Dục trì bạch ngọc to lớn vững chắc, hơi nước lượn lờ, thân thể xích lỏa tựa trên thành trì, một tay chắn trước ngực, một tay dĩ nhiên rủ xuống, Sở Tỳ hai mắt nhắm nghiền, như là đang ngủ.
Bên ngoài vốn là tinh không vạn lí, đột nhiên mây đen rậm rạp, trên chín tầng trời sấm sét cuồn cuộn.
Sở Tỳ bỗng dưng mở mắt, có thủy quang chợt lóe mà qua trong mắt nàng.
Cánh tay của nàng tùy ý vỗ trong nước, bọt nước cuồn cuộn nổi lên, những giọt nước rung động trên không trung, cuối cùng biến thành thiếu nữ dáng vẻ thanh tú, vạt áo nhẹ nhàng vũ động, chân thành quỳ gối bên dục trì, dáng vẻ nhu thuận liễm mục, nhẹ giọng nói: "Vương thượng."
Sở Tỳ không biết từ chỗ nào biến ra một phong bái thiếp mạ vàng, sắc mặt nhàn nhạt phân phó: "Đem cái này đưa cho Côn Lôn."
Nàng nói xong, không nói thêm lời nào nữa, từ trong nước chậm rãi đứng lên, bọt nước từ trên hàng mi rơi xuống, lướt qua hai vai, ngực, bụng, chân ngọc, sau khi Sở Tỳ khôi phục, so với trước đây còn gầy hơn một chút, xương hồ điệp phía sau càng thêm lộ rõ, lúc này thẳng người đứng ở nơi đó, dường như lập tức muốn giương cánh bay đi.
Hai tay nàng dang ra, lập tức có người tiến lên tất cung tất kính mặc xong quần áo cho nàng.
"Cố nhân vài ngày nữa sẽ đến thăm. Tỳ" Mạnh Triệu Trọng cầm lấy bái thiếp Côn Lôn đặt ở một bên, không hề tâm cơ đọc lên, còn có chút lạc quan hỏi Côn Lôn: "Tỳ này là Tiểu Sở đại nhân của chúng ta sao? Các ngươi không phải cùng nhau xuống núi sao? Tiểu Sở đại nhân thế nào lại không trở về cùng sơn thánh?"
Côn Lôn xoay mặt đi, nhẹ giọng than thở: "Nàng sẽ không trờ về nữa."
Mạnh Triệu Trọng ngốc nghếch chỉ vào bái thiếp nói: "Đây không phải đã viết sao, vài ngày nữa không phải là không bao lâu sẽ đến sao?"
Côn Lôn chỉ là cười khổ, lại không trả lời.
Ngày hôm đó nàng đột nhiên kinh hoảng ngồi dậy, phái Mạnh Triệu Trọng suốt đêm lập tức rời khỏi Côn Lôn Sơn, Mạnh Triệu Trọng bị nàng gọi từ đáy nước lên, hỏi cũng không hỏi một câu đã nhét một đống thứ chạy xuống núi.
Mạnh Triệu Trọng đi rồi, Côn Lôn liền an tâm chờ đợi trong viện.
Sở Tỳ đến còn sớm hơn nàng nghĩ, nàng có chút kinh ngạc, rất nhanh đã hiểu được, Sở Tỳ là người muốn liền làm, không giống như nàng luôn có nhiều điều cố kỵ, càng ngày càng bị nhiều thứ kéo chân, bước đi gian nan.
Nàng ấy một mình đến đây, không mang theo nửa người tùy tùng.
Trước tiên chỉ là đứng rất xa, chỉ có một đường nét không rõ, thấy nàng dáng người cao gầy, mặc trường bào hắc sắc, cổ áo có một vòng lông hồ ly đặc biệt ung dung, thanh quý lại vô tình. Côn Lôn thầm nghĩ, nàng không phải luôn thích mặc màu trắng sao?
Gió nhẹ lướt qua làm chuông bạc sau tóc lay động, đinh đinh đang đang.
Dễ nghe hơn bất cứ thứ gì, êm tai hơn bất cứ thứ gì.
Côn Lôn nhắm mắt lại.
Thẳng đến Sở Tỳ từng bước đến trước mặt nàng, cười như không cười nói: "Côn Lôn Thần Quân, đừng đến... Không việc gì a."
Sở Tỳ lộ ra dáng vẻ không hề có lực công kích, đôi mắt dài mà không hẹp, khóe mắt ôn nhuận buông xuống, lúc cười đuôi mắt có độ cong rất rõ ràng, phối với nhãn đồng kim sắc, không những tuyệt không có vẻ lạnh lùng, trái lại tươi đẹp câu người.
Trong lòng Côn Lôn trầm xuống, mở miệng nói: "Đã lâu không gặp, Sở vương."
Hai người đối diện mà đứng, trầm mặc không nói gì.
Gió núi của Côn Lôn Sơn xao động lá trên cây, chạc cây theo gió lắc lư qua lại, lá cây rốt cục không chịu nổi gánh nặng mà rơi xuống, phủ trên đôi vai đơn bạc của Côn Lôn, ngón tay dưới tay áo của Sở Tỳ khẽ động.
Nàng nói: "Biết vì sao ta đi chậm như vậy sao?"
Côn Lôn trả lời: "Ngươi đang đợi ta cho ngươi một lời giải thích."
"Phải, bốn vạn năm trước ở Trấn Yêu Đài, đến lúc ta chết cũng không chờ được ngươi đến. Lâu như vậy rồi, ngươi có thể cho ta một lời giải thích không?" Sở Tỳ nâng tay phất đi lá rụng trên vai nàng, ngữ điệu gần như là nhu nhược.
Nước mắt Côn Lôn bỗng nhiên rơi như mưa.
Nàng cả đời này, nửa đời trước đần độn, nửa đời sau mười phần sai lầm, trong lòng nàng chấp niệm cố hữu thủ lấy những thứ Bàn Cổ phụ thân lưu lại đột nhiên sụp đổ, trở thành thứ khô cằn hoàn toàn không ý nghĩa thực tế.
Sở Tỳ cũng không giúp nàng lau nước mắt, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng.
"Có thể nói rồi sao?"
Côn Lôn ngửa đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, nói: "Ngươi đi không bao lâu, Xi Vưu cùng hoàng đế đại chiến, Nữ Oa lập phong thiên đàn ở Bất Chu Sơn ngăn cản Xi Vưu, thuỷ thần Cộng Công giận dữ đánh ngã Bất Chu Sơn, trụ trời đổ nát, hồng thủy chảy ngược, tam giới sắp bị hủy diệt. Vì vậy Nữ Oa đến tìm ta, khẩn cầu ta đem trái tim hóa thành tài nguyên vá trời."
Sở Tỳ ' Nga' một tiếng, nói: "Ngươi cho."
Nàng nói chính là một câu khẳng định, Côn Lôn gật đầu, nói: "Nàng quỳ trước mặt ta không chịu đứng dậy, ta cảm niệm ân tình của phụ thân, thường nghĩ không thể nào báo đáp, nếu có thể dùng quả tim báo đáp ân tình này cũng xem như viên mãn. Hơn nữa lúc đó ta cảm giác sâu sắc đại nạn buông xuống, ngươi lại chậm chạp không về, thầm nghĩ cái mạng này có cũng được không có cũng được, không bằng đem quả tim tặng nàng vá trời."
"Ngươi tiếp tục nói."
"Sau khi moi tim ra, ta càng thêm suy yếu, mỗi ngày ngoại trừ ngủ, chính là ngủ. Thẳng đến thiên đế đến tìm ta, nói ngươi ở nhân gian.... Làm rất nhiều việc không tốt, lúc đó ta không tin, còn tự mình kiểm tra thực hư, phát hiện chắc chắn là ngươi, nản lòng thoái chí liền muốn giết ngươi, sau đó chết cùng người. Xem như kết thúc mọi chuyện."
Sở Tỳ chăm chú nhìn nàng, phát hiện nàng nói một chuỗi dài, ngay cả đôi mắt cũng không chớp một cái, hoàn toàn không có nửa điểm tâm tình dao động.
Côn Lôn rốt cục buông xuống mi mắt, nói: "Ai biết nửa đường lại xảy ra biến cố."
Mi tâm của Sở Tỳ khẽ động.
"Ta không ngờ tới bọn họ sẽ ra tay nhanh như vậy, cũng không ngờ tới thần tủy của phụ thân dĩ nhiên có linh tính, ta hối hận bản thân đã làm sai chuyện, lúc ta muốn đi tìm ngươi, nó đem ta giam cầm ở Côn Lôn Sơn, mạnh mẽ bức ta tiến vào hôn mê, đến khi tỉnh lại thế sự thay đổi, ta muốn đi tìm ngươi nhưng trong thiên hạ đã mất tung tích của ngươi. Ta biết ngươi sẽ không chết, cho nên cũng không dám chết, ngơ ngơ ngác ngác ở trên núi chờ bốn vạn năm, thẳng đến một nghìn năm trước, ngươi một lần nữa quay về đây."
"Nói xong rồi?" Trên mặt Sở Tỳ mang theo nhàn nhạt mỉm cười, trong tay nâng một bộ trà cụ tinh xảo, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt đất, biến ra đầy đủ mọi thứ từ cái bàn đến hỏa lò, đây là bộ trà cụ Khương Ương cống cho nàng, nàng đem trà cụ nhất nhất bày ra, trước tiên đốt than, nấu nước: "Hiện tại đến phiên ta rồi, để ta nói."
"Đầu tiên, những lời ngươi nói, ta toàn bộ đều tin. Ta tin ngươi đem quả tim cho Nữ Oa vá trời, bởi vì ta chưa từng nghe qua tiếng tim ngươi đập, chỉ là khi đó không nghĩ tới phương diện này. Ngươi trong lòng chứa cả thiên hạ, đem tam giới đặt ở trên ta, ta cũng biết, ta biết ta không thay thế được địa vị của Bàn Cổ ở trong lòng ngươi, cũng không nghĩ tới muốn thay thế hắn, nói thật lòng, ta thống hận hắn. Thống hận hắn chết rồi còn không thành thật, một búa phá thiên, nếu như ta muốn ta cũng có thể chém một cái thành mười tám mảnh, tạo ra mười tám nữ nhi, khiến các nàng cả đời thủ hộ thay ta, còn mỗi người mang ơn — ngươi đừng vội cắt đứt ta, ta còn chưa nói xong."
Nước trên hỏa lô sôi lên, Sở Tỳ chậm rãi đem tách trà súc qua một lần, gió thu ào ào, nàng lại nói tiếp, nhàn nhạt tự giễu: "Ta trời sinh phản cốt, cho nên những lời ta vừa nói lúc nãy đều là ngụy biện. Trên đời này rất không phải đạo lý, chính là đạo lý của ta."
Côn Lôn: "...."
Sở Tỳ cảm thấy trong lòng mình rất bình tĩnh, dù cho lời nói của nàng đã bất đầu không có kết cấu: "Tất cả mọi người muốn giết ta. Trước đây ta không nói cho ngươi biết những chuyện quá khứ là sợ ô uế lỗ tai của ngươi, ta không muốn cho ngươi thấy ta đầy tay là máu, đầy người dơ bẩn, ngay cả nghe cũng không muốn cho ngươi nghe. Ngay cả ta cũng muốn giết chính mình, trong thân thể ta có hai linh hồn, một là thiện, một là ác, có buồn cười hay không? Ác quỷ bò ra từ thi sơn biển máu dĩ nhiên cũng có thiện niệm. Nó ngay từ đầu chỉ là một phần không quan trọng, sau khi gặp ngươi, cuối cùng có thể cường đại, ta ngây thơ cho rằng ta đã hoàn toàn thoát khỏi nơi đó rồi."
"Ta thích mặc màu trắng, có lẽ là do thứ càng dơ bẩn càng hướng tới sạch sẽ mỹ hảo. Sau đó ta phát hiện a, ta yêu ngươi, ngươi sạch sẽ tốt đẹp, mà ngươi cũng thích ta. Thật tốt, từ đó ác niệm trong lòng ta lắng xuống, không khơi được một tia gợn sóng nào nữa."
Nàng nhướng mày nhìn Côn Lôn một cái, bỗng nhiên kéo môi cười, giảo hoạt nói: "Ngươi đoán xem, ta hiện tại lại có bao nhiêu ác?"
Một cổ cảm giác lạnh lẽo từ bàn chân của Côn Lôn lan tỏa khắp người, nàng mấp máy môi, phát giác bản thân khó có thể tự kiềm chế mà bắt đầu run rẩy.
"Ngươi sợ ta sao?" Sở Tỳ vẫn ung dung nói, đem trà đã pha xong đưa đến trong tay nàng.
Nàng nhìn Côn Lôn uống xong, sau đó tay chân cứng nhắc ngã xuống, trên mặt hàn băng lạnh lẽo lướt qua, lập tức kết một tầng sương lạnh, Sở Tỳ mở ra tay phải, một thanh kiếm giống hệt như Hồng Liên Kiếm nằm trong tay nàng, không chút lưu tình đâm vào ngực Côn Lôn, máu tươi mới vừa chảy ra, chợt ngừng lại, ngưng tụ thành băng.
"Biết vì sao hôm nay ta mặc màu đen không? Bởi vì ta sợ máu của ngươi sẽ làm bẩn y phục của ta."
"Đây là ngươi nợ ta, ta muốn trả lại ngươi." Ngữ khí của nàng rất đạm nhạt, dường như đang nói một ít việc không liên quan đến nàng: "Còn có, trà ngươi vừa mới uống ta đã cho thêm một vài thứ, sẽ không chết, ngươi sẽ chậm rãi kết thành băng, xương cốt đều đông cứng. Ngày nào đó tâm tình ta tốt ta sẽ rút thần gân của ngươi ra xem, ngươi nói có được không?"
Nàng nói đến 'có được không', dĩ nhiên trừng mắt nhìn, mím môi nở nụ cười với Côn Lôn, dường như ban phát ân huệ lớn lao.
Côn Lôn ngoài miệng sương lạnh vẫn chưa kết đến kín kẽ, gian nan phun ra từng chữ: "Là ta nợ ngươi."
Sở Tỳ cười ha ha: "Đúng vậy, là ngươi nợ ta!" Nàng bỗng nhiên bật khóc: "Nhưng ngươi ngoan ngoãn như vậy, ta một chút cũng không vui."
Lông mi của Côn Lôn đã toàn bộ hóa thành màu trắng, môi run rẩy nói: "Ta đây nên làm thế nào?"
"Ngươi nên cầu xin ta tha thứ cho ngươi." Nàng vỗ tay một cái: "Như vậy mới đúng chứ!"
"Được, ta cầu xin ngươi tha thứ cho ta."
Biểu tình của Sở Tỳ trong nháy mắt trải qua trăm nghìn biến hóa, vui vẻ, mờ mịt, bi thương, tuyệt vọng, thiên phàm làm hết, cuối cùng lộ ra một ánh mắt ôn nhu, nàng gần kề lỗ tai hàn khí um tùm um tùm Côn Lôn, gần như kiều diễm lẩm bẩm nói: "Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, chết cũng sẽ không."
P/S: gần đây không up truyện thường xuyên được, nhưng mình đảm bảo sẽ tiếp tục edit những truyện còn dang dở các bạn đừng lo lắng ^-^ truyện này đến khúc ngược rồi nhưng cũng sắp kết thúc rồi, chỉ còn chương nữa thôi ~