Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

chương 20: về nhà (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày , tôi dậy rất sớm. Trấn nhỏ của chúng tôi không có lệnh cấm khói lửa như Bắc Kinh. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười đùa của bọn trẻ con đang nghịch pháo. Khi còn bé, tôi thích nhất lễ mừng năm mới, có quần áo mới để mặc, có lì xì đỏ thẫm, vô ưu vô lo, lại không bị mắng; lớn đến thế này tôi vẫn thích lễ mừng năm mới bởi vì không phải đi học… Nói đến đây lại thấy buồn bực, vừa buồn về điểm giả của cuộc thi, vừa bực hiện tại đang đơn phương, thật là ngăn trở sự tôi luyện của tôi. Tôi có chút ước ao được giống những nhân vật nữ trong phim truyền hình, ảm đạm buồn bã sau những cuộc tình, ít nhất trong lễ mừng năm mới cũng có gì đó có lịch sử tang thương có thể lấy ra mà gột sạch.

Ăn xong bữa trưa, tôi lập kế hoạch cưa trai. Khi đó mẹ tôi còn chưa trở thành người của thời đại, trong nhà chưa có máy tính. Tôi bất chấp gió lạnh tới quán internet, chuẩn bị gửi cho Tiểu Tây một bức thư điện tử.

Mở hòm thư, nhấp nhấp chuột, trong đầu tôi trống rỗng. Bởi vì tôi vẫn chưa nghĩ ra nên viết nó thành một bức thư tình hay chỉ là một bức thư tường thuật bình thường. Tôi viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, rốt cục viết:

Tiểu Tây, nhà em bắt đầu làm vằn thắn, tuy khu của bọn em không có truyền thống này nhưng mẹ em nói, phải ăn sủi cảo mới có không khí đoàn viên. Em mong, đêm trừ tịch trong tương lai – đêm , chúng ta có thể ngồi bên bàn ăn trong nhà của chúng ta, cùng nhau ăn sủi cảo.

Còn nữa, em vẫn không hiểu, ước mơ của anh ngày xưa là vào Học viện y học Bắc Đại, vì sao lại vào khoa kinh tế?

Tôi lẩm nhẩm đọc lại bức thư hai lần, nghĩ cái này vừa giống thư tình vừa giống văn tường thuật, lại có vấn đề dinh dưỡng hỗ trợ, thật sự là bức thư mẫu mực không đọc không được, lúc này tôi mới dè dặt bấm vào nút “gửi đi”.

Phụ nữ thời cổ đại gửi thư có phải mỗi ngày đều nhìn lên trời chờ bồ câu đưa tin hồi âm hay không? Nhưng như vậy rất dễ bị chim phóng uế lên giữa mặt, nhất là không khí thời ấy trong lành, chim chưa thuần hóa, rất dễ bay lung tung. Tôi tưởng tượng ra cảnh nữ tử kiễng chân chờ đợi, sắc mặt dần ảm đạm, rồi ngốc nghếch nghĩ: khoa học kĩ thuật phát triển thật là tốt, tôi cũng không thật sự phải “kiễng chân” chờ hồi âm, chỉ cần im lặng chờ đợi là được.

Từ quán internet về nhà, tôi nhận được điện thoại của Yêu Tử.

Yêu Tử reo lên trong điện thoại: “Lâm Lâm, tối nay cùng tới bắn pháo hoa đi.”

Tôi bình tĩnh nhã nhặn hỏi: “Cậu nói đi, còn hẹn ai?”

Yêu Tử ở đầu bên kia rất vui vẻ: “Sao cậu biết tớ còn hẹn người khác?”

"Thừa lời, hai mươi năm quen biết, chưa từng thấy cậu thả nổi một con diều, hôm nay lại lãng mạn như thế nhất định là có cái chủ ý kì quái nào đó."

"Hắc hắc, chỉ có cậu hiểu tớ. Hôn một cái. Tớ hẹn Thiện Thiện, bảo Thiện Thiện hẹn Phương Dư Khả. Bốn người chúng ta đi bắn pháo hoa đi. Đêm nay, mười một giờ, gặp nhau ở đường Giang Hoài. Thiện Thiện lái xe tới."

"Tên Thiện Thiện kia có bằng lái lúc nào thế? Bằng lái nước ngoài trong nước không thừa nhận."

"Ai nha, sao cậu lại giống mấy bà cô già như thế. Thiện Thiện ở nước ngoài nhiều năm như vậy, trở về còn không lấy nổi cái bằng lái hay sao. Đêm nay không gặp không về!"

Thật ra tôi không muốn để Yêu Tử đi cùng Phương Dư Khả. Trong lòng Phương Dư Khả đã có người thương. Chiều hôm qua, ánh mắt của cậu ta khi nhắc đến cô ta, tôi đã nhìn thấy khi Tiểu Tây nhìn Di Liên. Thích một người đã có người trong lòng rất đau khổ. Tôi sợ Yêu Tử cũng sẽ như thiêu thân lao vào lửa yêu đơn phương giống tôi, tuy một nhiệm kỳ làm bạn trai của Yêu Tử cũng chỉ tối đa được ba tháng…

Buổi tối ăn sủi cảo, ở nhà cùng bố mẹ già xem hết chương trình năm mới, bố mẹ tôi bắt đầu sắp xếp chơi mạt chược. Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, quyết định vừa đi dạo vừa tới đường Giang Hoài.

Tôi thật sự hối hận. Đêm , các cửa hàng đều đóng cửa sớm. Một mình tôi nhìn pháo hoa ven đường, có vẻ đặc biệt cô đơn. Nhất là khi đi trên cầu Giang Đông, vài đôi tình nhân đều quay đầu lại nhìn tôi, có lẽ là sợ tôi nhảy cầu.

Sớm biết thế này thì mười giờ mới ra khỏi cửa. Bây giờ trở về cũng chẳng được bao lâu. Tiếp tục đi hay trở về đều không được, giống như tình yêu của tôi. Kiên trì thì khó chịu, buông tha thì đáng tiếc. Suy nghĩ như có như không này quấn lấy tôi, hô hoán bảo tôi phải tiếp tục tranh thủ tình cảm; mà những đau xót tạo thành từ những suy nghĩ này lại luôn luôn nhắc nhở tôi, làm tôi dừng bước, làm tôi quay đầu.

Trong buổi tối náo nhiệt và yên bình này, lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy nghĩ về những vấn đề tình cảm, thậm chí tôi còn nhìn nhận thật kỹ vấn đề ngày hôm qua một lần nữa: định nghĩa của tình yêu rốt cuộc là gì? Trước mặt thần tình yêu, tôi thật sự là một tín đồ tiều tụy sao? Vì sao tôi lại lưỡng lự? Tôi rụt cổ, khép chặt áo lông trên người, tựa vào lan can, nhìn nước sông chậm rãi chảy qua dưới cầu. Tôi có cảm giác thương cảm muốn khóc, pháo hoa phía xa xa càng đẹp, tôi càng cảm thấy ưu thương. Đây thật sự không giống tôi. Nhớ lần trước khi xem “Trái tim mùa thu” cùng mẹ tôi, khi Song Hye Kyo chết, mẹ tôi khóc như con gái mình chết vậy, còn tôi lại không rơi một giọt nước mắt. Hiện tại, tôi nhìn pháo hoa, không hiểu sao lại xúc động như thế này.

Phía sau có người vỗ vai tôi. Tôi không quay đầu. Nếu phía sau là một bác gái nhiều chuyện tới khuyên tôi đừng nhảy sông sẽ phá hoại bầu không khí thê lương mà tuyệt đẹp của tôi.

Người phía sau lại vỗ vỗ vai tôi. Tôi tức giận xoay người, đang muốn rống lên “Đừng xen vào chuyện của người khác”, thì phát hiện Phương Dư Khả đang đứng trước mặt, ngờ vực nhìn tôi. Cậu ta hỏi: “Nóng quá hứng gió à?”

Tôi gật đầu: “Tôi đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh ở trên lầu ngắm tôi. Tôi theo đuổi nghệ thuật mà.”

Phương Dư Khả bước tới mấy bước, chống tay lên lan can, cười nói: “Học được cách làm thơ rồi, có tiến bộ nha.”

Tôi khinh thường nói: “Tôi còn làm được thơ ở phòng KTV, làm thơ đối với tôi chỉ là trò trẻ con.”

Phương Dư Khả không cười nhạo tôi như bình thường, chỉ nhàn nhạt cười, nhìn nước chảy dưới cầu.

Tôi nhìn đằng xa. Gần nửa đêm, pháo hoa càng lúc càng nhiều, càng ngày càng rực rỡ. Nước sông ánh lên đủ màu sắc, nhìn rất đẹp mắt. Tôi hỏi Phương Dư Khả: “Phương Dư Khả, vì sao cậu thích mối tình đầu của cậu?”

Phương Dư Khả dịu dàng nhìn dòng sông: “Thích tất cả mọi thứ của cô ấy, bao gồm cả tính xấu, cái đầu ngu ngốc của cô ấy. Nếu như cô ấy ngốc hơn chút nữa, tôi sẽ kèm cặp cô ấy suốt những năm cấp hai cấp ba. Không biết nếu như vậy, hiện tại cô ấy có thể thích tôi nhanh hơn một chút không.”

Thì ra người đó đang ở Bắc Đại. Nhưng thật không ngờ cậu ta lại là một chủ nhân cần hồng nhan không cần giang sơn như vậy. Tôi hỏi tiếp vấn đề làm tôi suy nghĩ: “Nếu mối tình đầu của cậu không thích cậu, cậu sẽ buông tay sao?”

Phương Dư Khả im lặng, chỉ nhìn nước sông dưới chân.

Tôi sốt ruột nói: “Tôi nói nếu như, chỉ là giả thiết thôi.”

Phương Dư Khả ngẩng đầu nhìn tôi. Pháo hoa ánh lên mặt cậu ta một cái bóng sặc sỡ.

Cậu ta kiên định nhìn thẳng vào mắt tôi, giống như đang hứa hẹn một lời hứa trang trọng nhất: “Sẽ không. Tôi sẽ ở gần bên cô ấy, luôn luôn ở cạnh cô ấy, cho đến khi cô ấy không rời khỏi tôi nữa.”

Tôi kinh ngạc nói: “Mối tình đầu của cậu chẳng lẽ là Như Đình? Khó trách cậu với cô ấy như hình với bóng. Tính tính cô ấy quả thật không được tốt lắm, lần trước ở nhà cậu như lên cơn vậy. Nói cô ấy giống con trai á, tôi không thể không nói cái nhìn của mấy người yêu nhau đúng là một mình một kiểu nha. Nhưng đầu óc khẳng định là không ngu ngốc, mặc dù ở trong mắt cậu, thế giới chẳng có ai là không ngu ngốc. Hơn nữa toàn bộ người trên thế giới đều biết cô ấy thích cậu. Cậu còn ở đó vờ vịt u buồn, thanh cao. Giữa hai người chẳng phải chỉ còn cách có một tờ giấy mỏng sao? Có muốn tôi giúp hay không?” Không đợi cậu ta trả lời tôi đã thở dài: “Hôm qua còn tưởng cậu cũng đơn phương giống tôi. Ôi, trong một đêm đã mất đi người bạn cùng hoạn nạn.”

Phương Dư Khả không an ủi tâm hồn đau thương của tôi, nhìn pháo hoa đằng xa rồi nói: “Tôi đang nghĩ, sức tư duy theo quán tính của con người rất mạnh. Không cần phải giải thích từ đầu đến đuôi mỗi câu mỗi chữ mới có thể phủ nhận một nhận định sai lầm nào đó, mới có thể suy nghĩ một khả năng khác. Nhất là đối với những sinh vật có tư duy chậm chạp, các loại ám chỉ, nói bóng nói gió cũng chỉ như pháo hoa kia, người ấy xem xong là xong việc, nghe xong là xong việc, cũng không thèm nghĩ vì sao pháo hoa lại nở thành những hình dạng khác nhau. Đôi khi tôi suýt chút nữa không nhịn được, muốn nói cho người ấy, người ấy sẽ nở thành những vì sao, biểu thị cho tình yêu làm tôi choáng váng đầu óc; hay nở thành hình một cái ô, biểu thị cho suy nghĩ của tôi muốn bảo vệ người ấy; hay nở thành cây pháo trên trời, biểu thị cho sự tức giận của tôi, nhưng lại không có cách nào không khoan dung cho người ấy. Nhưng tôi sợ tôi còn chưa kịp nói cho người ấy tất cả những hàm ý của mình, thì người ấy đã bị dọa chạy. Bởi vì người ấy chỉ là một con cọp giấy làm bộ dũng mãnh, gặp phiền phức lập tức sẽ trốn tránh; cũng có thể nói người ấy là một con đà điểu, chôn đầu dưới đất, không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì.”

Tôi nghe mà thấy mình như lọt vào trong sương mù, mặc dù những lời này phát sinh trong lúc có bối cảnh có đối thoại, nhưng tôi quy cho tư duy quỷ dị của cậu ta, trước sau không ăn khớp. Không biết tên nhóc này trúng cái tà gì, tự nhiên lại quay sang thao thao bất tuyệt về pháo hoa. Có lẽ mọi người đứng trước tình yêu thật sự đều biến thành kẻ ngốc. Như Đình còn bảo tôi quản chặt Phương Dư Khả, cũng không xem người ta si tình tới trình độ nào, người khác có ý định đào vách tường cũng vô dụng, trái tim Phương Dư Khả rõ ràng là có vách đồng vách sắt, siết cô ta thật chặt bên trong. Yêu Tử đáng thương nha.

Khi tới đường Giang Hoài, tôi nhìn thấy cái bóng khổng lồ của Thiện Thiện từ phía xa, làm cho Yêu Tử ở bên cạnh có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn.

Trấn nhỏ thật sự rất nhỏ, lái xe hai mươi phút chúng tôi đã tới vùng ngoại thành. Tôi hỏi Yêu Tử ở bên cạnh: “Vì sao phải tới ngoại thành bắn pháo hoa? Tối mù mịt như vậy, gặp nạn thì sao?”

Yêu Tử mất kiên nhẫn nói: “Đốt pháo hoa ở ngoại thành mới có ý nghĩa, trên trời chỉ có một mình pháo hoa của chúng ta, không giống trong nội thành, ngẩng đầu cũng không biết đâu là pháo hoa mình bắn. Hơn nữa, muốn cướp tiền sẽ cướp của Thiện Thiện, cướp sắc cũng là cướp của tớ. Cậu không cần lo lắng.”

Phương Dư Khả và Thiện Thiện đứng bên cạnh cười.

Qua một lúc, Thiện Thiện lấy từ trong xe ra hai cái túi, nhiệt tình nói: “Đêm trăng mờ gió lớn, thích hợp giết người phóng hỏa. Tới đây, cùng tới châm lửa đi.”

Tôi nghĩ đêm này thật là đủ dày vò. Hơn nửa đêm, một đám người đốt lửa sưởi ấm dưới ánh đèn ô tô, người ta không biết còn tưởng đây là dân chạy nạn.

Yêu Tử đặt pháo hoa của bốn người vào bốn góc của khoảng cỏ rộng. Mười phút sau là tới giao thừa.

Tôi và Phương Dư Khả giúp Thiện Thiện kéo dây dẫn, gặm cánh gà, cũng rất bận rộn.

Ở một phút cuối cùng, Yêu Tử đưa ỗi người chúng tôi một cái bật lửa, bảo chúng tôi cùng nhau châm lửa.

Tay tôi run rẩy đốt dây dẫn, dây dẫn phát ra tiếng “xoẹt xoẹt”. Tôi lập tức chạy thật xa, nhìn ba người khác ung dung châm lửa. Vì vậy, pháo hoa đầu tiên trên bầu trời là của tôi. Đầu tiên là một vòng tròn màu tím, sau đó hóa thành một cái ô khổng lồ, sau đó lại giống như một bông cúc vàng. Lúc này, mấy góc khác của bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện những bông pháo hoa hình dáng rực rỡ khác. Mấy bông pháo hoa phóng lên cùng một chỗ, làm cho bãi cỏ sáng như ban ngày.

Trong tiếng pháo hoa, Yêu Tử lớn tiếng nói: “Lâm Lâm, có nguyện vọng gì thì nói ngay đi. Ông trời bị chúng ta đánh thức rồi, phải nghe chúng ta nói.”

Tôi cười hì hì, chụm tay lên miệng, quay lên trời hô: “Tôi muốn ông xã của tôi!”

Yểu Tử đứng bên cạnh cười, nói với tôi: “Cậu thật sự tin? Chuyện mất mặt như thế cậu cũng dám làm.”

Lại bị con bé đùa giỡn. Tôi chán nản đẩy con bé một cái. Thiện Thiện ở bên cạnh vỗ tay: “Ai nha, ông trời rốt cuộc cũng mở mắt rồi. Khi còn bé, tớ bị cậu bắt nạt thảm như vậy, cuối cùng cũng có người có thể chèn ép lại cậu. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.”

Phương Dư Khả vừa định mở miệng, tôi đã trừng mắt với cậu ta: “Cậu nói dễ nghe một chút, hoặc là đừng có nói. Nếu không, thù của hai người bọn họ, tôi đều ghi lên người cậu.”

Cậu ta dịu dàng cười, bắt chước tôi chắp tay lên miệng, nhanh chóng hô về phía pháo hoa sắp tàn: “Tôi muốn bà xã của tôi!”

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Tôi phản ứng lại đầu tiên, chỉ về phía cậu ta: “Tôi biết cậu là thâm độc nhất mà. Lại dám châm chọc tôi sau lưng? Cậu tranh giành ông trời với tôi phải không? Hảo hán không biết nói phét. Bà xã của cậu không phải ở bên cạnh cậu sao?”

Phương Dư Khả vui vẻ cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tôi lại không cảm thấy tức giận. Phương Dư Khả cười rộ lên rất có sức hấp dẫn. Trước đây cậu ta nói mang kính vì sợ chính mình quá đẹp trai, quả thật là có lý, nếu bình thường cậu ta cười như hiện tại, tôi sợ số người đào vách tường của Như Đình sẽ tăng theo cấp số nhân.

Tôi nói: “Phương Dư Khả, cậu nhất định phải chung thủy, trước sau như một với bà xã của cậu, để tôi tin tưởng tình yêu, cũng để tôi đố kị đến chết.”

Phương Dư Khả gật đầu thật mạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio