Hạ Hán Chử khoác chiếc áo tắm dài, tóc bung ướt bước ra khỏi phòng tắm, thấy màn đã được kéo ra, chăn đã được gấp chỉnh tề, bữa sáng đặt trêи bàn: bánh mỳ rán dầu vàng ruộm, lạp xưởng nướng, mấy quả trứng luộc, và một ly cà phê đen đặc đang bốc khói.
Cửa không khóa lại bị gõ nhẹ hai cái, tiếp theo đẩy ra, Liễu tiểu thư tay cầm bộ quần áo vừa là xong đi đến, mắc trêи giá áo.
Là bộ chế phục hôm nay anh sẽ mặc.
Liễu tiểu thư vuốt cổ áo, cười nói:
– Tứ gia chắc mệt lắm, tối qua ngủ muộn như thế, sáng sớm nay đã phải đi làm rồi. Em biết anh thích món ăn sáng kiểu Đức, trước đó em đã dạy thím Ngô rồi, nhưng cảm thấy thím ấy làm không ngon.
– Còn nữa, em thấy trêи bàn anh có thuốc lá và bật lửa. Tứ gia anh đừng hút thuốc nữa được không, bệnh ho bao năm vẫn chẳng khỏi…
Hạ Hán Chử không nói gì, ném khăn lông đi ngồi bên giường, cầm thuốc xử lý vết thương ở đùi.
Liễu tiểu thư bước nhanh tới, giành lấy bình thuốc trong tay anh,
– Tứ gia, để em làm cho.
Hạ Hán Chử ngẩng lên, nhìn chị ta.
Tay Liễu tiểu thư cứng lại, dừng trêи mu bàn tay anh, sau đó cười ngượng thu về.
– Đúng rồi, Tứ gia anh chờ chút. Vị Tô thiếu gia kia nói, đun nóng chất lỏng Revernl đến nhiệt độ cơ thể thì mới phát huy tác dụng của thuốc. Chờ chút, em lấy nước nóng làm ấm…
Chị tay lại với tay lấy chai thuốc.
– Không cần!
Hạ Hán Chử nói một câu, tiếp tục xử lý vết thương, rất nhanh đã bôi thuốc xong, đứng lên, cởi áo tắm ném trêи giường, cứ thế đi qua, bắt đầu mặc quần áo.
Liễu tiểu thư hoảng loạn nhìn tấm lưng thon gầy mà rắn chắc của người đàn ông trẻ tuổi kia sau khi cởi áo ra, chợt nghe anh lên tiếng:
– Chỗ tôi không cần người, em không cần phải nghỉ học. Quay về trường đi, lát tôi bảo lái xe đưa em ra nhà ga.
Giọng anh rất ôn hòa bình thản.
Liễu tiểu thư không nhúc nhích.
Anh mau chóng mặc xong quần áo, tay cài từng viên cúc, quay đầu lại, thấy chị ta vẫn còn đứng đó, nói:
– Còn việc gì không?
Liễu tiểu thư cắn môi, cụp mắt xuống, cúi đầu đi ra ngoài.
Hạ Hán Chử đi qua đẩy cửa sổ ra, nhìn lá rụng đầy đất ở bên ngoài bởi cơn mưa mùa thu, quay đầu lại, nhìn nhìn bữa sáng trêи bàn, bưng cà phê lên, uống một ngụm, bỗng cửa lại bị đẩy ra, Liễu tiểu thư đã đi rồi lại quay trở lại, chạy vào, từ phía sau ôm chặt eo anh.
Chất lỏng màu đen trong ly khẽ dao động, tràn ra, bắn một giọt trêи tay áo của bộ chế phục.
Anh vẫn không nhúc nhích, vẫn bưng cà phê như vậy:
– Em làm gì vậy?
– Tứ gia, thời gian trước, em nghe nói Tổng thống muốn gả cháu gái cho anh, là thật vậy chăng…
Phía sau, Liễu tiểu thư nghẹn ngào.
Hạ Hán Chử nói:
– Buông ra.
Giọng lạnh tanh.
Liễu tiểu thư co rúm lại, nhưng vẫn không buông đôi tay đang ôm anh ra, chậm rãi dán mặt vào lưng anh, khẽ khàng nói:
– Tứ gia, anh còn nhớ không, tên của em là do anh đặt. Ngày đó anh đọc sách trong thư phòng, em bóc quả nho cho anh, bỗng anh nói lông mày của em rất đẹp, còn mỉm cười ngâm một câu, đến nay em chưa bao giờ quên, “Thúy liễu diễm minh mi, hí thu thiên, thùy gia thiến phán”. Anh nói vừa hay em họ Liễu, liền sửa tên của em thành tên này, Liễu Minh Mi…Cái tên thật đẹp!
Chị ta lệ rơi lã chã.
– Em biết kẻ thù nhà họ Hạ vẫn còn đó, em cũng tự biết thân phận của mình, em chỉ hy vọng có thể giống như trước đây, ở lại hầu hạ anh, ở bên anh….
Chị ta dừng lại, như sực nhớ ra gì đó, chuyển tới trước mặt anh, vẫn ôm lấy eo anh, ngửa mặt lên, gấp gáp nói:
– Tứ gia! Trước kia phu nhân từng bảo em đi theo anh, dặn em hầu hạ anh. Bà nói tương lai em sẽ là người của anh…
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn chị ta, nét mặt bình thản, đôi mắt như vực sâu thẳm.
– Minh Mi, mẹ tôi đã mất từ lâu rồi.
– Em đối với tôi hoàn toàn không có tác dụng gì hết. Một người phụ nữ vô dụng, tôi còn dùng làm gì?
Anh nói, ánh mắt vẫn ôn hòa, giọng vẫn bình thản, nhưng lại hoàn toàn không biết, những lời thốt ra từ đôi môi mỏng kia lại lạnh nhạt và vô tình như thế.
Liễu tiểu thư cứng người lại.
– Tôi không cần hầu hạ, càng không cần em ở bên bầu bạn. Tôi đón nhận em, nuôi em, cho em đi học, cho em được sống như một tiểu thư, là vì ân tình năm xưa của tổ phụ em. Em thông minh như vậy, lẽ nào không hiểu.
Anh đặt ly cà phê trong tay xuống.
– Về đi.
Cuối cùng anh nói, giọng vẫn ôn hòa như thế, giống như một người tình.
Hai tay Liễu Minh Mi trượt xuống bên hông người đàn ông, cuối cùng buông lỏng ra, mặt tái nhợt, rơi lệ đi ra ngoài.
Người đàn ông vô tình, từ lâu anh đã quên mất quãng thời gian đa tình và phong lưu trêu đùa mỹ nhân trước mắt thời còn thiếu niên, bỏ mặc chị ta một mình trong tòa nhà sâu thẳm, ra không ra được kia.
Chị ta khóc lóc chạy ra ngoài, lúc đến đình viện, Hạ Lan Tuyết mặc áo ngủ từ phía sau đuổi theo.
– Chị Minh Mi, chị đừng quá đau khổ, anh em…
Cô ấy quay đầu ại, nhìn cửa sổ phòng ngủ của anh trai trêи tầng hai.
Sau cửa sổ vắng tanh, không còn ai đứng đó.
Cô khựng bước chân.
Liễu Minh Mi lau nước mắt, mỉm cười:
– Lan Tuyết, cảm ơn em đã đuổi theo tiễn chị. Chị không sao, chị đi nhé. Em nhớ săn sóc anh em cho tốt.
Chị ta quay người, cuối cùng đi hẳn.
Hạ Hán Chử vừa cởi xong toàn bộ cúc áo, cởi chiếc áo đã bị bẩn ở tay áo ra, lấy một chiếc áo khác trong tủ, đang cúi xuống mặc vào, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân gấp gáp.
Em gái tới.
– Hôm nay nghỉ học đúng không? Em lười nhất, sao lại dậy sớm thế?
Anh nhướn mày lên, trêu em gái một câu, cúi xuống tiếp tục mặc áo.
– Anh, anh xấu tính quá rồi. Anh còn xấu xa hơn cả em tưởng. Vừa rồi anh nói gì với chị Minh Mi em đều nghe thấy hết. Em cứ tưởng anh tính tam thê tứ thϊế͙p͙ cơ, không ngờ anh còn tệ hơn thế nữa. Máu lạnh, nịnh nọt, lợi ích là trêи hết. Anh coi phụ nữ bọn em là gì hả?
– Em không thèm quan tâm anh nữa…
Hạ Lan Tuyết cầm tách cà phê mới bị anh nhấp một ngụm kia lên, hất vào ngực anh, sau đó lau nước mắt quay người xông ra ngoài, trở lại phòng, đóng sầm cửa lại, rầm một tiếng to.
Cô hầu nhỏ Mai Hương đang quét tước dọn dẹp phòng cho khách sáng sớm đã đi rồi nghe tiếng động lớn thì chạy tới, thấy Tứ gia cả người dính cà phê, nom thê thảm vô cùng thì khϊế͙p͙ sợ:
– Hạ tiên sinh sao thế ạ?
Hạ Hán Chử cúi đầu nhìn bộ quần áo mình vừa mới thay xong, xua tay, tống cổ cô hầu đi hầu hạ tiểu thư, anh lại bắt đầu cởi áo.
Buổi sáng một đống chuyện liên tục như vậy, khi anh tới Bộ Tư lệnh thì đã muộn rồi. Đi vào, thư ký Trần Thiên Hùng chỉ chỉ hướng phòng khách, thì thầm:
– Cục trưởng Tôn sáng sớm đã tới…
Tôn Mạnh Tiên từ trong bước ra, bắt lấy tay của Hạ Hán Chử:
– Tư lệnh Hạ, tối qua anh có nghe cấp dưới báo cáo rồi, nói vụ án ở ngõ La gia bang đã bị chú phá rất nhanh chóng thuận lợi, đám La Lão nhị cùng những người liên can gây chuyện vu cáo hãm hại, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực. Anh quá bội phục chú, cũng vô cùng cảm kϊƈɦ chú, nên sáng sớm anh bỏ hết mọi thứ mà đến đây để cảm ơn chú trước. Nhờ có chú, nếu không có chú, chỉ sợ việc này phiền phức lớn. Còn nữa, chắc chú không biết, dân chúng trong thành từ lâu đã phàn nàn về băng nhóm La Kim Hổ rồi, Cục cảnh sát chỗ anh cũng muốn xử lý từ lâu, đang âm thầm bố trí, không ngờ vẫn bị Bộ tư lệnh chú giành trước một bước. Chú đang vì dân trừ hại đó, quan lớn đến nhậm chức đốt ba đống lửa nha!
Hạ Hán Chử rút tay về, mời ông ta vào văn phòng, trao đổi với nhau một lúc, Cục trưởng bày tỏ, Cục cảnh sát vì hưởng ứng chính sách mới từ bên trêи, đang ráo riết chuẩn bị nhiều việc, như có kế hoạch tăng cường y tế, phòng chống dịch bệnh, chỉnh đốn trật tự công cộng, bài trừ hủ tục..Ông ta đã bảo cấp dưới xây dựng kế hoạch, sau khi hoàn thành thì sẽ trình kế hoạch lên, Bộ Tư lệnh chỉnh lý, chỉ đạo Cục cảnh sát làm việc. Đây cũng là nội dung chủ yếu và quan trọng nhất mà ông ta muốn báo cáo ngày hôm nay.
Nói xong rồi, Tôn Mạnh Tiên ra về, nói không dám làm phiền Tư lệnh làm việc. Hạ Hán Chử cũng không giữ lại, đứng lên tiễn ông ta ra khỏi văn phòng.
Tôn Mạnh Tiên vừa ra khỏi Bộ Tư lệnh, nụ cười trêи mặt tắt ngấm.
Ông ta không thể ngờ rằng, mình sau một đêm ngủ dậy, là thật sự ngủ dậy, đã được báo cáo, Bộ Tư lệnh đã điều tra rõ chân tướng, giải quyết xong vụ án này mà ông ta vốn cho là sẽ còn dây dưa kéo dài rất lâu.
Diêu Năng, đồn trưởng Đồn cảnh sát tới đón ông ta, nhìn sắc mặt ông ta, cẩn thận nói:
– Cục trưởng, tôi vừa nghe được một chuyện, Trần Anh Tứ Phương Hội tối qua đã đích thân đến cảm ơn Hạ Hán Chử rồi, tám chín mươi phần trăm là sẽ đứng về phía anh ta. Sếp trước kia rất coi trọng Trần Anh, người này lại chẳng biết tốt xấu, không chịu hiệu lực cho sếp, còn luôn đề phòng sếp. Giờ Hạ Hán Chử vừa tới thì y lại bám lấy. Trong mắt y còn có Cục trưởng không?
Trêи mặt Tôn Mạnh Tiên mây đen giăng đầy, quay lại nhìn văn phòng Bộ Tư lệnh, hừ mũi:
– Chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Nơi Thiên Thành này nước sâu đầm bẩn, rồng không có, nhưng có rùa cắn người, có rất nhiều đấy. Chờ mà xem.
Hạ Hán Chử đứng trước cửa sổ, nhìn Tôn Mạnh Tiên cùng thủ hạ ông ta vội vàng đi, đang trầm tư thì Trần Hùng gõ cửa đi vào, nói Trang Điền Thân vừa mới phái người đưa tấm thϊế͙p͙ tới.
Hạ Hán Chử nhớ ra ông ấy, nhận lấy, mở ra xem.
Thì ra là Trang Điền Thân phải về kinh thành, trước khi đi, đã không quên gửi thư từ biệt cho anh.
Lão tiên sinh là người tinh tế, giấy viết thư là loại giấy hoa đào đại diện cho thân phận quan chức trước đây, nội dung lại càng tỉ mỉ hơn, nói “Tư lệnh Hạ, đại giám hôm qua nhận được điện khẩn ở kinh thành báo có chuyện quan trọng, cần ngay tức khắc phải lên phía bắc, vì quá gấp rút không kịp đến từ biệt, đành phải lưu lại mấy lời để báo.” Cuối thư còn ký tên.
Hạ Hán Chử đọc xong đặt xuống, bất chợt, anh nhớ tới một chuyện, lại cầm thư lên, xem một lần nữa, trầm ngâm một lát, gọi thư ký Trần vào, dặn dò lập tức đi mời lão tiên sinh tới một chuyện, cộng thêm mời cả bữa cơm trưa, đánh xe của Bộ Tư lệnh đi đón.
Thư ký Trần đi ngay.
Trang Điền Thân đích thực ngày mai về kinh thành, nhưng không phải là “chuyện quan trọng trong điện khẩn” bắt ông phải quay về như trong thư đã nói.
Tuổi tác ông đã cao, làm đến chức vị này, cao cũng không phải mà thấp cũng không, có việc lớn cũng không đến lượt ông, giờ chỉ là một người nhàn rỗi mà thôi. Ông ở Thiên Thành cũng được một thời gian rồi, cần phải quay về bên kia, muốn tỏ vẻ cho người thân quen và bạn bè bên Thiên Thành này biết rằng ông ở vẫn là một người rất bận rộn.
Phía Hạ Hán Chử dĩ nhiên phải viết thư chính thức, gửi đi rồi, ông cũng không mong sẽ được hồi âm, đang ở trong nhà cho người làm thu dọn đồ đạc, không ngờ sáng vừa gửi thư đi, nhanh như vậy đã nhận được tin về, nói là Tư lệnh Hạ biết ông sắp đi, bởi quá bề bộn công việc không thể phân thân, đã phái tài xế mời ông tới dùng bữa cơm trưa, bày tỏ lời từ biệt.
Trang Điền Thân mừng rỡ, tự thấy mặt mũi tăng gấp bội, đổi quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đi ra ngoài thì sực nhớ nỗi nhục của lần mượn xe trước đó, tức thì sai người đi, giả vờ mượn xe lần nữa.
Người bạn kia của ông cũng là hạng người nịnh nọt, nghe nói là Hạ Hán Chử Tư lệnh của Bộ Tư lệnh muốn đích thân mở tiệc để từ biệt ông thì bỏ hết mọi việc, đích thân lái xe tới cho mượn. Nào ngờ tới nhà, lại thấy Trang Điền Thân ăn mặc trường bào mã quái mới tinh tươm, chống gậy văn minh, đứng bên cạnh một chiếc xe mang biển số đặc biệt, liên tục xin lỗi ông ta, nói không biết Tư lệnh Hạ cho xe tới đón, đành phải ái ngại để ông ta đi không một chuyến, lần tới mình sẽ làm chủ tạ lỗi sau. Nói rồi lên xe đi mất.
Hết chương