"Tôi cùng ông ấy mới gặp lần đầu tiên, không có mâu thuẫn gì cả."
Không có mâu thuẫn mà cậu còn làm mất mặt người ta à?
Ngu mới tin.
Lý lịch của Du Hành rất dễ tra, bị thương nên giải ngũ, sau đó được điều tới bộ chỉ huy của khu an toàn Minh Thái, sau lại được điều tới ngành dưỡng lão, một năm sau thì cầm theo tài liệu cơ mật được viện nghiên cứu phá cách mời vào, một lần chính là mười năm...
Tên của Trần Uyển Hỷ không ít lần xuất hiện trong bản báo cáo.
Chẳng trách một người tốt tính như Lục Hằng không nể mặt mũi như thế, bị loại phụ nữ như này theo đuổi ai có thể nhẫn nhịn được?
Trước kia Lục Hằng không quyền, không thế, không địa vị, một mực từ chối sự theo đuổi của Trần Uyển Hỷ thì lại nói cậu không biết phải trái. Còn bây giờ cậu thay đổi hoàn toàn, lại nói cậu không vì quyền vì thế mà hạ lưng, rất có phong cách!
Vì thế, hành động năm đó của Trần Uyển Hỷ được liệt vào định nghĩa ỷ thế hiếp người. Còn ỷ vào ai? Chuyện này cần phải nghĩ cho rõ.
Nơi nào có người ắt có tranh đấu, khu an toàn Minh Thái được coi là một trong những khu an toàn lớn nhất cả nước, tranh đấu quyền lực bên trong cũng cực kì mãnh liệt.
Vừa vặn trong viện nghiên cứu có một vị tướng quân đối nghịch với Trần tướng quân, mà thành viên nòng cốt của vị tướng quân đó cũng là một người tài, sau khi lấy được tin tức, điều tra rõ ngọn nghành ân oán giữa Du Hành và Trần tướng quân, bắt đầu gây khó dễ cho Trần tướng quân không ngừng.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Nói cho cùng, chỉ có thể chụp cho Trần tướng quân cái mũ chiều con gái ỷ thế hiếp người, cũng chỉ thuộc vấn đề tác phong, hơn nữa lại còn là chuyện xửa mười năm trước.
Không làm gì được Trần tướng quân, nhưng xử lí con rể ông ta lại rất đơn giản! Khiến Trần tướng quân khổ mà không nói được.
Du Hành cũng nghe được chút tiếng gió, nhưng đối với người ngày xưa từng gây khó dễ cho mình cậu cũng chẳng rảnh rỗi đi để ý làm gì. Mượn danh tiếng thì mượn đi, giờ cậu cũng chẳng phải hạng tôm tép, mặc kệ người ta muốn kéo thế nào thì kéo như xưa nữa.
Cũng nên để Trần tướng quân nếm chút mùi vị phong thủy luân chuyển.
Sau đó Du Hành lại cắm đầu vào phòng thí nghiệm, mấy tiếng gió sau lưng nghe vui thì được, cậu là người biết phân biệt chủ yếu và thứ yếu.
Trải qua vô vàn chuẩn bị, dưới ánh mắt của vô số người, năm trăm ngôi nhà hai tầng chậm rãi bay lên không trung.
Mặc dù chỉ bay lên được khoảng hơn bốn trăm mét thì trì trệ mười ba ngày lẻ hai mươi mốt tiếng không tiếp tục chuyển động nữa, thí nghiệm đã thất bại, nhưng đồng thời lại cung cấp cho viện nghiên cứu số liệu thực tế tốt nhất từ trước tới nay.
Ba mươi hai năm sau mạt thế, thành phố trên không không phụ sự hy vọng của mọi người cuối cùng cũng được xây dựng xong, có thể chứa được nhiều nhất một trăm nghìn người.
Sau đó, dùng thời gian năm năm để kiểm tra chất lượng mới lục tục có cư dân tiến vào ở.
Những cư dân mới của thành phố đều là tầng lớp quản lý, sĩ quan, giáo sư, nghiên cứu viên...
Du Hành cũng là một người trong số đó. Trong ngày cậu chính thức trở thành cư dân của thành phố trên không, âm thanh hệ thống cũng vang lên nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành.
Đây không phải lần đầu tiên Du Hành đứng trên thành phố nhìn phong cảnh bốn phía, nhưng đây lại là lần đầu tiên cậu được chiêm ngưỡng cảnh sương độc đã dần dần lan tràn khắp mặt đất, giống như những đám mây trắng xám chui ra từ mặt đất vậy.
Sương độc bay tới gần thành phố trên không, cách thành phố trên không khoảng năm mươi mét thì dừng lại, không thể lan lên tiếp được nữa. Nhìn từ trên xuống giống như một dòng sông sữa bò đang lưu động.
Nhân viên quản lí tiếp tục dùng dụng cụ phun thuốc xuống, số lượng sương độc gần thành phố trên không hơi giảm xuống, còn sương độc bốn phía lại tiếp tục bao bọc lấy chỗ bị hao mòn kia, từng tầng từng tầng mà giảm dần.
Đó chính là lý do vì sao họ chọn địa điểm xây dựng thành phố trên không cách xa khu an toàn, nếu không thì những màn sương độc kia bị ép xuống sẽ rơi vào lớp tường lọc khí bên ngoài khu an toàn, sau đó khiến cả khu an toàn rơi vào tình trạng ăn mòn nghiêm trọng.
Viện nghiên cứu đưa ra một kết luận, nếu như nhân dân cả nước di chuyển hết lên thành phố trên không thì cả nước sẽ phải phun ra loại thuốc kia, nhưng trừ quốc gia đang sống thì thế giới này rất rộng lớn...
Mặc dù nói lấy bổn quốc làm trọng, nhưng nếu tự tay hại chết người dân của quốc gia khác thì thật không có tình người.
"Huống chi chúng ta còn có thể cầm hạng mục nghiên cứu này làm tiền vốn, đổi lấy tài nguyên và vật liệu tốt hơn cho đất nước!"
Chuyện này quan hệ tới sinh tồn của đất nước, mà Du Hành chỉ hiểu biết có một chút, những quá trình thương lượng, ra giá với ngoại quốc như nào Du Hành không hề biết.
Chỉ biết là cuối năm thứ ba mươi bảy sau mạt thế, trên thế giới đã có sáu đội ngũ của sáu quốc gia tới, có nước láng giềng, cũng có những đất nước nằm đối diện bờ bên kia của đại dương bao la.
Đặc biệt là nước H ở cạnh hải vực, thực lực nước đó cực kì mạnh mẽ, trong lúc đàm phán cũng là đất nước ra giá hăng nhất.
Nhưng dù cường thế như nào thì cũng phải nhượng bộ.
Không thể không nói, thế giới này nhờ có sự tham gia của Du Hành và những lý luận của cậu đã giúp phát triển lên qua mức quy định một trắm năm.
Dù nước H có lợi hại như nào thì nếu tự nghiên cứu cũng phải mất thêm mấy chục năm nữa! Bọn họ không ai chờ nổi! Nếu các quốc gia khác lần lượt thành lập thành phố trên không, lượng lớn sương độc sẽ bị áp súc trên mặt đất thì khu an toàn của họ ở dưới đất sẽ lâm vào cảnh nguy hiểm.
Nước Z đáng chết kia, sao lại có một thiên tài như thế này!
Vì có những đội ngoại giao tới nên bên Du Hành cũng nhận không ít lời mời và lấy lòng.
Đừng nói cậu không thể nào bán nước, mà cậu căn bản không để ý, bổn quốc rất đẻ ý tới các nghiên cứu viên và giáo sư, chỉ sợ bị mấy nước kia đục nước béo cò, đào mất nhân tài nhà mình đi.
Nếu là thế không phải họ đau lòng chết sao?
Đội ngoại giao không ngừng tới, những hiệp nghị cũng không ngừng được đạt thành. Giao thông không tiện, quả trình cũng vì thế mà kéo dài mất mấy năm.
Tới khi trao đổi đồ xong, những khu an toàn khác trong nước cũng chạy tới, uy hiếp quân đội phải quay về căn cứ, mang theo cả những vật liệu mà ngoại quốc mang tới.
Có thể nói, vì những giao dịch với ngoại quốc mà quốc nội đạt tới trình độ phát triển cao nhất, hơn nữa còn đẫn đầu cả thế giới mấy chục năm.
Đúng như dự đoán, vào năm thứ sáu mươi mốt sau mạt thế, cả nước đã xây dựng xong hết tất cả các thành phố trên không, lấy tên theo thứ tự là Thành phố Hy Vọng, tổng cộng có chín mươi chín thành phố, vì thế thành phố cuối cùng có tên là Thành phố Hy Vọng thứ chín mươi chín.
Mặc dù thành trống đã xây xong nhưng không phải ai cũng có thể vào trong ở.
Đầu tiên thì anh nhất định phải có đủ điểm tích phân mới có thể đổi lấy tư cách vào thành.
Thứ hai, nếu không đủ điểm tín dụng thì cho dù có tích phân cũng không lấy được vé vào thành. Điểm tín dụng này đã bị nhiều người lãng quên từ lâu, vừa bắt đầu có khu cách ly thì trong sổ tay cũng nhắc tới điểm tín dụng rồi.
Lúc ấy Du Hành cũng từng nghiên cứu qua, cho là điểm tín dụng có thể là số liệu dùng để ghi chép tội của một người. Dù sao không phạm phải lỗi nặng bị đuổi khỏi khu cách ly thì điểm đó chỉ là ghi chép mấy lỗi nhỏ bé, chẳng đáng vào đâu, mỗi lần sai lại đánh dấu một cái.
Sau đó, khi cậu nhập ngũ thì mới xác định được tác dụng ban đầu của điểm tín dụng.
Nhiều năm trôi qua, cơ chế của điểm tín dụng lại càng hoàn chỉnh, ăn trộm, lừa đảo, làm hư của công... đều bị trừ vào điểm tín dụng. Sau đó là phạt cưỡng chế lao động, những người bị trừ phải tham gia rất nhiều công việc công mới có thể kiếm lại được điểm tín dụng. Nhưng người thật tâm đi làm lao động nghĩa vụ quá ít, đại đa số mọi người đều chọn bỏ quên và nghĩ: Dù sao cũng không phải phạm lỗi lớn, các người cũng chẳng thể đuổi tôi ra ngoài được.
Ứng dụng sớm nhất của điểm tín dụng là sau khi gen tạo mô được sản xuất ra, nhưng có một chuyện rất rõ ràng, những người không quan tâm tới điểm tín dụng vẫn tồn tại. Không tiêm gen tạo mô cũng không sao, tôi không ra khỏi cửa là được~
Vì thế nhiều năm về sau, khi thủ tục vào thành trên không được đăng lên báo, điểm tín dụng bị quên lãng bao năm đột nhiên trở thành nhân tố quyết định!
Tới lúc này, tiếng khóc lóc như quỷ khóc sói tru vang lên khắp nơi, lực lượng vũ trang cũng trở nên vô dụng. Những người không tích điểm chỉ đành trơ mắt nhìn người xung quanh mình lục tục thu dọn đồ đạc chuyển lên thành phố trên không.
Bất luận ở đâu đều có người lười biếng, cũng có người suốt ngày đi nghĩ mấy kế bẩn để không phải làm, vì thế cho dù điểm tín dụng đạt tiêu chuẩn mà điểm tích phân không đạt cũng không cách nào lấy được vé vào thành.
Cao tầng các khu an toàn đã thống nhất ý kiến: Thành phố trên không là nơi mọi người sinh tồn trong tương lai, tuyệt đối không để một con sâu làm rầu nồi canh được.
"Chờ họ góp đủ điểm tín dụng và tích phân rồi nói tiếp!"
Nhưng những người còn ở mặt đất cũng không phải chỉ còn đường chết. Phía trên đưa tất cả mọi người gộp lại một chỗ, để lại tư liệu và dụng cụ sản xuất, sau này mỗi khi sương độc tản đi thì thành phố trên không sẽ phái người xuống kiểm tra, căn cứ theo cống hiến mà phát điểm tín dụng và tích phân cho mọi người.
Chỉ cần anh cần cù thì sẽ nhanh chóng có được tư cách vào thành. Mà những người sa sút tinh thần, lười biếng không chịu làm thì thành phố trên không cũng chẳng cần loại người như thế.
Thứ ba, người có thân thể và tố chất không tốt, không thể thích ứng được hoàn cảnh sống trên cao, không thể vào ở được. Đó không phải chuyện hiếm gặp. Những người này nếu có đủ cả điểm tín dụng và tích phân, hơn nữa lại có năng lực không tệ thì sẽ được giao chút công việc quản lý, phụ trách quản lý công việc của những người không đủ tư cách dưới mặt đất, phúc lợi họ nhận được cũng không tệ.
Phải nói thành phố Hy Vọng sau khi được sử dụng thì những nghề nghiệp được hoan nghênh nhất chính là: Nghiên cứu viên, bác sĩ và chuyên gia nông nghiệp.
Bảo vệ, số liệu và giám sát trong một toàn thành phố trên không rất quan trọng, quan hệ tới sinh mạng của hàng triệu người.
Cuộc sống trên cao cũng có rất nhiều loại bệnh phát sinh cần phải cứu chữa. Tác dụng của chuyên gia nông nghiệp lại càng không phải nói, dù sao là người đều phải ăn cơm cả.
Vì thế hơn sáu mươi năm sau mạt thế, nghành giáo dục cũng đào tạo thiên về mấy nghề này hơn.
Đặc biệt là Lục Hằng giáo sư vào tuổi chín mươi ba đã nghiên cứu ra lồng bảo hộ có thể ngăn cách sương độc! Loại lồng bảo hộ này sau khi được mở ra có thể ngăn sương độc ở bên ngoài, nhưng không khí có thể lưu thông bình thường, tác dụng hơn rất rất nhiều so với máy lọc không khí tối tân nhất hiện nay! Thứ này đã trở thành sự kiện lớn trong cả nước, lần nữa làm nền khoa học của cả nước phải náo nhiệt.
Du Hành tìm được linh cảm thông qua lồng bảo hộ tinh tú mà cậu mua trong hệ thống tử đổi, sau đó làm ra loại lồng bảo hộ đơn sơ.
Hơn hai trăm triệu điểm tân hỏa, cậu không mua nổi.
Chỉ có thể dùng số điểm ít ỏi của mình mua loại phế phẩm để phục vụ cho nghiên cứu, cũng may đồ cậu chế ra có thể dùng nhiên liệu ánh sáng mắt trời, có thể bao trùm được toàn bộ thành phố trên không.
Dù sao cũng có thêm một tầng phòng vệ bảo đảm, Du Hành cũng rất hài lòng với thành quả này.
Ở trong thế giới này, người học dốt- Du Hành trừ lúc trẻ nhập ngũ phải dùng cơ bắp một chút thì mấy thập niên sau này đều phải dùng đầu óc, ngày ngày đều chịu cảnh vò đầu bứt tai nghĩ ý tưởng.
Người xưa từng nói cần cù bù thông minh, mấy thập niên qua Du Hành ngày đêm vùi đầu vào nghiên cứu, đối với riêng cậu mà nói thì những thành quả này đã là rất lớn rồi. Dựa vào hoàn cảnh của cả nước mà nghiên cứu, không thể nghi ngờ chính là thiên đường của đám nghiên cứu viên điên cuồng.
Nhiệm vụ đã sớm hoàn thành từ khi bước vào thành phố Hy Vọng đầu tiên, sau đó hệ thống lại tuyên bố thêm nhiệm vụ phụ tuyến "chế tạo lồng bảo hộ ngăn cách sương độc", cũng chẳng phải là nhiệm vụ khó cho lắm.
Lục giáo sư chín mươi chín tuổi sau khi kết thúc buổi phát biểu nghiên cứu khoa học liền được lính cần vụ hộ tống quay về nhà trọ.
Lính cần vụ đắp kín chăn cho cậu, kiểm tra lại cửa nẻo một lần nữa, rồi chỉnh nhiệt độ phòng thật tốt mới khép cửa đi ra ngoài, đứng thẳng tắp canh gác ở ngoài cửa.
Du Hành thở ra một hơi, nhắm mắt lại.
Bảy mươi chín năm sau mạt thế, một đời nghiên cứu khoa học, viện trưởng có địa vị cao nhất trong viện nghiên cứu, viện sĩ vinh dự trong viện nông nghiệp, người cống hiến đặc biệt của quốc gia, tạo ra vô số thành tựu lớn cho đất nước... là người mang vô số danh xưng, thành tựu là Lục giáo sư qua đời, hưởng dương chín mươi chín tuổi, cả nước vì con người vĩ đại đó đau buồn, chín mươi chín thành phố Hy Vọng hạ thấp xuống năm mươi mét tỏ lòng thương tiếc.
Giờ phút cáo biệt hết, mọi người thương tiếc nhìn màn sương độc bao trùm ngoài lồng bảo hộ, rất nhiều người bật khóc trong lòng.
"Mẹ, mẹ xem, bên ngoài là sữa bò!"
"Oa, trên trời có cả dòng sông sữa bò này!"
Cũng không biết là tiếng của đứa trẻ nào đang tò mò.
"Các con xem, đây là lồng bảo hộ, do ông Lục nghiên cứu ra. Các con nhất định phải ngoan, lớn lên học cho giỏi biết không?"
"Con biết rồi ~" Giọng nói kéo dài của đứa trẻ xua đi một phần không khí bi thương, đó còn là tiếng của thế hệ mới!
Khoa học kỹ thuật của nước Z luôn dẫn đầu thế giới, đội ngoại giao các quốc gia khác thường xuyên tới học tập, mỗi một lần đều tặng cho quốc nội vô số vật liệu và tài nguyên.
Lấy tiền đề là nhân tài phát triển đất nước, nước Z bắt đầu chăm chú đào tạo nhân tài, thề phải đem vinh quang do Lục giáo sư tạo ra tiếp tục phát huy.
Mỗi một thế hệ học sinh đều được mang đi thăm pho tượng của Lục Hằng.
Pho tượng đứng sừng sững ở cổng vào thành phố Hy Vọng đầu tiên, pho tượng rất sống động, chất liệu tốt lại được chăm sóc kĩ nên quanh năm đều bóng loáng một màu.
Mọi người đều tin rằng chỉ cần chạm vào tay pho tượng thì bọn nhỏ có thể trở nên thông minh và khéo tay.
Hơn nữa, đồng trang lứa của Lục giáo sư, thậm chí là số tuổi gần ông đều đoản mệnh. Hoặc có thể nói những đứa bé đầu tiên được sinh ra ở trên thành phố trên không đều được tăng cường tố chất của thân thể.
Mà Lục Hẳng vẫn sống tới tận chín mươi chín tuổi, đối với những người sống cùng thời ông thì cực kì hiếm thấy.
Vì thế mọi người lại càng tin tượng nếu chạm vào tượng của ông thì có thể phù hộ cho họ có thân thể khỏe mạnh, mấy ông lão thì sống lâu sống thọ.
Trong sử kí của nước Z, câu chuyện truyền kỳ nhất chính là về cuộc đời của giáo sư Lục.
"...Chăm chỉ hiếu học, tự học thành tài... Cả đời không lập gia đình, cống hiến hết mình cho khoa học, hiến thân mình cho tổ quốc... cả đời nghiên cứu cho đất nước, quốc gia nguyện ghi nhớ công ơn suốt đời... Còn là cha đẻ của thành phố trên không. Quốc gia vinh quanh, nhiều năm không suy!"