Hai chị em họ ngây người ở bên ngoài nửa tháng, không đi đâu xa mà chỉ ở cạnh đó săn giết tang thi, sau đó lại gặp phải một đám tang thi chuột, vì vậy trên đường chạy như điên.
"Những con chuột đó sau lại lớn vậy chứ?"
"Chắc là cấp ba."
Mấy hôm trước họ đã từng giết một đám tang thi chuột cấp hai nhỏ, đám bọn chúng vậy sau xe thành một vòng nhỏ.
"Không biết chui ra từ chỗ nào nữa!"
"Chị giữ chặt vào, em chuẩn bị cua xe."
Xe đi được một lúc thì rẽ, Du Hành thấy phía trước có một cái cầu, hai mắt sáng lên lái xe qua.
Có lẽ là do khúc của mà đám tang thi chuột kia đuổi quá đà, chờ tới khi xe họ đi qua cầu thì đám tang thi chuột mới đuổi tới đầu cầu.
Trương Hằng Tuệ cất thùng dầu, bắn một viên đạn xuống, bùng một tiếng, cả con cầu đều bị đốt.
Du Hành dừng xe ở cách đó không xa, nhìn đám tang thi chuột lăn lộn trong ngọn lửa thi nhau nhảy xuống sông.
Chờ mọi chuyện ổn định, hai người mới lái xe đi thu dọn lại đống chiến trường trên cầu. Trên đó vô cùng khó ngửi, động tác của hai người rất nhanh đi đào tinh hạch.
Sau trận này, cả hai chị em đều mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy túi tinh hạch lớn, Trương Hằng Tuệ liền cảm thấy đáng giá.
"Về khu an toàn trước thôi, lần này mệt rồi, chúng ta cần nghỉ ngơi."
"Được, em tạm dừng xe đi, chị cất đồ."
Một đường này chỉ tập trung đi đường, sang chạng vạng tối ngày thứ hai họ đã tới vòng ngoài của khu an toàn. Vòng ngoài rất nhiều người, họ đang thay nhau căng lều vải, người tới người lui, đâu đâu cũng vang lên tiếng trò chuyện...
Hai chị em giật mình.
"Sao lại nhiều người vậy?" Ngay cả xe cũng không thể đi vào.
"Này, đem đồ tránh ra chỗ khác, đừng có chắn đường!"
"Đứa trẻ nhà ai kia, trông nom cẩn thận không lạc!"
"Lái chậm một chút! Tôi bảo lái chậm, tai các người điếc à? Đụng vào người khác thì sao?"
.......
Nhân viên tuần tra gào khàn cả giọng, cổng lớn của căn cứ loạn thành một đoàn. Không có cách nào khác, đột nhiên có hơn mười nghìn người tới, lại không thể để họ vào ngay lập tức, còn phải kiểm tra thân thể và đóng lệ phí.... Mọi chuyện còn chưa hoàn thành đâu.
Họ lái xe tới cổng vào dành cho người dân bên trong, cũng may hai người có giấy thông hành của căn cứ, chỉ cần chứng minh sức khỏe là có thể vào trong, nếu không xếp hàng dưới kia không biết tới ngày tháng năm nào mới vào được nữa.
Xếp hàng hơn một tiếng, lấy được xác nhận sức khỏe, Du Hành cùng chị gái mới có thể vào cổng.
"Mệt quá."
Vừa vào được cổng căn cứ Trương Tuệ Hằng đã hạ cửa kính xe xuống, hung hăng hút một ngụm khí lớn. Lúc xếp hàng, bên phải bên trái toàn người là người, còn có người nhìn vào từ kẽ hở cửa kính xe khiến Trương Hằng Tuệ tưởng là tang thi, suýt chút nữa chọc một đao.
Cuối cùng dứt khoát đóng chặt cửa hính, bức bối muốn chết.
Kết quả vào được cổng cũng không yên tâm. Có bảy tám người đàn ông đang ngồi ven đường, nhìn chằm chằm từng người vào cổng như sói khiến cô cảm thấy chỉ một giấy kế tiếp chúng sẽ nhảy vào cướp vậy.
Vừa nhìn liền buồn bực, cô trực tiếp đóng chặt cửa xe.
Tiếng người bên ngoài rất ồn ào, họ chỉ lo lắng tiền thuê phòng lại tăng lên, nếu vậy thì rất khó để tìm chỗ ở.
Phòng quản lý rất đông, thuê phòng hay mua nhà cũng đông, Du Hành cầm lấy một quyển sách giới thiệu, biết được hiện tại đã có thể bán lại nhà hoặc chuyển cho người khác thuê. Cùng với đó, lượng công việc tiếp theo nhiều tới mức khó tưởng tượng.
Trương Tuệ Hằng thấy Khưu Lâm liền chào hỏi.
Khưu Lâm kinh ngạc nói: "Ái chà, chị Tuệ về rồi đấy à?"
"Vừa trở lại thôi, công việc bận lắm sao?"
"Đúng vậy, chị xem này, một tháng là sáu mươi viên tinh hạch cấp một lại còn không cho chịu, làm như vậy thật khó khăn mà."
Trương Hằng Tuệ lớn tiếng nói: "Chờ em rảnh rỗi chị tới tìm em nhé!"
"Được được! Bọn em rất hoan nghênh chị tới."
Ở phòng quản lý đang có một đống người đang lôi kéo khách hàng.
"Tới nhà tôi ở đi. Một đêm hai viên tinh hạch hoặc hai cân lương thực đều được."
"Nhà tôi càng tiện nghi hơn..."
Du Hành không dám tới chỗ họ, không an toàn.
Cậu nhớ tới Hoàng Trung Lượng, trước tiên cứ tới nhà anh ta ở nhờ một đêm, cậu ngủ dưới đất chị gái ngủ trên sopha cũng được. Trước tiên cứ đưa lễ, chắc chuyện này anh ta sẽ không từ chối.
Trương Tuệ Hằng nghe em trai nói vậy thì đồng ý, dù sao đó cũng là người hai chị em họ tương đối quen thuộc trong căn cứ này. Tuy quan hệ của cô và Khưu Lâm khá tốt nhưng nhà cô ấy ở dưới chân núi đằng kia, canh phòng nghiêm ngặt, cô sợ ở nhà một hôm sẽ gây phiền toái không đáng có. Dù sao hai chị em họ cũng chỉ là một người dân nhỏ bé, càng gần mấy giai tầng cao càng đáng sợ.
Vì vậy hai người họ đã tới ở nhờ nhà Hoàng Trung Lượng.
Thấy hai người, Hoàng Trung Lượng vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, nghe câu chuyện của họ, không nói hai lời: "Chị cậu ở phòng con gái anh đi, cậu thì ngủ ghế sopha."
"Làm phiền tới cậu rồi, thật có lỗi." Trương Hằng Tuệ cảm ơn.
Hoàng Trung Lượng lắc tay: "Chuyện nhỏ thôi, tối nay ăn cơm ở nhà tôi đi." Anh ta gọi vợ đi mua đồ ăn, Trương Hằng Tuệ nói: "Tôi đi tôi đi, chị dâu ở nhà chăm sóc đứa bé đi."
Du Hành không yên tâm liền đi cùng chị gái.
Mua được một con cá trắm cỏ đông lạnh, người bán cá là dị năng giả hệ băng, chỉ lấy tinh hạch. Bên cạnh là người bán rau cải, ngồi đó nói: "Muốn ăn đồ gì? Tôi có khoai tây, cải trắng, đậu bốn mùa đều có..." Một hơi đọc hết mười mấy loại. Nhưng bên cạnh anh ta chỉ có một cái chậu to, bên trong toàn đất.
"Tôi muốn rau xà lách."
"Chờ chút."
Người đàn ông trẻ tuổi mò vào túi cạnh chân lấy ra hạt giống nhét vào cái chậu, giơ tay để hờ lên mặt đất, ánh sáng xanh xuất hiện tỏa ra, tựa như ma thuật, chỉ mười mấy giây sau, giữa những ngón tay anh ta có một chùm chồi non nhú lên từ mặt đất, sau đó lớn dần, từng lá từng lá tản ra... Ba chùm xà lách xanh tươi mơn mởn ra đời.
"Oa."
"Thần kì thật."
Người đi đường cũng dừng lại thán phục.
Người đàn ông trẻ tuổi hỏi: "Đủ chưa?"
"Đủ rồi, giá bao nhiêu?"
"Hai viên tinh hạch cấp hai."
Nhận được tinh hạch, người đàn ông cắt rau bỏ vào trong túi đưa cho Trương Hằng Tuệ: "Lần sau nhớ chiếu cố tiếp nhé."
Những nguyên liệu khác ở nhà Hoàng Trung Lượng đã có, hai người quay lại xe, Trương Hằng Tuệ đọc: "Cầm hai túi dưa muối, chị làm một nồi đầu cá kho dưa. Chân gà hai túi, chị thấy anh Hoàng hình như rất thích uống trà, phù hợp ăn cùng. Hai cái lạp sườn, một chai rượu trắng, mấy chai nước trái cây.... Được rồi, thế thôi."
Đem đồ vào nhà Hoàng Trung Lượng, vợ anh ta nhìn thấy cũng kinh ngạc: "Con cá trắm này lớn quá, hai người mua ở bên đường đúng không, đắt lắm đó! Quá tốn kém rồi!"
"Ăn nhiều cá bồi bổ thân thể, chị dâu nhìn xem, nấu đầu cá kho dưa ngon lắm, thân cá thì nhà chị định khi hay phơi khô ăn dần?"
Hai người phụ nữ đứng dưới bếp bàn bạc, cô bé con với cái miệng nhỏ đang uống nước trái cây, khéo léo ngoan ngoãn ngồi một bên.
Hai người đàn ông thì không rảnh rỗi ngồi bản chuyện của khu an toàn.
"Nghe nói là từ phía đông tới, hơn mười nghìn người cùng đi, toàn bộ căn cứ phía đông đều bị tang thi tàn phá, nghe nói còn có quái vật biển lên bờ nữa, đáng sợ thật."
"Chỉ còn dư lại ngần này người thôi?"
"Không rõ, nghe nói có người tới căn cứ ở thủ đô hoặc đi chỗ đã định trước. Ngày nào anh cũng phải đọc đi đọc lại bản quy cmn tắc trước đài, cổ họng cũng sắp bốc khói lên rồi."
Hoàng Trung Lương vừa nói vừa càu nhàu nhưng vẻ mặt rất ôn hòa.
Sau khi ăn xong bữa tối phong phú, cả nhà tán gẫu mấy câu liền đi ngủ.
Bữa cơm này cũng không phải ăn chùa, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hoàng Trung Lượng đã dùng quan hệ tìm giúp hai chị em Du Hành một căn phong, tiền thuê cũng tiện nghi hơn một chút.
Hai người rời qua đó trong ngày, trong đó bàn ghế giường bếp đầy đủ cả. Ngày thứ hai cả nhà Hoàng Trung Lượng xách thức ăn tới nhà Du Hành làm khách, cứ như vậy mọi chuyện đâu lại vào đấy.
Bây giờ Du Hành đã có mười hai chiếc nhẫn trữ vật, đồ rất nhiều, thừa dịp có thời gian rảnh hai chị em cùng nhau ngồi sắp xếp lại đồ một lượt.
Trương Hằng Tuệ thấy đồ họ thu được càng ngày càng phức tạp. Không gian của em trai không biết đã loạn tới mức nào rồi, vẫn nên lôi ra sắp xếp lại một lần cho gọn gàng.
Vì vậy cậu lấy từng chút đồ ra, hai người cất một số đồ ăn không thể để lâu bên ngoài, những đồ ăn để lâu và số lượng nhiều sắp xếp ngay ngắn rồi thi vào, ví dụ như lạp sườn hút chân không, thịt muối, và một chút sữa bò sắp hết hạn, mì ăn liền các loại.
Hai người thanh toán tiền thuê nhà, mua một gian sạp nhỏ người chợ, ngồi trên ghế bày đồ ra bán, chỉ dùng tinh hạch để trao đổi.
Người mua vẫn có, sữa bò mang ra bao nhiêu hết bấy nhiêu, chỉ ba ngày đã hết hàng, hai chị em họ thu được một túi tinh hạch cấp một cấp hai, thậm chí còn có cả cấp ba.
Tinh hạch mà họ sở hữu, không bàn tới cấp bậc thì có hơn hai mươi mốt nghìn viên, trong nhóm dị năng giả cũng coi như có chút tài sản.
Hai chị em cứ như vậy mà sống, hôm thì bày sạp hàng, có lúc thì lại ra ngoài tích lũy lương thực, chậm rãi trải qua mạt thế.
Cho tới lần nọ, họ gặp phải một con tang thi cấp bảy, đùi phải của Du Hành bị thương, lúc chạy về tới căn cứ thì vết thương đã ăn sâu vào trong, hơn nữa điều kiện chữa bệnh tại mạt thế không bằng lúc hòa bình khiến chân của cậu để lại di chứng.
Kể từ lần đó hai người họ chưa từng rời khỏi căn cứ thêm lần nào.
Cũng may trong vòng nửa năm đó hai người tích lũy được rất nhiều, tự tìm một công việc trong căn cứ, vì không nhờ quan hệ nên hai chị em tìm một công việc phổ thông nhất hiện tại. Du Hành và chị gái làm việc ở khu chế biến lương thực, là thu trái cây trên núi Thiên Sơn, công việc này cần rất nhiều nhân lực đi thu gom.
Trên ngọn núi này được thanh trừng thường xuyên nên tang thi động vật tương đối ít, nhưng cũng không phải không có. Virut tang thi trên con chó tang thi kia chưa được nghiên cứu ra, mặc dù trên núi được thanh trừng thường xuyên, cũng chưa thấy có con tang thi động vật nào chạy ra nhưng đa phần tang thi trong này đều là cấp một.
Rõ ràng quá trình tăng cấp của tang thi vẫn đang tiến hành, nếu không có thành quả nghiên cứu khoa học nào, cho dù có diệt hết tang thi cũng không đạt được hòa bình như ngày xưa.
Cũng may mắn hiện tại nhân loại chưa gặp phải tình huống như vậy, nếu không thì nhân loại không còn đường sống nữa rồi.
Du Hành nghĩ có nên lấy dung dịch cải tạo gen ra, coi như cung cấp một chút tin tức cho đám nhà nghiên cứu kia. Nhưng viện nghiên cứu nhất định sẽ có bộ đội canh gác, cậu không dám mạo hiểm, cuối cùng chỉ có thể cất cái suy nghĩ đó đi.
Hái hoa quả có thành tích riêng, cũng không hạn chế hái thế nào, Du Hành và Trương Hằng Tuệ một tổ, do chân của cậu không được thuận lợi, vì vậy Trương Hằng Tuệ là chủ lực chính, cậu ở dưới cây tiếp, đồng thời đề phòng xung quanh.
Ngày hôm trước đã có người không phản ứng kịp nên bị tang thi chim mổ, mặc dù người nhà đã được bồi thường nhưng một người thân vừa mới hoạt động bình thường đột nhiên chết, làm người ai cũng thấy tiếc nuối.
Hai người bọc kín cả cơ thể, đặc biệt là bàn chân, phòng ngừa tang thi chuột ngạy ra bất ngờ.
Mỗi ngày làm việc đều căng như cung tên.
Vất vả hái xong toàn bộ trái cây trên núi, vào trong căn cứ tắm rửa chờ tới giai đoạn tiếp theo.
Việc làm đều do nhà máy phân ra, Du Hành bị điều tới bộ tiêu thụ, mỗi ngày gánh mấy giỏ trái cây tới chợ bán, dùng lương thực hay tinh hạch mua bán đều được.
Tới khi chum trái cây vừa ăn được thì lại bắt đầu bán tới chum trái cây ngâm.
Đến cuối năm nhà xưởng mới dừng, Du Hành và Trương Hằng Tuệ xách đồ tặng thêm cuối năm: Hai chum quất ngâm và tiền lương.
Ngày nào hai người cũng được nhìn đống hoa quả, trong quá trình chế biến cũng ngửi mùi rất nhiều, hiện tại nhìn lại thấy ngán.
Nhưng quất bổ sung vitamin, để thân thể khỏe mạnh, họ không thể làm gì khác hơn là phải chịu đựng vị chua trong miệng, từng hớp từng hớp ăn.
Cuộc sống bình thường cứ dần dần đi qua, cho tới đêm hai mươi sáu âm, Du Hành bị đánh thức khi đang say giấc.
Cậu nghe thấy thanh âm như có cái gì đập xuống đất từ căn phòng cách vách, không mặc quần áo ngoài mà đứng dậy mở cửa, cậu nghe được thanh âm khóa cửa từ cách phòng bên cạnh.
"Chị?" Gõ cửa nhưng không có người trả lời.
"Chị, chị mở cửa đi." Cửa phòng đã khóa trái.
Du Hành nằm kề tai xuống đất, nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của Trương Hằng Tuệ bên trong, tiếng thở dốc kìm nén như sắp tức giận.
"Chị! Chị! Trương Hằng Tuệ!"
Trương Hằng Tuệ tựa vào cửa, nước mắt rơi lã chã.
Sao lại như vậy? Sao có thể như vậy được? Rõ ràng cuộc sống của họ đang rất tốt, năm sau cô còn định tìm đối tượng cho em trai, tại sao đột nhiên... đột nhiên tang thi hóa?
Cô đang ngủ đột nhiên đau tới tỉnh, kết quả đau đớn không phải do mơ, là do thân thể của cô không tốt.
Dưới ánh nến, nốt thi ban mọc lan khắp mu bàn tay cô, thậm chí cô còn cởi hết quần áo ra để kiểm tra, nhưng kì lạ là trong giữa mùa đông cô lại không hề thấy lạnh, trên khắp bụng, ngực là những nốt thi ban xấu xí.
Không thở được, không thở được...
Trương Hằng Tuệ lấy hết sức lực cuối cùng để khóa cửa lại, cô không muốn "mình" chạy ra ngoài, cô muốn cầm súng tự vẫn nhưng súng lại để dưới gối, hiện tại ngay cả sức để đứng dậy cô cũng không có.
Trong cơ thể giống như có một sức mạnh đáng sợ đang tàn phá, như lửa lại như nham thạch đốt cháy hết sức lực của cô.
Trong lúc ý thức mơ hồ, cô nghe được tiếng gào của em trai, nhưng cổ họng cô khát khô, tựa như bị a xít tưới vào, vừa định trả lời lại không thể.
Tới lúc sắp mất đi ý thức có người ôm lấy cô, sau đó đổ vào miệng cô thứ gì đó, nhưng cô không thể cảm nhận được.
Du Hành ôm chị gái lên trên đệm, hơi suy nghĩ mọt chút liền cắt ga trải giường trói Trương Hằng Tuệ lại, sau đó đắp chăn cho cô.
Dưới ánh sáng của đèn pin, sắc mặt Trương Hằng Tuệ rất đáng sợ, đó là thi ban mà cậu rất quen thuộc.
Kiểm tra phòng vài lần, cửa sổ vẫn tốt, sau đó kiểm tra Trương Hằng Tuệ thêm lần nữa, trên người không có vết thương, cũng không phải do tang thi động vật công kích, nhưng tại sao lại đột nhiên bị tang thi hóa?
Hơn nữa rõ ràng cậu đã cho chị ấy uống dung dịch tái tạo gen, không lẽ không có cách nào chống lại sức tàn phá của virut tang thi sao?
Mắt Du Hành hơi ướt, kéo cái ghế ngồi ở mép giường trông nom chị gái.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng thét chói tai ở bên ngoài, âm thanh đó hơi ngừng lại, cậu nghi ngờ đi tới cửa sau nghe kĩ.
Két két két.
Ực...
Đó là tiếng ăn thịt người của tang thi.
Tại sao ở trong căn cứ lại có tiếng tang thi ăn thịt người?
Du Hành mở cửa chiếu đèn pin tới nơi phát ra âm thanh, là một bãi máu lớn, có một bóng người đang ngồi ở cửa căn phòng cách vách.
Con tang thi nam kia ngẩng đầu lên, trên miệng vẫn đang gặm một miếng thịt tươi rói, con ngươi trắng dã, thi ban mọc khắp mặt.
"Gào!"
Nó nhào tới, Du Hành đánh cùi chỏ vào mặt nó, sau đó đạp một cái, cúi người cắm dao vào đầu tang thi.
Lúc cậu xoay người nhìn lại, thi thể tang thi trên mặt đất đột nhiên co quắp một hồi rồi đứng dậy, nửa bả vai và cánh tay đề bị mất, mấy cục thịt lẻ tẻ trên người theo hành động mà rơi xuống, nó hơi ngẩn người rồi lại chậm chạp ngồi xuống, dùng cánh tay còn lại nhặt miếng thịt lên nhét vào trong miệng.
Chưa kịp nuốt miếng thịt xuống thì một dao của Du Hành đã chọc vào đầu nó rồi khoét mạnh.
"A!"
"Có ánh đèn soi thằng vào mắt Du Hành, tiếp theo đó là tiếng thét chói tai: "Giết người rồi!!"
"Đó là tang thi."
Du Hành đào ra hai viên tinh hạch màu xám tro, sau đó kéo hai cỗ thi thể vào căn phòng cách vách, có một người chạy từ bên trong ra, đẩy Du Hành một cái: "Anh là tội phạm giết người!"
Tiếng thét vừa nãy đã đánh thức những người ở xung quanh, chẳng mấy chốc mà căn phòng này bị những ngọn đèn dầu chiếu sáng.
"Nhìn này, thật sự là tang thi."
"Cả cơ thể đều bị cắn thành thế này..."
Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc: "Tại sao lại xuất hiện tang thi ở chỗ này?"
Người hỏi là một cậu thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, là người đã nói cậu là tội phạm giết người vừa nãy.
Hiện tại tâm tình của Du Hành cực kì không tốt, chỉ cười nhạt nói: "Động tĩnh lớn như vậy, tôi ở cách vách còn nghe thấy được, cậu đừng nói với tôi là cậu không nghe thấy, mẹ cậu bị cha ăn thịt cậu cũng không chạy ra ngoài, chờ tôi giết mới chạy tới chỉ trích tôi, tôi cũng không có tấm lòng bao dung với loại người nhát gan như cậu."
Cậu trai trố mắt, nước mắt rơi lã chã.
"Chờ trời sáng thì gọi đội tuần tra tới đi."
Cũng có người vỗ vai Du Hành nói: "Không phải lỗi của cậu, nhanh quay về ngủ đi." Ở đây ai mà chẳng từng giết tang thi, hành động của Du Hành không hề sai. Dù sao người đó cũng đã thành tang thi, đã thoát khỏi khái niệm con người, khu an toàn chắc chắn khích lệ hành động này.
Mọi người lập tức giải tán, nhưng có hai người vừa xuống cầu thang, mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hai người đó đã nhào tới cắn.
Tiếng kêu la thảm thiết nổi lên bốn phía.
Cả đêm tràn ngập máu tanh, hỗn loạn và tuyệt vọng.
Đếm số người tang thi hóa trong đêm nay không hề ít, người bên gối, người thuê chung phòng, hàng xóm, nhân viên đội tuần tra.... Người cào ta cắn, cảnh hỗn loạn hoàn toàn kéo đi sự yên bình khó có của khu an toàn.
Cho dù quân đội phản ứng rất nhanh, xử lý vấn đề hóa tang thi nội bộ và bên ngoài, tang thi đa số là cấp một và vài con cấp hai thì cũng phải mất ba ngày ba đêm mới thanh trừng hết được tang thi bên trong căn cứ và xung quanh khu an toàn.
Mùng một đầu năm mới, không có không khí vui mừng như năm ngoài mà thay vào đó là cảnh tĩnh mịch.
Còn có người bị thế giới làm mất đi ý chí sống sót, tự thiêu, hoặc nhảy lầu tự sát, có người vận khí không tốt, nhảy xong không chết mà bị liệt, hơn nữa ở nơi này điều kiện y tế không tốt, bị liệt càng đáng sợ hơn gấp bội.
Khu an toàn vẫn giữ vững khẩu hiệu thường nói trên đài, tuyên bố là do tang thi động vật gây nên, hô hào quần chúng trong căn cứ trông coi cửa sổ, hoàn thành công tác phòng vệ.
Đồ ngu mới tin.
Không có người tin thì càng rối loạn, khu an toàn đã được xây dựng hai năm, kinh tế mà mọi người cố gắng xây dựng bị trì trệ, trên chợ không có ai bày sạp hàng, những công trình có quy mô đều bị đình công. Mọi người đắm chìm trong khủng hoạng, bọn họ sợ hãi và bài xích chính những người xung quanh.
Những vụ tự sát xảy ra liên tục.
Du Hành vừa giúp đỡ xử lý tang thi trên lầu xong liền về nhà đóng chặt cửa chăm sóc Trương Hằng Tuệ.
Chờ tới mùng bảy đầu năm mới cô mới tỉnh lại. Câu nói đầu tiên là đói bụng.
Du Hành nấu cho chị gái một nồi đồ ăn lớn, cô đều ăn hết sạch.
Nhận ra ánh mắt lo lắng của em trai, cô cười một tiếng: "Chị không sao, em đừng lo." Cô giơ tay muốn vỗ tay an ủi em trai thì phát hiện ra móng tay vốn hồng hào nay đã chuyển sang màu đen, những nốt thi ban trên mu bàn tay cũng rất bắt mắt.
Trong mắt Trương Hằng Tuệ lóe lên sự đau đớn, sau đó cố mỉm cười: "Còn sống là tốt rồi, cảm ơn em."
Cô mặc quần áo kín kẽ, còn đeo theo bao tay và khăn choàng.
Quan sát bản thân trong gương, hiện tại cô đã gần bốn mươi, do thiếu bảo dưỡng mà trán và gò má đều xuất hiện vài nốt thi ban.
Rất khó coi.
Cắt đi mái tóc vừa dài vừa nặng, lại đeo một cái khẩu trang. Bộ dạng quái dị, ánh mắt sáng ngập nước bình thường cũng biến mất theo thời gian.
Vừa ra khỏi cửa phòng ngủ đã nhìn thấy một đống hộp trên bàn.
Du Hành luống cuống dọn đống mỹ phẩm dưới đất, mỗi loại đều có mấy cái giống nhau nhưng tên lại không guống. Đồ trang điểm của phụ nữ thật đáng sợ.
"Chị, chị nhìn xem cái nào có thể sử dụng đi."
Trương Hằng Tuệ bật cười. Cuối cùng chỉ lấy kem che khuyết điểm và kem bb bôi lên thi ban. Sau khi bôi bôi trét trét một hồi thì những dấu vết thi hóa chỉ còn lại một tí.
Sau khi biết được những chuyện đã xảy ra lúc cô còn đang mê man, Trương Hằng Tuệ kinh ngạc nói: "Tại lại lại đột nhiên xảy ra như vậy?"
"Vẫn chưa có kết luận chính xác."
Hai chị em đứng trên ban công nhìn ra bên ngoài, khu an toàn ngày thường náo nhiệt huyên náo, nay xơ xác tiêu điều, người đi đường cực ít.
Nhà của họ có thể nhìn thấy được đầu đường phía trước, bên đó bình thường đều có người bày sạp hàng ra bán, vì bày sạp ngoài chợ không phải trả phí nên rất nhiều người bày bên ngoài, coi như một cái chợ mini. Nhưng bây giờ nhìn lại, một gian hàng cũng không óc.
Lần này căn cứ tổn thất rất lớn, cho dù chỉ là tang thi cấp một, nhưng lại không có ai phòng bị những người ở bên cạnh sớm chiều đột nhiên biến thành tang thi.... Số người chết rất nhiều. Lò đốt xác trong căn cứ hoạt động mất ngày liền chưa từng dừng lại nghỉ ngơi.
Sau đó là thông tin chiêu mộ, mấy loại tiền lương phúc lợi còn tốt hơn trước đây. Cộng thêm phía đài radio của căn cứ ngày đêm tuyên truyền, khuyên giải người dân thì những người may mắn còn sống sót mới hòa hoãn tình thế hơn một chút.
Chết còn không bằng tiếp tục sống, dù một ngày cũng là sống.
Chuyện nghiên cứu dung dịch tái tạo gen không thể để lâu được nữa.
Du Hành không thể lấy ra một lượng lớn thành phẩm, đó chính là chuyện cực kì nguy hiểm đối với cậu, cậu không thể giải thích nguồn gốc của nó cho mọi người được. Chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào kết quả từ viện nghiên cứu của khu an toàn.
Cậu lục lại cửa hàng hệ thống, tự nghĩ tại sao lại nhiều đồ kỳ lạ đến vậy, cái gì cũng có. Lướt mấy ngày cũng không tới cuối, nhưng cậu lại thấy một thứ là "Bù nhìn trẻ em", tốn một nghìn hai trăm điểm Tân Hảo để mua.
Chỉ cần dùng một sợi tóc là có thể chế tạp ra một bù nhìn người lớn, nhưng nó không có mặt, tay chân cũng rất thô. Dùng một giọt máu của thịt của người điều khiển là có thể tạo ra một con rối giống người điều khiển y như đúc, thời gian là ba tiếng.
Khi hết thời gian thì con rối cũng sẽ biến mất.
Cậu mua lấy một con, sau đó rút một sợi tóc trên đầu xuống nhét vào bàn tay con rối.
Con ngươi con rôi hơi giật, sau đó bò dậy, sau đó hô biến lớn như một người trưởng thành. Cơ thể hơi cứng nhắc, chỉ có con người là chuyển động rất thật.
Lấy một bộ quần áo mặc cho con rối, sau đó lại lấy bao tay và khăn quàng che mặt mũi.... Cuối cùng đặt hai mươi lọ dung dịch tái tạo gen bỏ vào trong túi con rối.
Vỗ nhẹ mấy cái vào đầu nó, Du Hành nhỏ giọng nói: "Đi đi."