“Lão Bạch vừa tiếp một vụ làm ăn lớn ngươi biết không?”
“Cái gì mà làm ăn lớn, đó là một vụ lưỡi đao dính máu thì có!”
“Ngươi nói hắn có thể đưa thứ đó đến nơi an toàn không?”
“Chậc, cũng khó nói lắm, không phải đều đồn đại rằng hắn một khi tiếp nhận thì tám chín phần mười sẽ viên mãn sao?”
“Hắn là tám chín phần mười, nhưng mà có người nói Ôn Thiển hoặc là không tiếp, một khi đã tiếp thì không có thất bại.”
“Nhưng mà Ôn Thiển điều không phải chỉ tiếp những vụ giết người thôi sao, lúc nào đổi thành tìm vật rồi?”
“Ngốc, Bách Cẩn vì sao tìm nhiều đạo nhân mã như vậy, là ai làm việc nấy a, Ôn Thiển phụ trách giết, tự nhiên sẽ có người phụ trách ở phía sau tìm đồ.”
“Uy uy, Ôn Thiển mà thần thánh như ngươi nói thì hắn đã không là sát thủ bảng thiên hạ đệ tam.”
“Ha ha, cũng đúng, phỏng chừng nếu là để hắn đi giết Lý Cố[] hai người, e rằng chỉ có thể nắm lấy phần thất bại……”
“Hắc hắc, đến đến đến, uống rượu, uống rượu!”
Nhân hồng thị phi đa[], lần này, lão Bạch nổi tiếng rồi. Người trên phố đều đang chờ xem màn diễn của y, đương nhiên cũng có những người đã từng nhận quá ân huệ của y mà thuận lợi bỏ vợ như Nhị đương gia của Hắc Phong trại, rồi cuối cùng vì phụ thân mà chiếm được một khối hình như là phong thủy bảo địa[] của Đại tổng quản phủ đối địch, lại còn như nguyện hoàn lương tìm được lương duyên trong đám danh kỹ ở Hồng Tụ Lâu, đều đang vì lão Bạch mà gánh một phần lo lắng.
Không ai biết lúc này lão Bạch cũng không có chạy bán sống bán chết, ngược lại còn nghênh ngang đàng hoàng ngồi ở trong Trung Nguyên tửu lâu nơi mà người giang hồ ra vào nhiều nhất, hồ cật hải hát (ham ăn?).
“Tiểu nhị, gà nấu rượu hoa điêu phải chú ý đến lửa, nhớ kỹ lần sau nói hậu trù chưng thêm một canh giờ nữa.” Lão Bạch cười rất hiền lành, vẻ mặt thành khẩn không chỉ không chọc người ghét, trái lại còn làm cho người khác muốn thân cận.
“Thiếu hiệp xin tha thứ, tiểu nhân sẽ đi nói với hậu trù.” Tiểu nhị thân thiện đáp lời, sau đó đi ra hậu trù.
Nơi nguy hiểm nhất, cũng là nơi an toàn nhất.
Lão Bạch hiện giờ trong mắt người khác bất quá chỉ mười tám mười chín tuổi, một bảo kiếm được làm rất ẩu chứng tỏ thân phận con tôm cái tép của y trong giang hồ, mà Y Bối Kỳ thì lại về với lúc hai tám tuổi, dịch dung mà lão Bạch thân thủ bào chế tự nhiên là thiên y vô phùng (không chê được), thu bớt đi phong tình lưu chuyển trong ánh mắt, Y Bối Kỳ tựa như một đóa sen hồng đang chớm nở. Lúc vừa dịch dung xong, Chu Tiểu Thôn mỗi khi nhìn Y Bối Kỳ lại nhìn đến ngây dại, nếu không phải lão Bạch đã tam lệnh ngũ thân[] không cho hắn làm càn, thật không biết tên tiểu mao đầu huyết khí phương cương này có thể làm ra chuyện gì nữa.
Trong ba người thì Chu Tiểu Thôn là nhẹ nhàng nhất, lão Bạch không làm nhân diện cho hắn, chỉ đơn giản chỉnh sửa ngũ quan hắn một chút, lông mày xếch lên một tí, khóe mắt xuống tới một ít, khuôn mặt tròn thêm một điểm, một tên tiểu sư đệ bướng bỉnh liền lập tức ra lò.
“Uy, ngươi nổi danh rồi kìa.” Chu Tiểu Thôn kề sát vào lão Bạch, tuy rằng đã đè thấp thanh âm nhưng ý cười vẫn rất rõ ràng, trên đời này dám chế nhạo sư phụ mình, e rằng Chu Tiểu Thôn là kẻ đầu tiên.
“Ít nói chuyện, ăn cơm đi!” Lão Bạch thấp giọng mắng. Điều không phải là y quá căng thẳng, mà sự thật là giang hồ rộng, võ lâm sâu, cao thủ nhiều, cho dù ngươi nghe được chỉ như tiếng muỗi vo ve nhưng đến tai người ta sợ rằng còn hơn cả tiếng chiêng tiếng trống.
“Nói, ta vừa mới nghĩ đến một vấn đề.” Y Bối Kỳ cũng tận lực phóng thấp thanh âm, kết quả ép tới quá thấp, lão Bạch phải nhìn khẩu hình của nàng mới biết được nàng đang hỏi gì.
Y Bối Kỳ hỏi chính là, người đã chết chúng ta còn bảo chuyến tiêu này làm gì? Không lẽ đến lúc đó đi tìm người chết đòi bạc?
Lão Bạch cũng dùng khẩu hình đáp lại, tại thương ngôn thương[], ai bảo ta thu tiền đặt cọc làm gì. Cuối cùng dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu, lộ trình đều đi phân nửa rồi Y nữ hiệp mới nhớ tới hỏi, bội phục bội phục.
—— thưởng thức khuôn mặt trắng mịn của Y Bối Kỳ tức giận, là một trong số ít những thú vui xấu của lão Bạch.
Trung Nguyên tửu lâu ở huyện Trung Nguyên đại thể là nằm ở giữa Bạch gia trấn và Thúy Bách sơn trang, sở dĩ tính đến hai tám tháng tám, chuyến tiêu của lão Bạch cũng đã thành công được phân nửa.
Từ huyện Trung Nguyên đến thôn trấn tiếp theo cần đi thêm hai ngày hai đêm nữa, ở giữa không có nhà, cơ bản có thể tính là một mảnh rừng núi hoang vắng. Vì thế, lão Bạch cố ý ở lại trấn Trung Nguyên tích thêm lương khô và nước, sau đó mới lên đường.
Nhưng y đã đánh giá quá thấp đoạn đường hoang vắng này, chờ đến khi y từ trong rừng rậm trông thấy được một tòa miếu nát như thấy hạt cơm cứu mạng thì, đã là đêm hai chín tháng tám rồi.
Mây che trăng, cây che ảnh, rừng đêm không gió, tối đen như mực, một mảnh tĩnh mịch. Mà tòa miếu nát này lại đơn độc đứng ở chỗ sâu nhất trong tầng tầng rừng rậm, trên vách tường loang lổ còn sót lại chút ít sơn hồng mà giờ phút này, cũng đã thành màu nâu tối.
Chu Tiểu Thôn vô thức nhúc nhích người, tựa hồ muốn đem toàn bộ da gà bấc giác nổi lên chấn cho rơi hết xuống đất: “Sư...... Sư huynh, ta sẽ ở đây sao?” Vốn muốn gọi sư phụ, kết quả nhớ tới lão Bạch trước khi xuất môn dùng không dưới hai canh giờ căn dặn, kịp thời sửa lại.
“Cũng không có chỗ khác, nhẫn nhẫn đi.” Lão Bạch sủng nịch sờ sờ đầu Chu Tiểu Thôn.
Y Bối Kỳ khóe miệng kéo kéo liên tục, đem ánh mắt từ trên đôi tay hiên lành của lão Bạch dời đi, tự giác đem xe ngựa buộc lên trên đại thụ gần miếu.
“Chi nha ——”
Lão Bạch đẩy ra cửa miếu.
Một khắc sau, sư huynh sư đệ sư muội không hẹn mà cùng mở lớn miệng, nhãn thần ngây ngốc không hề nhúc nhích.
“Yêu, đây là bằng hữu của môn phái nào a, phương thức chào hỏi thật là khác biệt.” Một lạc tai hồ (râu xồm) đại hán sinh lực mười phần đang ngồi bên đống lửa cười vang.
Không thể trách đoàn người lão Bạch thất thố, thực sự trong và ngoài cửa miếu đối lập nhau quá mức cường liệt. Ai có thể nghĩ trong một ngôi miếu nát ở nơi hoang sơn dã lĩnh âm phong trắc trắc, dĩ nhiên so với Trung Nguyên tửu lâu kia còn muốn náo nhiệt hơn!
Trong miếu to như thế, nhìn qua nhìn lại cũng không dưới mười người, một phần thương nhân, chín phần khách giang hồ. Có người quây năm tụm ba, cũng có kẻ lẻ loi một mình, có người đang say sưa chìm vào giấc ngủ, cũng có kẻ lẳng lặng ngồi yên. Trong miếu có vài đống lửa rải rác khắp nơi, làm ấm áp tăng thêm một chút.
Lão Bạch vốn định tìm một góc dựa vào, kết quả Chu Tiểu Thôn lúc này lại đánh một cái hắt xì thật lớn, lão Bạch đành cắn răng một cái, mang theo hắn cùng Y Bối Kỳ tới ngồi quanh bên đống lửa.
“Huynh đệ, mới nãy hỏi ngươi còn chưa có trả lời ta.” Lạc tai hồ vừa thấy lão Bạch ngồi xuống bên cạnh mình, lại thân thiện mở miệng.
Đêm dài dằng dặc không muốn ngủ nói đúng ra chính là như thế này đây. Lão Bạch trong lòng thở dài phiền muộn, lập tức trên mặt hiện ra một nụ cười thân thiện, nói: “Tại hạ Tinh Vân sơn đệ tử, bất quá phái của ta ít đi lại giang hồ, huynh đài sợ rằng chưa nghe......”
“A, chẳng lẽ là cái kia Tinh Vân sơn tinh thông dịch kinh bát quái giỏi xem tướng giải mệnh sao?!” Lạc má hồ con mắt đều bắt đầu lòe lòe tỏa sáng, nhất thời so với đống lửa kia còn muốn nóng bỏng hơn.
Lão Bạch nuốt nuốt nước bọt, đại để minh bạch chuyện này không phải là việc tốt rồi.
Quả nhiên, đại hán thấy lão Bạch gật đầu xong, hăng hái bừng bừng khơi cho đống lửa cháy mạnh hơn, lúc này mới chuyển hướng lão Bạch, nói: “Vậy thiếu hiệp giúp ta nhìn tướng mạo đi.”
Lão Bạch đơ người. Y mấy năm nay toàn là đi sửa mặt người, đâu có bói được mặt người đâu? Trộm nhìn đại hán đang chìm trong mong đợi, lão Bạch đột nhiên linh cơ (nhanh trí) khẽ động: “Chòm râu của huynh đài thật là đẹp.”
Đại hán nghe vậy cười nhớ lại: “Đã bao nhiêu năm, vẫn giữ lại. Ngày nào đó nếu như cạo sạch sẽ, ngược lại sẽ cảm thấy không quen.”
Lão Bạch gật đầu phi thường tán thành, sau đó nói: “Bất quá, tướng mạo của huynh đài hơn phân nửa đã bị râu che khuất mất rồi, tại hạ dù là muốn xem tướng, cũng là lực bất tòng tâm a.”
“Phốc ——”
Phát sinh tiếng cười chính là Chu Tiểu Thôn, lão Bạch ít khi dựng chuyện nói dối, xem ở trong hắn thật đúng là tràn ngập sự thú vị.
Lão Bạch hơi trách cứ liếc mắt nhìn hắn, tiện thể lại chân thành nhìn về phía ngài râu đẹp. Lạc má hồ nhưng thật ra rất tin lão Bạch, vậy nên xem Chu Tiểu Thôn là đang chê cười mình gặp được cao nhân mà không có phúc được xem tướng, không khỏi có chút ấm ức.
Lão Bạch ở trong lòng thở phào khẩu khí, chưa kịp mừng mình may mắn tránh được một kiếp, không nghĩ lại nghe thấy thanh âm hưng phấn của lạc tai hồ: “Được rồi, có thể xem tướng rồi!”
Lão Bạch nhìn đống lửa, rất muốn cầm lấy một thanh củi quật vào đối phương.
“...... Vì vậy, huynh đài tuổi già tuy có một chút long đong, nhưng xem tổng thể thì vẫn là mệnh tốt luôn thuận buồm xuôi gió, dù là không thể độc bộ võ lâm, nhưng để danh chấn một phương thì vẫn còn dư dả......”
“Vậy có cái gì … kiêng kỵ không......”
“Xem bát tự thì, trong mệnh của huynh đài vượng mộc, khuyết thủy, mà thủy lại sinh mộc, sau này huynh đài nếu có an cư thì nên chọn nơi gần nước một chút, vận thế tự nhiên sẽ càng vượng......”
“Như vậy......”
“Sở dĩ......”
“Chiếp chiếp......”
“Cục cục.....”
Lúc lạc tai hồ huynh đài thỏa mãn đi vào giấc ngủ thì, lão Bạch cũng đã sắp nói không ra hơi.
Y Bối Kỳ đã tìm được một vị trí rất tốt ở gần góc tường nhắm mắt dưỡng thần, mà mắt thấy Chu Tiểu Thôn cũng đã ấm lên không ít, lão Bạch liền nhanh chóng mang theo tiểu hài nhi đi qua bên đó.
Chu Tiểu Thôn còn đang chìm đắm trong đám lưỡi xạo như lưỡi gà của lão Bạch, mở to mắt vẻ mặt không muốn. Lão Bạch buồn cười vỗ vỗ đầu của hắn, lại pha thêm chút uy nghiêm của sư phụ mà ra lệnh: “Ngủ.”
Chạy cả một ngày nửa đêm, kỳ thực Chu Tiểu Thôn cũng sớm đã mệt mỏi. Nhắm mắt lại tựa bên người Y Bối Kỳ, rất nhanh đã khe khẽ hả họng ngủ say.
Lạc má hồ dù sao cũng là người to miệng nhất trong miếu, hắn vừa ngủ, toàn bộ miếu đều an tĩnh lại. Ngoại trừ tiếng hô hấp đều đều của những người đang ngủ, thỉnh thoảng mới có tiếng nói chuyện khe khẽ theo gió đêm truyền đến. Đêm như thế, nơi như vậy, kể ra cũng có người không thể yên giấc được.
Lão Bạch nghĩ tay có chút lạnh, vừa muốn đem giấu vào trong tay áo, lại bỗng phát hiện trong phục hôm nay không thích hợp với động tác này, chỉ có thể hậm hực bỏ qua. Thở dài, lão Bạch không dám ngủ, cuối cùng cảm thấy buồn chán liền bắt đầu nhặt mấy sợi tóc dính trên vạt áo, có chút là của hắn rơi xuống, có chút là của Chu Tiểu Thôn, còn có một chút hẳn là của Y Bối Kỳ.
Một sợi, hai sợi, ba sợi......
“Huynh đài nếu rảnh rỗi, có thể giúp tại hạ xem tướng được không?”
Bên tai bỗng truyền đến một tiếng nói ôn hòa, lão Bạch giật mình, ngẩng đầu lên, kết quả ánh vào trong mắt là một khuôn mặt trắng ngần mà đầy anh khí, tuy rằng mang theo kiếm, nhưng không có khí thế mạnh mẽ hay thô lỗ bức người như khách giang hồ, thanh niên trước mắt khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi này khiến cho người nhìn cảm thấy trong lòng rất dễ chịu.
Lão Bạch yên lòng. Cừu ấy mà, thả một con cũng là thả, thả hai con cũng là thả, dù sao thì hắn cũng không có việc gì để làm, đêm dài đằng đẵng nguy cơ tứ phía có ngủ cũng không được. Nghĩ thế, lão Bạch ngồi dậy, lại xuất ra dáng vẻ của một Bán tiên nhi (thầy bói) chính hiệu.
“Đưa tay trái cho ta.” Lão Bạch đưa tay mình ra, thành một dáng mời.
Thanh niên đưa tay qua. Lão Bạch nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, có chút vô cùng kinh ngạc. Theo lý thuyết quanh năm mang kiếm thì tay hẳn là phải đầy nốt chai mới đúng, nhưng bàn tay thanh niên chỉ có những nơi dưới ngón tay mới có vài điểm cứng cứng nổi lên, còn lại đều là trắng trắng lại mềm nhẵn, vân trong lòng bàn tay, mạch lạc rõ ràng lại thông suốt.
“Ngươi khẳng định là lười biếng không chịu chăm chỉ luyện công rồi.” Lão Bạch thản nhiên nói giỡn, “Da thịt mềm như mấy cô nương vậy.”
Thanh niên nhẹ nhẹ cười cười, cũng không nói gì cả.
Lão Bạch cũng giống như đang xem tướng. Kỳ thực hắn đối vân tay không phải rất tinh thông, chỉ có thể nói là biết một ít. Vừa nãy cùng với lạc má hồ nói, thật ba phần, giả bảy phần. Bây giờ nhìn thật kỹ lòng bàn tay của thanh niên, trong lòng bắt đầu cân nhắc, lại chuẩn bị bắt đầu rập theo khuôn cũ —— từ ngũ hành nói đến đường công danh, từ vợ nói tới con cái.
Đáng tiếc là Bán tiên nhi lão Bạch còn chưa kịp mở miệng, đã bị thanh niên cắt đứt.
“Huynh đài đã xem xong chưa?”
“Ách, ân.” Lão Bạch có chút sững sờ.
Thanh niên chăm chú nhìn về phía con mắt lão Bạch: “Như vậy theo huynh đài xem, ta có thể sống đến bao nhiêu tuổi?”
Lão Bạch nháy mắt mấy cái, lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay của thanh niên, hơn nửa ngày mới gian nan nói: “Theo như ta thấy, dù sao thì...... Cũng phải tới bảy tám mươi tuổi đi......” Rõ ràng là không có sức thuyết phục.
“Thực sự?” Thanh niên cũng nghe ra có chỗ không thích hợp.
Lão Bạch lúc này mới phản ứng lại, vội vã cầm tay thanh niên quạc quạc nói hết một lược, ý tứ chỉ có một, ta Tinh Vân sơn đệ tử đang mang tấm biển hiệu của sư môn, sao có thể ăn nói bừa bãi được?
Cuối cùng, thanh niên cũng chịu tin. Thu hồi bàn tay, thanh niên tặng cho lão Bạch một nụ cười ấm áp: “Đa tạ.”
Lão Bạch vẫn nghĩ nụ cười không có đến được trong mắt thanh niên, nhưng vì con ngươi đó căn bản chính là rất ôn hòa, vậy nên dáng cười nhìn cũng không đột ngột, thậm chí có thể nói là làm cho người khác thoải mái.
“Đâu có, tiện thể thôi mà.” Lão Bạch sờ sờ mũi, có chút hổ thẹn nhận lời cảm ơn.
Thanh niên trở lại ba trượng bên ngoài nơi hắn nguyên bản đặt chân một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần, kiếm để ở trong ngực, nhẹ nhàng ôm lấy.
Trước cửa sổ một trận gió mạnh xốc vào, đống lửa bị thổi bay lên tầng tầng bụi gỗ, lão Bạch đánh liền ba hắt xì, nhanh chóng kéo kéo lại y phục. Song song ở trong lòng cũng thành kính niệm mấy lần Bồ Tát phù hộ, cũng đừng ở chỗ rừng hoang núi vắng thế này chọc trúng phong hàn mà phiền.
[] Lý Cố: hình như là hai nhân vật trong tiểu thuyết “Tứ nhân bang” thì phải. Lúc đầu đoảng đoảng còn nhầm thành Thích Cố XD
[] Nhân hồng thị phi đa: người may mắn/nổi tiếng thường gặp/có nhiều thị phi
[] Phong thủy bảo địa: mảnh đất có phong thủy tốt
[] tam lệnh ngũ thân: ba lần ra lệnh năm lần nói rõ => nói đi nói lại nhiều lần
[] tại thương ngôn thương: trên thương trường thì một chữ cũng là làm ăn, ý nói phải giữ chữ tín