Dịch giả: Tú Trịnh
Betaer: mô mô
Người của hai nhà bắt đầu giúp nhau canh gác, qua vài ngày, Trương Thao thấy chính mình một lòng phản đối lãng phí khí than, đưa đồ ăn cho Ngũ gia, người của hai nhà ăn cơm cùng một chỗ. Anh ta ở bên ngoài đã làm công nhân rất cố gắng khôn khéo tình người, biết mình không có nước, không có ý định dùng cho người khác, liền giao đồ ăn nhiều gấp hai lần, để dư lại nước.
Du Hành không có từ chối.
Trong nhà nhiều hơn một người đàn ông, lúc không có việc gì Trương Thao liền ra bên ngoài đi bộ một vòng, anh ta lớn lên cao lớn, cao mét , hàng năm làm công, da đen, cường tráng, nhìn liền biết không dễ chọc vào. Du Hành lại không biết là, trước khi Trương Thao dọn đến đây, thật sự có một đám người vừa ý căn nhà này của hắn, đạp lên một chút, về sau nhìn thấy Trương Thao, cuối cùng không dám làm gì.
Người luôn là bắt nạt kẻ yếu luôn sợ hãi kẻ mạnh.
Ngược lại Lưu gia Lưu Kiến Tuệ ở nhà luôn nói vài câu nói xấu, nói cái gì trai đơn gái chiếc. Thật ra là trong lòng ghi hận Ngũ gia lúc trước keo kiệt chỉ cho một chậu nước.
Trong lúc đó Trương Thao đi lên thị trấn một chuyến, trở về liền lắc đầu: “Thật sự rất loạn, khắp nơi đánh nhau cướp bóc, muốn quản cũng không quản được.” Anh ta đi theo đường lớn đến siêu thị, mang trở về một túi, bên trong đều là quần áo, còn có đồ chơi của trẻ con. “Mấy thứ này không ai cần, anh liền mang về. Chờ đến lúc cháu trai được sinh ra liền cho nó chơi.”
Du Hành như nghĩ việc gì đó mà nhìn anh ta một cái.
Cho dù còn nước, nước cũng ở dưới nhiệt độ nóng mà bốc hơi, thời tiết càng nóng con người càng cần phải uống nước. Năm thùng nước kia coi như nhiều, nhưng lại cạn vô cũng nhanh. Lúc nhà cạnh đến mượn nước, Du Hành đều cự tuyệt không cho mượn.
Chờ đến lúc bọn họ bắt đầu sử dụng hết những thùng nước kia, liền nghênh đón một cái tin tức tốt, trời mưa. Tiếp xúc với mùa hè nóng bức đến hai năm, bị nạn hạn hán cùng nạn đói làm cho bất an, hy vọng dường như biến mất. Ban đêm hôm nay, Du Hành đột nhiên cảm thấy có gió lạnh thổi lên trên mặt.
Cậu như bừng tỉnh đi ra cửa phòng phía sau đi đến vườn, có hạt mưa bụi nhỏ như lông trâu bay tới trên mặt cậu, lành lạnh. Cậu cho rằng mình đang nằm mơ, vươn tay ra, ngửa đầu, đúng là trời mưa!
Du Hành trừng lớn đôi mắt, vừa mừng vừa sợ, khi phục hồi tinh thần lại liền muốn gọi người đến để chia sẻ tin tức tốt này, lại nghĩ đến người trong nhà đều ngủ rồi. Cậu ngồi ở dưới hành lang, chậm rãi cảm thụ mưa bụi lạnh lẽo, một lát sau về phòng tìm nhiệt kế đo lượng ở bên ngoài, ba mươi tám độ C.
Buổi tối, độ ấm không giảm xuống. Nhưng mà đợi đến buổi sáng, hôm nay trời đầy mây, mặt trời ở sau tầng mây dày đặc, độ chiếu sáng không mạnh, ban ngày, độ ấm tại đây đã qua một năm, lần đầu giảm xuống đến bốn mươi độ C.
Nhưng mà mọi người đối với sự thay đổi nhiệt độ không có cảm giác gì, tâm trạng mọi người đều bị mưa hấp dẫn! Đến buổi sáng mưa càng lớn, mọi người hy vọng nó không giống như trận mưa kia của bốn tháng trước, chỉ mong tiếp theo trời, có thể mang đến những hy vọng vô hạn.
Trong sân, đất trồng rau khô cạn nhà Du Hành bị nước mưa tẩm ướt, Ngũ Thường Hân nhớ ra phía trước dư lại loại rau, cân nhắc lại một lần vẩy chút hạt giống xuống đất nhìn xem không nuôi dưỡng có sống được không. Cách vách Lưu gia có trẻ con chơi đùa, tiếng cười to cùng tiếng người lớn quát lớn không nên chơi nước mưa, lời nói mang theo yêu thương, trận mưa này làm tất cả mọi thứ trong nháy mắt đều sống lại.
Trời mưa một ngày một đêm, tới rồi ngày hôm sau, vẫn cứ vẫn duy trì lượng mưa vừa như thế, giống như muốn đem lượng mưa của nửa năm này rơi xuống hết. Bên trong tiếng mưa rơi, còn có tiếng nước trong thùng bồn vang lên, Ngũ gia cũng không ngoại lệ. Nước giếng trong nhà đã dùng hết rồi, để trống thùng chuẩn bị đem ra sân hứng nước.
Ngũ Thường Hân nâng bụng to, lấy ra một đống quần áo muốn đi giặt rửa. Trương Thao thấy vậy liền chạy nhanh đến hỗ trợ, cuối cùng, Ngũ Thường Hân chỉ đứng đó hong khô quần áo.
Đợi đến lúc trời mưa liên tục suốt mười bảy ngày không ngừng nghỉ, Du Hành cảm thấy suy đoán của mình đã trở thành sự thật. Cậu không dám hy vọng xa vời nhiệm vụ này có thể dễ dàng hoàn thành, cơn mưa này rơi không ngừng, rất có khả năng sẽ đi theo một hướng khác, đó chính là trận úng lụt lớn. Nhiệt độ dần giảm xuống, Du Hành cũng không lạc quan mà cho rằng mạt thế đến đây là kết thúc.
Cơ hội sống là để lại cho người có chuẩn bị. Ở lúc mọi người thả lỏng tâm trạng căng thẳng, Du Hành dự định phòng ngừa chu đáo. Cậu để Trương Thao chú ý kỹ Ngũ Thường Hân, sau đó dầm mưa ra cửa.
Cậu mặc áo mưa, nước mưa rơi ở trên người sức lực không nhỏ. Lúc đi qua cầu đá, thấy phía dưới dòng sông đã không thể thấy được nữa, xét theo tốc độ này, tin rằng không quá mấy ngày, nước của con sông này sẽ tràn.
Lần này đi ra khỏi cửa, cậu đi xe đạp, tốc độ không thể so với xe điện nhanh. Nhưng mà bỏ một ngày đi lại, cũng đủ giúp cậu đem tất cả các nhà cao tầng gần đây đi qua một lần. Trong đó dân cư ở tiểu khu coi như xong, dường như khó tìm được chỗ ở, khách sạn cũng không tồi. Cậu tới khách sạn trước gần nơi này nhất khách sạn Kim Cảng lớn, quy mô không lớn, tầng gác chỉ có năm tầng.
Du Hành bất an trong lòng, cảm thấy năm tầng lầu không đủ. Muốn tìm tầng cao hơn, nếu thật sự hồng úng (ngập nặng) cũng càng an toàn chút. Chọn tới chọn lui, cậu nhìn trúng khách sạn năm sao thành phố kia gọi là Tứ Quý Xuân, lâu đàn có hai tòa, cao nhất có mười một tầng, thấp nhất cũng có chín tầng.
Cậu chạy chiếc xe nho nhỏ dừng lại ở cổng lớn, phát hiện cửa lớn đóng chặt, xuyên qua cửa kính nhìn vào, bên trong vắng vẻ một người đều không có. Du Hành không từ bỏ ý định, đi vào bãi đỗ xe dưới mặt đất, thang máy đã sớm ngừng hoạt động, nhưng có hai đầu bậc thang, cửa khóa. Cậu trên mặt đất sờ soạng một vòng tìm được một cây kẹp, bỏ ra ba phút để cạy cửa ra.
Hành lang tối như mực, Du Hành nắm chặt cây thép trong tay từng bước một đi lên trên, lúc đi đến lầu bốn thời nghe được tiếng nói chuyện, có nam có nữ. Cậu dừng lại nghe xong một hồi lâu, trong lúc nghe đối thoại bên trong nhận ra có chừng một nam ba nữ, những người này là nhân viên khách sạn.
Đó chính là ở nơi này. Nếu cậu muốn đến đây ở, chẳng qua nhất định qua mặt được những người này.
Vì thế cậu gõ cửa, đang ngồi ở lầu bốn của phòng khách, bốn người lập tức sợ tới mức nhảy dựng lên.
“Xin chào, xin hỏi mọi người là nhân viên của Tứ Quý Xuân sao?” Du Hành đi ra, đem thép đặt ở hành lang.
Bốn người kia thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong đó cô gái mặc quần áo màu hồng gọi là Ngô Xuân Nghiên, phía trước là quản đốc, lúc này liền mở miệng: “Cậu là ai, Tại sao lại đến khách sạn của chúng tôi? Cậu vào bằng cách nào?”
“Nhà tôi ở phía trước Vọng Hải Kiều bên kia, hai ngày này trời mưa nóc nhà bị sụp, đã nghĩ muốn tìm một chỗ trọ, khách sạn này của mọi người còn làm việc không?” Du Hành không trả lời mình làm sao đi lên được, trực tiếp nói suy nghĩ của mình.
Làm sao ngạc nhiên, khách sạn năm sao cao cấp này từ sớm đã không kinh doanh nữa, bốn người bọn họ đều là người phương bắc bên kia, biết trong nhà gặp thiên tai cũng không dám trở về, vì thế kết bạn ở lại khách sạn, cùng quản lý nói giúp trông coi khách sạn, quản lý tự nhiên đồng ý. Đồ đạc sau phòng bếp khách sạn cùng nhà kho đều tiện nghi cho bọn họ. Thời gian trôi qua quá nhàm chán, không thú vị, hiện tại lại có một người đàn ông nói muốn ở khách sạn, bọn họ đều cảm thấy mới lạ.
Ngô Xuân Nghiên cảnh giác hỏi: “Có chứng minh thư và sổ hộ khẩu không?”
“Có, nhưng mà không mang theo, chị muốn xem thì phải chờ tôi lần tới đến cùng nhau mang.”
“Nhà các cậu có mấy người?”
“Ba người, tôi, em gái tôi và một người bạn. Em ấy mang thai tám tháng, bởi vì em ấy nên mới phải tìm đến chỗ ở tốt hơn, bằng không người lớn cùng trẻ con đều chịu không nổi.
Du Hành nhìn người phụ nữ đứng đầu này mặt mày nghiêm túc, giống như là đang làm việc thực giảng người quy củ. Nhưng lại khiến người khác an tâm. Những người khác…… Trong khoảng thời gian ngắn nhưng thật ra không cần suy nghĩ quá nhiều. Cậu chỉ cần ở trước là được.
“Vậy được rồi, lúc cậu đến đây lần nữa, nhớ mang chứng minh thư, em gái cậu và bạn cậu cũng phải có. Về phần thu phí…… Nói thật với cậu, hiện tại tiền cũng không dùng được, cậu nếu muốn ở lại, thì dùng một ít thức ăn làm phí. Chỉ cần các cậu quy củ mà ở, trừ khi quản lý chúng tôi trở về, khách sạn khai trương một lần nữa, thì có thể vẫn luôn ở lại.”
“Được được.” Du Hành lộ ra tươi cười, thoạt nhìn có vẻ hàm hậu: “Thức ăn kia, mọi người muốn thu nhiều hay ít?”
Ngô Xuân Nghiên liền cùng những đồng nghiệp khác tìm một góc, thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Tôi thật sự rất muốn ăn thịt, không biết nhà cậu ta có thịt hay không.” Trần Xảo nói. Khách sạn của bọn họ có kho đông lạnh, cũng có máy phát điện, bởi vậy thời gian khá tốt, cách mấy ngày luôn có thịt ăn, thẳng đến hai tháng trước mới ăn hết đồ ăn trong kho đông lạnh. Chẳng qua ngày tốt lành quá quen, hiện tại mỗi ngày ăn cơm trắng có chút chán.
Người đàn ông tên Liễu Quốc Huy lắc đầu: “Không có khả năng, hạn hán lâu như vậy, ai còn nuôi được gà, vịt, cá, heo sống?”
Trần Xảo dẩu miệng: “Hỏi một chút, nếu không có liền thôi.”
Trang Tiểu Yến liền nói: “Tùy tiện cái gì đều được, dù sao cũng là tay không đồ đạc mà đến.”
Vì thế cuối cùng Ngô Xuân Nghiên nói: “Một túi gạo cùng hai thùng mì ăn liền đi, nếu nhà cậu có thịt, cũng chỉ muốn hai rương mì ăn liền.”
Du Hành lắc đầu: “Nhà của chúng tôi cũng đã lâu không có ăn thịt.” Những cái thịt khô đó lại cần ăn tiết kiệm, ở tháng trước cũng ăn hết rồi.
Định tốt lúc sau, Du Hành liền đi theo đám người Ngô Xuân Nghiên đi chọn phòng.
“Hiện tại đều không có đặt phòng, tất cả các phòng, trừ bỏ , cùng , cậu muốn ở phòng nào thì ở phòng đó.” Ngô Xuân Nghiên mặc đồ đen cùng giày cao gót, lúc đi đường phát ra tiết tấu tiếng vang giống nhau.
“Em gái tôi mang thai yêu cầu chú ý chiếu cố đặc biệt, có phòng nào lớn hơn một chút không, tôi cùng em ấy ở chung.”
“Vậy là lầu mười cùng lầu mười một, bên kia là phòng xa hoa, một gian đều có bình, có hai giường nằm, một nhà vệ sinh, một cái bếp, một quầy bar cùng một phòng giữ quần áo.”
Du Hành nhìn trúng phòng ở lầu mười một gần lối ra an toàn, phòng đó rất lớn, trên mặt đất có thảm, giường rất lớn, tủ xây trong tường còn có chăn cùng khăn trải giường mới, gối đầu cùng gối ôm cũng có. Sô pha cũng đủ lớn, Trương Thao cùng Ngũ Thường Hân mỗi người một gian phòng, sô pha cho hắn ngủ cũng dư dả. Đem TV cùng những cái trang trí khác dời đi, không gian đủ để đặt đồ đạc trong nhà.
Giao ước xong, Du Hành cầm chìa khóa muốn rời đi. Ngô Xuân Nghiên nói: “Tôi tiễn cậu.” Trừ Trần Xảo, ba người đều đưa Du Hành xuống lầu.
Du Hành biết cô ta biết anh vào bằng cách nào, cũng không lo lắng, anh đã đem ổ khóa phục hồi nguyên trạng, mặc dù cửa không có khóa.
“Tôi chỉ là tìm vận khí, không nghĩ tới cửa này lại mở ra, tôi liền đi vào.”
Quả nhiên ánh mắt Ngô Xuân Nghiên lộ ra không vui.
Liễu Quốc Huy nói: “Xảo nhi rõ ràng nói cô khóa cửa kỹ.” Trang Tiểu Yến khinh bỉ: “Cô ta làm việc không thể khiến người khác yên tâm, cũng may phát hiện sớm.” Cũng may là không phải người xấu, bằng không thì âm thầm bị trộm?
Du Hành cười chất phác, lên xe đạp chạy. Giao ước xong, chờ cậu đến, trực tiếp gọi người, sẽ mở cửa cho cậu vào.
Mưa ngày càng lớn, Du Hành cảm thấy có chút lạnh. Về đến nhà, nhanh chóng thay bộ quần áo khác, lấy nhiệt kế đo, độ ấm bên ngoài mới ba mươi ba độ C.
Cái này giảm quá nhanh. Có thể nói là một ngày giảm một độ C.
“Thường Hân, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đem quần áo của mình cùng đệm chăn trong phòng thu dọn tốt. Anh Trương, anh muốn đi theo chúng em không?”
Trương Thao không thể hiểu được: “Ở đây cũng tốt, muốn đi đâu?”