Cô đã biết Kimura muốn anh điều tra công việc của cô, bây giờ cô lại còn chủ động hẹn gặp mặt anh.
Trực giác của Phó Minh Thành nói cho anh biết sự việc sẽ không đơn giản như thế.
Người Nhật Bản chỗ nào cũng nhúng tay vào, có lẽ đường dây điện thoại anh đang nói chuyện không an toàn.
Chắc cô cũng biết điểm này cho nên trong điện thoại, giọng điệu rất bình thường.
Phó Minh Thành cơ hồ không hề nghĩ ngợi, đồng ý ngay lập tức.
– Để tôi đến chỗ em đi.
Buổi tối gặp.
Khoảng cách giữa hai thành phố là bốn hoặc năm tiếng, chạng vạng tối anh liền xuất phát, đến khuya muộn thì lái xe đến nơi.
Anh dừng xe ở ven đường, xuống xe đi bộ dọc theo con đường nhỏ phía trước chân núi đến cổng chính của khu thí nghiệm.
Cô cũng đang chờ anh, đích thân ra ngoài đón anh.
– Phía sau có đuôi theo.
Anh trầm thấp nói một câu.
Tô Tuyết Chí đưa mắt nhìn con đường nhỏ tối đen như mực, mỉm cười, cũng thấp giọng nói:
– Em đang gặp khó khăn về kinh phí của dự án nghiên cứu, rất cần sự tài trợ của vị thần tài là thầy ạ.
Phó Minh Thành đương nhiên hiểu đây là lý do gặp mặt mà cô chuẩn bị cho anh có lẽ là dùng ứng phó với Kimura.
Điều này càng chứng minh cảm giác lúc mà anh nhận được điện thoại của cô.
Anh cũng lờ mờ phỏng đoán ra được mục đích cô muốn gặp anh có lẽ là giống như cuộc nói chuyện giữa anh và Hạ Hán Chử hôm họ ở trên thuyền.
Cô hi vọng, hoặc là nói, dùng một phương thức khéo léo hơn để nhắc nhở anh mà không phải dùng cách nói cảnh cáo trần trụi giống như Hạ Hán Chử, chính là muốn anh đừng đứng sai vị trí.
Tâm trạng của anh bất giác sa sút không kiểm soát được.
Hơn nữa, mang theo mấy phần không đúng lúc, lúc cô nói lời này lại khiến cho Phó Minh Thành bỗng nhiên nhớ đến một số việc trong khoảng thời gian cô vừa mới đến Thiên Thành.
Lúc đó trong mắt anh, cô như vừa thoát khỏi kén, tỏa ánh hào quang rực rỡ.
Mà quan hệ giữa cô và Hạ Hán Chử cũng còn xa mới phát triển đến một trình độ mà anh không thể tưởng tượng được đến như bây giờ…
Cảm xúc chua xót cứ thế tuôn trào ra trong lòng anh.
Mang theo chút hốt hoảng, anh đi theo cô đi qua khoảng đất trống mờ tối và yên tĩnh, đi đến một dãy nhà gỗ giống như phòng thí nghiệm.
Cuối cùng đi vào một cánh cửa bên trong cùng, trong đó có ánh đèn, không có những người khác.
Cô mời anh ngồi.
– Mấy ngày trước thầy có hẹn gặp Hạ Hán Chử, cậu họ đã nói cho em biết rồi.
Em cảm ơn thầy nhiều ạ.
– Dưới ánh đèn, cô nhìn anh nói.
Ánh đèn sáng sủa khiến người ta không có chỗ che thân.
Phó Minh Thành nhanh chóng xua đi tâm sự trong lòng đi, đánh lên tinh thần, đón lấy ánh mắt của cô.
– Thực ra không cần lời nhắc nhở của tôi, tôi nghĩ tự em cũng đã có đề phòng cẩn thận rồi.
Em đừng khách sáo gì cả.
– Bây giờ những việc liên quan tới em, thầy có thể ứng phó được.
Nhưng nếu về sau Kimura cứ ép sát không buông, thầy có ứng phó được nữa không? – Cô nhìn anh, ánh mắt đầy lo lắng.
Vấn đề này giống như lúc trước khi ở trên thuyền Hạ Hán Chử cũng đã hỏi.
Nhưng Phó Minh Thành lại có một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Ngày đó anh không muốn nhiều lời, nửa chữ anh cũng không muốn nói.
Nếu như anh không xem xét mọi thứ khác mà chỉ quan tâm đến cảm giác cá nhân thì anh không có chút thiện cảm nào với đối phương cả.
Anh biết, đối phương đối với mình cũng giống vậy.
Nhưng cô thì lại khác.
Lời nói giống nhau nhưng từ miệng cô thốt ra lại làm cho anh cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đây là khoảnh khắc duy nhất trong những ngày này làm cho anh cảm thấy bớt u ám hơn.
– Đừng lo cho tôi.
– Anh giải thích, – Thực ra thì dù hiện tại tôi nói thẳng cho Kimura là tôi sẽ không làm việc cho ông ta, ông ta cũng không dám làm gì tôi đâu.
Ông ta trăm phương ngàn kế kết giao với tôi nhiều năm như thế rõ ràng là có mưu đồ khác.
Phòng thí nghiệm của em đối với ông ta mà nói chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Cái gì nhẹ cái gì nặng, ông ta rất rõ ràng.
Tôi cứ kéo dài trước, để tránh ông ta đi đối phó em đã, còn lại những chuyện khác gác lại sau…
Anh không muốn bàn đến chủ đề này nữa, chủ động hỏi:
– Em tìm tôi là có chuyện gì?
Tô Tuyết Chí lấy một lọ thuốc trong ngăn kéo ra, đưa cho anh xem.
Là aspirin.
Phó Minh Thành chuyển ánh mắt rời khỏi bình thuốc, nhìn sang cô:
– Thuốc này là sao?
– Aspirin giảm đau hạ sốt.
Nhưng loại thuốc này ngoại trừ công hiệu này, thầy còn biết nó có đặc tính gì khác nữa không ạ?
Cô hỏi anh.
Phó Minh Thành ngây người.
Đây là một loại thuốc tân dược chính thức ra mắt thị trường trong một thời gian dài.
Vì tác dụng hạ sốt, giảm đau tuyệt vời nên ngay sau khi ra mắt, nó đã được công nhận rộng rãi, truyền khắp thế giới, năm gần đây cũng tiến vào Trung Quốc.
Tuy nhiên, do có những hạn chế về bảo hộ bằng sáng chế ở nước ngoài, sản lượng cung không đủ cầu, trong nước nguồn cung cấp có hạn, có thời điểm giá đã tăng rất cao.
Các phòng khám nhỏ lẻ thông thường, các tiệm thuốc tây bên ngoài thậm chí còn gặp phải tình trạng không có chỗ mua hàng.
– Vấn đề này tôi không có nghiên cứu nên không thể trả lời được.
Phó Minh Thành nói thật.
Anh không biết là điều rất bình thường.
Trên thực tế, theo Tô Tuyết Chí biết, loại thuốc này có một công hiệu khác, phải nhiều năm sau, khi mọi người tiếp tục nghiên cứu sâu hơn về thuốc, điều này mới dần được biết đến.
Hiện tại người ta công nhận nó chỉ có một tác dụng, đó là hạ sốt và giảm đau.
– Em xin nói cho thầy biết, loại thuốc này ngoài giảm đau hạ sốt thì nó còn có một đặc tính khác, chính là có tác dụng kháng kết tập tiểu cầu.
Như thầy đã biết, miệng vết thương của chúng ta sở dĩ có thể cầm máu, đó là mạch máu co vào, tạo huyết khối tiểu cầu và cuối cùng là quá trình đông máu.
Ở trong quá trình này, nếu như chức năng tiểu cầu thiếu sót, máu khó mà cầm được.
– Liên quan tới aspirin cùng hiện tượng chảy máu, em có chuẩn bị một thí nghiệm đơn giản mà trực quan, thầy có thể quan sát ạ.
Tô Tuyết Chí dẫn Phó Minh Thành đi vào gian phòng bên trong.
Đây là một phòng thí nghiệm tạm thời, có một lồng chuột thí nghiệm.
Cô mặc áo choàng trắng vào, đeo găng tay, lấy ra một con chuột mang số hiệu đang thoi thóp thở, sau gây tê giải phẫu, ghi chép biểu hiện là có hiện tượng chảy máu bất thường ở thành ống tiêu hóa và các cơ quan nội tạng của chuột.
Cô lại lấy ra một con chuột có số hiệu khác nữa ra.
Kết quả tương tự nhau.
Tô Tuyết Chí cởi găng tay và áo khoác ra, rửa tay xong dẫn Phó Minh Thành ra ngoài, giải thích:
– Những con chuột thí nghiệm được dán số hiệu này đã được cho dùng một liều lượng lớn aspirin so với trọng lượng cơ thể của chúng, cho nên đều không ngoại lệ đã xuất hiện hiện tượng chảy máu dạng này.
Phó Minh Thành nhìn cô, chăm chú nghiêm túc nghe cô nói, mắt không hề chớp lấy một cái.
– Hiện nghiên cứu của bọn em về các bệnh tim mạch và mạch máu não mới ở bước đầu, nhưng mà chắc chắn thầy cũng biết, đột quỵ chia làm hai loại, một loại là nhồi máu não do thiếu máu cục bộ, một loại khác là xuất huyết não …
Khi cô nói đến đây, trên mặt anh bỗng hiện lên một tia buồn bã.
Tô Tuyết Chí dừng lại.
– Em xin lỗi, em biết em nhắc đến vấn đề này sẽ làm cho thầy không vui…
– Không không, không sao đâu.
Em nói điều này nhất định là có lý do của em.
Em tiếp tục đi.
Anh mau chóng bình ổn lại cảm xúc.
Tô Tuyết Chí gật đầu.
– Đối với bệnh nhân thiếu máu cục bộ tim mạch và các bệnh mạch máu não, sử dụng loại thuốc này, thông qua chống lại sự kết tập tiểu cầu và cải thiện lưu thông máu, nó có thể đóng một vai trò phòng ngừa và điều trị nhất định.
Nhưng mà, giống như một thanh kiếm, nó còn có mặt khác nữa.
– Thầy còn nhớ năm ngoái chúng ta từng cùng nhau nghiên cứu thảo luận liên quan tới ca bệnh của Chu Tiểu Ngọc không? Những người bị bệnh máu khó đông như cô bé đều không thể sử dụng aspirin.
Aspirin sẽ làm vết thương chảy máu nhiều hơn, thậm chí dẫn đến xuất huyết nhiều trong cơ thể, nguy hiểm đến tính mạng.
Khi Phó Minh Thành nghe đến đó, anh nhìn Tô Tuyết Chí, chần chừ một lúc, dường như muốn nói gì đó nhưng lại nhịn được.
– Em biết thầy đang nghĩ gì.
Sở dĩ em hiểu rõ điểm này, cũng là bởi vì trùng hợp trước đó em từng nghiên cứu về phương diện này.
– Tô Tuyết Chí giải thích một câu, nói tiếp, – Cái này cũng không quan trọng.
Em mời thầy đến, vừa rồi nói như vậy nhiều nhưng thật ra là muốn nói với thầy một sự kiện, liên quan đến Kimura và aspirin.
Em có thể khẳng định, Kimura cũng biết một loại công hiệu khác của aspirin.
Trước khi thầy biết, và hầu hết các bác sĩ và dược sĩ trên thế giới không biết, thì ông ta đã biết rồi.
Trước kia thầy từng nói với em, Kimura là chuyên gia về phương diện huyết học mà.
Em đoán, có lẽ trong quá trình thí nghiệm ông ta đã vô tình phát hiện ra loại công hiệu này của aspirin.
– Vì sao em khẳng định ông ta cũng loại công hiệu này của aspirin.
Anh hỏi chen vào một câu.
– Sở dĩ em khẳng định như vậy là vì một chuyện.
Cô kể lại chuyện năm ngoái sau khi Chu Tiểu Ngọc xuất viện, cô lo lắng có chuyện ngoài ý muốn nên đã gọi điện đến bệnh viện nhắc nhở không thể cho Chu Tiểu Ngọc dùng aspirin, y tá lại cho cô biết viện trưởng Kimura đã dặn dò việc này rồi.
– Lúc đó em không nghĩ gì khác, chỉ kính nể Kimura có sự hiểu biết về thuốc hơn người khác.
Nhưng hiện tại, em lại vì vậy mà nghĩ đến một chuyện khác…
Cô nhìn Phó Minh Thành, nhấn mạnh.
– Kimura đã biết Chu Tiểu Ngọc không thể sử dụng aspirin, cùng lý do đó, ông ta tất nhiên cũng biết rõ, bệnh nhân bị xuất huyết não trong quá trình hồi phục tuyệt đối không thể sử dụng aspirin.
Bằng không, thuốc hay chữa bệnh sẽ biến thành độc dược mưu sát!
Sắc mặt Phó Minh Thành tái mét, đứng bật dậy.
– Ý em là, sau khi cha tôi bị xuất huyết não, Kimura còn cho ông ấy dùng aspirin?
Tô Tuyết Chí gật đầu: – Phải ạ.
Cô lại nói chuyện mấy ngày trước cô đi tìm Phó phu nhân, từ chỗ bà ta mà biết được chuyện khác thường của Giang tiểu thư.
– Không chỉ như vậy.
Em cũng điều tra được chứng cứ, có thể chứng minh được suy đoán này của em.
– Chứng cứ gì?
Phó Minh Thành cắn chặt răng, một tay bắt lấy góc bàn, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ.
– Sự việc xảy ra tối qua tại bệnh viện Thanh Hòa chắc thầy cũng nghe đến rồi.
Là em nhờ Hạ Hán Chử giúp một tay.
Thời điểm cảnh sát phong tỏa các cửa trước cửa sau của bệnh viện, một số chuyên gia thành thạo về thống kê cũng tiến vào, tìm được hồ sơ sử dụng aspirin xuất và nhập của bệnh viện trong hai tháng sau khi cha thầy bị ốm năm ngoái và thống kê ngay tại chỗ.
Từ kết quả số liệu thống kê tồn kho cho thấy, trong khoảng thời gian đó, có một lỗ hổng giữa lượng aspirin nhập kho và xuất kho với lượng còn tồn, đăng ký phân phối còn thiếu hai lọ, tổng cộng viên
– Bởi vì sổ sách không tiện lấy đi cho nên đã cho chụp hình lại toàn bộ, hôm nay gấp rút cho đi rửa.
Thầy có thể xem ạ.
Tô Tuyết Chí lại lấy ra một túi tài liệu.
– Thuốc ra khỏi kho, nhưng lại không sử dụng trong khoa của bệnh viện, vậy hai lọ thuốc biến mất vô căn cứ kia đã đi đâu? Em suy đoán, hợp lý nhất là đã dùng trên người cha của thầy.
Do uống aspirin mới khiến cho bác ấy lẽ ra bệnh tình đang chuyển biến tốt lại đột ngột chuyển biến xấu, liên tiếp bị xuất huyết não, hoàn toàn hôn mê, cuối cùng bất hạnh qua đời.
– Em kết luận, sau khi bác ấy xảy ra chuyện, Kimura đã lợi dụng sự hiểu biết siêu thời đại về thuốc của mình mà chủ mưu giết chết bác ấy.
Nói xong, Tô Tuyết Chí đặt túi da trâu có giữ ảnh chụp lên trên bàn, đẩy đến trước mặt Phó Minh Thành.
Phó Minh Thành lại như không nghe thấy.
Hai mắt của anh đóng chặt.
Anh ngửa mặt lên trời, người đứng thẳng bất động bên cạnh bàn, không nhúc nhích.
Rất lâu sau, anh cuối cùng mở mắt ra, đôi mắt kia đã đỏ lên, đáy mắt như chứa lệ máu chậm rãi nhìn vào Tô Tuyết Chí.
Anh dùng giọng khàn đặc gằn từng chữ:
– Hạ Hán Chử đâu, anh ta cũng tới đúng không.
Em mời anh ta đến đi, tôi có lời muốn nói với anh ta..