Editor: Bạch Du
Beta-er: Bạch Yêu Yêu
Cùng với sự bùng nổ phong trào trở về quê hương, thành phố Bích Thương ngày càng nhiều người, những ngôi nhà trước đây bị chính phủ thu lại để sử dụng cũng lần lượt được trả lại qua những thủ tục thông thường.
Nhóm người Du Hành vốn là người từ nơi khác đến nên gặp phải hai lựa chọn, một là trở về nhà, hai là ở lại nơi này. Nhưng muốn ở lại cũng gặp không ít vấn đề, vấn đề thứ nhất là hộ khẩu gia đình, vấn đề thứ hai là nhà ở.
Do số lượng lớn người Bích Thương trở về nên giá nhà hiện tại tăng vọt mà hộ khẩu của họ không thể nào tự nhiên rơi xuống, cần phải về quê lấy được giấy chứng minh.
Nếu trở về quê lấy giấy chứng minh rồi lại vượt ngàn dặm xa xôi để đến đây thì quá phiền phức.
Du Hành bàn bạc cùng Ngũ Thường Hân, trước hết về nhà làm chứng minh, sau đó trở lại quê hương cúng bái cha mẹ, xem xét tình hình quê nhà thế nào, nếu như ổn họ sẽ ở lại, nếu không liền xử lý giấy tờ chứng minh rồi trở về thành phố Bích Thương. Ngũ Thường Hân nghe cảm thấy khá được, Trương Thao nghe xong chắc chắn là theo đi cùng.
Còn Lý Lệ quyết tâm ở lại thành phố Bích Thương, cô ấy ở nơi này rất tốt, cô ấy dự định về nhà dọn dẹp một chút, có thể bán thì bán sau đó trở về định cư tại thành phố Bích Thương.
Mặc dù định cư không phải nói miệng là xong nhưng cô ấy làm trong đơn vị ba năm, xem như cũng có lai lịch, đối với Lý Lệ mà nói, ở lại rất đơn giản, còn có thể mua được một ngôi nhà giá rẻ trong chương trình nội bộ.
Vì vậy bọn họ lại cùng nhau lên đường lần nữa.
Trước khi đi, mấy người Du Hành đem toàn bộ đồ vật đang có đổi thành lương thực và vàng. Cả gia đình cùng nhau đi, đem phần lớn lương thực làm thành bánh khô. Hiện tại tiền không được sử dụng nhiều, giao dịch qua lại đều dùng lương thực. Mặc kệ phía nam thế nào chỉ cần trong tay có lương thực chắc chắn sẽ có lối đi được. Trừ lương thực ra thứ còn lại chính là vàng.
Mấy năm nay Du Hành tích góp từng chút điểm Tân Hoả cũng được ít nhiều, cậu vì chuyến đi này mà mua một chiếc nhẫn chứa đồ có mét vuông, giá chào bán là bốn mươi vạn điểm Tân Hoả. Cậu lấy vàng và lương thực chỉ mình cậu biết bỏ vào nhẫn chứa đồ, đây là sự đảm bảo cuối cùng.
Bọn họ bắt đầu tìm kiếm xe, thuyền xuôi nam, vừa hay mấy hôm trước có mấy cái thuyền ở phía bắc, hai ngày nữa sẽ xuôi nam, Du Hành và Trương Thao phải đến thương lượng với họ, giao lương thực đặt cọc và hẹn ngày lên thuyền cùng số lượng người.
Thời gian xuất phát đến rất nhanh.
Ngũ Bình An chỉ vào mặt nước: “Cậu, cá, ăn cá.”
Tính cả tuổi đẻ Ngũ Bình An đã được tuổi, nói chuyện rất lanh lợi, thấy phía bờ biển, thuyền đánh cá trở về bờ, cả thuyền đầy cá thì phấn khích a a gọi.
Du Hành khiêng nó trên vai cười nói: “ Đúng là cá, trước đây con từng được ăn rồi.”
Ngũ Bình An nhếch miệng cười: “Cá ăn ngon.”
Bây giờ là tháng mười hai, trên mặt nước gió có hơi lạnh, thổi trong chốc lát, Du Hành ôm đứa nhỏ nhảy xuống, đi đến ngồi xuống vị trí của nhà mình, Ngũ Thường Hân lập tức bế đứa nhỏ đưa đi.
Đến trưa, người trên thuyền bắt đầu đưa đồ ăn, đều là nước luộc bánh ngô, lúc đầu ăn như hồ dán, tuy nhìn khá xấu nhưng có thể chống đói, hiện tại là đồ ăn tương đối phổ biến.
Ngũ Bình An tay cầm chiếc muỗng vững vàng, ăn không rớt ra ngoài một chút nào.
Lý Lệ nhìn cực kỳ thích, xoa đầu nó nói: “Bình An của chúng ta thật là ngoan.”
Trên đường thuận buồm xuôi gió, sau khi đến bến cảng quê nhà, Lý Lệ tách ra khỏi họ.
“Có cần giúp đỡ gì không?”
Lý Lệ xua tay nói: “Tôi về trước xem xét, nếu cần tôi sẽ tìm đến, tôi nhớ rõ địa chỉ nhà của mọi người rồi, yên tâm đi.” Vừa trở về, nhà nào chẳng có việc vặt vãnh phải làm, đâu thể không biết xấu hổ đến nỗi để họ đi cùng. Dù sao giấy tờ chứng minh liên quan ở trong tay cô ấy, cũng đủ tự tin.
Du Hành, Ngũ Thường Hân, Trương Thao cùng nhau trở về thôn.
Bọn họ lên một chuyến xe buýt, hệ thống xe đã cũ nát, lúc chạy một chút lại dừng, có người không chịu được say xe nôn ra, mùi rất khó chịu.
Phải mất gần một giờ để đi từ bến tàu đến nơi họ muốn đến.
Đi qua cây cầu Hải Kiều quen thuộc, mọi người đều có chút xúc động. Dọc đường đi vào thôn, tất cả đều là cảnh tượng đổ nát.
Cho dù là ngôi nhà mới có tốt hơn, ngập trong nước vài ngày cũng không chịu nổi.
Du Hành sớm đã chuẩn bị, chẳng qua là đang nghĩ về những căn nhà lúc còn nguyên vẹn mà cảm thấy nuối tiếc.
Ngoại trừ tường vây được Du Hành tu sửa qua vẫn còn khá tốt thì mấy gian phòng đều sụp xuống theo mức độ khác nhau. Gạch, ngói vụn, vật liệu gỗ rơi lả tả đầy đất.
Trương Thao cười gượng: “Nhà của cậu đã như vậy, chắc chắn nhà của tôi cũng chẳng khá hơn tý nào.”
“Anh về trước nhìn một chút xem.” Ngũ Thường Hân nói.
“Một lúc nữa thì đi. Hằng Nhạc, hai người tìm chỗ nào đó ở lại đi, muốn dọn sạch căn phòng này không phải chuyện ngày một ngày hai. Tôi đưa hai người đi thu xếp xong mới trở về nhà.”
Du Hành nhìn xung quanh Ngũ Bình An gật đầu nói: “Đi thôi.”
Bọn họ tìm đến một khách sạn trên đường phố, khách sạn có giá cũng không đắt, thuê một đêm giá một cân lương thực cho một phòng đơn. Bà chủ ở đây nhận ra họ là đồng hương nên hai căn phòng thu có một cân rưỡi.
Có thể nhìn ra căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng vẫn thấy được dấu vết nước thấm qua, trần nhà cũng có không ít vết. Tuy rằng được quét dọn rất sạch sẽ nhưng vẫn ngửi thấy mùi lạ.
Trương Thao lập tức ra về.
Du Hành ngồi không yên, muốn đi xem một chút.
“Nơi này không rõ có hỗn loạn hay không. Em và Bình An cứ ngồi trong phòng chơi, anh đi ra ngoài xem sao.”
Ngũ Thường Hân gật đầu nói: “Vâng.”
“Cậu. Cháu cũng đi, cháu cũng đi.”
Du Hành xoa đầu nó, cũng không nói đồng ý.
Đi trên đường, Du Hành âm thầm ghi nhớ địa chỉ quảng cáo của hai đội xây dựng rồi đến hỏi thăm những người đang xây nhà tại đó, có được một ít thông tin về vật liệu xây dựng.
Khu phố này thật sự thay đổi quá nhiều, Du Hành phải mất vài ngày mới nắm rõ được. Bọn họ sống trong thôn này vốn là ở một thị trấn nhỏ bình thường. Thị trấn này cũng giống những thị trấn khác, những năm nay đều phát triển nhanh chóng, đất đai bị thương nghiệp hoá nghiêm trọng, nơi có thể trồng trọt không còn nhiều. Hơn nữa do nguyên nhân về địa hình khí hậu nên trồng các loại lương thực chính như lúa là không có.
Đây chỉ là một vấn đề nhỏ khi đứng trước thảm hoạ. Cho dù nơi này không trồng thì nơi khác trồng. Dù sao giao thông thuận tiện, có tiền thì thứ gì mà không mua được?
Nhưng bây giờ lại đang trong thời kỳ đặc biệt, cả nước đang trong quá trình xây dựng lại, lương thực là vật không thể thiếu, so với việc tự sản xuất lương thực thì mua ở bên ngoài đắt hơn rất nhiều.
Sau khi hỏi về giá gạo từ hai cửa hàng gạo do nhà nước mở trong thị trấn, Du Hành cảm nhận sâu sắc rằng quay về thành phố Bích Thương vẫn tốt hơn. Giá gạo ở đây cao hơn giá gạo địa phương ở thành phố Bích Thương tới bốn lần, cậu cảm thấy không đủ khả năng.
Du Hành nghĩ hay là đến định cư ở thành phố Bích Thương. Cậu không phải người dân bản địa, không có nỗi nhớ nhà, chuyển hộ khẩu với cậu là chuyện nhỏ.
Du Hành hỏi xem ý kiến của Ngũ Thường Hân, cô không chút nghĩ ngợi nói: “Anh đi đến đâu, em sẽ theo đến đấy.”
Cậu lắc đầu nói: “Em nên nói chuyện với Trương Thao.” Cả hai người đã muốn bàn chuyện cưới hỏi thì nhất định phải nghe ý kiến của Trương Thao.
Ngũ Thường Hân cười: “Lúc trước khi về quê em đã hỏi qua anh ấy, Trương Thao nói em đi đâu anh ấy theo đến đó.”
Được, chờ sau khi Trương Thao xem của nhà mình trở về, Du Hành sẽ nói với anh ta chuyện này. Cậu đồng ý nói: “Trong nhà của chúng ta, phòng ở phần lớn cũng đã sụp. Anh đã hỏi đội xây dựng gần đó về giá cả... không có lợi. Chẳng bằng mua một căn ở thành phố Bích Thương sẽ tốt hơn.”
Ở thành phố Bích Thương có một số nhà xây dựng rất ổn. Bọn họ chuyển hộ khẩu đến thành phố Bích Thương, lúc đó là hộ khẩu người bản địa, mua một căn nhà cũng không đắt.
Ăn khớp với nhau, hai người tách ra đi riêng văn phòng làm việc của thôn làm chứng minh, thuận tiện thêm tên Ngũ Bình An vào hộ khẩu.
Sau khi nhận được vài tờ giấy mỏng, Du Hành quay trở về quê cúng bái cha mẹ.
Cậu đặc biệt đi hỏi thăm về các phương tiện giao thông di chuyển ở hiện tại, xe buýt không đến nơi kia, nhưng chỉ cần có lương thực, tài xế cũng tình nguyện đi một chuyến qua đó vào buổi tối vì xe buýt chỉ mở cửa vào ban ngày.
Quê nhà cũng không ở xa, chạy xe một giờ đồng hồ là đến. Chỉ là tài xế còn muốn lấy giá cho việc chạy suốt đêm quay lại lớp ngày hôm sau, vì vậy nên đòi không ít lương thực...hai mươi cân gạo.
Hai mươi cân gạo bọn họ có, nhưng Du Hành đã đề nghị tài xế quay lại vào đêm hộm sau để đón bọn họ về. Họ trả trước mười cân, còn mười cân đợi lúc về trả.
Sau khi nói xong, Du Hành và Ngũ Thường Hân mang theo Ngũ Bình An lên đường, Trương Thao ở lại trông coi lương thực của hai nhà. Trước khi đi, Trương Thao lặng lẽ nói với Ngũ Thường Hân rằng thay anh ta chào hỏi cha mẹ vợ.
Khi tới quê nhà của Ngũ Trọng Văn đã là hơn mười giờ tối, khi họ xuống xe đợi xe đi, xung quanh đều tối đen.
Gõ mấy cửa nhà được bôi đen, sau khi dùng lương thực làm thù lao để ở lại, một nhà ba người mới được nghỉ ngơi mà Ngũ Bình An đã bị đường xá xóc nảy ru ngủ.
Sáng hôm sau, Du Hành thức dậy, sau khi hỏi thăm người nhà này cậu biết được nơi đây có một ngọn núi. Người ta nói rằng người già ở những thị trấn làng mạc gần đó khi chết đều chôn trên núi.
Bọn họ tìm được một người họ hàng nhà họ Ngũ, nhờ anh ta dẫn đường và tìm được khu mộ của dòng họ Ngũ.
Mộ của vợ chồng Ngũ Trọng Văn đã nhiều năm không được chăm sóc, bọn họ dọn dẹp xong thì bắt đầu cúng bái. Ngũ Bình An đã được ba tuổi, đã hơi hiểu chuyện, nghe cậu nói xong quỳ thật vững vàng.
Theo ba cái dập đầu của ba người, rt đã lâu không thấy giờ lại xuất hiện.
“Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến [Lá rụng về cội bái cha mẹ, con cháu vây quanh đầu gối, cha mẹ vui mừng] ban thưởng hai mươi điểm Tân Hoả.
Sau khi giải quyết xong nỗi lòng, hai người cũng ở lại thôn tìm họ hàng, đợi đến buổi tối tài xế đến đây, họ lại lên xe trở về.
Ở lại hơn nửa tháng, liên lạc được với Lý Lệ,chỉ chờ có thuyền đi về phía bắc bọn họ sẽ xuất phát.
Lần nữa đến thành phố Bích Thương, tâm lý Du Hành hoàn toàn không giống lần trước. Một số người đã quen thuộc nơi này, sau đó lấy được hộ khẩu ở thành phố Bích Thương.
Về sau Lý Lệ báo cáo lại ở chỗ quản lý trung tâm bất động sản, lợi dụng chức vụ của mình đã giới thiệu cho nhóm người Du Hành mấy chỗ ở không tệ.
Du Hành mua một căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách. Trương Thao cũng vậy. Hai nhà cùng một khu, trong cùng toà nhà, cùng một tầng, thậm chí chỉ cách nhau hai căn phòng.
Đợi đến khi Ngũ Thường Hân và Trương Thao kết hôn, Ngũ Thường Hân có thể thường xuyên quay về nhà mẹ đẻ ngay bên cạnh ở. Bởi vì Trương Thao vẫn làm công việc bên khoa điện, hiện tại các nơi đều đang khôi phục lưới điện, kiến trúc mới xây cũng cần kéo điện...
Mỗi ngày Trương Thao đều bận rộn, thỉnh thoảng anh ta cùng đội còn nhận nhiệm vụ đi làm ở những nơi khác. Lúc này Ngũ Thường Hân sẽ về nhà mẹ đẻ ở, giúp Du Hành nấu cơm giặt đồ linh tinh...
Nhưng cô cũng có công việc của chính mình, cô mua nhiều giỏ và gieo trồng rau quả bên trong đó, ban công, phòng khách đều để thật nhiều, song Ngũ Thường Hân chỉ trồng cho Du Hành ăn, không bán ra ngoài.
Đây là mua bán cực nhỏ, Ngũ Thường Hân làm rất cẩn thận, Trương Thao cũng ủng hộ cô, đôi khi ra ngoài thấy một số hạt giống sẽ mang về cho cô làm đa dạng phong phú giống cây.
Trong khoảng thời gian này còn có một việc vui mừng nữa, đó là Lý Lệ tái hôn, nhóm người Du Hành đi uống rượu mừng.
Trong bữa tiệc, Du Hành nhìn thấy chồng của Lý Lệ, nhìn qua là một người đàn ông khoẻ mạnh, thật thà chất phác, ánh mắt nhìn Lý Lệ vẫn luôn sáng lên.
Lý Lệ cười nói: “Anh ấy nói chỉ cần tôi gả cho anh ấy, toàn bộ lương thực tiết kiệm đều cho tôi quản lý, việc nhà anh ấy làm hết, còn nói tôi có thể không đi làm, chỉ cần ở nhà quản lý tiền lương cho anh ấy.” Cô ấy thở dài: “Đúng là một kẻ ngốc.”
Cuối cùng cô ấy cũng tìm được một người đàn ông khác với chồng cũ của mình. Người đàn ông này vì cô ấy mà bỏ ra một mảng bầu trời tâm ý, đã cảm hoá được cô ấy, nếu không thì không có khả năng cô ấy sẽ tái hôn sớm như thế.
Trương Thao cười hì hì nói: “Chúc mừng, chúc mừng, xem ra tôi và anh rể đều là những người cùng lý tưởng, về sau có thể cùng nhau giao lưu trao đổi.” Anh ta bị Ngũ Thường Hân huých vào khuỷu tay.
Trong bữa tiệc linh đình, nâng chén chúc cho tất cả bình an như ý.