Vẫn không có học sinh nào trả lời nên Hà Lệ Chân nói: “Vậy các em sẽ tự giới thiệu bản thân, nói ngắn gọn để chúng ta tìm hiểu nhau nhé.”
“Ồ…” Cuối cùng mọi người cũng dồng thanh hô lên một tiếng cụt hứng, có mấy cậu học sinh ngồi bên dưới nói lớn: “Thôi đừng cô ơi, giới thiệu bao nhiêu lần rồi, điểm danh để biết tên được rồi cô.”
Cậu ta nói xong thì cả lớp cũng nhao nhao lên, Hà Lệ Chân cảm thấy mọi chuyện không còn được cô khống chế nên vội vỗ tay vài cái, lớp học yên lặng lại.
“Mọi người không muốn giới thiệu mình sao?” Cô hỏi.
“Không…muốn…” Học sinh đồng loạt trả lời.
“Vậy thì mình điểm danh.” Hà Lệ Chân thấy học sinh phản đối bèn mở sổ điểm danh ra: “Cô gọi tên trò nào thì trò ấy đứng lên để cô biết mặt nhé.”
“Khương Hân.”
“Có…”
“Tống Gia Lập.”
“Có…”
“…”
Hà Lệ Chân gọi tên từng người một, sau đó ngẩng đầu lên nhìn.
“Ngô Nhạc Minh.”
“Không đi cô ơi!” Một cậu học sinh la lên, những người khác nghe thấy cũng cười ồ.
Hà Lệ Chân ngừng lại, ngẩng đầu lên: “Không đi học sao?”
Một nữ sinh ngồi bàn phía trước uể oải nói: “Anh Côn không đi thì cậu ta sẽ không đi đâu.”
Anh Côn?
Hà Lệ Chân cúi đầu, trên sổ điểm danh chỉ còn lại tên một người cuối cùng, xếp phía sau Ngô Nhạc Minh.
“Vạn Côn.”
“Cũng không đi cô ơi.” Cậu học sinh kia nói.
Hà Lệ Chân ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Tại sao em ấy không đi học?”
“Không biết ạ.” Một học sinh khác nói: “Ngày khai giảng thôi mà, cũng có sao đâu.”
Hà Lệ Chân nhíu mày, không hỏi thêm nữa: “Chúng ta học thôi.”
Bắt đầu giảng bài, Hà Lệ Chân tập trunh tinh thần càng giảng càng trơn tru. Các học sinh phía dưới cũng dần dần, càng nghe càng buồn ngủ.
Hơn nửa tiết học, có người thì ngủ, có người thì ăn gì đó.
Nhưng Hà Lệ Chân không nhắc nhở em nào. Thứ nhất, đây là lần đầu tiên cô đứng lớp, trong lòng cũng có áp lực, cô không muốn tạo cho mọi người bầu không khí khó chịu. Thứ hai, cô không muốn dạy lố giờ, cho nên khi soạn giáo án cô đã canh thời gian rất kĩ, vốn dĩ là không có thời gian để phê bình nhắc nhở học sinh.
Lúc chuông reo hết tiết, chuông điện thoại của mấy học sinh ngồi bên dưới lớp cũng reo theo, vài học sinh đặt chuông báo hết giờ học. Trong tiếng cười vang của các em học sinh, Hà Lệ Chân ôm sách đi ra ngoài.
Tiết học đầu tiên, Hà Lệ Chân không biết phải nói gì nữa.
Quay lại văn phòng làm việc, tình cờ gặp Hồ Phi chuẩn bị đi dạy, cô vội nói với anh ta: “Thầy Hồ, có hai em không đi học.”
Thầy Hồ chưa ngẩng đầu đã nói: “Là Ngô Nhạc Minh và Vạn Côn?”
“Thầy biết rồi hả?”
“Ừ,” Hồ Phi lại nói: “Cô không cần quan tâm, hai học sinh này không đi học đâu.”
“Sao lại không đi vậy thầy?”
Hồ Phi tốt bụng giải thích cho cô: “Hai đứa này đều ở lại một lớp, dù sao thì cũng không có ý muốn học đàng hoàng, phụ huynh cũng không thấy đâu, trước cho tới giờ trốn học hoài à.”
Hà Lệ Chân nói: “Làm sao tìm được các em đấy đây?”
Hồ Phi liếc nhìn cô: “Tìm chúng làm gì?”
Hà Lệ Chân nhờ ra chủ nhiệm lớp - là Hồ Phi, cô đoán mình đặt câu hỏi vượt cấp như thế này sẽ làm cho Hồ Phi thấy chướng mắt. Nhưng cô còn chưa kịp nói xin lỗi thì Hồ Phi đã lấy trong ngăn kéo ra một cuốn vở nhỏ, để lên bàn làm việc của cô: “Trên đó có viết số điện thoại liên lạc của học sinh, nhưng trong đây không có ghi số nhà của các cậu đó, đều là số di động, cô cần lấy tìm đi, tôi đi dạy trước đây.”
Sau khi Hồ Phi đi, Hà Lệ Chân cầm cuốn sổ nhỏ trên tay, mở ra xem.
“Tôi khuyên cô cứ mặc kệ đi.”
Phía sau có giọng nói vang lên, Hà Lệ Chân quay lại, Bành Thiến ở bên cạnh đang soi mình trong chiếc gương trên bàn. Bành Thiến là cô giáo dạy sinh, mỗi lần Hà Lệ Chân nhìn thấy cô ấy, không phải cô ấy đang lên mạng thì cũng là soi gương.
Bởi vì Bành Thiến và Hà Lệ Chân cùng tuổi, nên Hà Lệ Chân nói chuyện với cô ấy khá thoải mái, bây giờ là giờ học, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, Hà Lệ Chân đi qua hỏi Bành Thiến: “Là sao, tại sao lại mặc kệ?”
Bành Thiến nhìn gương dụi mắt: “Cô còn mới, còn nhiệt tình thì cũng dễ hiểu, nhưng có những học sinh cô thật sự không cần phải quan tâm.” Cô ta xoa nhẹ con mắt, nhìn Hà Lệ Chân nói: “Cô mới tới nên không biết đó thôi. Hai đứa đó không tới là chuyện tốt, đi học mới là phiền phức, nhất là thằng nhóc Vạn Côn kia.”
Hà Lệ Chân nói: “Học sinh thôi mà, sao lại phiền phức.”
“Thôi mà gì?” Bành Thiến trợn mắt, cô ta cảm thấy cô giáo mới này còn non quá, cô ta phải phổ cập lại cho Hà Lệ Chân một chút mới được.
“Trong kì thi cuối kì năm ngoái, cậu ta và thầy Diêm giáo vụ gây gổ với nhau, bị lôi đi dạy dỗ hết nửa ngày trời, lúc quay lại thì đập tay lên bàn một cái, cô nghĩ coi sau đó thì sao.”
Hà Lệ Chân lắc đầu: “Thế nào.”
Bành Thiến xòe tay: “Cả lớp đều bỏ thi.”
“Gì?” Lần đầu tiên Hà Lệ Chân nghe chuyện giống như thế này, khinh ngạc thốt: “Bỏ thi sao?”
“Ừ, cô cũng đâu thể phạt cậu ta, cậu ta có nói gì đâu nào, chỉ đập tay lên bàn cũng không được chắc.”
Hà Lệ Chân nhớ tới mấy cuốn tiểu thuyết và phim ảnh cô coi trước đây: “Cậu ta là đại ca trong trường à? Những người khác đều phải nghe theo hả?”
“Không hẳn, trường học chúng ta chắc chắn là có chuyện học sinh chia bè chia phái nhưng Vạn Côn không giống như vậy.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cậu ta đi học có được mấy ngày đâu.” Bành Thiến nói: “Ngô Nhạc Mình luôn đi theo sau đuôi cậu ta, không ai biết chúng làm gì bên ngoài nữa. Trong các em học sinh cũng có nhiều lời đồn về Vạn Côn lắm.”
“Đồn gì?”
“Nghe nói nhà cậu ta rất giàu, nhà làm ăn lớn gì đó…”
Hà Lệ Chân tỏ vẻ nhún vai một cái: “Ồ.”
“Dù sao thì đừng gây sự ở trong trường là được, nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho nó.” Bành Thiến lại quay về với cái gương: “Cho nên, tốt nhất là cô đừng lo đến làm chi.”
Hà Lệ Chân vẫn còn chưa yên tâm một chuyện: “Nhưng em ấy không đi học, chuyên cần và thành tích của giáo viên cũng bị ảnh hưởng mà.”
“Cũng đâu còn cách nào.” Bành Thiến nói: “Trách mình không may thôi, bị phân cho lớp này, cậu coi thầy Hồ cũng quen rồi kìa.”
Hà Lệ Chân quay lại chỗ ngồi, cô mở sổ, tên của Vạn Côn xếp cuối cùng, trên đó còn ghi lại một dãy số di động. Cô suy nghĩ một lúc lâu đến khi thuộc lòng chúng, cuối cùng vẫn đóng vở lại, cất đi.
Thời gian làm việc của giáo viên tương đối ổn định, hơn nữa Dương Thành là trường có số em lớp mười hai tự nguyện học buổi tối đến trên đầu ngón tay. Ở trường này, “tự nguyện” tự học gần như là không.
Năm giờ rưỡi hết tiết, toàn bộ học sinh đều chạy về hết, sáu giờ, thầy cô giáo cũng về luôn.
Hà Lệ Chân đeo túi đi về nhà, trên đường đi trong đầu cô đều là dãy số kia.
Thật ra Hà Lệ Chân biết mình chỉ hay để tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Nhưng cũng hết cách, cô là giáo viên mới, nên rất sợ lớp mình dạy có thành tích không tốt, hai học sinh này không lên lớp không đi thi, thành tích trung bình nhất định bị ảnh hưởng.
Lúc về tới nhà, Hà Lệ Chân đang ăn cơm được nửa sạc thì quyết định thử một lần.
Cô lấy di động ra, gọi vào số điện thoại của Vạn Côn.
Điện thoại nhanh chóng được nối máy.
“Ai đó?”
Bên kia điện thoại hơi ồn, đủ thứ âm thanh, giọng nói trong điện thoại cũng hơi bực bội. Hà Lệ Chân nói: “Xin chào, là Vạn Côn phải không?”
“Ừ.” Người trong điện thoại nói: “Cô là ai”
Hà Lệ Chân nói: “Tôi là giáo viên ngữ văn của em.”
“…”
Bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, Hà Lệ Chân còn tưởng cậu ta nghe chưa rõ: “Alo? Alo? Em nghe được không?” Tiếng ầm ĩ trong điện thoại nhỏ đi rất nhiều, hình như người bên kia đã đi tới một chỗ yên tĩnh hơn.
“Giáo viên ngữ văn?” Giọng Vạn Côn nghe như muốn cười: “Giáo viên ngữ văn nào thế?”
Hà Lệ Chân nói: “Cô là giáo viên ngữ văn của lớp -, em không phải là học sinh lớp - sao hay?”
Vạn Côn ngồi chồm hổm trên bậc thang trước cửa Tú Quý hút thuốc, chầm chậm nói: “Giáo viên ngữ văn của tôi là một thầy giáo đó.”
“À…” Hà Lệ Chân vội nói: “Là vầy, thầy Triệu có việc nên không thể dạy tiếp cho các em, tôi là cô giáo dạy ngữ văn mới đến, tôi họ Hà.”
Vạn Côn không nói gì, Hà Lệ Chân nói thêm: “Ừm, hôm nay khai giảng, sao em không tới trường vậy?”
Vạn Côn vui vẻ nói: “Hôm nay khai giảng hả? Tôi quên mất.”
Hà Lệ Chân nhíu mày, cô có thể cảm giác được không phải là Vạn Côn đã quên mất mà có lẽ chỉ đang đối phó với cô mà thôi. Giọng cô cũng nghiêm túc hơn: “Ngày mai em có thể đi học không, cả Ngô Nhạc Minh nữa.”
Vạn Côn nói: “Không biết nữa.”
Hà Lệ Chân cắn răng: “Cô không biết trước đây thầy giáo của các em thế nào nhưng tiết ngữ văn của cô em phải tới, nếu không…”
Vạn Côn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm u ám, nói như không: “Nếu không thì sao.”
Hà Lệ Chân nghĩ một lúc, cuối cùng vì kinh nghiệm còn ít nên chỉ dọa giống như dọa học sinh tiểu học: “Nếu không cô báo cho người nhà của em biết.”
Bên đầu kia điện thoại im lặng thật lâu, Hà Lệ Chân chỉ còn nghe được tiếng hít thở. Cuối cùng, khi cô đã sẵn sàng tiếp đón quân địch thì Vạn Côn cười giễu, dậm lên tàn thuốc, ngắt điện thoại.
“…” Hà Lệ Chân cúp máy, mất hết sức lực ngồi trên ghế.
“Sao mình cảm giác mình không có uy gì hết vậy kìa…” Hà Lệ Chân tự nói với mình: “Không phải nói chuyện nhẹ nhàng quá đấy chứ.”
Ba ngày sau đó Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh vẫn không thấy tới trường, lúc này Hà Lệ Chân mới cảm giác sâu sắc bản thân năng lực có hạn, cô cũng không gọi điện lần nào nữa.
Cuối tuần, Hà Lệ Chân đi mua đồ dùng trong nhà, nhà trọ mới thuê nên còn thiếu nhiều thứ, Hà Lệ Chân mua một cái kệ sách, một cái bàn vi tính, một cái ghế và thêm một ít đồ dùng linh tinh khác.
Nhân viên cửa hàng giao hàng tận nhà giúp cô, hên là lầu một, vận chuyển đồ đạc cũng rất thuận tiện.
Hiến khi có được ngày cuối tuần rảnh rỗi, Hà Lệ Chân còn định đánh một giấc, ai ngờ mới bảy giờ sáng bên ngoài đã có tiếng người ồn ào.
Nhà trọ của Hà Lệ Chân dùng chung sân, bên trái là nhà của cô Trương, bên phải là nhà của cô Lí, mới sáng sớm hai người phụ nữa này một người giặt đồ một người lặt ra trước cửa nhà mình, còn vói qua nói chuyện với nhau trước cửa nhà cô.
Hà Lệ Chân ở chính giữa vô cùng khổ sở.
Cô quay tới quay lui trên giường một hồi, đến khi không thể nào chịu nổi cái giọng địa phương đặc sệch í ới dội vào trong tai, cô bèn dứt khoát thức dậy soạn bài.
Đầu tuần, Hà Lệ Chân đã quen với việc đi tới văn phòng sắp xếp lại đồ dạc của mình một chút sau đó mới xuống lầu dự lễ chào cờ.
Đã lâu Hà Lệ Chân không tham dự lễ chào cờ, Hà Lệ Chân đứng ở vị trí của các thầy cô giáo, nhìn lên hai học sinh đang ngáp phía xa xa.
Nghi thức này là nghi thức được kế thừa theo phong cách ngũ hành-thủy. Cả giáo viên và học sinh cũng chỉ đều có mặt cho có, lá quốc kì giống như nửa năm mới giặt một lần,khi ánh mặt trời rọi vào nó ánh lên màu nâu xỉn. Lá cờ được kéo lên từng chút từng chút một, sau đó mọi người bắt đầu hát quốc ca bằng chất giọng ro re như muỗi kêu, OVER.
Hà Lệ Chân thấy mất hết cả hăng hái, cũng ngáp theo một cái.
Ở phía sau, bỗng có một nam sinh hô lên: “Anh Côn!”
Hà Lệ Chân giật cả mình, quay phắt lại, cô nhìn thấy từ đằng xa có hai người đang bước vào cổng, đi về phía dãy phòng học.
Vì đứng xa quá nên cô không nhìn rõ hình dáng lắm, Hà Lệ Chân chỉ thấy được hai dáng người cao to, và không mặc đồng phục. Cô còn chưa kịp nhìn kĩ hơn thì hai người này đã bước vào toà nhà.