[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Chương 53

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tìm kiếm thi thể của Regulus, hiển nhiên ở phương diện này cụ Dumbledore liền thực hiện dễ dàng. Không giống như bọn họ trước đó cho rằng đầu tiên là đảo loạn hồ nước dụ Âm binh xuất hiện, sau đó chiến đấu, rồi trong lúc đó mà tìm Regulus; cụ Dumbledore chỉ dùng một loại ngôn ngữ kì lạ, tương tự pháp thuật cổ triệu hoán linh hồn của người Ai Cập, ông ta gọi tên đầy đủ của Regulus và kết hợp với máu của Sirius, tiếp đó tìm thấy thi thể của Regulus dưới đáy hồ.

Giáo sư Snape dùng những độc dược trước đó đã chuẩn bị tốt làm sạch chất độc trên người Regulus, sau đó lại dùng bùa chú hóa giải oán khí quấn quanh Âm binh, bởi vì sau khi Regulus sau khi biến thành Âm binh chưa từng trải qua việc giết chóc cho nên mọi chuyện trở nên đơn giản dễ dàng hơn. Cuối cùng, ở bên hồ nước đen, làn da xanh đen lúc trước của Regulus cũng từ từ trở lại màu sắc bình thường, sau đó, hắn đã được an nghỉ bình yên.

Kreacher ghé trên người Regulus khóc thật lâu, cuối cùng thì cẩn thận ôm lấy thi thể của Regulus, dùng phương pháp Độn thổ của gia tinh đem cậu chủ nhỏ trở lại nhà Black.

Mấy bức họa treo trong nhà luôn quan sát, bi thương nhưng vẫn thấy mừng.

Vì bọn họ đã tìm được một Black đáng kiêu ngạo — không chỉ vì sự kiên trì tín ngưỡng và phấn đấu không ngừng của Regulus mà còn vì gia chủ đương nhiệm của dòng họ Black – Sirius, khiến cho tổ tiên càng vui mừng. Một Gryffindor chân chính có thể rút ra thanh kiếm của Godric, một người coi trọng tình thân cùng gia đình, một Black chân chính khiến cho bọn họ cảm thấy kiêu ngạo vô cùng.

Sau đó là tang lễ, Regulus được mai táng trong nghĩa trang của dòng họ Black, bên cạnh có trồng một cây ngô đồng tươi tốt.

Mặc dù chỉ là một tang lễ nhỏ nhưng những người tham gia đều là những người chân chính biết Regulus, thật sự bội phục, tôn trọng hắn từ tận đáy lòng. Trước thời điểm quan tài Regulus hạ huyệt thì Dumbledore xuất hiện mang theo không phải là hoa tươi mà là một Huân chương Merlin.

“Đây là vinh dự mà Regulus nên nhận được, đó là lòng biết ơn muộn màng mà toàn bộ thế giới phù thủy đã nợ hắn suốt mười bốn năm qua.” Dumbledore đem huân chương khảm vào trên mộ bia của Regulus, nó giống như ánh sao sáng ngời trong đêm tối.

Chuyện này coi như là giải quyết xong, tuy rằng Draco và Harry đã đi một chuyến không có thu hoạch gì nhưng vẫn thấy thật xúc động — hai người cha đỡ đầu của bọn họ sau khi trải qua sự tình độc dược kia từ nay về sau từ kẻ thù không đội trời chung đã biến thành bạn bè sơ giao, Voldemort quả nhiên thật mạnh! Được rồi, được rồi, Harry chỉ là muốn đùa một chút thôi, mọi lo lắng của bọn họ không phải rốt cuộc cũng mất hết sao!

Nhưng không thể phủ nhận đêm đó (vốn là đang chuẩn bị sắp đi coi cúp Quidditch Thế giới) sau khi chứng kiến cha đỡ đầu trong lòng mình vững chãi, to lớn, kiên định như núi dưới tác dụng của loại độc dược kia lại toát ra vẻ sợ hãi cùng yếu ớt, khiến cho hai con rắn nhỏ chấn động rất lâu và bắt đầu từ tận đáy lòng coi trọng hơn kẻ bị bọn họ đánh bại cho nên mới cảm thấy Voldemort ‘chỉ có hư danh’.

Người bị chấn động nhất chính là Draco, phải biết rằng cha đỡ đầu của cậu chính là Bậc thầy Độc dược sở hữu Huân chương Merlin, Nhất đẳng nhưng lại bó tay trước loại độc dược kia, còn Chúa tể Hắc ám, nói thật từ kiếp trước cho đến kiếp này, Draco chưa bao giờ nghe nói hắn cư nhiên còn rất cao tay trong lĩnh vực Độc dược, thực lực cao thâm đến mức không ngờ tới!

Cho nên, sau khi gải quyết chuyện Âm binh cụ Dumbledore liền rời đi.

Mặc dù không có trải qua nguy hiểm nhưng sau khi vượt qua chuyện hộp dây chuyền kia và việc đến hang động gần bờ biển kia cứu Regulus thì cũng có thể gọi là một hồi hoạn nạn. Hơn nữa Harry dùng sự bao dung và trầm mặc đối với sự lãnh đạm của Draco, rốt cục Draco cũng chỉ chấp nhận khôi phục lại tình hữu nghị của bọn họ. Nhưng đối với Draco mà nói, tình cảm mong manh lưu lại vết nứt, muốn tình hữu nghị khôi phục lại khắng khít thân mật như xưa là không thực tế, muốn nhưng vết sẹo này khép lại và biến mất chỉ sợ là phải mất rất nhiều thời gian.

Sau khi mọi chuyện đã qua, bọn họ cũng bỏ lỡ vòng bán kết Cup Quiidditch Thế giới, ối, có vẻ như chỉ còn lại hai trận cuối cùng của vòng bán kết. Lúc đến đây mọi người đã chậm chân hơn những người mê Quidditch rất nhiều nhưng lại còn mải mê lo đi chơi, rồi sau đó mới bắt đầu luống cuống tay chân làm thủ tục để đi xem trận đấu, bất kể thế nào cũng không thể tiếp tục bỏ lỡ!

Với không khí náo nhiệt này cuối cùng cũng khiến cảm giác lo lắng của Remus tan biến đi. Nhìn thấy tấm hình hồi còn trẻ của gia chủ dòng họ Black tiền nhiệm, Regulus, người đang còn trong trạng thái không có ý thức, Sirius rốt cuộc cũng mỉm cười, sau đó bắt đầu lo lắng đến việc rời nhà đi đến nơi tổ chức thi đấu Cúp Quiđitch Thế giới. May mắn thay, bọn họ còn có thể coi được hai trận còn lại của vòng bán kết và cả trận chung kết.

“Viktor Krum…” Trong lúc dùng bữa sáng Draco xem tạp chí thể thao với bộ dáng đang yêu, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm Tầm thủ của đội Bulgari ­— một người với bộ dạng đô con, lông mày đen rậm. Harry ngồi bên cạnh liếc mắt, cậu biết người này, mấy ngày nay trên báo đài toàn nói đến anh ta, thật muốn đem anh ta ca ngợi tung hô đến tận trời!

Tuy chưa có xem anh ta thi đấu nhưng Harry quyết định từ bây giờ trở đi sẽ ghét anh ta.

Bữa sáng còn chưa ăn xong, Kreacher đã thông báo, “Anh em nhà Weasley đến thăm.” Cửa phòng ăn mở ra, hai Tấn thủ tóc đỏ đẫn đầu nhào đến ôm Harry một cái, phía sau hai người này là Ron vẫy vẫy tay với bọn họ và một Ginny thẹn thùng, đằng sau còn có… chắc hẳn là anh thứ hai của hai anh em song sinh đang ở Rumani nghiên cứu rồng – Charles, cùng với một người có dáng vẻ phong trần – Bill Weasley, đã từng là Thủ Lĩnh Nam Sinh.

Đại danh của Bill làm Harry thấy kích thích một chút, cái loại cảm giác này rất kì lạ – ngươi cho là đang gặp một ca sĩ chính hiệu, kết quả người này có một thẻ công tác thiếp vàng trước ngực:

[Ngân hàng đầu tư Gringotts

Cố vấn đầu tư cấp cao

Bill Weasley]

—— Chính là cảm giác như vậy.

Kreacher xuất hết tài năng làm một bàn thức ăn sáng phong phú, những người khách này đều nhận được thư mời của Harry, có ý là bọn họ có thể xem được nhiều hơn hai trận đấu, có thể đến hàng ghế VIP, vì xuất phát liền trong ngày nên bữa sáng cũng chưa ăn xong liền gấp gáp lên đường. Bất quá ông Weasley và Percy, hai người đang làm nhân viên ở Bộ Pháp thuật nên chỉ có thể đợi đến vòng chung kết mới đến xem được.

Một đám người cuồng Quidditch cùng nhau đến, phòng ăn của nhà Black như muốn nổ tung luôn.

“England thua đội Transylvania, mười trên ba trăm chín chục, tôi thật sự không muốn nhắc đến bọn họ!” Charles không nhịn được mà oán hận với Draco.

“—— thua suýt không còn quần mặc, đội Wales thì thua đội Uganda, đội Scotland thì bị đội Luxembourg ăn, ba đội của nước Anh toàn quân bị diệt, bị đánh đến nỗi không thấy đường đi.” Hai anh em Tấn thủ tức giận nói.

“Tội nghiệp, ta chỉ ủng hộ đội Ireland mà thôi, xem tạo hình cỏ ba lá của ta thấy thế nào?” Nhánh cỏ ba lá khổng lồ ở phía trên đầu Harry cãi lại.

“Đội Ireland gặp đội Peru ở vòng bán kết mà đội Peru thì cũng khá mạnh, mong bọn họ đạt được giải quán quân!” Bill nói, trên lỗ tai có chiếc bông tai bằng răng nanh lủng lẳng.

Ở đây đang loạn thành một đoàn, sau đó Sirius cũng đã đến, theo sau chú ấy là Hermione cùng với hành lý và một con mèo cưng Crookshanks —— may mắn đầu đường Quảng trường Grimmauld có điện thoại công cộng, may mắn Harry có nhớ số điện thoại của Hermione, may mắn nhà Hermione cũng ở Luân Đôn, cho nên Harry và Hermione đã hẹn trước, trong vòng hai ngày đã thu xếp xong, thậm chí Hermione còn có thể trực tiếp như thế mà đến số 12, Quảng trường Grimmauld.

Vì thế một người buổi sáng tụ tập ở nhà Black cho đến mười giờ sau khi nhận được vé VIP cùng lúc xuất phát.

~*~

Bọn họ chỉ xem được hai trận cuối ở vòng bán kết —— đội Ireland gặp đội Peru, đội Bulgari gặp đội Iran, trong đó đội có thực lực mạnh nhất là Ireland, còn cầu thủ tài năng nhất đó chính là Tầm thủ Viktor Krum —— tất cả những người trên thế giới mê đội Bulgari trên lều của họ đều treo áp phích lớn của anh ta.

“Bộ như thế giỏi lắm sao?” Harry nghi ngờ.

“Thoạt nhìn bộ dáng thật âm trầm.” Hermione rất khẳng định.

“Anh ta rất lợi hại!” Tấn thủ tóc đỏ cuồng nhiệt nói.

“Anh ta là một thiên tài!” Tên Tấn thủ tóc đỏ còn lại cũng cuồng nhiệt nói.

“Ai thèm quan tâm tới bộ dạng của anh ta?” Ron hoàn toàn cuồng nhiệt nói.

“Anh ta là ngôi sao thần tượng của tôi!” Draco vô cùng bình tĩnh nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry hoàn toàn suy sụp, đối với người tên Viktor Krum này càng không có ấn tượng tốt!

Năm ngày sau đó, hai trận đấu cuối của vòng bán kết cũng đã kết thúc —— Viktor Krum trong trận đấu bắt được trái Snitch vàng, xác định Bulgari giành được thắng lợi thành công tiến vào vòng chung kết. Đội còn lại tiến vào chung kết chính là đội Ireland, trận chung kết diễn ra vào sáu ngày sau, ngày 24 tháng 8 chính thức bắt đầu thi đấu.

Sau một ngày khi vòng bán kết kết thúc, Draco chính thức đổi lại ủng hộ đội Bulgari – mặc áo sơ mi đỏ, trong khi lúc trước trên đầu còn có một nhánh cỏ ba lá khổng lồ, biểu tượng của Ireland, nhắc tới Viktor Krum thì trên mặt ai đó lại lộ vẻ đáng khinh. Trên áo sơ mi có cài huy hiệu lưu niệm trước ngực, phía trước là gương mặt âm trầm của Krum, phía sau cũng là Krum vẻ mặt âm trầm; còn trên quần bò, chân trái là hình cây chổi Firebolt mà Krum đang xài, đùi phải toàn là hình dán sticker của Krum, hơn nữa còn vô cùng tùy hứng yêu cầu lều nhà Black nới rộng ra thêm —— kết quả thỏa hiệp giữa hai nhà Slytherin và Gryffindor ­—— bên ngoài lều hết đỏ lại xanh, hết vàng lại bạc, còn hiện ra vẻ mặt âm trầm của Krum nữa chứ.

Lúc ăn cơm người nào đó lại trên bàn ăn mà rối rắm, lôi kéo áo T-shirt của mình, thực nghiêm túc nói, “Mình biết bọn họ trước trận chung kết điều chỉnh, toàn bộ phong bế, nhưng mà mọi người nói coi… Mình đi đến chỗ bọn họ xin chữ ký, danh hiệu Đứa-bé-sóng-sót còn thể dùng hiệu quả không?”

Cô bé nhà Ravenclaw liếc mắt;

Cả đám lớn nhỏ Gryffindor huýt sáo khinh thường;

Tên Slytherin ủng hộ Krum dùng nĩa đâm nát thức ăn.

Chính là anh hùng thì vĩnh viễn cũng không thích hợp với tinh thần đoàn kết trong thể thao, mặc dù không có ai phủ nhận kỹ thuật bay và kỹ xảo trong trận đấu như huyền thoại của Krum, nhưng rốt cuộc trong trận chung kết, đội Bulgari vẫn thua —— tuy thế vẫn không thể ngăn được mọi người yêu thích Krum, sau khi trận đấu kết thúc cả bọn sư tử con cùng rắn nhỏ ngồi tại hang ổ của mình mà bàn tán huyên thuyên, âm ĩ, không ngừng về trận đấu —— trong giây phút Krum bắt được trái Snitch vàng trong nháy mắt, cùng vì anh ta bỏ lại đối thủ với một động tác giả ­—— dùng đòn nhử tự vệ Wronski đâm thẳng xuống rồi bay ngược lên hình xoắn ốc.

Sau khi làm ẫm ĩ đã đời, cả đám trở lại khu vực lều trại, ở khu lều của nhà Black mặc dù là có năm phòng đôi, có phòng ăn chung, phòng giải trí, phòng chơi đùa, có bồn tắm lớn, nhưng có lẽ lúc sau vì có thêm bọn người Arthur Weasleay gia nhập, cho nên cuối cùng Draco lôi kéo Harry đi đến ở chỗ khu lều của nhà Malfoy, dù sao cũng không xa. Kết quả khi hai người đi đến nơi thì bất ngờ bắt gặp Hiệu trưởng Dumbledore đến chơi. Lucius đứng ở bên kia nhìn khách không mời mà đến, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

“A, giáo sư, ngài cũng đến xem trận đấu sao?” Trên vai Harry khiêng một cái áp phích lớn của Krum, hứng phấn tiến lên chào hỏi, “Ngài ủng hộ đội nào…”

Draco kéo lưng áo Harry, “Hiệu trưởng đích thân tới hẳn là có chuyện quan trọng cần nói… Chúng ta không nên quấy rầy.” Sau đó hướng Hiệu trưởng mỉm cười, hơi cúi đầu, tay còn không quên kéo theo tên rắc rối mắt xanh còn chưa chịu từ bỏ cố gắng khoe với ngài hiệu trưởng tấm áp phích của Krum.

Dumbledore mang vẻ mặt cười híp mắt với bọn nhỏ, nhưng cuối cùng trong lòng lại nhớ đến sự kiện kia, chúng còn quá nhỏ, dù chúng phi thường vĩ đại hơn nữa trên người còn mang sứ mệnh lịch sử trọng đại, có lẽ còn phải gặp nhiều cạm bẫy cam go. Nhưng bọn nhỏ ở tuổi này thì cuộc sống phải nhưng bây giờ, vô tư vô lo, vui vẻ tươi sáng, có lẽ là sự kiện kia không nên để cho chúng biết sớm như vậy.

Chuyện này theo như tờ giấy mà Regulus để lại, làm Dumbledore sau khi nhìn thấy trên tờ giấy mấy chữ ‘Trường Sinh Linh Giá’, có cảm giác như chìm vào bóng đêm vô tận. Lúc đầu lúc ông tận mắt chứng kiến nhật ký của Tom Riddle vốn chỉ nghĩ nó là một vật hắc ám cao thâm, đáng sợ. Dumbledore đối với vật này có rất nhiều suy đoán, nhưng khái niệm ‘Trường Sinh Linh Giá’ này, có thể nói, nếu Hiệu trưởng đoán có một trăm loại, mà trong một trăm loại đó có khả năng là một thứ tà ác nhất, đáng sợ nhất, có lẽ cũng là ngu xuẩn nhất và hậu quả nghiêm trọng nhất thì cuối cùng cũng có thể trở thành sự thật.

Dumbledore biết chuyện trọng yếu như vậy ông không thể chỉ dựa vào tờ giấy của Regulus liền vận dụng hết sức để xử lý, ông nhất định trước khi hành động phải đi kiểm tra lại chuyện này. Cho nên mấy ngày này Dumbledore một mực đi đến gặp giáo sư Slughorn, Viện trưởng tiền nhiệm của Slytherin, một người có học vấn sâu rộng, thích mua bán, thích khoe khoang, đồng thời cũng là vị giáo sư Độc dược mà hồi trẻ Voldemort – Tom Riddle thích nhất. Nếu như có ai nói cho Voldemort biết về pháp thuật ‘Trường Sinh Linh Giá’ thì người duy nhất chính đồng nghiệp trước kia của mình.

Hiệu trưởng Dumbledore quanh co vòng vo, kê hoạch suốt nhiều ngày cuối tuần, cuối cùng bằng với một chai rượu bran-đi của Pháp cùng với tờ giấy mà Regulus trước khi chết đã viết, cạy được miệng của vị giáo sư mập mạp xấu hổ này, chứng thật đó chính là Trường Sinh Linh Giá, hơn nữa đáng sợ nhất là, lúc ấy Tom có nói ‘bảy’ là con số chứa đựng pháp thuật, ý đồ của hắn rõ rành rành.

Bảy Trường Sinh Linh Giá, chỉ riêng việc xác định đó là những vật gì cũng tốn phần lớn thời gian, nhân lực, vật lực, tinh lực đi điều tra, hơn nữa bọn họ còn phải tìm ra Voldemort đã giấu chúng ở đâu, hiện tại Dumbledore có thể hoàn toàn xác định nhật kí của Tom Riddle vốn là một trong những Trường Sinh Linh Giá, mà Hắn lại đem cho Lucius bảo quản, có thể dễ dàng thấy được hắn coi trọng Malfoy.

Cho nên Dumbledore không thể không tìm đến Lucius trước tiên.

A, đương nhiên, trước kì nghỉ Lucius vì tìm hiểu thân thế của Tom Riddle khắp nơi gây động tĩnh, sức ép khiến cho Dumbledore không muốn chú ý cũng không được, ôi, y như ngài hiệu trưởng da sư tâm xà mong muốn, kết quả điều tra đại khái là làm cho vị Thủ Lĩnh Nam Sinh kiêu ngạo trước kia bị đả kích không ít.

Cho nên, lo lắng toàn cục, lão Hiệu trưởng râu bạc vừa lúc lợi dụng thời cơ đi tìm phe cánh phản lại Voldemort làm trợ lực.

Trong thời gian sáu ngày chờ đợi, cuộc sống chắc là không đến mức buồn tẻ bởi vì lều trại của bọn họ được nhiều người đến thăm hỏi lắm.

Một là lều của bọn họ rất ư là nổi bật, hai bên Slytherin và Gryffindor đấu tranh cuối cùng cũng đi đến thỏa hiệp chia làm hai, bọn Harry chưa bao giờ nghĩ họ sẽ rời đi, dù sao đứng ở xa nhìn hết đỏ lại xanh, hết vàng lại bạc, đó chính là lều của bọn họ.

Hai là, cái lều đó chính là lều trại của gia tộc cổ xưa Black a!

Sirius Black – một cái tên chói lọi khắp nơi, hắn cùng với Remus kết hôn được hai năm, còn bị tổng biên tập tạp chí kéo đi bình chọn cái gì ‘Người đàn ông gợi cảm’, đương nhiên cũng có ‘Nhân vật giàu có’, ‘Nhân vật biêu tiểu của thế gia’ linh tinh. Nếu Sirius ngụ tại đó thì đương nhiên Đứa-bé-sống-sót kia, đứa con đỡ đầu bảo bối của hắn – Harry Potter nhất định cũng ở cùng, cho nên tò mò, hâm hộ, lấy lòng, còn muốn thiết lập mối quan hệ… suốt ngày người người ra vào không ngừng.

Ít nhất còn có nhóm người nổi tiếng: Ludo Badman – Bộ trưởng Bộ Thể dục Thể thao Pháp thuật, Barty Crouch – Bộ trưởng Bộ hợp tác Pháp thuật quốc tế, còn có Trưởng Văn phòng liên lạc Yêu tinh, bọn họ còn gặp hoàng tử của nhà Hufflepuff Cedric Diggory, và cha anh ta hình như là làm việc ở Bộ Qui chế và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí, gần như câu hỏi nào cũng nói ‘Không thể trả lời’, nhân viên công tác đến cả cái quái gì cũng không biết cứ thần thần bí bí…

Bọn ưng con, sư tư con và rắn nhỏ chịu đựng hai ngày y như vậy, thật sự ăn không tiêu, rối rít tìm cớ chạy ra ngoài.

Hermione ôm Crookshanks của cô nàng mà đi thẳng tới chỗ bạn bè ưng con của mình.

Trong khi hai anh em song sinh cầm theo túi đồ chơi vui đùa chào hàng khắp nơi, bọn họ đẩy mạnh tiêu thụ tới đám khách hàng ở tận Học viện Salem của Mĩ, cho nên mấy khách hàng đó thấy hai nhà vĩnh viễn không đội trời chung Slytherin và Gryffindor lại đi cùng nhau cũng không thấy kì quái. Nhóm ưng con bởi vì Hermione dẫn đến làm quen cuối cùng cũng rất hào phóng tham gia việc mua bán của bọn họ, nhưng cặp song sinh không biết vì lý do gì lại không bán hàng cho nhóm lửng con, rõ ràng bọn họ có gặp Cedric, hoàng tử Hufflepuff.

“Ối, anh không muốn thấy cậu ta.” Tấn thủ A vẻ mặt chịu nhục.

“Bất tài nên không muốn nói chuyện với cậu ta.” Tấn thủ B cùng chung mối thù.

“Học kỳ trước bọn anh bại dưới tay Hufflepuff!”

“230 trên 110”

Cặp Tấn thủ nhà Gryffindor đứng nhìn khuôn mặt nho nhã, tươi cười của Tầm thủ kiêm Đội trưởng nhà Huflepuff từ xa rồi căm giận quay đầu rời đi.

Harry và Draco sau khi nghe chuyện cười cũng đủ rồi, Draco cầm một danh mục thông tin thật dài, “Blaise xế chiều sẽ đến,” Draco kiểm tra danh mục, “Mẹ cậu ta dẫn theo người bạn trai thứ mười bảy chết tiệt, là một người Hy Lạp.”

“Ha ha ha,” Harry cười như điên, “Mình thật muốn gặp, bọn họ ở khu E3 sao?”

“Đúng vậy, chậm hơn là Myers, gia đình Blair cũng ở khu E3 đó.”

Sau đó, Draco và Harry đang tha thiết chờ mong Blaise đến, Zabini từ xa đã thấy hai người đứng sóng vai liền ngoắc tay, đồng thời lén liến mắt nhìn, ít nhiều gì thì cậu cũng không xen vào việc của người khác, trước kì nghỉ cả hai người đều không nói một lời, vậy đây không phải lại hòa thuận sao?

“Hì, trải qua kì nghỉ như thế nào?” Zabini chộp một cái, sau đó phát hiện hai người nhìn quần áo mới của mình, Blaise sửa sang quần áo tử tế, “Thế nào, đến đây phải ăn mặc như Muggle, không được dùng pháp thuật… Tôi đặc biệt đến một tiệm chuyên bán đồ dùng Muggle chọn được, phải nói là muốn tìm một món đồ vừa mắt cũng không dễ dàng gì.”

“Vô cùng chuẩn luôn!” Harry vuốt vuốt thắt lưng của cậu ta, “Áo ngủ tơ tằm, ha!”

“Cái gì?”

“Đúng là áo ngủ, cậu không có nghe lầm, Blaise, hơn nữa…” Draco nhìn trên nhìn dưới, nhíu mày, “Còn là của nữ.”

“Blaise,” Harry quơ tay chụp lên cái mông của cậu ta, “Cậu còn biết phải mặc quần ở trong? Sao không để cho gió ấm ấp nhẹ lướt qua mông trần của cậu đi?”

Sắc mặt Zabini chuyển thành cùng màu với cái áo ngủ màu xanh tơ tằm của mình, hơn nữa còn nhớ lại lúc mới vừa tiến vào, mấy người… kia đều hướng hắn cười lả lướt…

Hoàng tử Slytherin cùng Cậu Bé Vàng của mình cười to rời đi.

Myers Blair ăn mặc đỡ hơn nhiều, bất quá thân dưới lại mặc một cái quần thụng, trên thắt lưng buộc dây đai, đinh sắt theo phong cách punk, nhưng tổng thể so với Pansy tốt hơn một chút, bởi vì cô nàng đã đem một cái đai lưng tua rua thành vong cổ, hơn nữa váy dài của cô nàng còn là áo choàng Scotland của nam.

Nhìn thấy hoàng tử cùng Cậu Bé Vàng của bọn họ bình thường tao nhã giờ đây kích động, nhóm con rắn nhỏ hiện lên vẻ mặt xấu hổ, làm tiêu khiển cho Harry và Draco, “Đây là bí quyết của Malfoy không thất thố trước người khác,” một thân Draco giả dạng Muggle đạt chuẩn, áo sơ mi bằng tơ tằm đi chung với quần bò, cả cách ăn mặc cũng vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, đầy sức sống với đường nét tuyệt đẹp. Anh hơi nhướng lông mày, vẻ mặt du côn muốn ăn đòn giả cười, nhìn nhóm con rắn nhỏ mà nghiến răng nghiến lợi, “Quá trình học tập có thể là gian khổ nhưng kết quả chính là tốt đẹp.”

Sau ngày đó liền tới trận chung kết.

Trước khi thi đấu chính là phần biểu diễn của linh vật, đội Bulgaria có linh vật gọi là ‘Veela’ —— toàn là nữ, là một loại sinh vật pháp thuật, mỗi một Veela đều vô cùng xinh đẹp, các cô nàng vừa khiêu vũ vừa xếp thành những hình khác nhau làm mọi người vui thích, xem thật tuyệt, nhưng Harry chú ý tới cặp song sinh Tấn thủ khi nghe nhạc lại khoa trương lắc lắc mông, hơn nữa lại vén tay áo lên đi khoe cơ bắp, còn Ron thì làm ra tư thế chờ đợi ôm hôn; mà Blaise ngồi ở mấy hàng ghế trước đã muốn đứng lên ghế một mặt lắc lư một mặt cởi đồ theo nhịp —— có cần làm quá lên như thế không?

Harry dời tầm mắt đi nơi khác nhìn thấy chú Sirius và chú Remus, bọn họ nắm tay nhau đang mỉm cười không có hành động gì khác thường, tiếp theo cậu quay đầu lại nhìn Draco, ừm, cũng rất bình thường giống mình; Hermione thì mím môi, nhíu mày giống như không thấy được màn trình diễn lộng lẫy. Sau đó, ngay lúc Zabini muốn thực hiện màn múa thoát y, âm nhạc dừng lại, nhóm Veela lui xuống, Harry chứng kiến cặp song sinh đứng trên ghế phận nộ dậm chân phản đối.

“Veela chính là một loại sinh vật thần kì, sinh vật pháp thuật.” Draco dùng giọng điệu dày dặn kinh nghiệm giải thích.

Harry nghĩ nghĩ, nhìn nhìn xuống dưới sân mà Veela xinh đẹp, khêu gợi đã dần lui hết, trong lòng cũng không phản đối thái độ bài xích của Draco đối với các nàng ta.

Sau đó linh vật của đội Ireland tiến lên, một đám yêu tinh lùn Ireland vừa tiến lên thì một lượng lớn tiền vàng rơi xuống khán đài, vì thế, sau màn trình diễn ‘mỹ nữ’ của đội Bulgari và ‘tiền tài’ của đội Ireland, trận đấu chung kết của Cúp Quidditch Thế giới bắt đầu.

~*~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio