!
Tô Tuyết Chí mở cửa, Vương phu nhân chờ bên ngoài liền hỏi tình tình con trai.
– Tự bác gái đi hỏi anh ấy đi.
Cháu về trước ạ.
Vương phu nhân thấy con trai cũng đi ra ngoài, nom rất khỏe mạnh, cầm tay con trai:
– Đình Chi con không sao chứ? Con khỏe rồi à? Tóm lại con bị làm sao? Con đừng làm mẹ sợ.
Vương Đình Chi đáp qua loa cho có hai câu, đúng vào lúc này, một cô hầu chạy tới gọi Tô Tuyết Chí, nói có điện thoại tìm cô.
Tô Tuyết Chí đi nghe điện thoại.
Điện thoại là Đinh Xuân Sơn đánh tới, nói cho cô hay Hạ Hán Chử có việc gấp nên hôm nay đã đi Bắc Kinh rồi, bảo cô an tâm ở lại đây mấy ngày, khi ổn định rồi Đinh Xuân Sơn sẽ đưa cô đi.
– Sao cậu họ lại đi Bắc Kinh đột ngột thế ạ? Đã xảy ra chuyện gì?
Tô Tuyết Chí hỏi.
Đinh Xuân Sơn lắc đầu:
– Tôi cũng không rõ nữa, Tư lệnh Hạ không nói gì, chỉ bảo tôi gọi điện báo cho cậu biết ngài ấy không có chuyện gì lớn cả, nhưng Bắc Kinh mấy ngày nay đang rung chuyển, bảo cậu đừng qua đó vội.
Tô Tuyết Chí đáp đã biết, chậm rãi đặt điện thoại xuống, lúc đang thất thần, sau lưng bỗng có tiếng nói:
– Cậu đang lo lắng cho anh Tư à?
Tô Tuyết Chí quay đầu, thấy Vương Đình Chi đã theo tới từ lúc nào rồi, đứng ngay ở cửa, nhìn cô chăm chú.
Cô không có đáp lại, đi qua anh ta, đi ra ngoài.
– Nếu tôi đoán không sai thì Tổng thống hiện giờ đang bốn bề thọ địch, có lẽ sắp không chống đỡ nổi, muốn tìm anh Tư làm người trung gian, bàn điều kiện với cha tôi.
Cô quay lại.
– Cho nên, cậu cũng không phải lo gì đâu.
– Anh Tư không làm sao đâu.
Vương Đình Chi nhìn cô thong thả nói.
Hạ Hán Chử ngày hôm nay đến Bắc Kinh, bí mật đi vào Phủ tổng thống.
Anh đương nhiên quá quen thuộc với tòa nhà khí thế rộng rãi này.
Lần này, Tổng thống sẽ tiếp kiến anh ngay tại phòng làm việc chính.
Anh đi theo nhân viên hành chính, băng qua hành lang có cảnh vệ cầm súng đứng trang nghiêm hai bên, trong tiếng giày da đạp trên nền đất, đi tới trước cánh cửa khảm đồng cao lớn.
Nhân viên cầm lấy nắm cửa mạ vàng, chậm rãi đẩy mở cửa ra, lịch sự mời anh đi vào.
Hạ Hán Chử đi vào căn phòng rộng lớn khí phái này, trông thấy Tổng thống đứng bên cạnh chiếc ghế chỉ thuộc về mình, đưa lưng về phía cửa, hơi ngửa đầu lên, như đang tập trung nhìn gì đó.
Trên đỉnh đầu ông ta là một tấm biển hiệu, trên đó viết bốn chữ “Thiên hạ vi công”.
Ông ta chậm rãi quay người lại, tay vịn vào thành ghế ngồi xuống, chỉ vào một chiếc ghế đối diện với bàn làm việc.
Hạ Hán Chử ngả mũ, khom mình hành lễ sau đó đi lên ngồi xuống ghế, đặt mũ bên cạnh bàn, ngồi nghiêm chỉnh, đợi người đối diện nói chuyện.
Ánh mắt Tổng thống rơi vào gương mặt trầm tĩnh của anh, nhìn rất lâu, cuối cùng mở miệng:
– Yên Kiều, biết hôm nay tôi triệu gặp cậu là vì chuyện gì không?
Sắc mặt của ông ta tai tái, nói chuyện cũng không còn hùng hậu như trước.
– Tổng thống xin nói rõ.
– Cậu nói tôi biết, lúc vào thành, quang cảnh bên ngoài như thế nào?
Ông ta dừng một chút,
- …Đã mấy ngày tôi không ra ngoài rồi.
– Cửa thành đóng kín, phố xá tiêu điều, quân cảnh giới nghiêm, quân đội tuần tra liên tục.
– Nếu như tôi cùng Vương Hiếu Khôn có một cuộc chiến, cậu thấy ai sẽ thắng?
– Tổng thống muốn nghe tôi nói thật không?
– Nói đi.
– Dù là Tổng thống có thắng trên mặt quân sự, thì ngài cũng không thắng.
Thứ ngài có được vẫn là tiếng xấu còn lớn hơn.
Hơn nữa, thứ cho tôi nói thẳng, chiến thắng mà ngài nghĩ sẽ thắng, nhưng tôi thấy, khả năng này không lớn.
Tổng thống bật cười khan hai tiếng.
– Người bên cạnh tôi giờ có không ít hoặc là noi theo Chương Ích Cửu hoặc là quay sang ủng hộ Vương Hiếu Khôn, hoặc là không tỏ rõ thái độ, đứng trung lập để quan sát.
Còn có một số ít người, hiện tại đều có tâm tư riêng.
Ông ta như đang cười, nhưng sắc mặt thì đầy thất vọng.
– Cây đổ bầy khỉ tan, vốn là chuyện bình thường.
Tổng thống đứng lên, lòng bàn tay vuốt ve tay cầm của ghế, vòng qua lưng ghế, chậm rãi đi vài bước rồi dừng lại, hai tay nắm lấy thành ghế chống đỡ cơ thể, ánh mắt nhìn Hạ Hán Chử đối diện cũng đứng lên theo.
– Tôi có thể đi, tặng cái ghế này cho Vương Hiếu Khôn hoặc là người của ông ta.
Nhưng tôi có một điều kiện.
– Mời Tổng thống nói.
– Tôi có một danh sách.
Đối với những người trong danh sách đó, Vương Hiếu Khôn phải bảo đảm trong vòng hai năm không được giải trừ quân bị đối với họ, giữ mọi đãi ngộ đối với họ.
Ông ta dừng lại.
– Đó là những người đi theo tôi nhiều năm, hiện tại đều chủ trương đấu tranh đến cùng.
Đánh, đến lúc đó, dù không thắng, họ cũng có thể tận dụng sự hỗn loạn và sử dụng khả năng của mình để đục nước béo cò, vẫn không tính là không có gì cả.
Hiện tại nếu bởi vì quyết định của tôi mà khiến cho họ không có gì cả, họ sẽ không tha cho tôi.
Tôi dù muốn rút lui thì cũng không lui được.
Hạ Hán Chử gật đầu:
– Ngừng chiến là hơn.
Tôi sẽ chuyển lời thay ngài.
– Bên phía Vương Hiếu Khôn, tôi chỉ có một yêu cầu đó.
Ngoài ra, tôi cũng có một yêu cầu cá nhân ở chỗ cậu.
Hạ Hán Chử chờ đợi, thần sắc bình tĩnh.
Tổng thống nhắm mắt đứng một lát, từ từ mở mắt.
– Sự kiện phát sinh đêm qua chắc cậu cũng biết rồi.
Vụ án xưởng thuốc cần phải được chấm dứt hoàn toàn tại đây, từ nay về sau không được có bất kỳ biến số nào nữa.
Ông ta nhìn Hạ Hán Chử:
– Tôi chỉ có hai điều kiện này, chỉ cần thỏa mãn, bên chỗ tôi mọi thứ đều có thể đàm phán.
Hạ Hán Chử yên lặng một lát, nói:
– Tôi đã biết.
Tổng thống gật đầu, chậm rãi thở ra một hơi dài.
– Yên Kiều, cậu còn nhớ lần duyệt binh đó không, tôi nói với cậu tôi muốn về quê nhà làm ruộng, không ngờ một câu thành sấm.
Tôi cùng Vương Hiếu Khôn đấu nửa đời người, cuối cùng thua ở trong tay ông ta.
Ông ta cười tự giễu, xoay người, nhìn mấy chữ trên tấm biển trên cao kia.
– Khi còn trẻ, tôi bước chân vào con đường chính trị, cống hiến hết mình cho công việc, không dám nói là vì dân vì hòa bình lâu dài, nhưng khi đó tôi thật sự muốn làm nên sự nghiệp.
Về sau bước vào chính trị càng sâu, càng lâu, càng thấy thân bất do kỷ.
Mình không làm thì có người khác làm.
Mình không đi thì người khác sẽ bắt mình đi, mình không có cách nào dừng chân lại được, nếu không thì…
Tổng thống chợt dừng lại, nửa buổi mới nhấc cánh tay lên phủi phủi tay.
– Cậu đi đi.
Chỗ tôi không còn chuyện gì nữa.
Cuối cùng, ông ta lẩm bẩm.
Hạ Hán Chử cầm mũ trên bàn lên, đội trở lại, hơi khom người với bóng lưng quạnh quẽ sắp phải hạ màn này, sau đó quay người đi ra ngoài.
Tô Tuyết Chí trở lại chỗ ở, thu dọn đồ đạc.
Sẩm tối, cô làm bữa cơm tối đơn giản, chờ anh họ Diệp Hiền Tề lúc tối hẳn mới trở về.
Anh ta cầm mấy cuốn sách, vừa vào nhà đặt sách xuống, miệng kêu gào khát nước, tu nước ừng ực, nghe Tô Tuyết Chí gọi ăn cơm, hí ha hí hửng chạy tới.
Hai anh em cùng ăn cơm, Tô Tuyết Chí hỏi anh ta mấy ngày nay có nhận được thư trả lời của cậu không.
Cô đã tốt nghiệp, sẽ tiếp tục đặt sự nghiệp vào phòng thí nghiệm.
Diệp Hiền Tề thì có kế hoạch ra nước ngoài theo Hạ Lan Tuyết, dự tính đi du học một lần nữa, chẳng những đã đăng ký tham gia kỳ thi mùa thu năm nay do Bộ Giáo dục tổ chức, vài ngày trước còn gửi điện thông báo về nhà rồi.
– Hôm qua nhận được rồi.
– Thế cậu nói sao?
– Chỉ ba chữ, không cho tiền.
Tô Tuyết Chí dù tâm tình sa sút cũng phải phì cười.
– Cậu thất vọng với anh quá nhiều rồi cho nên mới trả lời như thế.
Cô trêu xong, bắt gặp vẻ xấu hổ của Diệp Hiền Tề thì lại an ủi anh ta:
– Chắc cậu sợ anh hứng lên nhất thời nên không tin tưởng anh.
Hai ngày này em rảnh, hay là em viết thư cho cậu giải thích cho anh…
Diệp Hiền Tề xua tay.
– Khỏi cần em ạ.
Bố anh không cho, anh cũng chả thèm tiền ông ấy.
Anh sẽ dựa vào bản thân, anh sẽ thi đỗ đi du học.
Ngày hôm nay anh vừa làm việc vừa ôn tập đấy.
Em cứ chờ xem đi.
Không phải anh bốc phét đâu, hồi trước bài vở anh cũng tốt lắm đấy, tại anh không thích học y thôi.
Anh ta đã có quyết tâm lớn như thế, Tô Tuyết Chí dĩ nhiên ủng hộ hết mình.
Buổi đêm, hai anh em ngồi dưới ánh đèn mỗi người làm việc riêng của mình.
Cứ thế qua ba ngày, Đinh Xuân Sơn tới.
Anh ta nói với Tô Tuyết Chí, giờ cô có thể trở về Bắc Kinh được rồi.
Tô Tuyết Chí có một cảm giác, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng đối với người bình thường như cô còn chưa biết mà thôi.
Nhưng mà đó không phải việc của cô, cô cũng không cần hỏi nhiều.
Sau mấy ngày chậm trễ thì cuối cùng cũng có thể trở lại làm việc tại phòng thí nghiệm, với cô mà nói thì đây là tin tức tốt nhất.
Cô đã sốt ruột lắm rồi.
Tô Tuyết Chí tạm biệt anh họ, hẹn rảnh sẽ gặp nhau sau, có việc thì cứ đến tìm mình, sau đó cầm theo hành lý trở về Bắc Kinh.
Đến nơi cô không vào thành mà đi thẳng đến địa điểm thí nghiệm nằm ở ngoại ô phía tây.
Phòng ở của cô đã được tiến sĩ Dư nhờ người ta dọn dẹp sạch sẽ, vừa đặt chân đến, cô ngay lập tức bắt tay vào làm việc cùng mọi người.
Do quy mô thí nghiệm mở rộng, khối lượng công việc gia tăng rất nhiều so với phòng thí nghiệm trong trường trước đây.
Dù là đã bổ sung thêm thành viên, nhưng mức độ bận rộn chỉ có hơn chứ không kém.
Tô Tuyết Chí vừa đến, cân nhắc đến sức khỏe của tiến sĩ Dư vốn không tốt, sợ anh ta làm quá sức không chống đỡ nổi, hai người trẻ tuổi Tiểu Hoàng cùng Tiểu Chu lại vừa mới bắt đầu tiếp xúc công việc này, chưa quen thuộc mấy, vì vậy chủ động ôm việc.
Vừa mới đến, trong tuần này cô hết sức bận rộn, gần như ngày nào cũng làm việc đến tận khuya muộn mới nghỉ ngơi.
Chạng vạng tối ngày hôm nay, kết thúc công việc ban ngày, cô cùng mấy người tiến sĩ Dư ăn cơm tại căn tin.
Cô, tiến Dư và cả lão Đoàn nữa ngồi cùng nhau, vừa ăn cơm vừa thảo luận về số liệu thí nghiệm đạt được trong ngày.
Tiểu Hoàng cùng Tiểu Chu rất quan tâm thời sự gần đây, cả hai chụm đầu vào nhau xem chung một tờ báo trong ngày được nhân viên bán hàng đi mua nguyên liệu hôm nay mang về.
Đang xem, Tiểu Hoàng kêu to:
– Ối mọi người xem này, có tin tức lớn.
Tổng thống mới sắp nhậm chức rồi!
Cách đây vài ngày, tại kinh sư đã xảy ra một sự kiện lớn.
Nguyên tổng thống Tào vì lý do sức khỏe đã thoái vị nhượng chức, mời Vương Hiếu Khôn đầu năm bị ép về hưu quay trở lại, hi vọng ông ấy có thể tiếp nhận vị trí của mình đảm nhiệm chức Tổng thống.
Nhưng Vương Hiếu Khôn lấy lý do năng lực phẩm chất không đủ, kiên quyết chối từ, đồng thời tiến cử nguyên phó tổng thống Phương Sùng Ân lên vị trí đó, cho đó là người chọn lựa thích hợp nhất.
Quốc hội thuận lợi thông qua.
Bởi thế, Phương Sùng Ân tiếp nhận chức vị Tổng thống từ họ Tào, Vương Hiếu Khôn thì phục lại chức vị cũ, đảm nhiệm chức vụ Tổng trưởng Lục quân trước đây từng làm.
Lão Đoàn cũng hứng thú nhận lấy tờ báo cùng tiến sĩ Dư xem tin tức.
Tiểu Chu nói:
– Tổng trưởng Vương quá đức độ đi.
Tôi từng thấy báo chí nói ông ta với Tổng thống Phương có hiềm khích mà nhỉ? Hiện tại lại chủ động nhường người ta.
Tiểu Hoàng cũng gật đầu tán thành:
– Đúng thế.
Nếu như người nào ở vị trí cao cũng vô tư rộng lượng như Tổng trưởng Vương, đất nước chúng ta có hy vọng phát triển rồi.
Tô Tuyết Chí không nói gì, vừa ăn cơm vừa xem số liệu thí nghiệm trên bàn.
Đúng lúc này, bên ngoài có một công nhân được thuê để làm những công việc thô sơ vội vã đến, gọi to:
– Tô tiên sinh! Tô tiên sinh! Bên ngoài có người tới tìm anh.
Tô Tuyết Chí hỏi là ai, công nhân lắc đầu nói không biết, chỉ hoa tay múa chân miêu tả:
– Ăn mặc rất phong độ, nói là người của Phủ tổng thống.
Tất cả mọi người trong nhà ăn đều đồng loạt nhìn Tô Tuyết Chí.
Tô Tuyết Chí buông đũa xuống đi ra ngoài, nhìn thấy một người mặc lễ phục cùng cả một đội vệ binh đang chờ bên ngoài cổng chính, thấy cô đi ra thì nở nụ cười, cung kính nói:
– Xin hỏi, cậu là Tô tiên sinh Tô Tuyết Chí?
Tô Tuyết Chí đề phòng đánh giá đối phương gật đầu.
– Tôi họ Hồ, là thư ký thứ nhất của Văn phòng Thư ký Tổng thống, hôm nay được chỉ thị đến đây để đưa thiếp mời cho Tô tiên sinh.
Mời Tô tiên sinh lấy thân phận khách quý ngày mai có mặt tại lễ nhậm chức của Tổng thống.
Địa điểm ngay tại Phủ Tổng thống.
Thư ký Hồ nói xong, hai tay trình lên thiếp mời sơn son thiếp vàng.
Tô Tuyết Chí kinh ngạc.
Mặc dù cô từng có chút danh tiếng tại Hội nghị y học trước đó, nhưng dẫu sao vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi.
Dựa vào đâu mà vị Tổng thống sắp nhậm chức này lại dành lễ ngộ này cho mình?
Phản ứng đầu tiên của cô là có liên quan đến Hạ Hán Chử.
Nhưng ngay sau đó cô phủ nhận luôn.
Những trường hợp như này, anh luôn biết cô không có hứng thú.
Còn nữa, dù là anh muốn cô có mặt vào buổi lễ này, anh cũng sẽ không quanh co lòng vòng thông qua tổng thống mà gửi thiếp mời.
Đây không phải phong cách làm việc của anh.
Thư ký Hồ dường như nhận ra được vẻ do dự của cô, cười giải thích:
– Không biết Tô tiên sinh có nhớ lễ duyệt binh năm ngoái, cô đã cứu một vị doanh trưởng không.
Đó chính là cháu của Tổng thống đó.
Nhà họ đến giờ vẫn luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của cậu, cho nên hôm nay Tổng thống chỉ thị tôi đến đưa thiếp mời, mời Tô tiên sinh ngày mai đến dự buổi lễ.
Tô Tuyết Chí cuối cùng đã nhớ rồi.
Trong lòng cô vẫn thấy rất lạ.
Tổng thống mới nhậm chức một ngày trăm công ngàn việc, lại đi nhớ một sự việc cỏn con chẳng đáng kể, còn đặc biệt phái thư ký của mình đi đưa thiếp mời.
Cô nhận lấy nói cảm ơn.
Thư ký Hồ chỉ nói đó là chức trách, sau đó rời đi..