“Người đâu?” Một người phụ nữ hạ thấp giọng hỏi.
“Có thể ở trong phòng ngủ, tôi và Tường Tử vào xem thử.”
“Đừng giết hết toàn bộ, nuôi một chút có thể ăn được rất lâu.”
Chỉ nói chuyện vài câu với nhau, năm người này đã quyết định sống chết của đám người Du Hành.
Trương Thao tức giận đến mức thở ra tiếng, Du Hành biết tận dụng thời cơ, hiện tại bọn họ đang trốn ở ngoài cửa, chờ bọn hắn lấy lại tinh thần sẽ không kịp nữa.
Cậu dẫn đầu đi vào, đi về phía hai người đang lục lọi đồ trong phòng khách, chọn một người cao lớn nhanh chóng đi qua kiềm trụ cổ, khống chế hai tay của hắn. Trương Thao theo sát phía sau, sau đó dùng chuôi đao hung hăng đánh về phía đầu tên còn lại. Người này lại nghe thấy tiếng vang ở phía sau trước một bước nhanh chóng trốn tránh, Du Hành duỗi chân đá một cái, đúng lúc đạp phải xương sống, người nọ phát ra tiếng kêu thảm thiết, nằm cuộn tròn trên mặt đất, nghe giọng chắc là phụ nữ.
“Chuyện gì xảy ra?”
Đi vào phòng ngủ phát hiện bên trong không có ai, ba tên đàn ông chạy ra thấy đồng bọn ngã trong phòng khách, trong bóng tối lại xuất hiện thêm ba người nên lập tức hoảng hốt: “Các người phục kích chúng tôi”
Lý Lệ đã nhanh chóng lấy dây thừng trói hai người trên mặt đất lại.
Du Hành đi qua dẫm vào tay người phụ nữ, Lý Lệ khẩn trương nhặt dao phay trên mặt đất lên.
“Tôi còn chưa hỏi, các người có ý gì đây.”
“Đều là vì kiếm miếng cơm, nếu anh trai không vui, chúng tôi cũng không còn mặt mũi ở lại, bây giờ chúng tôi sẽ đi.” Người đàn ông ho khan hai tiếng nói với Du Hành: “Hai người bạn này của tôi, có thể cho tôi đưa đi không?”
Du Hành chậm rãi gật đầu, trong lòng lại cảnh giác cao độ, cậu lấy súng ra, ra hiệu cho Trương Thao và Lý Lệ.
“Trước tiên các người đi ra ngoài, tôi sẽ ném bọn họ xuống nước, các người đón lấy là được.”
Ba tên đàn ông đi từng bước một về phía trước, vòng qua phòng khách đi về phía cửa. Bỗng nhiên đôi nam nữ bị trói trên mặt đất chợt giãy giụa mạnh mẽ, chia làm hai hướng đâm về phía Du Hành và Trương Thao. Mà ba tên đàn ông cũng song song đánh tới.
Du Hành đã sớm cảnh giác, phản ứng nhanh chóng đá qua, đồng thời cằm gậy thép cản lại, chặn đao của đối phương, tiếp theo có một thanh đao cũng từ một hướng khác đánh qua. Cậu kịp thời nghiêng người tránh thoát, nổ súng, cũng may một phát đã trúng. Tên đàn ông kia tuy rằng trông rất tàn nhẫn, nhưng ra tay lại không có quy tắc gì, Du Hành rất nhanh đã bắt người lại.
Trương Thao lại bị đánh một cái lảo đảo, bị chém trúng một đao ở phía sau lưng. Trong lòng hắn tức giận nhào lên cùng người nọ liều mạng, Lý Lệ khẩn trương nắm chặt gậy thép nhắm chuẩn thời cơ giúp bọn họ đánh vài cái, Trương Thao chiếm được thế thượng phong, cướp được đao của đối phương.
Sau khi đem toàn bộ người trói lại, Trương Thao mới cởi quần áo bắt đầu cầm máu.
“Những người này làm sao bây giờ? Cứ buông tha cho bọn hắn như vậy sao?” Trương Thao bị thương đổ máu, ánh mắt nhìn năm người kia mang theo huyết khí.
Trên mặt đất, người phụ nữ bị Du Hành đạp một chân lên đầu, sắc mặt đã trắng bệch nói không nên lời. Tên đàn ông cầm đầu nhưng cũng rất kiên cường: “Chúng mày tốt nhất thả chúng tao ra, chúng tao còn có không ít anh em, nếu chúng tao xảy ra chuyện gì, các người cũng đừng nghĩ toàn thân rời khỏi.”
Du Hành không để ý tới hắn, nói: “Tôi cảm thấy giết là tốt nhất, thân thủ của bọn họ anh cũng đã biết rất hung ác, không biết đã dính bao nhiêu máu tươi.” Đều là những người bán mạng không coi trọng luật pháp. Lúc đầu cậu nghĩ, không thể luôn dựa vào súng, đạn. Đạn có ích nhưng sẽ hết. Nếu sớm biết bọn hắn là kẻ điên, cậu đã không cậy mạnh trực tiếp nổ súng.
Cũng đúng, trong thế đạo này mọi người đều điên rồi.
Trương Thao suy nghĩ, cũng cắn răng đồng ý. Khi những người này vung đao đều hướng về yếu điểm chém, nếu buông tha người độc ác như vậy, bọn hắn quay lại muốn báo thù vậy thì rất nguy hiểm.
Du Hành đứng lên, cầm cổ của một tên đàn ông vặn một cái.
Tên cầm đầu kinh hãi, không nghĩ tới những người này thoạt nhìn lương thiện nhưng khi giết người lại không nháy mắt một cái.
“Tôi... tôi cất rất nhiều thịt khô, có thể cho các người toàn bộ. Còn có nước, nước. Tôi cũng có, chỉ cần các người tha cho tôi——”
Du Hành lại nhớ rõ đoạn nói chuyện của bọn hắn, cười nói: “Thịt khô? Là thịt người sao?”
Đồng tử người đàn ông co lại, bộ dáng bị chọc trúng tim đen.
Đồng tử: con ngươi
Buông đầu tên đàn ông ra, Du Hành đứng lên, nói với Lý Lệ đang kinh ngạc đến ngây người nói: “Giúp tôi một chuyện, cùng nhau mang bọn hắn chuyển sang cách vách đi."
“ Ahh... Được, được.”
Chạy đi chạy lại chuyển năm người qua cách vách, Lý Lệ thở phì phò, đột nhiên cười rộ lên.
“Ngũ Hằng Nhạc, chị bắt đầu cảm thấy may mắn vì lựa chọn ngày đó của chị. Tuy rằng đêm nay chị bị dọa thật sự không nhẹ……” Động tác Du Hành vặn cổ người thành thạo đến mức lòng người phải lạnh run.
“Nhưng vẫn còn rất tốt, chị và cậu cùng một đội, biểu hiện đêm nay của cậu làm người ta rất có cảm giác an toàn. Đương nhiên còn có anh Trương, các cậu đều rất lợi hại.”
Trương Thao vuốt đầu cười hì hì. Hắn cũng cảm thấy chính mình rất dũng mãnh.
Sau đó cho đến hừng đông bọn họ cũng không ngủ tiếp, dứt khoát trực tiếp nấu nước chuẩn bị cơm canh của hôm nay. Đợi đến lúc trời sáng lên một chút, bọn họ liền cất đồ, chuẩn bị phóng thuyền tiếp tục xuất phát.
Số nước đó dùng tiết kiệm chút chắc có thể chống đỡ được một tuần. Điều này giúp bọn họ tràn ngập hy vọng.
Chuyện tốt đều nối gót tới, về sau một ngày nọ, bọn họ nhìn thấy một con thuyền. là một chiếc thuyền chở hàng, đầu thuyền rất lớn, bọn họ cách thật xa cũng có thể thấy được.
“Bên này…… Hình như là cảng cá?”
Lý Lệ nhìn ven đường có các biển quảng cáo và một ít nhãn hiệu, vẻ mặt giật mình: “Chúng ta đến bờ biển rồi?”
Du Hành cũng cẩn thận xem xét, không thể không thừa nhận, tuy bọn họ cho rằng mình đi về hướng Bắc, kỳ thật lại là hướng Đông Bắc, vậy mà lại có thể đến được bờ biển. Xem xét kiến trúc ở nơi này, thậm chí có thể nhìn thấy lộ ra trên mặt nước là những thùng đựng hàng lớn, cũng biết là đã đoán đúng.
“Nơi này là huyền hải.” Lý lệ nói, trên mặt cô kích động, “Không nghĩ tới chúng ta đi không đến nửa tháng, đã đến huyền hải.”
Trước kia cô vẫn luôn muốn đến huyền hải chơi, bờ cát nơi này rất nổi tiếng. Đáng tiếc vẫn luôn bận công việc cũng không có thời gian tới.
Du Hành chú ý đến trên thuyền: “Con thuyền kia, bên trong có người hay không? Có thể mở ra không?” Nếu có thể mở, ai còn nguyện ý khổ cực chèo thuyền mỗi ngày. Thật sự, thỉnh thoảng chèo một lát là niềm vui, nhưng mỗi ngày đều chèo thật sự rất mệt."
“Chúng ta qua nhìn một chút?”
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Con thuyền kia nhìn thì gần, nhưng khoảng cách kỳ thật lại rất xa. Ở trên đường bọn họ gặp được không ít người, người chèo thuyền nhựa giống bọn họ cũng không ít, dùng chậu rửa mặt, thùng gỗ, có cả người bơi đến, đều có đủ cả.
Ngũ Thường Hân rất kinh ngạc: “Bọn họ muốn đi đâu?” Mỗi người đều mang theo đồ đạc, thoạt nhìn không giống ra cửa tìm đồ ăn mà ngược lại rất giống đi theo chân bọn họ, giống như đi chạy trốn.
Không ít người khi đi qua bọn họ lộ ra sắc mặt cực kỳ hâm mộ.
Hướng mọi người đi đều là về phía trước.
Kỳ thật ở phía trước bọn họ đều gặp qua không ít người. Chỉ là lúc ấy cách khá xa, Du Hành cũng không có để ý, không nghĩ tới ở chỗ này sẽ gặp được nhiều người như vậy.
Mọi người như có chung một mục tiêu, liều mạng chạy về phía trước.
“Chúng ta cũng đi sao?” Lý lệ hỏi.
Hai chiếc thuyền nhựa của bọn họ xoay tròn trên mặt nước.
“Đi thôi, đi xem cũng tốt.”
“A!” Ngũ Thường Hân đột nhiên thét chói tai, Du Hành nghiêng đầu vừa thấy, một bàn tay từ đáy nước hạ dò ra tới kéo chân của Ngũ Thường Hân, nửa người cô đều chìm xuống nước. Cậu lập tức lấy mái chèo dùng sức đập xuống. Cho dù là mái chèo bằng nhựa, chỉ cần tìm góc độ tốt, đánh vào người vẫn rất đau.
Cái tay kia lập tức nhanh chóng buông ra.
Trương Thao lại tức giận đến tàn nhẫn, cầm gậy thép chọc xuống dưới nước, còn thật sự bị hắn chọc trúng, rất nhanh đã thấy một người từ dưới nước ngoi lên, đầu đầy máu, vết máu chảy xuống mắt khiến hắn phải híp mắt lại nhìn lộ ra sự âm trầm. Người đàn ông ôm mu bàn tay đau đớn, không chút nào sợ hãi mà nhìn bọn họ.
“Tao □□ mẹ. Mày kéo Thường Hân nhà chúng tao làm cái gì?” Trương Thao thật sự tức giận, trong tay Ngũ Thường Hân còn ôm đứa bé. Nếu cả hai rơi vào trong nước, nước vừa lạnh vừa bẩn nhất định sẽ bị bệnh. Thân thể Bình An mới tốt lên được mấy ngày, bị ngã xuống như vậy không phải muốn mạng của hắn sao?
“Tao kéo thì sao, mày có thể làm gì tao?” Tên đàn ông liếm máu chảy xuống miệng, lặn xuống nước đã không còn bóng dáng.
Trương Thao muốn nhảy xuống bắt người nhưng bị Lý Lệ giữ chặt lấy lắc đầu, ý bảo nhìn xung quanh.
Xung quanh có không ít người dừng lại, nhìn về phía bên này. Trong lòng cô lạnh căm căm, bọn họ chỉ có hai người đàn ông thành niên, nếu Trương Thao quá mức kích động đuổi theo để lại hai người phụ nữ một đứa bé, Ngũ Hằng Nhạc không thể ứng phó một mình.
Trương Thao nhổ vào trong nước một ngụm, đỡ Ngũ Thường Hân ngồi xuống, "Cẩn thận "
" Được.” Ngũ Thường Hân ôm đứa bé cột vào trước ngực, cầm gậy thép cảnh giác nhìn mặt nước.
Bọn họ lại mất phút mới đến gần chiếc thuyền kia. Thuyền buông thang dây, có người đứng ở phía trên, không ngừng túm những người bò lên trên lên, tốc độ rất nhanh.
“Chúng ta cũng đi qua sao?” Lý Lệ hỏi, cô nhìn con thuyền kia, lộ ra biểu tình hướng tới.
“Tôi đi hỏi một chút, các người chờ tôi.” Du Hành đi qua ngửa đầu kêu: “Anh em! Thuyền của các người đi đâu thế?”
“Từ lúc đi đường đến nay luôn đi về hướng Bắc, lại nhập đình hà, trong lúc đi tùy tiện rời thuyền, thuyền phí mỗi người hai cân lương thực, không cung cấp chỗ ở.”
Du Hành vừa nghe có chút động lòng: “Trẻ con thì tính như thế nào?”
“Trẻ em nhỏ hơn ba tuổi miễn phí.”
Du Hành đứng ở bên cạnh nhìn, quả nhiên, mỗi người đi lên đều cho một túi đồ, cậu cũng nhìn thấy có người không có thuyền phí bị ném xuống.
Người đàn ông bị ném xuống lau mặt một phen, ánh mắt ghen ghét nhìn những người thuận lợi lên thuyền. Trong lòng cậu hoảng sợ, nghĩ đến người vừa mới túm chân Ngũ Thường Hân, cũng có ánh mắt khiến lòng người sợ hãi như thế này.
Đây thật sự là một cơ hội tốt. Bọn họ đơn độc lên đường cũng rất nguy hiểm, mực nước vừa rút xuống, đến bây giờ hai bên tầng triệt đã lộ ra sàn nhà tầng hai.
Mực nước uy hiếp đang dần dần rút chậm lại. Lá chắn thiên nhiên cũng dần dần biến mất.
Nếu lần này bọn họ có thể lên thuyền, có thể trực tiếp đi phương Bắc. Tiền đề là con thuyền này đáng tin cậy.
Du Hành lấy ra một bao mì ăn liền, đưa tới bên trái phía sau đội ngũ một đống lớn người. Những người này cùng bọn Du Hành giống nhau, đều chèo thuyền nhựa đến, đồ đạc trên thuyền cũng rất nhiều, sắc mặt mỗi người cũng không kém.
Cậu đem mì ăn liền ném qua, đối diện mấy người đàn ông thấy cậu tới gần, vẫn luôn phòng bị cậu, kịp thời tiếp được mì ăn liền nghi ngờ nhìn cậu.
Cậu liền lộ ra tươi cười: “Các vị đại ca, tôi muốn nghe ngóng chút chuyện.”
Người đàn ông kia đưa mì ăn liền cho đứa bé, đứa bé lập tức đem mì ăn liền ôm vào trong lòng ngực. Người đàn ông kia cũng cười: “Chuyện gì?”
“Gia đình đại ca cũng muốn đi con thuyền kia sao? Thuyền này có cái gì?”
Người đàn ông nói: “Tôi biết cậu lo lắng cái gì, con thuyền này, những thứ khác không nói đến tuyệt đối không phải thuyền đen. Là thuyền của cảng chúng ta, lúc trước khi xảy ra lũ lụt liền đi về phía Bắc, lần trước đi vừa trở về, nói là phía Bắc có nơi nước đã rút, chính phủ cũng bắt đầu cứu tế, tới đón thân thích trong nhà. Sau đó bắt đầu mua bán, kiếm chút thức ăn.”
“Cảm ơn”
Du Hành lại hỏi những người khác, đại khái đều nói như thế, còn nghe được một tin tức: Bọn họ đã gần hết dầu, đây có thể là chuyến cuối cùng. Bởi vậy mặc kệ có đồ ăn hay không, đồ đạc có đủ hay không mọi người đều hành động.
Du Hành trở về cùng bọn Trương Thao nói chuyện mình hỏi thăm được: “Tôi cảm thấy đây là một cơ hội tốt.”
“Đúng vậy.” Lý Lệ cũng nói: “Nếu đây thật là chuyến cuối cùng, còn dư lại đều là những người đồ ăn không đủ ——” Ở lại nơi này sẽ rất nguy hiểm.
“Chúng ta đi thôi.”
Sau khi quyết định, mấy người tìm cái một mái hiên hẻo lánh, bắt đầu chuẩn bị thuyền phí.
“Đều tính cân, vậy dùng gạo đi. Mì ăn liền không nặng lắm.” Lý Lệ đề nghị.
Đây là tình hình thực tế. Nhưng cuối cùng gạo không đủ cộng thêm mì ăn liền cũng mới được sáu cân. Cuối cùng chỉ có thể tăng thêm một lon sữa bột.
Du Hành nói: “Sau khi lên thuyền không cần vận động, mỗi ngày ăn ít chút, sau khi ăn hết chúng ta cũng chỉ có thể cùng uống sữa bột với Bình An.”