Editor: Bạch Lậm Cv
Từ ngày hôm qua Du Hành đã bắt đầu có triệu chứng cảm mạo, hôm nay càng nghiêm trọng hơn, hoa mắt chóng mặt. Cậu cũng biết đám người dưới lầu rất hoảng sợ. Du Hành và Ngô Xuân Nghiên đều phát hiện ra có thể dùng thuyền nhựa bên tòa nhà B đi cứu người. Vì vậy cậu bảo Trương Thao xuống lầu gọi người đi lấy thuyền.
Chỉ là Trương Thao mới vừa đi, cậu từ phía trên nhìn xuống thì không thấy những bóng người đạp nước trên đường nữa. Cậu ho khan vài tiếng, phất tay bảo Ngũ Thường Hân không cần đi tới, tự mình lấy nước uống.
Quả nhiên bên ngoài truyền đến tiếng khóc. Khách sạn đột nhiên mất đi mười mấy người, tất cả đều là thanh niên lao động trong nhà, đặc biệt có một nhà ba người, chồng không có, con gái khóc vô cùng thảm thiết.
Người duy nhất được cứu lên là một thanh niên của thôn từ Gia. Gã ta đã lén lút chạy ra ngoài, cũng may được anh nhà bác của mình cứu lên, nhưng mà cũng bị đông lạnh đến kiệt sức, sốt cao không giảm.
Người nhà gã đi tìm chú Ngụ để xin thuốc, chú Ngụ lắc đầu: “Tôi đã nói là không được đi ra ngoài nhưng hắn lại không nghe, muốn sống hay chết tôi quản không được.”
Người nhà của thanh niên khóc lóc cầu xin rất lâu chú Ngụ mới bảo Từ Vi đi lấy thuốc: “Hiện giờ thuốc rất hiếm, đây là lần cuối cùng, sau này nhà các người tự lo liệu lấy, tôi sẽ không cứu lần thứ hai đâu.”
Người nhà cậu ta cảm ơn rồi rời đi, Từ Vi khoanh tay đứng bên cạnh, môi mím chặt đến trắng bệch.
Hà Ngụ cười nói: “Sao thế? Sợ à?”
Từ Vi thấp giọng nói: “Không có.”
“Được rồi, đi lấy cơm đi.”
Thấy Từ Vi đóng cửa lại rồi đi, hắn mới cười nhạo một tiếng, không nghe hắn khuyên, còn muốn xin thuốc hạ sốt? Mơ tưởng hảo huyền. Nghĩ đến cảnh vừa trải qua bài học kinh nghiệm xương máu chắc bọn họ sẽ tin và không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của mình.
Gọi là thôn Từ gia, thế nhưng trong thôn cũng có những người họ khác, nhưng mà chuyện lớn ở trong thôn hầu như không có quyền lên tiếng, mọi việc đều do cán bộ thôn giải quyết, người họ khác sẽ không được giữ chức vụ gì.
Hắn vào thôn bằng thân phận người họ khác, để lấy lòng người thôn Từ gia thật sự rất vất vả. Nhưng mà sau này khi hắn lập ra cơ sở Kiến Nghiệp, bất luận những người này ngu ngốc đến thế nào, hắn cũng không thể từ bỏ, ngược lại còn phải dạy bảo thật tốt.
Lần này coi như là một bài học để bọn họ nhớ kĩ hơn.
“Chú Ngụ?”
Có người gõ cửa, sau khi hắn đồng ý liền tiến vào.
“Chú Ngụ, thuyền bên tòa nhà B tôi đã lấy đặt ở kho hàng rồi.” Người đàn ông cung kính nói, đem chìa khóa đưa cho chú Ngụ.
Hà Ngụ xua xua tay: “Cậu gọi người đem toàn bộ đồ đạc trong kho hàng dọn đến phòng tôi. Nhanh lên một chút! Gọi Từ Hạo đến đây cho tôi.”
Người đàn ông ngẩn người ra một lát, gật đầu rồi đi ra ngoài làm việc.
Hà Ngụ và Từ Vi ở một gian phòng xa hoa, không gian rộng rãi, dọn dẹp một chút cũng đủ chỗ đem đồ đạc trong kho dọn vào.
Trong trí nhớ của anh ta, sau khi băng tan, không lâu sau sẽ có một trận đại hồng thủy, đầu sóng che trời, lúc ấy hắn ở lầu của khách sạn nhỏ gần khách sạn này, trận hồng thủy kia đập vỡ cửa sổ làm sụp tường, lúc ấy anh ta như một con cá chết không đáng tiền, bị sóng nước cuốn trôi, hít thở không thông. Cuối cùng anh ta bị văng ra, chưa kịp hít ngụm khí mới, đã bị một cây thép đâm thủng bụng.
Trước khi chết, anh ta nhìn đến nơi xa thấy khách sạn Tứ Quý Xuân sừng sững, mơ hồ thấy được trên tầng có người đang nhìn ra ngoài, cao cao tại thượng.
Anh ta không cam lòng.
Cho nên đời này, anh ta dùng đủ loại phương pháp để biểu hiện năng lực thần bí của bản thân, thậm chí tiên đoán hai năm hạn hán lớn. Đáng tiếc lúc đầu người tin anh ta không nhiều lắm, nhà anh ta cũng không có tiền, chuẩn bị không đầy đủ, phải chịu cực khổ hơn một năm.
Mãi cho đến sau này anh ta khích lệ người trong thôn đi trước quỹ đạo kiếp trước, đi xuống phía nam tìm nước. Người đi cùng không nhiều lắm, nhưng anh ta không lo lắng, nước bên này sớm muộn gì cũng hết, đời trước thôn bọn họ chính là mất nước nên đi xuống phía nam tìm nước, nhưng mà trên đường đi không ít người đã chết do thiếu nước.
Anh ta vẫn cứ mang theo những người này đến nơi kiếp trước người thôn Từ gia đến, quả nhiên không lâu sau, nhóm người thôn Từ gia thứ hai cũng tới. Hai bên cùng gặp mặt, uy tín của anh ta càng cao. Sau đó anh ta lại tiên đoán có mưa và nhiệt độ hạ xuống, bảo bọn họ chuẩn bị áo mưa và quần áo giữ ấm, sau khi lời tiên tri ứng nghiệm, uy tín của anh ta ngày càng cao.
Ha ha, bọn họ coi anh ta thành thần tiên sống rồi.
Lúc anh ta nói khi có trận hồng thủy lớn phải trở lại thôn một lần nữa, người phản đối ngày càng ít.
Hà Ngụ suy đoán, đợi đến lúc trận hồng thủy cực lớn, bọn họ sẽ nghe lời anh ta hơn. Anh ta lại giữ tất cả đồ đạc của mọi người, đời này mình không thể chết một cách uất ức như vậy nữa.
Bây giờ lại lấy được vài cái thuyền nhựa, anh ta không cần tự mình bơi nữa.
Hà Ngụ rất đắc ý, đúng lúc Từ Hạo đến, anh ta bèn giao cho hắn nhiệm vụ: “Cậu đi thông báo cho người trong thôn chúng ta, hai ngày này, thu dọn đồ đạc cho xong rồi lên tầng mười ở.”
Từ Hạo kinh ngạc: “Chú Ngụ, có phải chú lại tiên đoán được điều gì rồi không ạ?”
Hà Ngụ ra vẻ cao thâm khó đoán mà khẽ gật đầu: “Bây giờ liên quan đến tính mạng người trong thôn chúng ta, cậu nhất định phải làm cho tốt.”
“Tôi sẽ làm thật tốt! Nhưng lầu mười với lầu mười một phòng trống không nhiều.”
Hà Ngụ cười thần bí: “Tôi đưa chìa khóa cho cậu, còn lại phải xem cậu làm thế nào. Từ Hạo, bên người tôi có không ít người đắc lực, cậu cần phải nắm chặt. Đúng lúc Vi Vi đã trở về, ở lại cùng ăn cơm đi.”
Từ Hạo bị lời nói kích thích của Hà Ngụ làm cho nhiệt huyết sôi trào, chỉ mong ngay lập tức có thể đi giải quyết việc cho ổn thỏa sau đó trở thành người quan trọng nhất của Hà Ngụ, nên làm gì có tâm trạng ăn uống chứ.
Thấy em gái mình trang phục chỉnh tề, sắc mặt cũng tốt, Từ Hạo cảm thấy yên lòng. Cầm lấy chuỗi chìa khóa, vẫy vẫy tay: “Tôi đi làm việc đây, chú ăn cơm trước đi.”
Nói xong vội vã rời đi.
“Này, sao mà gấp thế?”
“Có việc gấp mà, được rồi, ăn cơm đi.”
Trước kia, tuy rằng Từ Vi từng làm người thứ ba, nhưng may mà trẻ tuổi lại xinh đẹp, trong nhà có anh trai cùng nhiều anh em họ hàng, anh ta nhìn trúng Từ Vi vì trong nhà có nhiều đàn ông thế nên cố gắng theo đuổi cô ta. Quả nhiên, Từ Hạo vì anh ta càng thêm tận tâm tận sức.
Từ Hạo sau khi trở về liền cùng những anh em họ nhà chú bác khác bàn bạc, chú hai hắn nói thẳng: “Để cho bọn hắn trực tiếp dọn là được, không nghe lời thì đánh một trận, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn.”
Một người khác nói: “Thật ra lấy đồ cho bọn họ, để bọn họ đổi phòng cũng được.” Phòng lớn đổi thành phòng nhỏ, bồi thường thỏa đáng một chút cũng là ý kiến hay.
Từ Hạo lắc đầu: “Chú Ngụ không nhắc đến việc phân chia kho hàng.” Nếu có thể làm như vậy chú Ngụ đã sớm nói rồi. Xem ra chú Ngụ không bỏ đồ được, thật ra hắn cũng không bỏ được, lầu mười, lầu mười một nhiều người ở như vậy, nếu như có người đòi hỏi nhiều, vậy phải lãng phí bao nhiêu đồ?
Nếu có thể không tiêu phí đồ đạc mà có thể làm tốt, chắc chắn chú Ngụ sẽ rất hài lòng.
Từ Hạo nói suy nghĩ của mình ra, “Tôi thấy chú hai nói cũng đúng.”
Mấy người bọn họ trao đổi với nhau, cuối cùng mười anh em họ cùng chú hai đi lên lầu mười và lầu mười một đuổi người.
Lúc trước Du Hành đánh Từ Hạo và Từ Huy, bọn họ vẫn còn mang thù, chỉ là mấy ngày nay không ra tay, hôm nay chọn cậu để ra tay đầu tiên.
Ở lầu mười một, Trương Thao nói với Du Hành, mặc dù lấy được thuyền nhưng đã chậm. Trên mặt nước im lặng, trừ những người lúc đầu tự mình chạy thoát thân và những người được cứu lên kia thì một người cũng không cứu lên được.
“Nước dưới lớp băng chảy rất nhanh, nước chảy rất dọa người.” Trương Thao thở dài: “Thi thể cũng không vớt lên được.”
“Anh cũng tận lực rồi, cái khác cưỡng cầu không được.” Thật ra Du Hành nhìn thấy rất rõ bèn nói: “Cả người anh đều đầy tuyết rồi, nhanh đi thay quần áo đi, Thường Hân đang nấu nước cho anh ở trong bếp ấy, anh rửa mặt đi.”
Trương Thao tươi cười hớn hở, nhanh chóng đi thay quần áo rồi vào bếp bảo Ngũ Thường Hân ra ngoài để tự mình nấu nước.
Du Hành cũng không khách sáo, nói thẳng: “Anh Trương anh thuận tiện nấu cho tôi một chút, tôi pha thuốc uống.”
“Được thôi!”
Kết quả thuốc pha xong chưa kịp uống, đã có người đập cửa.
Tiếng gõ cửa mang khí thế hung hăng, vừa nghe liền biết không phải người tốt. Du Hành đứng lên ra hiệu cho Ngũ Thường Hân đang trông con ở phòng khách đi vào phòng ngủ.
“Anh Trương, anh đem dao thái ra đây.” Trương Thao xoay người thuận tiện mang dao thái lên.
Hai người đứng đằng sau cửa, nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa. Sau đó là tiếng gõ cửa mạnh, hơn nữa còn có tiếng mắng. Cổ họng Du Hành không tiện nói chuyện bèn ra hiệu cho Trương Thao nói.
Trương Thao cũng rất tức giận, “Ai đó, vừa đập cửa, vừa cạy khóa, làm trộm hay là cường đạo đây? Đây là muốn làm gì?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng mắng ngày càng lớn hơn, Du Hành cảm thấy có chút quen tai, ở chỗ này mình đắc tội cũng chỉ có anh em Từ Hạo thôi, người ngoài cửa khả năng lớn là bọn họ tới trả thù.
Ngoài cửa, trận chiến đầu tiên của Từ Hạo thất bại, chìa khóa không mở được cửa lại treo lơ lửng trước mặt làm hắn cực kì tức giận. Hắn rút chìa khóa bị kẹt ra khỏi ổ, dùng sức đạp một cái vào cửa.
“Tôi không tin hắn ta có thể vĩnh viễn không mở cửa ra! Chúng ta đập đi!”
Các phòng xung quanh lần lượt mở cửa ra xem tình hình, Từ Hạo biết, nếu lần này mình thất bại, sau này những người khác sẽ không để mình vào mắt, nhiệm vụ của chú Ngụ càng khó hoàn thành. Mà chú Ngụ cũng ở lầu mười một, hắn không thể biểu hiện kém cỏi được.
Người nhà Ngũ Hằng Nhạc này nhất định phải đuổi đi.
“Anh Huy, anh đi xuống lầu lấy rìu lên đi.” Từ Huy liền nhanh chóng xuống lầu.
Trong phòng, Du Hành nghe động tĩnh liền biết nếu không mở cửa thì bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, không mở được cửa thì sẽ đập.
Nhẫn nhịn lâu như vậy, tại sao hôm nay lại tự mình tới trả thù? Trong lòng cậu bất an, vũ khí ở trong nhà chỉ có một con dao thái và hai cây thép. Nhưng nếu bên ngoài nhiều người, bọn họ chỉ có hai người, không thể có ưu thế.
Ở nhiệm vụ trước, đối mặt zombie cậu cũng chưa nghĩ sẽ tìm hệ thống đổi một khẩu súng, nhưng bây giờ trong lòng cậu có khát vọng mãnh liệt.
Zombie không đáng sợ bằng con người.
Cậu nhanh chóng mở hệ thống trao đổi, tìm được một loại súng lục giá tốt nhất, điểm Tân Hỏa, bên trong còn có mười viên đạn nữa. Sợ hãi như vậy đủ rồi. Không có thời gian đau lòng, Du Hành trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
“Anh Trương, anh tránh ra, em đi mở cửa.” Du Hành để Trương Thao đến bên cạnh.
Cửa đột nhiên mở ra, vẻ giận dữ trên mặt Từ Hạo chớp mắt một cái, giây tiếp theo liền trợn mắt lên: “Ngũ Hằng Nhạc, mày dám mở cửa? Lúc trước mày dám làm ra sự việc như vậy với anh em tao, hôm nay liền biết tay tao. Tao muốn ở phòng của tụi mày, hoặc là mày tự dọn đi, hoặc là tao chịu khổ giúp mày dọn, mày chọn cái nào?”
Du Hành ho khan một tiếng: “Đây là ý của cậu hay là ý của chú Ngụ nhà cậu? Chắc không chỉ muốn phòng của tôi đâu nhỉ? Hay là muốn sở hữu phòng của cả lầu mười?”
Cậu vốn là thuận miệng nói bậy, không nghĩ tới biểu cảm Từ Hạo lại rất kinh ngạc.
Cậu lập tức nghiêm nghị nói: “Cậu Từ, tôi ở chỗ này hai tháng rồi, cũng có cảm tình, lần trước là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu. Tiền thuốc men của cậu và người anh em còn lại, tôi quy ra thành gạo cho cậu, chúng ta giống như trong sách nói nói, dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, được không?”
Lời nói chân thành như vậy, chính Du Hành cũng phải tin, càng đừng nói những người vây xem khác. Có người lớn mật nói: “Anh Từ, cậu tha thứ cho hắn đi. Đều là hàng xóm, làm loạn đến như vậy cũng không tốt, cậu nói được không?”
Được không hả? Không được!! Từ Hạo cũng tức sắp chết rồi.