Editor: Mô Mô
Du Hành vẫn không có tin tức của cha mẹ Trần Hằng.
Mạt thế bảy năm, người sống sót trong cả nước đã tạo dựng căn cứ, đang từ từ khôi phục trật tự. Cậu đã bắt được liên lạc với căn cứ của người sống sót ở các nơi, thế nhưng đều không tìm được. Kỳ thật đã nhiều năm như vậy, nếu như không trong căn cứ của người sống sót thì không thể nào sinh tồn ở bên ngoài một mình lâu như vậy.
Thời gian chậm rãi tiến về phía trước, mấy căn cứ lớn liên hợp vây quét Zombie đã có hiệu quả rõ rệt, ở giữa từng cái căn cứ thành lập ra thông đạo an toàn. Thủy điện khôi phục, thông tin khôi phục, một phần giao thông khôi phục... Cuộc sống của mọi người dần dần đi vào quỹ đạo.
Công việc của Du Hành gần đây là mang người đi rửa sạch tiêu độc xây dựng đường đi. Đa phần lính điều tra đã chuyển hướng xât dựng lại bên trong phục vụ. Tin rằng không lâu sau, những kiến trúc này có thể lại đưa vào sử dụng lần nữa.
Ở trong đội ngũ dân công hắn bất ngờ gặp được hàng xóm trước đây. Thật ra cậu không nhận ra mà là người phụ nữ kia nhận ra cậu.
"Trần Hằng! Là Trần Hằng sao? Tôi là dì Ngô ở sát vách nhà cậu." Người phụ nữ đã có tuổi, vẻ mặt đầy gian nan vất vả, nhìn thấy cậu thì rất vui.
Du Hành chần chờ hô: "Dì Ngô?"
"Ai! Cậu cũng đã lớn như vậy rồi! Mẹ cậu cha cậu đâu, trải qua như thế nào? Này nha cậu có tiền đồ như vậy, nhất định trôi qua tốt rồi."
"Cha mẹ cháu... Không ở bên cạnh cháu. Dì Ngô, mấy năm nay dì có từng nhìn thấy họ không?"
Dì Ngô kinh ngạc: "Không đúng, ngày quái vật xuất hiện, cha mẹ cậu đã lái xe đi đến trường học của cậu, các cậu không gặp nhau sao? Mẹ cậu rất hối hận đã không sớm mua điện thoại di động cho cậu, không liên lạc được với cậu, rất vội vã, trời vừa sáng đã xuất phát.
Không có đầu mối khác.
Trước đó Du Hành có nghĩ tới cha mẹ Trần Hằng có thể sẽ đi trường học tìm Trần Hằng, bởi vậy đã đặc biệt đi một lượt đường cũ, tìm ở nhà gần đó rất nhiều lần nhưng hoàn toàn không phát hiện ra. Hiện tại xác nhận, cũng bất lực.
Mãi đến khi Du Hành thọ đến chết già ở thế giới này, vẫn không tìm được cha mẹ của Trần Hằng. Con cháu cả sảnh đường Từ Thiên và lão tứ vây quanh bên giường cậu, khóc nói: "Cậu không chịu nghe tôi, cưới một người vợ sinh đứa bé, cũng tốt hơn là lúc này bên giường chỉ có mình với lão tứ. Cậu nhìn lão nhị bây giờ đi, con trai cháu trai khóc một phòng, tốt biết bao."
Nói cái gì vậy?
Du Hành lại không có khí lực phản bác, chỉ có thể vô lực trừng hắn một cái, sau đó từ từ nhắm mặt lại.
Cậu đi vào bên cạnh một con sông, xung quanh đều là sương mù trắng xóa, chỉ có nước sông đang chảy ở giữa sóng nước dập dờn màu xanh lục.
"rt ngươi ở đâu?"
"Tôi ở gần kí chủ, cậu có thể đi đến bờ sông."
Du Hành nghe vậy đi qua, lúc này nước sông phun trào một chút giống như là đang đáp lại cậu.
"Hiện tại, trước tiên đánh giá nhiệm vụ của tân thủ, tình hình hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh Chi nhánh [ trở lại quên hương tìm cha mẹ ] nhiệm vụ thất bại, trừ ngược lại điểm Tân Hỏa điểm, cùng lúc hoàn thành [ thọ đến chết già ] che dấu thành tựu, ban thưởng điểm Tân Hỏa điểm, hoàn thành [ sống đến già học đến già ] che dấu thành tựu, ban thưởng điểm Tân Hảo điểm. Nhiệm vụ tân thủ và nhiệm vụ chi nhánh cuối cùng kết toán điểm Tân Hỏa điểm.
Nhiệm vụ đầu tiên tổng kết được điểm Tân Hỏa điểm, nếu có nhu cầu mời tự kiểm tra. Tôi chỉ đại biểu cho Tấn Giang biểu đạt sự chân thành chúc mừng với ký chủ, nhìn ký chủ không ngừng cố gắng."
Đầu tiên Du Hành thất vọng sau lại kinh ngạc vui mừng. Cậu hỏi thăm: "Thành tựu che dấu là cái gì?" Tên hai cái thành tựu này rất khác biệt, cậu nghĩ nghĩ liền hiều. Cậu chỉ quan tâm đến che dấu thành tựu, ban thưởng phong phú, làm cho người ta rất động lòng.
"Che dấu thành tựu là hệ thống không có định nghĩa cụ thể, căn cứ vào hành vi trong quán trình ký chủ hoàn thành nhiệm vụ được cho là có giá trị mở rộng mà ban thường cho ký chủ. Nhìn ký chủ không được lẫn lộn đầu đuôi, lấy nhiệm vụ làm trọng."
Đây đúng là trọng tâm khuyên nhủ, Du Hành gật đầu biểu thị thỉnh giáo.
"Được rồi, tiếp đó sẽ bắt đầu nhiệm vụ chính thức, ngươi từ trong sông vớt ra một cái đi."
Du Hành sớm đã phát hiện nước sông ánh sáng xanh lục bơi lội là từ trong sông tạo thành tinh phiến màu xanh lục, lúc này liền ngồi xuống tùy tiện mò xuống. Tinh phiến vừa nổi lên mặt nước đã phóng tới trán của cậu, cậu nhiều năm sinh hoạt trong quân đội phản ứng không chậm nhưng vẫn để Tinh phiến kia đụng vào trán. Cái trán mát lạnh, trong nháy mắt hắn đã tiếp thu được thông tin của nhiệm vụ.
"Độ khó: Cấp bậc đơn giản
Mục tiêu công lược: Nhiệm vụ bảo vệ mục tiêu là em gái sinh con an toàn.
Hoàn thành ban thưởng: điểm Tân Hỏa điểm.
Thất bại trừng phạt: Trừ điểm Tân Hỏa (nhiệm vụ đơn gian chuyên hưởng)
Cái khác: (Đã định)
"Ký chủ có thời gian ba mươi phút để chuẩn bị, ba mươi phút sau không có thời gian đếm ngược, trực tiếp chuyển thế giới nhiệm vụ, mời ký chủ nắm bắt tốt thời gian."
Du Hành mở to mắt, bắt đầu nghĩ: Đây là một nhiệm vụ bảo vệ, cái này đơn gian, phức tạp ở chỗ đối tượng bảo hộ là một phụ nữ có thai. Mang thai bao lâu? Lúc đầu với lúc sinh sản không giống nhau. Cô em gái này tình huống mang thai có thuận lợi không?
Cậu nhớ kỹ lúc vừa mới đến với cái hệ thống này, rt có nói qua, căn cứ vào tình huống chỗ vị diện của cậu, là nhiệm vụ có hình thức tận thế tương ứng. Trong hoàn cảnh tận thế phải bảo vệ một người phụ nữ mang thai là rất khó. Bên ngoài nguy hiểm, đồ ăn dược phẩm không đủ... Trong nhiệm vụ trước, sau khi căn cứ thành lập thống kê nhân khẩu, ở năm đầu tận thế trẻ nhỏ ra đời vô cùng, vô vùng ít.
Cậu mở ra tử đổi hệ thống, tra tìm vật phẩm người phụ nữ có thai có thể dùng, mặc dù tìm được không ít, nhìn tên cũng rất lợi hại nhưng lại ít nhất vần Tân Hảo điểm, cậu không mua nổi. cậu liền xem xét các vật phẩm làm tăng cường sức khỏe khác, những vật này cũng có, có một loại vật phẩm kiện thể có giá bán điểm, ghi rõ là thích ứng với các loại thể chất. Cậu cho loại đan dược này vào xe mua sắm.
Lại nghĩ tới mình hoàn toàn không có liên hệ thưởng thức với người phụ nữ có thai - Điều này cũng không thể trách cậu, trong hiện thực cậu mới khoảng hai mươi tuổi, ngay cả bạn gái cũng chưa từng kết giao qua. Thế giới nhiệm vụ trước cũng sống được rất lâu, nhưng cũng không có lấy vợ sinh con. Bọn Từ Thiên lại có, nhưng cậu không có việc gì đi quan sát triệu chứng mang thai của vợ người ta làm gì?
Cậu thử thăm dò tìm kiếm bộ sách liên quan đến phụ nữ có thai không nghĩ tới lại bắn ra rất nhiều- Giao diện tử đổi hệ thống rất đơn giản, có một cái đưa vào khung, đằng sau kèm theo ba cái tìm kiếm tuyển chọn: Tên tìm kiếm, chữ mấu chốt tìm kiếm, tìm kiếm liên quan. Ngươi muốn tìm cái gì, toàn bộ đều phải tự mình tìm kiếm. Cũng may có một cái xe mua sắm, không thì càng bất tiện hơn.
Nói đi cũng phải nói lại, những sách vở này thật sự là một lượng lớn, phía dưới tổng số lượng cũng phải hơn trăm triệu. Đây chỉ là sách liên quan đến phụ nữ có thai mà số lượng đã kinh người như vậy. Nhưng làm cho người ta kinh ngạc nhất chính là giá cả của những quyển sách này đều không cao, phóng mắt nhìn khắp toàn bộ cũng chỉ là điểm Tân Hỏa điểm.
Nhưng những cái này không cần vội, từ từ mà nghĩ, cái quan trọng nhất là nhiệm vụ tiếp theo. Cậu đã nghĩ tới rất nhiều tình huống nhưng lại không hề nghĩ tới là lại có đối lập như vậy, không ngờ mấy quyển sách này lại có ích trong thực tế như vậy, Du Hành nhịn không được lấy một quyển "Bách khoa đồ ăn cho thai phụ trong thời gian mang thai", mất điểm Tân Hỏa để mua nó. Trên tay hơi lóe một cái, một quyển sách rơi xuống, hơn nặng, dày khoảng một cm.
Lúc mở ra nhìn, mục lục rõ ràng, thứ thai phụ có thể ăn hoặc không được phép ăn, còn có tác dụng của đồ ăn, rõ ràng rành mạch. Chữ nghĩa in ấn cũng không tệ.
Du Hành tiếp tục đọc sách, chợt nhận ra những thứ được ghi trong này rất tiện. Nó khác với mấy thứ thuốc, đồ ăn hay thậm chí là dị năng và võ công tuyệt thế giá trên trời, nó thật sự rất có ích.
Cậu suy xét tới hệ thống truyền bá tri thức, có lẽ mấy thứ sách truyền tri thức này mới là thứ mà hệ thống đề xướng nên đổi.
Qua thời gian chuẩn bị, Du Hành tiến vào thế giới nhiệm vụ, vừa vào đã cảm thấy đau nhức cả người, đặc biệt là ở phần đầu.
Bên tai có tiếng người chửi rủa, cũng có tiếng người ôm cậu khóc: "Anh! Anh sao rồi? Mau gọi xe cứu thương!"
"Yên tâm, anh của cô chính là con chuột trong cống, mạng sống dai lắm! Mau mau cút đi! Ngũ Thường Hân, có phải cô muốn cút cùng anh cô luôn không?"
"Đi thì đi, Cao Minh, chúng ta ly hôn đi!"
"Ly hôn thì ly hôn đi, ngay cả con gà mái đẻ trứng cũng không bằng, bây giờ giá hàng đang lên, rời khỏi nhà của tao thì mày chỉ có nước đi uống gió Tây Bắc với thằng anh mày thôi!" Một giọng nói của người phụ nữ trung niên vang lên: "A Minh, mang cô ta đi ký giấy ly hôn ngay đi!."
Tiếng cãi cọ ầm ĩ khiến Du Hành không có cách nào tiếp nhận được kí ức của thân thể này, rt nói, sau khi nhiệm vụ chính thức được mở ra sẽ đưa kí ức của thân thế cho cậu, không cần thiết phải quay lại trạm dừng truyền tống khi tiếp nhận nhiệm vụ mới nữa. Nếu như vậy thì có chỗ lợi cũng có chỗ hại, chỗ hại chính là ký ức của thân thể mới rất dàu, muốn lấy tin tức có ích rất khó. Nhưng chuyện này lại là chuyện nhỏ với Du Hành. Thứ cậu nhìn trúng là sau khi có được ký ức của thân thể mới, cậu đã có thể nắm giữ được thông tin hữu dụng chỉ trong một thời gian ngắn.
Thân thể này bị thương quá nặng, đặc biệt là vết thương ở đầu, mãi đến lúc Du Hành tới được bệnh viện mới có tinh thần để tiếp thu kí ức mới.
Thân thể này tên gọi là Ngũ Hằng Nhạc, từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, tới năm mười lăm tuổi thì cha mẹ chết trong một vụ tai nạn xe cộ, tiền bồi thường bị người thân cướp đi, mà năm ấy, Ngũ Thường Hân chỉ mới mười tuổi. Hai anh em ở lại trong ngôi nhà cũ, dưới bối cảnh này, để nuôi sống em gái mình mà Ngũ Hằng Nhạc đã đi sai đường, trộm cắp lừa gạt không học thiếu một thứ nào.
Chờ đến khi em gái đến tuổi hai mươi mốt, là tuổi kết hôn, không muốn em gái mình bị xem thường ở nhà chồng, chủ thân thể này muốn cho em gái một của hồi môn thật hậu hĩnh. Nhưng không may trong một lần ăn cắp đã bị bắt, bỏ tù ba năm. Lúc mới ra tù đã tới thăm em gái, nhưng không ngờ lại vừa vặn nhìn thấy cảnh em gái mình bị bạo hành gia đình.
Bình thường mà nói thì với thời gian ba năm ngôi bóc lịch của thân thể này, đánh nhau nhất định không tệ, nhưng không nghĩ tới mẹ chồng của em gái mình lại dùng gạt tàn đánh lén, đập trúng đầu nên mới bị thua.
Mọi ký ức đều được Du Hành xem qua một lượt, trọng điểm dừng ở ký ức gần nhất. Trong trí nhớ của Ngũ Hằng Nhạc thì một năm nay rất nóng, cả năm trời không mưa lấy một hạt.
Khô hạn sao? Du Hành nhớ thật kỹ, cậu không biết hình thái mạt thế của thế giới này là gì, bây giờ quan trọng nhất là phải dưỡng thương rồi còn phải xuất viện.
Đồ ăn, thuốc uống, đồ dùng cho thai phụ... cậu phải chuẩn bị thật tốt.
Còn cái căn nhà rách nát của nhà họ Nhạc kia thì nếu có zombie cũng không ngăn được chúng.
Cậu mở mắt ra, Ngũ Thường Hân đang giúp anh trai lau mặt, thấy cậu tỉnh lại thì vui mừng nói: "Anh, anh tỉnh rồi sao!"
Sau đó lại khóc: "Em rất nhớ anh...."