Xe buýt chạy ào ào tới cuối đường. Lương Nhật không thèm giảm ga mà đột ngột cho xe rẽ sang phải, mấy cái bánh xe cao su nghiến xuống mặt đường kin kít, bốc mùi khét lẹt.
Mọi người trên xe ngả nghiêng theo, phải bám chặt tay vào ghế mới không bị văng khỏi chỗ ngồi.
- Ha ha, sướng thật!
Một bầy thây ma ở góc đường bị xe tông bay lên trời, Lương Nhật khoái trá cười lớn, càng điên cuồng tăng tốc.
Trần Phi cau mày, không nghĩ tên chết nhát này lại có một mặt nhân cách khác cực kỳ hoang dã, khiến hắn phải nhìn khác đi.
Gia Mỹ chăm chú nhìn qua khung kính xe vỡ nát trống toang hoang phía trước. Nhác trông thấy trạm xăng dầu, nàng mừng rỡ:
- Trạm xăng kìa, mau mau vào đi!
- Thấy rồi.
Lương Nhật luyến tiếc điều khiển xe giảm tốc rẽ vào. Gã vẫn chưa được tận hưởng trọn vẹn cảm giác mạnh đã lâu rồi mới có dịp, kể từ "lần đó".
Đến nơi cũng vừa lúc cạn sạch nhiên liệu. Xe vừa dừng, thây ma nhân viên bán xăng lảo đảo đi ra.
Trần Phi phóng xuống diệt gọn. Bạch Yến theo sau giết phụ hắn được hai con. Gia Mỹ không có vũ khí đành đứng xa xa nhìn, không dám lại gần.
Kiểm tra một vòng trong ngoài trạm xăng không phát hiện thêm con nào, Trần Phi bảo Lương Nhật:
- Bơm đầy xăng!
- Không có điện làm sao bơm đây? - Lương Nhật đáp.
- Cậu vào trong tìm, thế nào cũng có máy phát điện dự trữ!
Đoạn Trần Phi quay sang bốn người kia còn ngồi trên xe không chịu xuống, ra lệnh:
- Mọi người mau vào trong lấy tất cả can thùng có thể chứa xăng đem hết ra đây. Nhanh tay lên!
Bốn người kia dù ấm ức trong bụng vẫn phải dời mông khỏi xe, rất không tình nguyện lò mò vào trong trạm tối lờ mờ tìm kiếm. Cô gái duy nhất trong bọn dè dặt hỏi:
- Tôi khỏi đi có được không? Trong đó tối quá, tôi sợ lắm!
Trần Phi nhìn nàng ta, buông gọn:
- Không.
Nàng kia nghe vậy, tiu nghỉu chạy theo ba nam sinh.
Thanh Hương ngồi nghỉ mệt nãy giờ đã khỏe phần nào, thấy vậy bất nhẫn lên tiếng:
- Dù gì người ta cũng là con gái, bạn ưu tiên một chút không được sao? Là đàn ông thì nên rộng lượng!
Trần Phi chuyển ánh mắt lạnh lẽo lên mặt nàng:
- Cả bạn nữa, mau theo họ vào trong làm việc!
Thanh Hương giật mình, ấp úng:
- Tôi mệt lắm, đi còn không đi nổi, sao có thể khênh thùng nặng nhọc được!
Trần Phi lạnh nhạt nói:
- Lương Nhật lái xe. Tôi, Bạch Yến và chị Gia Mỹ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn, giết thây ma. Mấy người kia cũng phải đi lấy xăng, chỉ mình bạn ngồi không. Bạn dựa vào gì mà cho mình quyền ngồi chơi trong khi tất cả đều phải làm việc? Chưa hết, nếu không phải lúc đầu bạn sợ chết trốn tránh thây ma, dẫn đến yếu ớt không chạy nổi, kéo chậm tốc độ cả nhóm thì chúng ta đã chẳng lâm vào tình thế suýt chết như vừa rồi. Khi trước tôi đã nói rõ điều kiện: Tất cả phải tuyệt đối nghe tôi an bài! Bây giờ hoặc là bạn lập tức đứng lên làm việc, hoặc rời khỏi nhóm. Chọn đi!
Bị hắn lên án một tràng, cơ thể Thanh Hương run rẩy, cặp mắt đỏ ửng long lanh hai hàng nước mắt. Nàng vừa giận vừa nhục nhã, loạng choạng đứng dậy chạy theo mấy người kia vừa khuất sau dãy nhà.
- Này, cẩn thận kẻo ngã!
Bạch Yến lo lắng nhắc nhở. Rồi thấy Thanh Hương ngơ ngơ ngác ngác đi vào căn nhà mờ tối, nàng cầm gậy bước theo, nói lại một câu với Trần Phi:
- Tôi vào giúp cậu ấy.
Chờ nàng đi xa, Gia Mỹ khẽ nói:
- Vừa rồi cậu hơi quá lời, Thanh Hương hẳn là rất sốc! Cả Bạch Yến nữa, nói thế nào thì đó cũng là bạn thân của cô ấy.
Trần Phi nhún vai:
- Tôi chỉ nói sự thực. Ở đây không có chỗ cho kẻ lười biếng!
- Tôi không bảo cậu nói sai, nhưng thẳng quá chỉ e sẽ phản tác dụng!
Gia Mỹ thở dài. Nếu kẻ phải nghe những lời đó là nàng, có khi nàng đã rời đi. Trần Phi mặt nào cũng ổn, chỉ có điều dù sao hắn vẫn còn trẻ, cư xử chưa được uyển chuyển mềm mại. Nhất là nhiều lúc hắn rất tàn nhẫn khiến nàng hơi sợ, thầm nghĩ không biết khi nào sẽ đến lượt mình.
Trong khi bên này ồn ào, Lương Nhật đã tìm được máy phát điện loại to, cùng mấy người kia hì hục khiêng ra, khởi động. Nãy giờ gã vừa bơm xăng vừa quan sát mọi chuyện, khóe môi cong lên ẩn hiện nụ cười gian. Nội bộ lục đục rất đúng ý gã, mong còn không được.
Lát sau, mọi người từ trong khệ nệ khiêng ra cả chục bình nhựa lớn nhỏ, đem tới cho Lương Nhật bơm nhiên liệu vào. Chờ hai nàng Bạch Yến, Thanh Hương đi khỏi, Lương Nhật mỉm cười thân thiện hỏi nhóm bốn người kia:
- Mệt lắm không?
- Không. Bọn tôi chỉ sợ đụng phải thây ma trong đó, may mà không việc gì! - Một người nói, trông mặt vẫn còn sợ.
Tên bị Trần Phi tóm cổ khi trước lò dò lại gần hỏi thăm:
- Hình như anh là Lương Nhật, học năm đúng không?
- Tôi đây. - Lương Nhật vờ ngạc nhiên, trong bụng cười thầm, ở trường này có ai không biết danh tiếng gã, trừ kẻ mù - Cậu biết tôi à?
Quả nhiên người này chạy tới hào hứng bắt tay Lương Nhật, tâng gã lên mây:
- Em tên Mai Hùng, đã xem anh thi đấu nhiều trận cho đội bóng rổ trường từ hồi đầu năm, làm sao không biết được chứ. Không chỉ riêng em, trong lớp có rất nhiều bạn nữ hâm mộ anh cuồng nhiệt. Cậu cũng nằm trong số đó mà, phải không Tiểu My?
Cô gái duy nhất trong nhóm nghe hỏi thì đỏ mặt, lí nhí:
- Cậu thật là...
Lương Nhật cười khổ, lắc đầu:
- Đã là quá khứ rồi. Hiện giờ tôi chỉ là kẻ ăn bám người khác, sai gì làm đó.
- Như vậy sao được? - Mai Hùng bật kêu lớn, rồi sợ Trần Phi bên kia nghe được vội ngó qua, thấy hắn không chú ý mới hạ giọng - Tên đó có tài cán gì chứ? Kiêu căng hợm hĩnh, thật khó ưa!
Lương Nhật nhăn mặt khổ sở:
- Cậu nói nhỏ thôi, để cậu ta nghe được sẽ phiền lớn đấy! Cậu ta còn trẻ chưa hiểu chuyện, tôi không chấp!
- Anh thật tốt bụng! Vậy mà lúc trước trông anh nổi bật, em cứ nghĩ anh rất phách lối khó gần! - Tên khác nói chen vào.
Trò chuyện qua lại vài câu ngắn ngủi, Lương Nhật với cái mác kiện tướng bóng rổ dễ dàng chiếm được thiện cảm của bốn người kia, gián tiếp khiến họ càng thêm thù ghét Trần Phi.
Bơm xong toàn bộ xăng vào chục bình chứa lớn nhỏ, không đợi Trần Phi nhắc, cả bọn khệ nệ bê ra cất vào hông xe, cẩn thận chèn mút cố định vững chãi xung quanh, phòng xe lắc lư bị đổ sẽ gây cháy nổ. Trần Phi không quên bảo bọn họ đem luôn máy phát điện lên xe, phòng khi cần tới.
Xong xuôi, Lương Nhật nổ máy xe chạy đi, ngoái đầu hỏi Trần Phi:
- Ta đi hướng nào?
Trần Phi không đáp mà hỏi:
- Gần đây có siêu thị nào không?
- À đúng rồi, cần kiếm thêm lương thực. - Lương Nhật vỡ lẽ, nghĩ giây lát nói - Cách đây cây số có một siêu thị lớn, ý cậu thế nào?
Trần Phi có một nhược điểm chết người là không rành đường. Từ lúc lên đây học, hắn chỉ biết duy nhất con đường từ nhà tới trường, thời gian còn lại chỉ vùi đầu trong thế giới ảo. Hắn gật đầu:
- Đến đó!
Lương Nhật ngược lại cực rành đường. Gã chọn đường lớn thông thoáng dễ di chuyển, gặp không ít thây ma nhưng chúng xuất hiện rải rác lại quá chậm chạp nên không có gì nguy hiểm. Trong thời gian xe chạy, Trần Phi tranh thủ lấy ít bánh ngọt ăn để hồi phục thể lực, đồng thời đưa cho nhóm Bạch Yến mỗi người vài cái.
Bọn Mai Hùng ngồi cuối xe thèm thuồng nuốt nước bọt. Bọn họ đói meo từ đêm qua đến giờ, nhưng nghe Trần Phi có ý định ghé siêu thị nên cố chịu đựng, chờ đợi tới đó sẽ tha hồ ăn.
Quãng đường ngắn qua rất nhanh. Xe buýt vừa trờ đến trước siêu thị, chưa kịp dừng đã có đông thây ma từ trong nghe động túa ra như ong vỡ tổ. Trần Phi vội nói:
- Cho xe chạy tiếp, đừng ngừng lại!
Lương Nhật cũng bị quân đoàn thây ma dọa sợ, hối hả nhấn ga ầm ầm phóng đi. Bầy thây ma không làm được gì khi xe đang chạy tốc độ cao, nhưng chỉ cần dừng lại hoặc chậm một chút để chúng tiếp cận xem như xong đời.
Cả bọn chỉ có thể nuối tiếc quay đầu nhìn mà không cách gì tiếp cận siêu thị. Trần Phi định dùng kế điệu hổ ly sơn như khi nãy ở bến xe, nhưng nghĩ lại mạo hiểm quá lớn, đành từ bỏ ý định.
Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn liều mạng. Đây là trò chơi đời thực, mỗi người chỉ có một cái mạng, không giống trong game khi chết có thể sống lại.
- Đi đâu tiếp đây? - Lương Nhật khó chịu xoa cái bụng đang kêu òng ọc.
Trần Phi suy nghĩ giây lát, nói:
- Ghé siêu thị tiện ích gần nhất!
Những nơi như trung tâm thương mại, siêu thị lớn thường luôn đặc nghẹt khách hàng, vì thế khi đại dịch quét qua cũng đông thây ma nhất, tốt nhất nên tránh xa. Mấy cái siêu thị tiện ích mini tuy ít hàng hóa nhưng bù lại có lẽ sẽ dễ thở hơn.
- Hi vọng không gặp lũ khốn đó nữa! - Lương Nhật lầm bầm.
Chiếc xe vòng qua quẹo lại mấy ngã tư rồi tới trước một siêu thị nhỏ chỉ bằng nhà dân, xung quanh có vài chục thây ma lởn vởn gầm rú.
Lương Nhật ngó qua kính thấy Trần Phi gật đầu bèn dừng xe.
Đám thây ma liền mò tới. Trần Phi đứng chắn ngay cửa xe vung Dao Mổ Chó chém giết. Bạch Yến nấp phía sau thỉnh thoảng hỗ trợ, đập vỡ đầu một vài con.
Xác chúng chất đống bên ngoài, bít hết cửa ra. Trần Phi hét lớn:
- Nhích xe tới một chút!
Lương Nhật lập tức cho xe chạy tới vài mét rồi dừng. Bọn thây ma tiếp tục lao lên nộp mạng, ăn dao gậy vào đầu lăn ra chết tươi.
Giải quyết xong lũ bên ngoài, Trần Phi dẫn theo Bạch Yến tiến vào siêu thị tiện ích. Trong này vô cùng loạn, xác người bị ăn mất não và nội tạng nằm la liệt, các kệ trưng bày hàng hóa ngã chồng chất lên nhau, đa số vật dụng đều bị dính máu thịt bê bết.
Hai người nhìn mà đau xót, thực phẩm sạch không còn được một phần nhỏ, có lẽ toàn bộ những siêu thị khác đều trong tình trạng tương tự.
Hơn chục thây ma trông thấy bọn Trần Phi, lừ đừ tiến tới nhanh chóng bị hắn và Bạch Yến giết sạch. Bạch Yến lên cấp , Trần Phi bảo nàng tăng hết điểm vào thể lực, nàng cần có sức chiến đấu bền bỉ để tiện cày cấp.
Sau khi kiểm tra lại một lần nữa nhằm đảm bảo an toàn, Trần Phi ra hiệu mọi người xuống xe lấy thực phẩm. Chờ tất cả vào hết bên trong, hắn lấy cuốn sổ trên quầy đưa cho Gia Mỹ:
- Chị có kinh nghiệm quản lý sổ sách ở thư viện trường, sau này việc ghi chép và quản lý toàn bộ vật tư giao cho chị.
Gia Mỹ thoáng bối rối, Trần Phi giao việc này khác nào biến nàng thành kẻ đáng ghét trong mắt những người kia. Bọn họ aicũng đang trông chờ hắn sơ hở để giấu lương thực làm của riêng.
- Không được à? - Trần Phi nhìn Gia Mỹ.
- Được. - Nàng hít sâu một hơi, gật đầu đáp ứng.
Trần Phi chuyển ánh mắt qua những người kia, thản nhiên nói:
- Toàn bộ hàng hóa về sau do chị ấy quản lý. Khẩu phần cụ thể từng người lát nữa tôi sẽ đề ra, có làm sẽ có ăn. Sau này ai cần gì phải hỏi, chị ấy ưng thuận mới được quyền lấy. Giờ thì mọi người mau chất hết các thứ trong này lên xe, nhớ không được ăn vụng hay giấu riêng! Tôi sẽ đứng đây giám sát.
Mấy người kia nghe vậy tái xám mặt mày, phẫn nộ nhìn nhau mà không dám lên tiếng. Bọn bọ đang đói lả người, muốn tranh thủ ăn cho thỏa mãn nhưng giờ ý đồ coi như phá sản hoàn toàn. Tuy vậy, bất mãn thì bất mãn, bọn họ vẫn phải cùng những người khác lao vào trong đào bới.
Máu thịt tung tóe khắp nơi, nhuộm đầy vật tư, Trần Phi chỉ dẫn tất cả lọc ra, chỉ lấy những thứ tuyệt đối sạch sẽ. Một số thực phẩm đóng gói dính chút vết máu bên ngoài cũng bị vứt bỏ không thương tiếc. Mắt thường không cách nào nhìn được virut, chẳng ai dám chắc chắn chúng có từ máu thịt đen bầm xuyên qua bao bì bám lên thức ăn hay không. Đói rất đáng sợ, nhưng vì thiếu thốn mà ăn thực phẩm có nguy cơ nhiễm bẩn càng nguy hiểm hơn, chẳng ai muốn hóa thành thây ma vô tri vô giác.
Thức ăn cứ tưởng nhiều, sau khi tiếc nuối phân loại rốt cuộc chỉ còn lại một đống nhỏ. Trong đó phần lớn là các loại thực phẩm khô có thể bảo quản lâu ngày như thịt hộp, cá mòi, trứng, lạp xưởng, mì gói, bánh ngọt và số ít sữa tươi, sữa đặc. Ngoài ra còn có mấy thùng nước ngọt, nước suối đóng chai.
Soạn xong xuôi, mọi người khiêng toàn bộ chất ra xe, phân thành hai khu. Một bên chứa lương thực nước uống, bên kia là vật dụng sinh hoạt như xà phòng, dầu gội, đèn pin và một số thứ linh tinh khác.
Toàn bộ quá trình vận chuyển đều nằm trong tầm kiểm soát của Trần Phi, tay hắn mân mê chiếc nhẫn đeo bên bàn tay phải. Khi trước vào cùng Bạch Yến, hắn đã nhanh tay giấu khá nhiều hoa quả tươi vào trong nhẫn. Những thứ này để ngoài vài hôm sẽ hư hỏng, nhưng cất vô nhẫn có thể giữ mãi trạng thái tươi ngon, đây là điểm rất đáng giá mà chiếc nhẫn mang lại.
Gia Mỹ đứng cạnh Trần Phi cầm sổ chăm chú ghi chép rõ ràng từng loại, đặc biệt là lương thực, một gói mì cũng không bỏ sót.
Trong lúc mọi người miệt mài ra ra vào vào, bất thần một vệt đen không biết từ đâu phóng tới tấn công Trần Phi. Hắn giật mình lùi lại, phản ứng vung dao chém trả cực nhanh.
Vệt đen đang lao tới liền đổi hướng xông vào đám người kia khiến cả bọn hoảng loạn vứt hết đồ trên tay, tông cửa chạy ra ngoài, la hét ầm ĩ.
- A, tôi bị cắn rồi...
Một thanh niên trong nhóm Mai Hùng không kịp chạy bị sinh vật lạ cắn trúng sứt miếng thịt lớn trên vai ngã xuống, máu chảy đầm đìa ướt áo.
Sinh vật nọ không buông tha, tiếp tục nhào tới con mồi song Trần Phi đã thần tốc phóng đến, lưỡi dao xé gió chém mạnh.
Tốc độ con quái kia cực nhanh nhưng cực kỳ chật vật mới kịp nhảy về sau, may mắn tránh được một kiếp.
Chát!
Dao Mổ Chó chém hụt, khoét một lằn sâu trên nền gạch, đá vụn bay rát mặt.
Sinh vật kia đứng yên, hiện nguyên hình là một con chuột cống to bằng bắp đùi người trưởng thành, lông đen mướt, tứ chi đều có móng vuốt sắc nhọn. Đuôi nó to bằng ngón chân cái, dài hơn ba gang tay, cơ thể chắc nịch, mắt đỏ au, miệng đầy răng nhọn há rộng liên tục kêu những tiếng chói tai.
Nó không vội công kích mà gườm gườm nhìn Trần Phi, giống như đánh hơi được sự nguy hiểm từ hắn. Khi nãy nó cũng chọn tấn công Trần Phi trước tiên, không thể xem thường giác quan nhạy bén của động vật.
Con chuột quan sát Trần Phi mấy giây, đột ngột rít lên, bốn chân phóng tới.
Trần Phi không thèm tránh, hoành dao trước người, mắt hơi nheo quan sát quỹ tích di chuyển của nó. Đợi con chuột đến gần, cánh tay cầm dao của hắn chớp động, một nhát quyết đoán bổ thẳng xuống đầu nó.
Vụt!
Con chuột đang đà lao tới, còn lơ lửng giữa không trung bỗng quẩy đuôi, tốc độ nó trước đó đã nhanh giờ đột ngột tăng mạnh, tránh thoát công kích của Trần Phi, hóa thành cái bóng mờ xông thẳng vào ngực hắn, hai chi trước cào mạnh.
Trần Phi cấp tốc dịch người sang bên. Móng vuốt con chuột sượt qua cào rách một mảng áo, may mà chưa phạm phải da thịt, chân hắn đá tới.
Bốp!
Một cước toàn lực của Trần Phi nếu người thường dính phải chắc chắn gãy xương vỡ nội tạng mà chết. Con chuột dính đòn liền như quả bóng bay ngược về sau, đập mạnh lên vách. Nó kêu gào bật dậy, miệng hộc máu đen nhưng tiếp tục điên dại xông tới, móng vuốt bốn chân di chuyển tốc độ cao cào xuống sàn những tiếng tiếng rin rít ghê rợn.
Trần Phi bình tĩnh nắm chuẩn thời cơ lách tránh móng vuốt, lên gối một cú toàn lực giữa thân dưới con chuột.
Bốp!
Trúng đòn, nó bị chấn bay lên cao. Hắn lập tức tung người theo, lạnh lẽo bổ dao xuống.
Xoẹt!
Dao Mổ Chó như chớp giật lia mạnh. Con chuột chỉ kịp ré lên một tiếng, thân bị chém đứt làm đôi, hai mảnh văng về hai hướng, máu bắn tung tóe.
"Ding, bạn giết chết Chuột đột biến, tăng điểm kinh nghiệm."
Trần Phi nhẹ nhàng tiếp đất đồng thời với hệ thống thông báo. Hắn rất thích cảm giác này, trong chốc lát kiếm được nhiều điểm kinh nghiệm thật tốt. Tuy nhiên chiến đấu với sinh vật đột biến hung hiểm cực cao, sơ sẩy một chút sẽ mất mạng như chơi. Vừa rồi cũng may tốc độ hắn nhanh hơn, áp chế đối thủ, bằng không...
Trần Phi vuốt mồ hôi lạnh tuôn đẫm lưng áo, toan quay đi, bất chợt khóe mắt bắt gặp hai món đồ phát sáng lấp lánh, trôi nổi cạnh thi thể con chuột.