Sinh Tồn Thời Mạt Thế

chương 89: thế giới hiện thực 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay lúc ngủ, cậu còn có chút sợ mấy con chim quái lạ tối hôm qua. Cũng may không biết có phải nguyên nhân do dây leo vàng hay không mà hôm nay chúng không tới.

Cậu ngủ một giấc thật ngon lành.

Ba ngày kế tiếp, cái khu nhỏ này liên tiếp lại mười một người tử vong, khiến cho bên trong khu nhà khủng hoảng.

Có lời đồn đại nói, trên người bọn họ đều chảy ra sâu, cực kỳ dọa người.

Không biết đồn đại có phải thật hay không, dù sao nhà những người đó vội vội vàng vàng đem thi thể hoả táng. Họ đã dùng xăng dẫn từ xe đến trên khu đất trống đằng sau của khu nhà.

Ánh lửa và khói, trong ba ngày này mỗi ngày đều không ngừng.

Mỗi nhà mỗi hộ đều khẩn cấp làm công tác đuổi trùng đuổi muỗi, mùi thuốc đuổi muỗi, thuốc đuổi côn trùng tràn ngập toàn bộ khu nhà.

Mẹ Du cũng đã đuổi trùng đuổi muỗi trong góc nhà, ngạc nhiên mà nói: “Không nói cũng không phát hiện, nhà chúng ta hình như đến một con muỗi cũng không có?”

“Những dây leo đó có tác dụng đuổi muỗi.”

“Chẳng trách, còn dùng khá tốt.” Có điều mẹ Du vẫn xịt trong nhà một lần, một ngày xịt ba lần, một ngày Du Hành hắt xì mười mấy lần.

“Mẹ, nếu là muỗi chích thì không ai có thể thoát được đâu. Là họ ra ngoài bị thứ gì cắn, mẹ còn nhớ rằng lúc trước khi người nằm viện gặp được đứa bé kia không?”

Sắc mặt của mẹ Du lập tức thay đổi, không nhịn được che miệng lại.

“Cho nên nói, nếu mẹ có ra ngoài thì nhất định phải bảo vệ thân thể thật tốt, đừng để bị mấy tứ kỳ lạ cắn là được.” Du Hành còn nhớ rõ bức ra con côn trùng từ trên người mình, cũng là một trận ớn lạnh.

Tuy rằng nói quần bị thủng một cái lỗ, nhưng cậu đã xem qua. Lỗ thủng sau khi phùng lên thì vết tích cũng không tới một centimet, nếu không phải mẹ cậu cẩn thận thì tìm khắp cũng không ra. Hơn nữa lúc ấy hoàn toàn không tìm được miệng vết thương.

Vì thế chờ đến khi khu nhà lại tổ chức cho mọi người cùng nhau ra ngoài lần nữa, Du Hành và cha của cậu càng phải bao bọc kín mít hơn.

Du Hành nhớ tới có một loại quần nhựa liền thể, còn mang theo keo dính ở đế giày, loại đồ vật này rất thực dụng, hỏi mẹ cậu có biết hay không nơi nào có bán.

Mẹ Du nghĩ nghĩ: “Thứ đồ này ở nơi này của chúng ta rất ít dùng? Mẹ cũng không rõ lắm.”

Ngược lại cha Du biết rõ: “Đến phố cũ bên kia thử xem có hay không.”

Du Hành lập tức có ý định đi phố cũ, cứ như vậy cha Du cũng muốn đi cùng cậu. Cậu đồng ý, cậu không yên tâm để ba cậu một mình đi siêu thị theo nhóm người trong khu nhà.

“Nhà của chúng tôi cần mua chút đồ dùng sinh hoạt, nên không đi cùng mọi người được.”

Thay đổi tạm thời, tổ chức Giả Dương Quyến rất không hài lòng, bởi vì lần này người đến đã ít đi một nửa!

Những người bị chết kỳ lạ đó làm rất nhiều người rút lui.

Trên người hai người đều quấn lấy một cây hoàng đằng, có người hỏi: “Cha con hai người đây là cái cách ăn mặc gì vậy?” Bao đến kín mít như vậy, còn quấn một cái dây mây, nhìn khỏi phải nói có bao nhiêu quái dị.

Cha Du vui tươi hớn hở: “Thứ này ấy hả, tôi vô tình phát hiện có thể phòng côn trùng đấy! Lần trước còn dư lại hai cái, nên cột lên trên người rồi mới ra cửa.”

“Thật hay giả?”

“Gạt người, thứ này nhìn qua thật bình thường.”

Cũng có người tin tưởng: “Loại này dây mây tìm được ở nơi nào?”

Cha Du nói ra một địa điểm: “Rất khó cắt đứt, mọi người tự mình phải cẩn thận.” Sau khi làm bộ lơ đãng mà bỏ lại một tin tức, cha Du cũng không thèm để ý sắc mặt của người khác, đi cùng Du Hành về hướng ngược lại.

Ở trên đường bọn họ gặp được một đám người đang săn giết, “Mau mau mau chém nó một đao!” “Ta xx hắn x, chém cổ nó!” “Oa bắt được rồi!!”

Mùi máu tanh tràn ngập ra, cùng với tiếng thở dốc ồ ồ của loại thú.

“Đó là —— trâu đi?”

Cha Du chần chờ mà nói: “Rất giống trâu, chỉ là thật lớn.”

Du Hành nhìn sang, trong đám người đang vậy chung quanh kia, thân hình loài động vật giống trâu kia cũng cực kỳ rõ ràng, hiện tại quỳ rạp trên mặt đất, cũng phải cao khoảng ba mét.

Những người đó có không ít người bị thương, nhưng mỗi người đều vui sươang hớn hở, dây thừng trói lại, khiêng “Trâu rừng” đi trở về.

Lúc này Du Hành thấy rõ ràng kia động vật kia có hình dáng của “trâu”, rất giống trâu cày, cả người màu nâu nhạt, hai bên sừng vừa thô lại cuốn nhọn. Có điều đôi mắt cực kỳ lớn, giờ phút này chết không nhắm mắt mà trừng mắt, càng có vẻ lớn hơn.

Những người khiêng trâu đó biến mất ở đường nhỏ.

“Gan những người này cũng quá lớn, sao có thể dám đối mặt loại đại gia hoả này.” Cha Du nhíu mày, lòng còn sợ hãi. Cũng không phải tới thời điểm không đồ để ăn, nếu là không cẩn thận bị đính xuyên qua bụng, ở dưới điều kiện như vậy chính là chờ chết.

Du Hành hiểu được suy nghĩ trong lòng của cha mình, cậu cũng đồng ý. Nếu là cậu muốn săn thú, nhất định sẽ tìm những con thỏ con linh tinh, hình thể lớn như vậy quá mạo hiểm.

Sau khi người rời khỏi nơi này cũng không biết đến tiếp sau: Mùi máu tươi dẫn tới một đám cùng loại kền kền, toàn bộ lại lớn hơn kền kền ba vòng, hình thể rất lớn, khi rớt xuống cạo ngược một mảnh bụi cỏ.

Chúng nó phát ra tiếng kêu khát máu, ăn toàn bộ máu trên mặt đất, cho dù dính bùn đất, thậm chí thấm vào đất, hoà vào trong đất cũng đề ăn hết.

“Dát ——”

Chúng nó giương cánh rời đi theo phương hướng có mùi máu tươi, đi truy tìm bữa tiệc vị giác của chính mình —— trong những hương vị máu đó, có một loại hương vị hoàn toàn mới, thơm ngọt vô cùng.

“Dát! ——”

Một đường này, Du Hành cùng cha Du đi chậm, nhìn thấy thực vật tương đối xa lạ nào đó, Du Hành sẽ lợi dụng [ Bách khoa toàn thư thực vật ] đi tra xét, thực vật có tính nguy hiểm không ít, ví dụ như nói một loại gọi là cỏ xà thú, là một loại cỏ mà rắn vô cùng thích. Lúc Du Hành bọn họ đi ngang qua, cái chổi mở đường —— kết quả sau khi quét mở bụi cỏ, phát hiện một ổ rắn ở bên trong.

!!

Cha Du sợ tới mức thét chói tai, Du Hành bay nhanh mà kéo ông vội vàng lui lại, toàn bộ thần kinh đều kéo đến cực hạn.

Kết quả những con rắn đó vẫn không nhúc nhích.

“Làm cha sợ muốn chết.” bố Du thở dốc: “Sao lại nhiều rắn như vậy!”

Du Hành đã tra được loại cỏ này này lớn lên chín khúc mười tám ngoặt là cái gì: “Này đó cỏ xà thú rất hấp dẫn rắn ở trong bụi cỏ đi vào giấc ngủ, cha, về sau nhìn đến loại này thảo chúng ta lập tức bỏ qua nó!”

Ngoại trừ cái này tương đối dọa người, mặt khác không có lại mang đến cảm xúc kinh khủng như vậy.

Có điều ngoại trừ vài thứ có chút tính nguy hiểm, thì cũng thứ tốt tốt dùng vào thực tế. Du Hành tìm đến một loại gọi là kiếm thụ thụ, không độc, không lá cây, quanh thân chỉ có dựng thẳng lên một đám thân cành lớn.

Cành khô không khó chiết, sau khi bẻ gãy sẽ có chất lỏng sền sệt màu xanh lục từ giữa dòng cành khô chảy ra. Loại chất lỏng này có thể trị liệu mất ngủ nhiều mộng, có hiệu quả trị liệu rất tốt cho giấc ngủ.

Ngoại trừ điều này, sau khi phơi khô cành khô sẽ trở nên cứng rắn như sắt, nắn hình cực tốt, dựa theo [Bách khoa toàn thư thực vật] miêu tả, Du Hành cảm thấy hẳn là không khác mấy so với ống thép.

Loại cành khô này lớn lên dáng vẻ cũng đẹp, hình trụ, từ cái đáy đến đỉnh ngày càng mảnh, đỉnh nhòn nhọn.

Vừa thấy chính là tư kiệu tốt để làm vũ khí. Du Hành nhổ tận gốc hai cây.

Những lần gặp khác không kể ra, tóm lại cha con nhà họ Du một đường đi đi dừng dừng, có kinh ngạc nhưng không nguy hiểm mà tới phố cũ.

Phố cũ nói là phố cũ, kỳ thật là một khu trung tâm mua sắm, đồ ăn, trang phục, đồ dùng sinh hoạt, giặt rửa cắt bỏ thổi…… Mọi thứ đều có, là trước đây phiên chợ kéo dài xuống dưới, bán đồ vật đều là giá ổn định, đồ vật cũng toàn vẹn, cực kỳ phồn hoa.

Tuy rằng nơi đây cũng là cây cối san sát, hoa cỏ chiếm giữ, nhưng may mắn chính là cây cối không nhiều lắm, không bò nhiều ở trên đường phố, phần lớn kiến trúc còn có thể bảo tồn.

Hoạt động của con người còn không ít, cha Du dẫn theo Du Hành đi vào cửa hàng trong trí nhớ. Quả nhiên ở bên trong tìm được chồng chất quần nhựa liền thể còn có quần áo liền thể.

Bọn họ cầm mười cái quần còn có mười quần áo.

Trong cửa hàng này các sản phẩm từ nhựa khác còn có rất nhiều, bọn họ chọn lựa một ít rồi cầm theo.

Cha Du lặng lẽ hỏi hắn: “Con trai, con có thứ đồ kia, không chứa được?” Ông nghe vợ mình nói, trong nhẫn chứa được khoảng mét khối đồ.

“Chứa được, nhẫn của con còn lớn hơn một chút so mẹ.”

“Vậy được.”

Lúc sau bọn họ đi theo sau những người khác, rồi ghé thăm các cửa hàng khác. Trong đó Du Hành vừa ý nhất chính là quần áo.

Theo cậu thấy, trong thời gian ngắn đồ ăn sẽ không bị thiếu. Cho dù về sau này đồ ăn trong thời kỳ văn minh đều bị ăn hết, nằm trong một khu rừng rậm lớn như vậy, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không bị chết đói.

Nhưng loại đồ dùng sinh hoạt này là không thể tái tạo —— ít nhất cho đến khi có một lực lượng hùng mạnh như quốc gia thiết lập lại vùng an toàn, thì hoàn toàn tiêu hao vật phẩm.

Hiện tại mới là tháng ba, thời tiết đã nóng như vậy, Du Hành từng đo, ban ngày giữa trưa là độ C.

Thời tiết như vậy, sự tiêu hao của đồ dùng sinh hoạt là cực kỳ lớn. Ví dụ như quần áo mặc trên người, mồ hôi mặn chát phá hủy vải vóc. Còn có, cậu cũng sợ hiện tại nóng đến lên trời, về sau sẽ lạnh đến hận không thể chui xuống nền đất!

Bởi vậy, cậu quyết định dự trữ chút quần áo trước.

Hiện tại những cửa hàng quần áo vẫn chưa có người hỏi thăm. Lúc biến cố xảy ra là đầu mùa xuân, ở trong tiệm phần lớn đều là áo lông áo dài tay. Bây giờ thời tiết nóng như vậy, ai cần?

Vì thế Du Hành thuận lợi mà thu gom được một đống quần áo lớn, đều là đồ mùa đông.

Cha Du đứng ở phía sau cửa trông chừng cho cậu, có điều phố quần áo bên này vốn không có ai tới.

Bọn họ vơ vét hai cửa hàng quần áo, một là quần áo nữ, một là quần áo nam. Còn tìm được một ít quần áo mùa hè ế từ trong kho hàng nhỏ chồng chất bụi bặm.

Nhìn con trai thông thạo mà chạy về phía kho hàng nhỏ ở đằng sau cửa hàng, cạy khoá một cách điêu luyện, cha Du giật giật khóe miệng, cuối cùng không có cái gì.

Chờ đến con trai ra tới, hỏi: “Muốn tìm một cửa hàng thời trang trẻ em không?”

Nhìn vẻ mặt của con trai dại ra, ông cười: “Về sau con không phải cưới rồi vợ sinh em bé sao? Muốn dự trữ quần áo của em bé trước không?”

Tự như bị một đạo sét đánh trúng, trong chốc lát, Du Hành mới phản ứng: “Cha, người nghĩ xa như vậy làm gì?”

“Mấy ngày hôm trước còn nói cần Thôi Nam thiết kế cho con nhẫn kết hôn, ba còn tưởng rằng con có đối tượng rồi đấy chứ.”

“Đâu có.” Du Hành nhíu mày, hoàn toàn không ấn tượng rằng bản thân đã từng như vậy, “Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi.”

Bọn họ không biết trong nhà còn có một tin tốt đang chờ bọn họ.

Cha con Du Hành thắng lợi trở về, quay lại đường cũ về đến nhà, mẹ Du thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Hai người cùng nhau ra ngoài, trong lòng tôi rất hoảng.” Tiếp lấy đồ đạc trên đỉnh đầu chồng, lại vui vẻ hớn hở mà nói: “Thôi Nam tỉnh rồi!”

“Thật sao? Là chuyện tốt nha!” bố Du thăm dò nhìn xem, trên sô pha không có một bóng người: “Người đâu?”

“Cậu ấy trở về nhà của chính mình rồi.” mẹ Du cũng cực kỳ vui vẻ: “Em nói với cậu ấy rồi, tối nay lại đây ăn cơm tối.”

Du Hành cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Có thể nói Thôi Nam là nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy cậu tiếp nhận hệ thống này. Nếu không phải cậu gần chết, đối mặt lời mời của hệ thống, thì với tính cách của cậu, ngay lúc đó nhất định sẽ không dứt khoát tiếp nhận như vậy. Có lẽ sẽ do dự, không có dũng khí tiếp nhận…… Gánh nặng sống chết này, mới có thể khiến cậu quả quyết.

Cảm nhận khi đó, vô vọng bất lực, vì cậu mà chết đi một mạng người…… Thật ra tiếp nhận cái hệ thống này, đến thế giới nhiệm vụ khác để đi làm nhiệm vụ, cũng có một chút yếu tố trốn tránh.

Cậu sợ hãi sống chết.

Cho dù sau này biết được mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ là có thể về nhà một chuyến, cậu cũng không dám trở về. Cho dù nhớ cha mẹ, nhớ thời gian hai mươi năm kia.

Cậu sợ hãi.

Cậu trốn tránh cách về nhà trong tưởng tượng, nhất định phải mua tất cả vật dụng cần dùng đến, không quan tâm là tỷ hay tỷ, cậu đều sẽ tích luỹ điểm Tân Hỏa để mua.

Nhưng là mãi đến nhiệm vụ trước, tại lúc sau khi Trương Hằng Tuệ chết, cậu là một người nửa thi, cộng thêm không có người nói chuyện. Sau vơ vét toàn bộ một lần trong những thành phố phồn hoa còn chưa được giải cứu ở sâu bên trong lãnh thổ rộng lớn của quốc gia, nhiều binh lính tiêu trừ xây dựng cũng đã thanh lý đến trong đó.

Cậu xen lẫn vào trong đó, trằn trọc qua rất nhiều thành phố tang thi, thẳng đến cuối cùng —— cả nước thanh lí sạch tang thi xong.

Có điều những người mà trong cơ thể chỉ số virus tang thi không đạt tiêu chuẩn vẫn bị xa lánh. Một chính quyền khác được thành lập nên bởi một dị năng giả cấp , ở hướng Tây Nam, được xưng “Tự do, bình đẳng!”

Ở nơi đó không có người nào kỳ thị bạn, không có người nào giết hại bạn, không có những thứ dụng cụ kiểm tra đo lường khiến bạn sợ hãi, không có những thí nghiệm của con người. Chỉ cần bạn muốn, là có thể ở lại, sẽ không có người nào truy xét thân thể dị thường của bạn. Dù sao người ở nơi đó, đều không phải người “Hoàn hảo”.

Du Hành đã ở lại nơi đó. Ít ăn tinh hạch, cũng lấy vật liệu đi đổi tinh hạch. Buồn cười chính là, tại lúc sau khi tiêu diệt hết tang thi, không có nguồn sản sinh, trái lại loại tinh hạch này càng quý.

Tiền sinh hoạt của Du Hành quá đắt đỏ.

Cũng cô đơn lạnh lẽo.

Nhàn rỗi nhàm chán, cậu đã ra nước ngoài đi bộ một vòng, quốc gia bên trái kia còn đang trong trạng thái chiến loạn. Cậu đục nước béo cò lấy được không ít điểm Tân Hỏa.

Điểm Tân Hỏa có quan trọng không? Rất quan trọng, nhìn một trăm triệu trong tài khoản, cậu lại không có tâm trạng vui sướng.

Cậu rất muốn về nhà.

Vì thế lúc này đây sau khi kết thúc sinh mạng cậu lựa chọn về nhà.

Cũng may Thôi Nam không chết, cha của cậu cũng sống rất tốt, cậu đang đi từng bước một xây dựng một ngôi nhà vững chắc, tất cả đều ở chậm rãi đi về một tương lai tốt hơn.

Khúc mắc của cậu bị mở ra, cõi lòng lập tức trở nên cởi mở hơn.

Nghĩ đến đây, Du Hành lộ ra nét tươi cười: “Mẹ muốn làm món ăn gì? Bên này con còn có không ít đồ. Con đọc cho mẹ, muốn loại nào con lấy cho mẹ.” Nhẫn trữ vật của cậu còn có rất nhiều đồ vật chưa lấy ra.

“Không cần, trong nhà vẫn còn rất nhiều đồ, đủ làm!”

“Mẹ đun nước tắm xong rồi, một người một thùng, chạy nhanh tắm rửa đi.”

Chờ đến đồ ăn làm xong rồi, mẹ Du nói: “Con trai, đi kêu anh Thôi của con lại đây ăn cơm.”

Du Hành lập tức đi gõ cửa nhà Thôi Nam.

Cho đến khi ngồi xuống, Du Hành đều có thể cảm giác được ánh mắt của Thôi Nam sẽ ngẫu nhiên dừng ở trên người cậu, mang theo nghi hoặc.

“Tiểu Thôi, gì và cha của Du Hành đều cực kỳ cảm ơn cháu đã cứu nó một mạng, về sau có gì cần giúp đỡ thì đừng khách khí. Hai nhà chúng ta thường xuyên qua lại, cùng nhau sống tốt đẹp!”

Du Hành ở bên cạnh gật đầu.

Thôi Nam vội nói: “Dì Du, dì nói quá nghiêm trọng rồi. Con không làm chuyện vĩ đại như vậy. Người đừng có gấp, con bị rắn cắn bị thương là do vận may không tốt. Chuyện này không liên quan đến Du Hành, chúng ta đừng gây áp lực quá lớn cho cậu ấy. Trong khoảng thời gian con bị bệnh này, là mọi người đã chăm sóc cho con. Thật ra là con nợ mọi người ân tình!”

Giọng điệu của anh ta cực kỳ thành khẩn, anh ta thật sự cảm thấy bản thân không làm cái gì.

Một bữa cơm ăn đến khách và chủ đều hết sức vui vẻ.

Cơm nước xong, rồi ngồi ở phòng khách uống trà nói chuyện, chủ yếu là nói sự biến đổi ở bên ngoài trong mấy ngày này.

“Loại dây mây này có hiệu quả khá tốt, tôi định lại đi cắt một chút mang về. Anh có muốn đi cùng không?” Du Hành nói. Cậu cảm thấy mấy lời cảm kích không cần nhiều, chỉ cần bản thân có thứ gì tốt, nhớ rõ gọi Thôi Nam cùng nhau được lợi, để cuộc sốc trôi qua thật tốt mới là chân thực nhất.

Thôi Nam gật gật đầu: “Được, ngày mai cậu muốn xuất phát, thì gọi tôi một tiếng.”

Trước khi đi, anh ta không từ chối được sự nhiệt tình của mẹ Du, không còn cách nào đành xách theo một túi đồ lớn trở về nhà của chính mình.

Cái túi này rất lớn, vào tay cũng thật nặng, về nhà mở ra mới thấy, ngọn nến, đèn pin, đồ ăn……Ở phía dưới cùng là một cái cái hộp, một cái hộp thuốc, vừa mở ra đã thấy, các loại đều cực kỳ đầy đủ, đều là thuốc phòng sẵn.

Anh xoa xoa cái mũi, ngăn chặn sự chua chát bên trong, cẩn thận thu lại toàn bộ đồ vật.

Ngày hôm sau Du Hành dẫn theo Thôi Nam đi một chuyến đến rừng hoàng đằng. Tới nơi đó mới phát hiện, rừng hoàng đằng này bị chặt rất nhiều, nhìn qua không ít cây rất rõ ràng giống như là bị chó gặm.

“Dây mây trên cửa sổ nhà cậu cũng chính là chặt từ những cây đằng đó?” Thôi Nam bắt đầu đi cắt: “Quả nhiên rất khó cắt.”

“Cho nên phải dùng cưa.” Du Hành cho anh ta một cái cưa. “Bò lên trên cắt có thể cắt một cây tương đối hoàn chỉnh.”

Cậu bắt đầu bò lên trên, một lát sau cúi đầu nhìn, Thôi Nam đang đứng tại chỗ cười khổ nhìn cậu: “Tôi…… không biết leo cây.”

“Ồ. Tôi sẽ cắt giúp anh một chút, anh ở dưới đó cắt vài nhánh dây mây vậy.”

“Không sao, tôi thử leo một chút. Cậu cứ đi lên trước đi.”

“Được.”

Chờ đến Du Hành ở trên đỉnh cây cắt dây mây được nửa giờ đồng hồ, thì nhìn thấy Thôi Nam chật vật đầy người cũng bò lên đến.

“Này leo cây…… Quá khó khăn!” Anh ta nằm liệt trên bụi đằng không động đậy: “Quá mệt mỏi, cậu leo cây rất lợi hại.”

“Leo nhiều sẽ quen.”

Lúc sau hai người thắng lợi trở về, Thôi Nam hỏi: “Hình như cậu không thích nói chuyện cho lắm?” Nhớ rõ lúc trước trên đường hỗ trợ chú Du, dì Du đi bệnh viện, cậu ấy vẫn luôn ríu rít, vừa nhìn đã biết là người có tính tình thoải mái.

“Tôi vẫn luôn như vậy, anh Thôi. Sau khi trở về thì đến nhà tôi ăn cơm trưa đi, cơm nước xong tôi dạy cho anh cách dệt lưới đằng.”

Thôi Nam nhìn ra được lời nói của cậu xuất phát từ nội tâm, tuy rằng trong lòng có hoang mang. Có điều chỉ là hàng xóm cách vách, anh ta cũng không cần phải đi đào móc nguyên nhân tại sao mấy ngày nay tính cách của người ta lại thay đổi lớn.

Hơn nữa thế giới này biến thành như vậy, tích cách bị kích thích đến thay đổi cũng là chuyện rất bình thường.

“Không cần, tôi tự mình ăn ở nhà là được. Hơn nữa lưới tôi cũng sẽ dệt, không cần phiền đến cậu.”

Về đến nhà nói với mẹ Du, mẹ Du nói: ‘Thằng bé là học thiết kế, nên cũng rất bình thường.’ Cũng không có nói đi mời anh ta tới nhà ăn cơm.

Dù sao đây cũng là cuộc sống của người hai nhà, không nhất thiết phải dính chặt với nhau.

Thôi Nam cũng là người rất có chủ ý, nếu không đã không cự tuyệt lời mời đến nhà ăn cơm của con trai của mình.

Quả nhiên, lúc sau Thôi Nam đan tốt lưới đằng, mang theo bột lúa mạch trong nhà sang đây mượn cây búa và đinh thép.

Làm sao mẹ Du có thể nhận đồ của anh ta! Còn nói anh ta dừng lại, nói anh ta quá khách khí. Duy trì sinh hoạt của từng người trong nhà, không có nghĩa phải tính toán chi li như vậy.

Thôi Nam cười khổ, nhận lấy ý tốt nhà họ Du giúp anh ta đóng cửa sổ.

Cứ như vậy, người hai nhà bắt đầu cuộc sống cùng nhau.

Trong lúc này, Du Hành cho mẹ cậu dùng dịch gien cải tạo trước, chờ đến sau khi bà tỉnh lại, vừa đúng là thời điểm trong khu nhà lại tổ chức ra ngoài lần nữa.

Du Hành và Thôi Nam cùng nhau đi ra ngoài, lúc này đây bọn họ đi đến cửa hàng tổng hợp mà họ đã đến lần trước. Kết quả phát hiện bên trong đã bị dọn sạch sẽ hoàn toàn.

“Siêu thị lớn như vậy, sao đã bị dọn hết rồi?”

“Nhất định là có người lái xe qua đây dọn đi!”

Ở toàn nhà cửa hàng tổng hợp này không ít siêu thị lúc trước Du Hành từng đến, là một chuỗi các cửa hàng, có ba tầng, tầng thứ nhất chiếm diện tích đất rất lớn chính là khu thực phẩm, đồ vật xếp thành hàng. Nhân viên làm sao có thể dọn hết được?

“Làm sao bây giờ đây!”

Khu cửa hàng tổng hợp này khá xa, bọn họ rời đi đến gần trong ba giờ, trên đường nguy hiểm nhiều. Bọn họ tránh được một ít dựa vào kinh nghiệm phán đoán ra thực vật có độc và một ít động vật có tính công kích mạnh. Thật vất vả mới tới nơi này, kết quả cửa hàng tổng hợp rỗng tuếch. Trên tâm lý bọn họ không chịu nổi.

“Này cũng rất bình thường, khu lân cận có nhiều người ở như vậy, mỗi người dọn một chút cũng sẽ dọn sạch.” Cũng có người tương đối lý trí, nói: “Chúng ta nghĩ lại xem còn có nơi khác hay không.”

Thật ra là có. Trừ cửa hàng tổng hợp lớn ra, các loại siêu thị nhỏ, quầy bán quà vặt, cửa hàng gạo, cửa hàng tạp hoá…… Có thể có một số trên đường.

“Chúng ta tản ra đi! Chờ đến lúc bốn giờ thì đến tập hợp ở nơi này, chúng ta cùng nhau trở về khu nhà!”

Người tổ chức Chu Diệu Binh còn chưa nói nói xong, mọi người đã đều chạy đi nhanh như bay, sắc mặt của ông ta có chút khó coi, người khác vỗ vỗ ông ta: “Lão Chu a, chúng ta cũng đi thôi?” Giọng điệu cũng thật gấp.

Chu Diệu Binh nói: “Đi thôi!”

“Chúng ta cũng đi thôi?” Thôi Nam hỏi cậu. Du Hành lắc đầu: “Tôi muốn lên trên tầng nhìn xem.”

Thôi Nam vừa nghĩ, gật gật đầu: “Chúng ta cùng đi.”

Lầu hai là khu tổng hợp, quần áo, đồ điện gia dụng, đồ dùng sinh hoạt đều có. Cũng bị đảo đến bừa bãi lộn xộn, có điều đồ vật còn rất nhiều.

“Chúng ta phân tách nhau ra đi, như vậy nhanh hơn một chút, có chuyện gì anh hãy kêu tôi.”

Thôi Nam gật đầu: “Cậu cũng vậy.”

Du Hành vừa đi vừa nhìn, còn mua mười cái nhẫn trữ vật. Cậu không lấy đồ ở trên kệ để hàng mà trực tiếp tìm được kho hàng để đồ ở tầng hai, bắt đầu chọn lựa chữ ở trên thùng hàng. Lấy hai thùng pin và một thùng đèn pin.

Lúc sau còn tìm được bếp lò cồn mà bản thân muốn, thở phào nhẹ nhõm một hơi, ở bên cạnh tìm được khối cồn ổn định. Quả nhiên cũng tìm được rồi, số thùng lên tới .

Cậu lấy đi thùng, bếp lò cồn lấy mười cái.

Những thứ này có thể chống đỡ rất lâu. Đủ để nhà bọn họ thích ứng được phương thức sinh hoạt dùng lửa nhóm được sử dụng lúc trước.

Tìm được vật liệu quan trọng nhất, lúc sau cậu bắt đầu tìm khác đồ khác.

Xếp thành một chuỗi thùng nhựa, hòm nhựa, hòm giữ đồ, chậu rửa mặt…… cậu cũng cầm rất nhiều. Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn lông càng là từng thùng từng thùng mà trang bị.

……

Cuối cùng không gian không đủ, cậu lại mua năm cái nhẫn, vạn điểm Tân Hỏa cứ như vậy dùng xong rồi.

Sau khi ra khỏi kho hàng, cậu đi vào khu quần áo. Tuy rằng lần trước đi phố cũ, lấy được không ít quần áo, sau khi thấy chất lượng quần áo ở khu tổng hợp càng tốt hơn, cậu lại cầm một ít.

Sau cậu lại gặp Thôi Nam ở khu đồ dùng rửa mặt, anh ta kéo theo xe đẩy đồ vật trang bị, nhìn thấy Du Hành thì gọi cậu: “Cậu cũng tới rồi, lấy nhiều một chút, mấy thứ này sau này dùng hết rồi rồi sẽ không có nữa.”

Du Hành biết nghe lời đúng mà lại cầm thêm một ít, thuận tiện trao đổi tin tức với anh ta: “Bên kia có kho hàng, tôi dẫn anh đi.”

“Được.”

Cuối cùng hai người thắng lợi trở về. Hai người dùng cái thùng lớn nhất tìm được, nhét hết những đồ vật vào một cách kỹ càng. Cuối cùng hai người mỗi người một cái thùng lớn, kéo xuống lầu, nghe thanh âm không ổn lắm, lại đi lên tìm khăn trải giường bọc ở đáy thùng, khiến chúng không đến mức bị mài hỏng.

Chờ đến lúc bốn giờ, người lục tục đã trở lại, có điều Chu Diệu Binh đếm tới đếm lui, có chín người còn chưa có trở về.

Lại chờ tới rồi giờ, những người khác đã không còn kiên nhẫn, lúc này mới mở miệng nói: “Chúng ta về nhà đi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio