Mục đích của Hạ Hán Chử vô cùng rõ ràng.
Anh muốn cho cậu con trai nhà họ Tô đầu nhập vào anh biết thế nào là trêи, thế nào là dưới, ai là chủ, ai là cấp dưới, chỗ tốt khi thuận theo, hậu quả khi nghi ngờ.
Chỉ thông qua vị Cục trưởng kia chỉ thị nhà trường hủy bỏ mọi đãi ngộ đặc biệt đối với cô, đánh cho con vượn đội mũ người không biết tốt xấu trở về nguyên hình mà thôi.
Nghĩ đến đây, chắc đây là biện pháp khoan dung nhất của anh rồi.
Khi cô đang lặng thinh, chợt bên ngoài có giọng nữ cất lên:
– Tô thiếu gia, anh có trong đó không?
– Hạ tiểu thư?
Lục Định Quốc mắt sáng lên, ra ngoài còn nhanh hơn cả Tô Tuyết Chí.
- …Hạ tiểu thư, đã muộn rồi mà em còn tới à?
Cùng với âm thanh của tiếng giày cao gót phát ra, Tô Tuyết Chí quay mặt lại, thấy Hạ Lan Tuyết gấp gáp đi đến.
– Tô thiếu gia, lúc em đi vào thì nghe mọi người nói nhà trường không cho anh ở đây nữa à?
Biểu cảm cô ấy vô cùng bất mãn.
Khu ký túc xá đơn cách đường đi không xa, có mấy học viên đang đi tới, từ xa nhìn về bên này.
Tô Tuyết Chí hỏi lại thay câu trả lời:
– Hạ tiểu thư tìm tôi có việc gì không?
Hạ Lan Tuyết sựng lại.
Ngày sinh thần của bác Vương tuy còn cách mấy ngày, nhưng bởi vì là đại thọ , nhà họ Vương vô cùng coi trọng, cho nên ngày hôm qua bác gái đã tới Thiên Thành để chuẩn bị trước mọi thứ.
Trong mấy năm anh trai ở nước ngoài, cô lại còn nhỏ, vì thế anh trai đã giao cô cho nhà họ Vương, cho nên, hiện tại cô như người thân ruột thịt của nhà họ Vương. Ngày hôm qua bác gái tới, cô dĩ nhiên phải qua đó, về nhà khá muộn, từ Mai Hương thì biết Tô thiếu gia buổi tối có tới, nhưng hình như
là bị Hạ tiên sinh mắng một trận thì phải. Hạ Lan Tuyết để trong lòng nhưng lại không dám đi hỏi anh trai. Hôm nay cô ấy đi tìm Vương Đình Chi để hỏi chuyện nhưng Vương Đình Chi lại không nói cho cô ấy biết, chỉ nói là chuyện nhỏ thôi, không sao cả đâu. Cô không yên tâm, hôm nay tan học về nhà, anh trai chưa về, trời tối xuống, một mình trong tòa nhà vắng vẻ, nhớ tới chuyện này, liền bảo tài xế đưa đến đây, muốn tìm Tô Tuyết Chí hỏi cho rõ ràng. Nào ngờ vừa đi vào thì nghe được mấy học viên đi trêи đường bàn tán về thiếu gia nhà họ Tô, nói hôm qua cưỡi ngựa bị quất một roi, hôm nay thể ɖu͙ƈ không đạt tiêu chuẩn, còn bị phạt chạy. Còn nữa, nhà trường bắt cậu ta dọn ra khỏi ký túc xá đơn, chuyển đến ký túc xá tập thể.
Thiếu nữ vô cùng lo lắng mà chạy nhanh đến hỏi, lại bị người ta hỏi đẩy trả một câu như thế.
Hạ Lan Tuyết cho rằng Tô Tuyết Chí sợ phiền,
– Anh đừng lo, em đi tìm anh em cho. Anh đợi em, em về luôn đây.
Nói xong quay người chạy đi ra ngoài.
Tô Tuyết Chí đuổi theo.
– Hạ tiểu thư…
Cô ngăn Hạ Lan Tuyết lại.
– Vấn đề chỗ tôi không sao cả, việc nhỏ thôi, em đừng cho anh em biết, làm phiền cậu lắm.
Hạ Lan Tuyết không hiểu.
– Vì sao, thế nào là việc nhỏ? Anh đang ở yên lành vì sao lại đuổi anh đi? Giờ đuổi thì đuổi, thế trước kia tại sao lại cho anh vào ở? Còn nữa, em nghe họ nói, huấn luyện viên không chỉ quất roi vào anh, còn phạt anh chạy bộ nữa, anh có bị thương không?
Cô ấy vô cùng quan tâm.
Tô Tuyết Chí cười:
– Tôi không sao cả. Mọi người học cùng nhau đều như vậy cả, học không tốt thì bị phạt, tôi bị đánh cũng nhẹ thôi, chỉ dạy dỗ mà thôi. Chạy bộ thì không
tính là bị phạt, bình thường tôi cũng hay chạy lắm. Hạ tiểu thư, thật sự cảm ơn lòng tốt của em, nhưng đừng nói chuyện của tôi cho anh của em biết nhé.
– Anh thật sự không sao chứ? – Hạ Lan Tuyết vẫn do dự.
Tô Tuyết Chí gật đầu. Đúng lúc này, anh Báo lại xuất hiện, từ cổng trường đi vào, nhìn thấy Hạ Lan Tuyết thì chân bước nhanh hơn, gọi một tiếng tiểu thư.
– Chú Báo? Sao chú cũng tới thế? – Hạ Lan Tuyết ngạc nhiên.
Anh Báo thấp giọng nói mấy câu.
Tô Tuyết Chí loáng thoáng nghe anh ta nói Tứ gia phái anh ta đến đón cô ấy về, đã muộn rồi, không cho phép cô ấy còn ở bên ngooài.
Hạ Lan Tuyết cắn môi, rầu rĩ vô cùng.
Tô Tuyết Chí thấy anh Báo nói xong, quay sang gật đầu với mình, dẫn theo Hạ Lan Tuyết định đi về.
Tô Tuyết Chí mở miệng:
– Báo gia, anh chờ chút.
Anh Báo đi tới, Tô Tuyết Chí mời anh ta đến một chỗ, nói khẽ:
– Tôi đắc tội Tứ gia, nói những lời không nên nói, vô cùng hối hận. Lúc đó ngài ấy có bảo tôi về tự kiểm điểm, làm phiền anh có thể hỏi hộ tôi, khi nào Tứ gia rảnh, cho tôi gặp một lần được không.
Sau khi nghĩ đến hai nhà Tô Diệp, cô quả thực rất hối hận, cũng có tự kiểm điểm rồi. Nhưng không phải hối hận về những lời đã nói ngày đó, mà là hối hận đã nói những lời đó với người kia.
Xong rồi nghĩ lại mới thấy, thực ra cô không cần thiết phải tranh luận với người ấy về những thứ thuộc về mặt chủ quan và duy tâm này.
Thế giới của mỗi người không hề giống nhau.
Sao trêи bầu trời, không phải người nào cũng đều có nguyện vọng nhìn lên, càng không cần phải bắt người ta phải ngước lên nhìn.
Bây giờ cô đã biết hậu quả của việc nói chuyện nhầm đối tượng, những đãi ngộ khác thu lại cũng không sao cả, phòng ngủ này là do Trang Điền Thân ra mặt dùng tiền để đổi cho. Nghe nói nhà trường thiếu tài chính, một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, có một quy tắc ngầm như vậy cũng không có gì to tát cả.
Theo quy định đổi cho đổi, cũng nói thu là thu, không cần phải giải thích gì hết.
Nói về lợi hại, anh là hạng nhất rồi.
Tình cảnh của cô chỉ là việc nhỏ, chỉ lo ngày sau liên lụy đến hai nhà Tô Diệp mà thôi.
Thực ra nghĩ lại, trái tim mình như nào cũng không cần phải moi ra cho người ta xem, cho nên, ngậm miệng cúi đầu, biểu lộ trung thành, thậm chí là ca tụng công lao, chỉ cần anh muốn thì cứ nói là được. Anh họ Diệp Hiền Tề từng nói, những gì đã học được đều không cần phải sử dụng hoàn toàn, chỉ cần da mặt dày là đủ.
Anh Báo nhìn cô, gật đầu, nói có tin thì sẽ cho người báo cô biết, sau đó dẫn Hạ Lan Tuyết đi.
Ngày hôm sau Tô Tuyết Chí không lập tức dọn đi ngay như Giám thị viên đã dặn dò, tan học, cô đến văn phòng của Lý Hồng HI, cũng không nói việc mình đã dùng tiền để đổi chổ ở, chỉ nói:
– Thưa thầy, em biết Cục trưởng đã lên tiếng, thầy chỉ làm theo chỉ thị. Nhưng em đồ đạc nhiều, thu dọn chắc cũng mất mấy ngày, chờ thu dọn xong em sẽ dọn đi ngay, sẽ không làm thầy khó xử đâu ạ. Mong thầy du di cho em thêm mấy ngày.
Lý Hồng Hi ban đầu cho rằng Tô Tuyết Chí là họ hàng của Cục trưởng, về sau mới nghe nói là họ hàng của Hạ Hán Chử, phỏng đoán là họ hàng xa đến bám vào cậy thế.
Hiện tại nếu Cục trưởng đã lên tiếng, chỉ đích danh học viên họ Tô này, không cần phải nói, khẳng định là Tô Tuyết Chí đã đắc tội với Hạ Hán Chử rồi.
Nếu không phải Hạ Hán Chử vô cùng bất mãn, rồi cố tình truyền đạt lại ý tứ, Cục trưởng cũng sẽ không nhắc nhở chú ý việc như này. Cho nên là, một câu “đối xử bình đẳng” của Cục trưởng, truyền đạt tới chỗ anh ta rồi, dĩ nhiên phải dựa vào sự lĩnh ngộ và phát huy của anh. Làm lãnh đạo, một vài lời nói không thể nào nói rõ rành rành ra được, quan trường có quy tắc ngầm, bất kể là ai từng lăn lộn mấy năm cũng sẽ hiểu.
Cho nên, anh ta tức khắc làm theo. Rồi lại sợ cấp trêи cảm thấy mình làm chưa đủ, lập tức hủy cả đãi ngộ ở ký túc xá đơn luôn.
Nhưng phòng ở này lúc trước là nhận tiền của nhà họ Tô, cho nên trong lòng anh ta cũng hơi lấn cấn, tránh né không gặp. Giờ bị gặp rồi, đang lo Tô Tuyết Chí nhắc đến chuyện này, nào ngờ cô chỉ đưa ra yêu cầu nhỏ như thế.
Có câu “đi qua đường hẹp, nhường một bước cho người đi cùng”, “chỗ mùi vị nồng, giảm ba phần cho người nếm”, không nên làm cũng đã làm, nên làm cũng đều làm rồi, giờ cũng không cần thiết phải tiếp tục làm người ác nữa, dù sao cũng chỉ để cậu ta ở thêm vài ngày nữa thôi, chẳng phải vấn đề gì to tát cả, bèn lạnh lùng nói:
– Thầy cho em ba ngày. Ba ngày sau em phải dọn ngay đến phòng tập thể.
Nói xong bỏ đi.
Tô Tuyết Chí đợi ba ngày, trước sau không nhận được tin đáp của anh Báo, trong lòng đã hiểu.
Hạ Hán Chử không chấp nhận việc “tự kiểm điểm” của cô rồi.
Nói thật, ban đầu cô có chút hoang mang, không biết mục đích của anh rốt cuộc là gì. Anh tạo áp lực cho cô, còn không phải bởi vì bị cô xúc phạm, để cô biết được hậu quả, muốn cô cúi đầu, muốn cô nhận sai hay sao?
Lẽ nào cứ thế mà bỏ qua thì lợi cho cô quá rồi, hoặc là, ngày đó bị cô đắc tội, anh đã thay đổi, quyết định không hề nhận họ hàng gì nữa, đoạn tuyệt luôn quan hệ, mặc cho cô ở bên này tự sinh tự diệt?
Người bên Phòng Giám thị lại tới thúc giục, giọng điệu đầy nghiêm khắc, nói không dọn đi thì ghi là vi phạm kỷ luật.
Theo quy định của trường, chỉ cần ghi phạm lỗi hai lần, nhà trường có thể lập tức đuổi học học viên.
Nếu cô thật sự bị đuổi học, làm sao trở về gặp mẹ Diệp Vân Cẩm và cậu Diệp Nhữ Xuyên đây.
Trường quân y quản lý theo quân đội, không phải tình huống đặc biệt thì sẽ không phê chuẩn cho phép học viên ra ngoài ở trọ. Không thể kéo dài thêm được nữa, Tô Tuyết Chí hết cách, cắn răng, chạng vạng hôm nay đành phải dọn đi.
Lúc đến, tính toán ở lâu dài nên đồ đạc mang theo khá nhiều. Giờ phải dọn đến phòng tập thể, mỗi một học viên chỉ có một cái giường, một ít không gian dưới gầm giường, cùng với một ngăn tủ, một bàn học, không gian cực ít, không đủ để đặt hết các đồ đạc của cô.
Lục Định Quốc cũng rất tốt bụng, đoán nguyên do sự việc chắc chắn là Tiểu Tô đã đắc tội Hạ Hán Chử, sợ nhỡ đâu truyền đến tai Cục trưởng và Hạ Hán Chử, tuy rằng không có gan giúp cô thu dọn đồ đạc ở bên kia trước mặt thầy giám thị, nhưng đồng ý cho cô gửi nhờ một ít đồ đạc ở phòng mình.
Tô Tuyết Chí thu dọn một vài bộ quần áo thay hằng ngày, đồng phục trường, những vật dụng cá nhân cần thiết, tất cả bỏ vào trong rương nhỏ khóa lại, bao gồm cả một vài sách cùng với đồ dùng đơn giản hằng ngày, chuẩn bị dọn qua kia, số còn lại thì đành phải gửi chỗ Lục Định Quốc.
Phòng ở tập thể mà cô được sắp xếp, bên trong đã có bảy bạn cùng lớp, cộng thêm cô nữa, có tám chiếc giường, phân thành bốn dọc bốn ngang, được bố trí một phòng.
Có một chiếc giường sắt không đặt ngay cạnh cửa ra vào, không cần phải nói cũng biết, đó là vị trí xấu nhất.
Chiều hôm bao phủ, trêи đường đi gặp vài học viên, cô lập tức trở nên gây chú với mọi người. Cô lẳng lặng kéo chiếc rương nặng trịch đến nơi ở tiếp theo.
Cô xuất hiện ở cửa, mấy nam sinh đang trêи đùa nhau trong phòng đều khựng lại, ném ánh mắt cho nhau, người đang vùi đầu vào đọc sách cũng ngẩng lên.
Bảy người toàn bộ quay qua, nhìn cô.
Lục Định Quốc đã nói với cô hoàn cảnh gia đình và những chuyện liên quan của các bạn cùng phòng. Bảy người này, người mà vừa đen vừa mập đối diện kia tên là Lý Đồng Thắng, thành tích rất kém, trong nhà mở tiền trang, nghe nói tính cách rất rộng rãi, hào phóng, được các bạn trong lớp quý mến.
Người vừa nãy trêu đùa với Lý Đồng Thắng vóc dáng cao gầy tên là Hàn Bị. Lục Định Quốc nói, cậu ta hình như là con trai của một quan chức giáo ɖu͙ƈ, rất muốn đi du học, nhưng có lẽ là nghề giáo ɖu͙ƈ lương lậu cũng không cao, trong nhà bị áp lực kinh tế không thể cho cậu đi du học được, nên chuyển sang học ở đây. Thành tích cậu ta rất tốt, nằm trong số ít những học viên đứng đầu lớp. Tô Tuyết Chí có cảm giác, cậu ta không thiện cảm với cô. Lần trước lúc chuyên viên Bộ giáo ɖu͙ƈ Tông tiên sinh tới, ở trong phòng tiêu bản, người mà lui ra phía sau cô đẩy cô đi ra chịu trận chính là Hàn Bị này.
Tiếp theo, một người tên là Trương Cảnh Dịch, một tên là Thôi Quảng, còn một người tên Lư Văn Phúc, đều xuất thân gia đình bình thường thi đỗ trường này. Theo Lục Định Quốc, ba người này bình thường hay đi theo Lý Đồng Thắng và Hàn Bị.
Hai người còn lại, một người tên là Tưởng Trọng Hoài, đến từ quê hương võ thuật Thương Châu, trong nhà mở võ quán, gia tộc thời Tiền Thanh có năm sáu người từng là võ cử nhân, vóc dáng cường tráng vạm vỡ, là một kiện tướng thể ɖu͙ƈ trong các học viên, dĩ nhiên không ưa hạng yếu ớt trói gà không chặt như Tô Tuyết Chí ấy thế mà lại được phân cùng phòng. Người cuối cùng trong phòng là Du Tư Tiến.
Du Tư Tiến chính là người mà lần trước bị phạt chạy bộ cùng Tô Tuyết Chí, đeo kính, thành tích trung bình, trong nhà hình như mở tiệm tạp hóa nhỏ trêи phố Vi Đà khu thành cổ. Việc cậu ta có thể thi đỗ trường này là vinh quang của cả nhà, gia đình kỳ vọng rất cao vào cậu ta.
Tô Tuyết Chí chào hỏi các bạn trong phòng, ngoài Du Tư Tiến đáp lại, vội buông sách xuống đứng lên, như muốn chạy đến hỗ trợ thì tất cả những người còn lại không một ai nói gì.
Du Tư Tiến nhìn các bạn, do dự rồi dừng lại, ngượng ngùng gật đầu với Tô Tuyết Chí, lẳng lặng cầm theo sách đi ra ngoài.
Bị cô lập là nằm trong dự đoán.
Tô Tuyết Chí tự lấy nước, lau giường trải chiếu. Buổi tối, các bạn cùng phòng không một ai bắt chuyện với cô, lần lượt đi phòng tự học hoặc là đi trung tâm giải trí sinh viên hoạt động nhằm vượt qua thời gian buổi tối.
Tô Tuyết Chí dọn dẹp xong, ngồi xuống mép giường, quay lại nhìn căn phòng vắng tanh, nghe tiếng cười đùa tiếng đi lại của các nam sinh phòng bên phát ra, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn.
Hiện tại đã rõ ràng rồi, Hạ Hán Chử không tính bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.
Có phải anh muốn hạ nhục cô, hay là muốn dạy dỗ cô, để cô biết sự thật của nhân gian là gì?
Thực ra với cô mà nói, bị đánh bị phạt có thể khắc phục, nhưng sống chung với một đám đàn ông mới thực sự là một vấn đề lớn.
Nguyên nhân không phải là nam nữ khác biệt, cái này cô không để tâm. Điều cô lo lắng là nhỡ đâu bất cẩn để lộ ra sơ hở thì tiêu đời. Huống chi, sinh hoạt ở đây việc giải quyết vấn đề sinh lý cá nhân thế nào cũng vô cùng bất tiện.
Nên khom lưng uốn gối đến nhà cầu xin anh, hay là tạm thời cứ chấp nhận như này, xem rốt cuộc anh muốn thế nào?
Nếu anh chỉ đơn giản muốn hạ nhục cô, đi cầu xin anh, có lẽ là có tác dụng.
Nhưng nếu anh muốn dạy cho cô một bài học, dù cô không cần tôn nghiêm, đi cầu xin chỉ sợ cũng vô dụng.
Sự rối rắm và do dự không biết làm sao của cô rất nhanh đã bị áp lực lớn của việc sống tập thể thay thế.
Có hai việc, cô cần phải ứng phó trước tiên.
Thứ nhất, chính là vấn đề buộc ngực.
Trước kia là ban ngày cô buộc ngực, buổi tối về phòng khóa cửa lại thì tháo ra.
Giờ không có không gian riêng tư nữa, lại còn phải /h buộc ngực, hiển nhiên là không thể thực hiện được.
Cô không phải lo thời gian dài như thế sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của ngực, giờ cô chỉ hận ngực mình không biến thành sân bay luôn. Cô sợ chính là máu ở ngực không lưu thông được sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Tối đầu tiên ở phòng tập thể, hơn giờ, các bạn cùng phòng lần lượt quay về, không ai để ý tới cô, nói nói cười cười, từng người vệ sinh cá nhân chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tô Tuyết Chí cầm chậu với khăn mặt, bàn chải đánh răng đi vào phòng tắm công cộng bên ngoài để rửa mặt, nghe bên trong có tiếng nói vọng ra:
– Lý Đồng Thắng, Tô Tuyết Chí vừa dọn vào phòng cậu ấy, thành tích nó giỏi, hình như chẳng có gì làm khó được nó cả. Về sau cậu có vấn đề gì thì có thể tiện tham khảo rồi.
– Ôi, bọn tôi sao dám trèo cao! Người ta là Thiên Bồng Nguyên soái hạ phàm lịch kiếp đấy, về sau chắc vẫn phải về trời thôi.
– Cậu từng gặp Thiên Bồng Nguyên Soái như vậy hay chưa? Sai rồi, người ta là Cửu tiên nữ hạ phàm, đầu thai nhầm là nam giới đấy.
Tưởng Trọng Hoài kia thân mình trần trụi chắc nịch, chỉ mặc mỗi quần cộc, vừa lau mình vừa nói.
Tức khắc bên trong một tràng tiếng cười phá lên, bỗng thấy Tô Tuyết Chí đi vào, tiếng cười chợt im bặt. Tưởng Trọng Hoài hắng giọng, tiếp tục lau mình.
Tô Tuyết Chí lẳng lặng đứng ở một góc trống rửa mặt, xong rồi trở lại phòng ngủ. Khi đèn đã tắt, trong bóng tối, cô chờ Tưởng Trọng Hoài ở giường bên đã ngáy ầm ầm rồi mới chậm rãi cởi bỏ quấn ngực ra, mát xa ngực một lúc, co mình lại, nhắm mắt ngủ.
Hết chương