Du Hành rất nhanh đã cảm nhận được cái nhìn ác ý. Chuyện này ở khu bảy rất bình thường, phóng hỏa giết người cướp của đối với khu bảy bình thường không thể bình thường hơn, bình thường cậu cũng không thèm để ý, nếu như cậu để ý tất cả những ánh mắt đó thì đừng mong có thể sống qua ngày.
Tính cảnh giác của cậu đã ăn sâu vào tận xương tủy, cho dù có tận lực truy tìm cũng có thể cảm nhận được, ngay cả Trương Hằng Tuệ cũng lặng lẽ nói: "Không biết là ai nữa, em nói có phải là Giang lão đại tìm chúng ta báo thù không?"
Du Hành cảm thấy không giống, đã lâu như vậy rồi, thoạt nhìn Giang lão đại cũng không nghĩ trả thù họ. Lúc đó cậu đạp xuống oai phong của bọn họ, nếu muốn trả thù thì trả thù lúc đó mới đúng, dù sao lúc đó mới có thể vãn hồi được uy danh của họ.
"Em sẽ cẩn thận." Dù có đúng hay không, cẩn thận vẫn là hơn hết.
Sau đó ánh mắt đó cũng biến mắt, chưa tới nửa năm sau, trong một lần ra ngoài Du Hành lại cảm nhận có người theo dõi cậu. Cậu đặc biệt tách ra Trương Hằng Tuệ, chậm chí còn dùng tốc độ nhanh nhất để giết chết con tang thi gần đó để che giấu chuyện cậu không bị tang thi công kích.
"Người đâu rồi?" Đào Điềm Điềm hỏi.
"Ở con ngõ gần siêu thị." Người đàn ông híp mắt "nhìn", nói: "Lại di chuyển rồi, tới tiệm cơm nhỏ bên cạnh."
"Đào tiểu thư, mục tiêu di chuyển liên tục, tốc độ lại quá nhanh, chúng tôi không khống chế dễ dàng được."
Đào Điềm Điềm cắn răng nói: "Mặc kệ, để cho người của anh ra tay đi."
"Được rồi." Cũng may mặc dù mục tiêu di chuyển rất nhanh nhưng vẫn còn ở trong khu vực này.
Bọn họ mất mọt tháng mới đưa được một con tang thi cấp chín từ xa tới. Cấp chín đó! Nếu không phải bên trong đội họ có người có năng lực lực sĩ thì đúng là không thể có biện pháp khống chế một con tang thi cao cấp nhất như vậy.
Nếu không phải trong tay Đào Điềm Điềm có thứ tốt thì hắn ta mới không điên đi tiếp nhiệm vụ này! Tang thi cấp chín, không cẩn thận thì bị cắn ngược.
Hắn ta nhìn trộm người đàn bà điên cuồng bên cạnh, từ trong nội tâm hắn cảm thấy người đàn bà này thật đáng sợ. Nửa năm trước cô ta tìm được hắn, hắn đòi hỏi được từ cô ta rất nhiều thứ, trong đó có thuốc ngừa. Kết quả nửa năm sau người này thật sự lấy được, đó là thuốc ngừa mới nhất hiện nay!
Mặc kệ lần này nhiệm vụ thành công hay thất bại hắn ta cũng muốn giết người đàn bà này, cướp thuốc về tay.
Du Hành tách Trương Hằng Tuệ đi giết tang thi. Lần này họ tới chỗ xa hơn, nghe nói căn cứ thủ đô vừa quyết định tạo một cái bẫy để giết tang thi, tiền hành đẩy thêm quy mô an toàn.
Chuyện này đối với nhân loại mà nói là chuyện tốt, đáng tiếc Du Hành không thể tham gia. Vì vậy hai chị em họ quyết định tới trước hỗ trợ dọn dẹp một ít tang thi, coi như cũng tham gia góp sức.
Phát hiện ra không thoải mái vì một cỗ gió lạnh. Du Hành đang nghỉ ngơi trong một căn phòng trống, cho dù né tránh rất nhanh vẫn bị thứ gì đó tưới ướt nửa người.
Mùi máu tanh trên người xông lên gay mũi, Du Hành cau mày, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt. Không bắt được trận gió kia.
Cậu đi ra ngoài cửa, không tới mấy phút nữa, gió thổi mùi máu lan ra cả khu vừa thanh lý tang thi, khiến đám tang thi ngửi được mùi máu lắc lư đi vào, sau đó như đám ruồi nhặng chạy về phía miếng thịt béo là cậu.
Nhưng cũng chỉ là tang thi cấp ba, Du Hành tùy tiện ra chiêu một lúc là giải quyết được hết.
Là ai muốn dùng máu để hãm hại cậu? Sau khi giết chết con tang thi thứ ba, Du Hành liền suy nghĩ ra mấu chốt bên trong.
Một con tang thi thân hình khổng lồ như tòa nhà hai tầng, dậm chân ùng ung đi tới.
Đó là tang thi khổng lồ cấp chín.
Lúc này Du Hành đã cảm thấy máu trên quần áo không đúng, cho dù cậu cởi bỏ quần áo, lau chùi da thế nào cũng vẫn sót lại mùi máu tanh gay múi, thậm chí Du Hành còn cảm thấy bắp thịt đang xụi lơ.
Đây không phải là máu bình thường. Cộng thêm con tang thi cấp chín này rất khôn khéo, Du Hành đã đoán được chủ ý của người phía sau: Để con tang thi cấp chín này giết chết cậu.
Du Hành không có cách nào trốn thoát, con tang thi này đã đi tới trước mặt, mỗi bước đi của nó đều khiến bụi đất mịt mù.
Đào Điềm Điềm từ xa nhìn lại, kích động và hưng phấn nhìn người đàn ông không thể chạy thoát kia, bị con tang thi khổng lồ đạp một cước, sau đó xé tanh bành, bị găm... Oán hận trong lòng mới được thả ra, cô ta cảm thấy không còn gì trên đời có thể diễn tả được vui sướng hiện tại! Thậm chí còn không khống chế được mà bật cười.
Người đàn ông bên cạnh vội vàng kéo cô ta: "Nhỏ tiếng một chút! Đừng có dẫn con tang thi kia tới đây!"
Cô ta thu lại tiếng cười, nhưng khóe miệng vẫn không ngừng mở rộng, im lặng cười to.
Rất nhanh, con tang thi kia đã bị dẫn đi, người đàn ông xoa mồ hôi lạnh trên đầu, đến khi đàn em trở lại nhận lệnh, mang tin tức tang thi cấp chín đã bị dẫn đi xa ba cây số hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta nhìn về phía tên đàn em trung thành, gật đầu một cái với dị năng giả hệ tốc độ cấp tám đang ẩn thân, sau đó nói với Đào Điềm Điềm: "Đào tiểu thư, nhiệm vụ đã hoàn thành, vậy ước định của chúng ta thế nào?"
Người đàn bà này quá thông minh, nói rằng chờ nhiệm vụ hoàn thành mới đưa cho hắn, nếu không thì chết cũng không đưa thuốc cho hắn.
Đây là người đàn bà rất tinh thông chuyện tranh đoạt, trong lúc đưa thuốc cho hắn đã nói, nếu cô ta không thể sống sót ra ngoài thì một giây tiếp theo chuyện hắn có được thuốc ngừa sẽ truyền khắp khu bảy, cho dù hắn đã sử dụng cũng không chạy thoát được số mệnh bị vây giết.
Coi như may mắn sống sót cũng không thoát được bàn tay của viện nghiên cứu, người đàn bà này gan rất lớn, cô ta lại dám dùng nửa năm để câu dẫn cháu trai viện trưởng viện nghiên cứu. Dù sao người được sử dụng thuốc ngừa cũng phải chờ lấy phiếu.
Nếu như có người biết hắn giữ thuốc ngừa, hắn phải cõng cái nồi kia thì cái chết cách hắn không xa.
Vì vậy hắn ta trơ mắt nhìn thuốc ngừa, hắn lại không dám dùng sức mạnh, sau đó một mực canh giữ và ăn trộm cũng không tìm được nơi Đào Điềm Điềm giấu thuốc.
Đào Điềm Điềm không nhịn được nói: "Chẳng lẽ tôi là người nói không giữ lời? Yên tâm, quay lại trả anh."
Người đàn ông không thể làm gì khác hơn là cố nhịn, nhìn Đào Điềm Điềm hưng phấn chạy tới bãi vải vụn mà người kia để lại, cười to.
"Đào tiểu thu, tang thi lại tụ tập, chúng ta mau rời đi."
Đào Điềm Điềm cười lạnh đạp mấy cái vào bãi máu dưới chân, giống như đang đạp cừu nhân phá hủy cuộc sống của cô ta bậy.
"Phi!... Được rồi, đi thôi!"
Một đám người vòng qua tang thi, đi tìm nơi mình dừng xe.
Du Hành đã thấy rõ người đứng sau, lập tức đi tụ hội với chị gái, hai người tìm được con tang thi cấp chín kia, cùng hợp tác diệt trừ nó. Con tang thi khổng lồ ầm ầm ngã xuống, Trương Hằng Tuệ nhìn Du Hành đang đào tinh hạch, hỏi: "Đã biết ai đối phó em chưa?"
"Thấy được rồi." Du Hành cũng nghi ngờ trong lòng. Cậu đã nhớ ra đó là cô gái mà Trương Hằng Viễn từng theo đuổi lúc học đại học.
Lại nói, ngày xưa Trương Hằng Viễn rất thích cô gái này còn cố gắng theo đuổi cô ta, chắc chắn chưa từng đắc tội. Vậy từ sau khi cậu tiếp nhận thân thể này sao? Nhưng cậu cũng chưa làm cái gì mà. Cùng lắm chỉ không theo đuổi cô ta mà rời đi một mình thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy lòng đàn bà thật khó đoán.
"Vậy em định làm thế nào?" Trương Hằng Tuệ rất tức giận: "Đặc biệt đưa tang thi cấp chín tới, cô ta không muốn sống hay sao? Nơi này cũng không cách căn cứ quá xa, nếu con tang thi này chạy tới căn cứ thì không phải hại người vô tội rồi à?"
"Chúng ta cứ đuổi theo trước đi, chắc họ chưa đi xa đâu."
"Được, chị đã phá hỏng xe họ, chắc giờ đám kia cũng đang luống cuống!"
Sắp xếp xong con tang thi cấp chín Du Hành mới có tâm trạng đi tìm bọn Đào Điềm Điềm tính sổ.
Mà bên này, quả thật bọn Đào Điềm Điềm cũng luống cuống.
"Sửa xong chưa?! Nhanh lên đi!"
Đào Điềm Điềm giết thêm một con tang thi: "Đồ vô dụng."
"Đi thế nào được? Cô biết căn cứ cách nơi này bao xa không?!"
"Vậy làm sao bây giờ? Sao anh không để lại một người trông xe?"
Người đàn ông nổi đóa, vì không muốn bị lộ tin tức nên lúc làm nhiệm vụi này chỉ mang theo mấy tên đàn em đáng tin nhất, lấy đâu ra người trông xe?
Hắn phiền não nói: "Bố ai biết được thằng nào phá xe tôi! Mẹ nó!" Phá hỏng xe chứ không ăn trộm, nơi này nhiều tang thi như thế, không biết thù oán tới mức nào chứ.
"Được rồi! Cuối cùng hắn cũng thỏahiệp, thật sự không có biện pháp nào, chờ thêm nữa cũng tối mất, đến lúc đó càng không an toàn.
Ba người bắt đầu đi bộ, đột nhiên Đào Điềm Điềm kêu một tiếng, quỳ sụp xuống đất. Máu tươi từ đùi cô ta chảy xuống. Người đàn ông cả kinh, đàn em của hắn lập tức kéo hắn chạy đi, nhưng tốc độ của Trương Hằng Tuệ cũng rất nhanh, thậm chí còn rất thành thạo.
Đàn em của hắn lập tức ẩn thân nhưng người đàn ông lại không thể. Đó có lẽ là thiếu sót sau khi có năng lực tốc độ, hắn ta không thể ẩn thân như những dị năng giả khác.
Mấy giây sau có hai người bị Trương Hằng Tuệ đuổi kịp, cả ba người nhanh chóng bị đánh thành một đống.
Bên này, Du Hành chậm rãi bước tới Đào Điềm Điềm, đầu gối bên trái cô ta bị trúng đạn, vết thương đang chảy máu ồ ạt. Nhưng đau nhức như vậy cũng không đủ để kéo lại lực chú ý của cô ả, cô ta giống như con quỷ trợn trắng mắt nhìn Du Hành, tựa như vừa thấy ác mộng.
"Trương...Trương Hằng Viễn! Anh không chết! Không, anh đã chết, sao anh có thể không chết được! Không thể nào!"
Du Hành mặc kệ những băng nhũ đâm trên người mình kêu lên, hoài nghi đứng trước mặt Đào Điềm Điềm: "Tôi có một chuyện rất tò mò, tôi chưa từng hại cô, sao cô lại hại tôi như vậy?"
Đôi mắt này không sáng ngời như mười mấy năm trước, ánh mắt năm đó kiêu căng, còn ánh mắt của hiện tại tràn đầy tia máu, là máu của cừu hận cùng sự điên loạn.
Đào Điềm Điềm nghe thấy lời của Du Hành thì nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh hại tôi, mặc kệ là mười mấy năm trước bỏ mặc tôi, đến mười mấy năm sau đâm tôi một đao, hại chỉ số cơ thể của tôi bị biến hóa phải chạy tới khu bảy! Trương Hằng Viễn, tôi hận anh! Hận anh, muốn anh đi chết!"
Nói thật, hiện tại Du Hành vẫn mơ màng.
Mà Đào Điềm Điềm đã phát điên hoàn toàn, cô ta điên cuồng sử dụng dị năng, đủ loại nhũ tiêm đâm vào người Du Hành, nhưng cùng lắm chỉ vạch ra một vết xước trắng trên người Du Hành.
"Cô luôn luôn theo dõi tôi?"
Đào Điềm Điềm không trả lời, chỉ gào lên: "Anh, anh không phải là người! Không phải người, anh là quái vật! Tôi muốn giết chết anh!"
Không hỏi được thêm câu nào, Du Hành dứt khoát bẻ gãy cổ cô ta. Đào Điềm Điềm ngoặt cổ sang một bên nằm dưới đất không nhúc nhích.
Du Hành buông đầu cô ta, đứng dật, cùng Trương Hằng Tuệ chất mấy cỗ thi thể lại cùng một chỗ rồi lấy một cây đuốc ra.
Lấy được ba viên tinh hạch, Du Hành để riêng một nơi. Họ không có thói quen ăn tinh hạch của con người. Nhưng cũng không ném lung tung, nếu bị tang thi ăn được nhất định nó sẽ gia tăng thực lực rất nhiều.