Y Bối Kỳ ở bên ngoài đã trải qua những chuyện gì, tại sao lại trở về, vốn lão Bạch không định hỏi. Bởi y cảm thấy trở về chính là trở về, tiếp tục như trước là tốt rồi, chưa biết chừng lỡ lời động đến chuyện không nên nói, vậy còn không bằng không hỏi. Nhưng Y Bối Kỳ so với lão Bạch tưởng tượng cường hãn hơn nhiều, vài bữa cơm tối thì đã đem kinh nghiệm giang hồ một năm qua của mình chấn xuống sạch, lớn thì tay không diệt một dược quán, nhỏ thì qua đêm ở khách điếm đụng trúng hái hoa tặc, không có tiền thì nữ phẫn nam trang biến thân thành lang trung bán dạo vân vân. Trên cơ bản là một giang hồ tập hợp đủ vui buồn.
“Ta coi như là nháo minh bạch rồi, ở đâu cũng không thoải mái bằng Bạch gia sơn, coi như ngươi không ở đâu, ta sống một mình khẳng định cũng đặc biệt tư nhuận.”
() tư nhuận: thoải mái dễ chịu
—— đây là kết luận của Y Bối Kỳ. Nửa câu đầu khiến lão Bạch không gì sánh được động dung, nửa câu sau khiến lão Bạch… không cách nào hình dung.
Lão Bạch kháng nghị, nói cái gì gọi là chỉ có một mình ngươi a, ta còn chưa hóa thành hoàng thổ nha. Nhưng Y Bối Kỳ rũ mắt xuống, thấp giọng nói ngươi vừa đi chính là mấy tháng, ta nghĩ ngươi sẽ không trở về nữa. Một khắc kia, lão Bạch đặc biệt muốn ôm lấy nữ nhân trước mắt.
Một nguyên nhân khác thúc đẩy việc Y Bối Kỳ trở về chính là Chu Tiểu Thôn. Lúc vừa nghe thấy cái tên này, lão Bạch thoáng cái hoảng hốt. Tựa hồ một cái hộp thật lâu không được đào lên, mà tất cả những gì thuộc về tiểu hài nhi đều bị cất vào trong đó chôn vào chỗ sâu nhất trong lòng, đột nhiên hôm nay lại lấy ra như thế, bụi bay tứ tán khiến cho người nghẹn đến khó chịu.
Y Bối Kỳ nói Mộ Dung Ly bị giết rồi, là chuyện trước đó không lâu. Sau đó nàng hỏi lão Bạch, ai lại đi giết một người đã ẩn cư sớm bị giang hồ quên lãng từ lâu chứ? Lão Bạch không trả lời, bởi y cũng nghĩ như Y Bối Kỳ. Chỉ là y không dám tin tưởng hoàn toàn, Tiểu Thôn hạ sơn còn chưa được hai năm, Mộ Dung Ly kia nói sao cũng là cao thủ trong chốn giang hồ, coi như giờ tuổi tác đã cao, cũng không có khả năng thua trong tay Chu Tiểu Thôn.
Y Bối Kỳ nói nàng cũng chỉ hoài nghi, nhưng không thể không đề phòng. Lão Bạch cười bảo là nàng nhớ nhà, kỳ thực là luyến tiếc mình mới đúng. Kết quả của việc đùa giỡn phụ nữ chưa chồng là cơm tối không có mà ăn, bánh nướng lạnh ngắt thật ra vẫn có, nhưng bản thân lại đi gặm vụn dưa chua.
Mùa thu này, Bạch gia sơn vui vẻ hòa thuận trước nay chưa từng có.
Lão Bạch rốt cuộc rời xa trù phòng, mỗi ngày rảnh rỗi ăn ngủ lên núi chơi, uống trà nói chuyện luyện luyện công. Có nữ nhân quả nhiên có khác, ở đâu cũng đều thơm, ở đâu cũng đều sạch sẽ, cuộc sống trôi qua đặc biệt có hương vị.
Mùa hè kia cùng Ôn Thiển, tựa hồ đã trở nên ẩn hiện mà xa xôi. Có lúc nửa đêm tỉnh lại, lão Bạch sản sinh một loại lỗi giác “Có khi đó chẳng qua chỉ là giấc mộng”. Lúc nó đến thì không chú ý lắm, lúc nó đi thì đạm mạc tự nhiên, thể nghiệm trong đó lại quá mức tuyệt vời, chậm rãi dung hợp thành một loại ký ức mỹ lệ như mộng cảnh, như thật như giả.
() thấy chưa thấy chưa, anh đi đi, người ta sắp quên anh rồi kìa =.=
Cuối thu, Bạch gia sơn nhận được thiếp cưới của Ngôn Thị Phi. Hắn đến Nhược phủ cầu hôn thành công, rốt cuộc muốn mùa đông này cưới Nhược Nghênh Hạ làm vợ.
Có đi không là vấn đề không cần hỏi, Y Bối Kỳ quan tâm chính là: “Lão Bạch, ngươi định tặng cái gì?”
“Sao lại là ta chuẩn bị, mà không phải là hai ta chuẩn bị?” Lão Bạch rõ ràng nghe được ý tại ngôn ngoại.
Y Bối Kỳ thiêu mi: “Hai ta chuẩn bị cũng được a, dù sao cũng là ngươi ra bạc ta thơm lây.”
Lão Bạch nhìn trần nhà một lát, sau đó dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía Y Bối Kỳ, nghiêm túc thương lượng: “Ngươi bảo bốn trăm ba mươi hai lượng thì có thể mua được cái gì?”
“Chỉ còn lại chừng này thôi?” Y Bối Kỳ mở to mắt.
Lão Bạch quyết định không nói cho nữ nhân biết còn có ba trăm lượng do một vị nhân huynh tài trợ.
Xét thấy ngân phiếu còn thừa lại không nhiều lắm, lão Bạch tạm thời lại không định xuất môn làm ăn, mà hai người trên Bạch gia sơn còn phải ăn còn phải sống, cho nên thương lượng xong, hạ lễ cho tân hôn của Ngôn Thị Phi đại hiệp được nhóm bạn thân gõ định là “Thủ công biên hoa cầu”. Hình cầu do gậy trúc làm nên, mặt trên khảm đầy hoa Sương Diệp chỉ có trên Bạch gia sơn, hoa này bắt đầu nở vào đầu đông, nhan sắc phấn nộn hơn nữa hái xong rất lâu tàn. Lão Bạch phụ trách chế tác hoa cầu, Y Bối Kỳ phụ trách ngao dược thủy. Hoa cầu làm xong ngâm trong dược thủy ba ngày ba đêm, nhan sắc lại càng mềm mại, mà hoa cả năm không tàn.
Nửa tháng sau, lão Bạch cùng Y Bối Kỳ mang theo hạ lễ đặc biệt này đến Ngôn phủ.
Ngôn gia từ lâu đã giăng đèn kết hoa, đông như trẩy hội. Tân khách lui tới liên miên không dứt, lễ vật bao lớn bao nhỏ cơ hồ đem cả đại đường bao phủ. Đa số tân khách đều là tặng lễ xong rời đi, đại đường lúc này phần nhiều là người hầu đang phân chọn hạ lễ.
Ngôn Thị Phi xuyên qua tầng tấng lớp lớp hạ lễ mà xuất hiện. Nhìn thấy lão Bạch thì hai mắt hầu như tỏa sáng, không nói hai lời liền đưa tay… nhéo khuôn mặt trắng nõn của lão Bạch.
“Ngày đại hôn của ta, ngươi cư nhiên dám dịch dung qua đây!” Ngôn Thị Phi nói xong hạ thủ mạnh hơn, rất có tư thế không xé rụng không bỏ qua.
Lão Bạch vội vàng đánh cái ma trảo kia, khẩn trương nói: “Ngươi không nhỏ tiếng một chút được sao. Ta cũng vì an toàn thôi, vạn nhất đụng tới người quen không phải là phiền toái sao.”
“Cái đó thì có gì là phiền toái,” Ngôn Thị Phi bĩu môi, “Nhiều lắm là bị nữ nhân cào cho mấy cái, ai bảo ngươi cứ thích phá hư quan hệ vợ chồng nhà người ta.”
Lão Bạch khóe miệng co quắp: “Ngươi tưởng ta muốn sao, cũng là đám trượng phu muốn ta điều tra. Khách hàng là thượng đế, ta là đấu tranh anh dũng thôi.”
“Được được được, một năm không gặp miệng mồm ngươi lanh lợi ra không ít a.” Ngôn Thị Phi cười trêu chọc.
Lão Bạch vui vẻ, từ trong tay Y Bối Kỳ đem hoa cầu đã gói kỹ kín đáo đưa cho Ngôn Thị Phi: “Đay, cấp cho Ngôn đại hiệp thành thân lại thành công, chúc phu thê các ngươi bạch đầu giai lão vĩnh kết đồng tâm.”
Ngôn Thị Phi còn chưa nói, Nhược Nghênh Hạ đã đột nhiên nhảy ra từ sau lưng hắn, nghịch ngợm cười: “Bạch đại ca, hai người mà chỉ tặng một phần lễ a.”
Lão Bạch hơi ngây ra, có chút lúng túng. Ngôn Thị Phi vội vàng gõ đầu vợ chuẩn bị cưới của mình, Nhược Nghênh Hạ mặt đầy ủy khuất xoa xoa đầu: “Ta chỉ đùa một chút nha…”
Y Bối Kỳ tiếp cận qua, đem một bình sứ nhỏ xinh xắn nhét vào tay nữ hài nhi: “Cầm, là tỷ tỷ đưa cho mình ngươi.”
“Bên trong là cái gì a?” Nhược Nghênh Hạ lập tức bị bình sứ hấp dẫn, giơ lên hướng chỗ sáng quan sát.
Y Bối Kỳ thần bí chớp mắt mấy cái, kề sát vào tai tiểu cô nương lặng lẽ nói: “Đêm động phòng hoa chúc, ngươi đem thứ này cho vào ngọn đèn đốt thử, sẽ biết liền.”
Khuôn mặt nhỏ của Nhược Nghênh Hạ xoát cái đỏ thấu, Ngôn Thị Phi không nghe được các nàng nói thầm, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không phải là chuyện tốt. Vội vàng đem vợ mình kéo về, cùng tiên nữ nguy hiểm tách ra một khoảng cách an toàn.
Duy nhất không hiểu chỉ có lão Bạch: “Các ngươi làm cái gì mà thần bí thế? Bên trong là thứ gì a, Y bà nương, sao ta chưa từng nghe ngươi nhắc qua thế.”
Vắng vẻ đến quỷ dị, một lúc lâu sau.
“A, được rồi, còn chưa giới thiệu, Nhược Nghênh Hạ, vị bên cạnh lão Bạch chính là Y Bối Kỳ, Y Bối Kỳ, đây là vợ chưa cưới của ta, Nhược Nghênh Hạ.”
“Y tỷ tỷ, Nghênh Hạ xin ra mắt.”
“Không cần giữ lễ tiết, sau này chúng ta cứ xưng hô tỷ muội là được rồi.”
…
Lão Bạch, bị quần chúng tự phát quên luôn.
Ngay lúc mọi người đang hàn huyên thì, đại đường lại có khách nhân vào. Ngôn Thị Phi bảo lão Bạch cùng Y Bối Kỳ chờ một lát, sau đó cùng Nhược Nghênh Hạ vội vàng qua bắt chuyện. Y Bối Kỳ rất hứng thú đi nghiên cứu tìm tòi mấy hộp hạ lễ, lão Bạch chạy qua chạy lại cản đến phát mệt, chán ngán mà ngáp dài liên tục.
Bên tai dường như nghe thấy thanh âm đối ai cũng không mấy nhiệt tình của Ngôn Thị Phi: “… Không nghĩ tới Câu tam huynh đúng là nể mặt, thật sự là…”
Lão Bạch nghe được hai từ đó, lập tức xoát cái theo hướng thanh âm tìm tới. Đã cách hơn hai năm, Câu tam lại hầu như không có gì biến hóa. Vẫn cái bộ dạng trời lão nhị ta là lão đại như xưa, một đôi mắt to lấp lánh hữu thần, khiến cho nhìn liền cảm thấy thú vị. Y phục cũng không phải một thân đen thui, mà giờ đã đổi thành màu thâm lam, chính là cái kiểu màu sắc trời mới tối tối là nhìn không ra dáng người nữa. Mặt so với lần trước đúng là khô sạch hơn nhiều, ngũ quan tuấn lãng càng rõ ràng hơn.
Lúc mới từ Đào hoa phô trở về, lão Bạch vẫn thường nhớ tới người này. Dù sao cũng là thiếu một cái nhân tình. Nhưng chờ tới chờ lui cũng không chờ được người này tới đòi trả, dần dần cũng sắp quên mất. Không nghĩ tới lại gặp ở đây.
Giang hồ đúng là nhỏ, gặp nhau cũng thật kỳ diệu, nhìn Câu tam, trong lòng lão Bạch không hiểu sao lại tràn ra chút thú vị vui sướng nho nhỏ. Giống như khi còn bé đem những vật mình thích cho vào hộp chôn xuống gốc cây, mấy năm sau bản thân đã quên không sai biệt lắm, lại vô tình đào trúng, trở thành một chuyện vui sướng không gì sánh được. Nhìn thấy Câu tam cũng vậy. Lão Bạch không định qua chào hỏi, nhưng y thích nghiền ngẫm cảm khái cảm giác sung sướng nho nhỏ đó.
Ngôn Thị Phi thành thạo đem khách nhân lĩnh ra ngoài cửa, sau đó trở lại trước mặt lão Bạch và Y Bối Kỳ, áy náy nói: “Ngại quá, người tới hơi nhiều.”
“Hai ngày nay coi như ít rồi, mấy hôm trước ta cười tới cứng cả mặt luôn.” Nhược Nghênh Hạ bĩu môi bổ sung.
Y Bối Kỳ nhéo mũi Nhược Nghênh Hạ, cười nói: “Vị phu quân này của ngươi, bằng hữu khắp giang hồ đó.”
“Còn có cả dưới mặt đất nữa.” Lão Bạch cười trêu ghẹo, “Ngay cả Câu tam cũng bị hắn lôi từ trong cổ mộ ra luôn.”
Ai biết Ngôn Thị Phi lại không biết xấu hổ gãi đầu nói: “Thực ra ta không quen Câu tam, chỉ nghe qua danh hào của hắn, trước đó căn bản là chưa giao tế.”
Lão Bạch vô cùng kinh ngạc: “Vậy sao hắn lại tới? Còn mang theo hạ lễ nữa…” Nhìn sao cũng không giống tới phá hoại nha.
“Ách, đại hôn không thể giống bình thường, ta cũng hi vọng là náo nhiệt một chút nha, cho nên cái này… thiệp mời phát hơi nhiều một chút.” Ngôn Thị Phi lộ vẻ bối rồi.
Lão Bạch nheo mắt hỏi: “Nhiều là bao nhiêu?”
Ngôn Thị Phi lúng túng cười: “Khụ, có thể phát cho ai là ta đều phát hết.”
Lão Bạch thở sâu, chậm rãi nói: “Ngươi có thể phát hết cả giang hồ đó.”
Hảo nhân duyên của Ngôn Thị Phi ở trong ngày đại hôn của hắn chiếm được sự thể hiện nguyên vẹn. Kết quả của việc phát thiệp linh tinh chính là người tới quá nhiều căn bản Ngôn phủ không chứa nổi, đây là ký do Ngôn Thị Phi bắt chuyện với khách nhân xong lại đem người ta tiễn ra ngoài cửa. Ngoại trừ các tiền bối đức cao vọng trọng trong chốn giang hồ như Đạt Ma viện Thất Tịnh đại sư, Lĩnh sơn Vô Tịch sư thái cùng đệ tử bọn họ được sắp xếp ở trong Ngôn phủ ra, những người còn lại đều bị an bài ở biệt viện của Ngôn phủ, chỗ ấy hơi chút hẻo lánh, nhưng so với Ngôn gia chủ phủ thì rộng hơn nhiều.
Vốn Ngôn Thị Phi đã chuẩn bị cho lão Bạch và Y Bối Kỳ mấy gian phòng trong phủ đệ, nhưng lão Bạch sợ rước lấy mấy lời nhàn thoại không đáng có, dù sao bối phận của y với Y Bối Kỳ cũng không cao, cho nên cuối cùng hai người vẫn là tới biệt viện.
Biệt viện cách Ngôn phủ không xa, nhưng địa thế tương đối cao, hơn nữa lại nằm ở ngoại ô, bị một mảnh rừng rậm che lấp nên mang theo điểm hoang vắng. Cũng may có đèn lồng đỏ treo cao, đèn đuốc sáng trưng hòa tan đi lương khí lại tăng thêm vẻ vui mừng.
“Hà Phong uyển, chính là nơi này.” Người hầu dẫn đường cho lão Bạch và Y Bối Kỳ nhẹ giọng nói, hữu lễ đẩy cửa ra, dẫn lão Bạch cùng với Y Bối Kỳ đi qua hồ sen, tới một hành lang, “Phía trước là chính đường, phía sau là khách phòng. Trong chính đường có chuẩn bị chút đồ ăn, hai vị cũng có thể trực tiếp về khách phòng nghỉ ngơi.”
“Trực tiếp mang ta về khách phòng đi.”
“Vừa lúc ta đói bụng.”
Y Bối Kỳ cùng lão Bạch hai mặt nhìn nhau, sau đó quả đoán mỗi người một hướng.
Người hầu mang Y Bối Kỳ tới khách phòng, lão Bạch hướng chính đường trước mắt xuất phát. Y tuy cũng mệt mỏi, nhưng bụng lại càng mỏi mệt hơn, gặm lương khô đã nửa tháng, y quyết định trước khi nghỉ ngơi phải vơ vét một trận đã.
Ầm ——
Lão Bạch còn chưa đẩy cửa, cửa lớn chính đường đã bị người mở toang —— từ bên trong. Tiếp đó lão Bạch thấy một bóng người ở trên không trung vẽ ra một đường cong mỹ lệ trước khi rớt vào trong hồ sen.
Tõm một tiếng.
“Lý Tiểu Lâu ngươi chờ đó cho ta, thù giết cha không đội trời chung, sớm muộn gì ta cũng báo!” Người trong hồ sen một bên lịch phịch đấu tranh đứng lên, một bên không quên lớn tiếng chửi bậy.
Lão Bạch run hết cả người, hồ sen mùa đông lạnh đến thấu xương, y đều thay người kia lạnh tới phát hoảng.
“Báo thù cũng được, phiền ngươi tìm cho đúng chủ nợ.” Bên tai truyền đến thanh âm lành lạnh của nam nhân, không mặn không nhạt còn mang theo điểm bất đắc dĩ nửa thật nửa giả do bị quấy rầy, “Ta chỉ là làm ăn, lấy tiền rồi thì giúp người trừ họa, ngươi nếu cho ta tiền, ta cũng có thể giúp ngươi báo thù nha.”
Lão Bạch ngẩng đầu, chỉ thấy một nam nhân dựa vào khuông cửa, hình dạng khoảng ba sáu ba bảy, trên cằm còn mang theo điểm hồ tra chưa thu thập sạch sẽ, miệng ngậm một cọng rơm không biết kiếm đâu ra, nhai a nhai, ngươi bảo hắn cà lơ phất phơ cũng được, bảo hắn thảnh thơi cũng đúng, dù sao thì cũng cùng với người trong hồ tạo thành đối lập rõ ràng. Không chỉ có tâm tình, còn có thực lực.
() hồ tra: vụn râu
Lý Tiểu Lâu, thiên hạ đệ nhất sát thủ.
“Ngươi đứng ngẩn ra đó làm gì?” Đệ nhất sát thủ lên tiếng, cúi đầu nhìn về phía gia hỏa đang đứng cạnh mình, đơn thuần chỉ là hiếu kỳ.
“Làm phiền, cho qua.” Lão Bạch hữu lễ gật đầu, đơn thuần là lời nói thất.
Lý Tiểu Lâu sờ sờ mũi, sau đó tránh thân thể vĩ ngạn đang lấp cửa ra.
Lão Bạch lúc vào đại đường còn đang nghĩ, giang hồ đệ nhất sát thủ đúng là một người thấu tình đạt lý.
Vào đại đường lão Bạch mới ý thức được, náo nhiệt ngoài cửa chỉ là hình ảnh thu nhỏ của cảnh gà bay chó sủa trong đại đường, bên trong mới thực sự là nhiệt nháo cổn cổn. Năm năm trước lão Bạch đi tham gia võ lâm đại hội, cũng chưa có náo nhiệt bằng ở đây. Hảo yêu, có thể tới không thể tới đều có mặt đầy đủ, cái gì mà thế gia ân oán cái gì mà võ lâm túc địch cái gì mà bội tình bạc nghĩa nam nữ gút mắc, giờ thì tốt rồi, đều ở hết trong một nồi cả. Dạng hữu lễ thì lý luận, dạng xung động thì khắc khẩu, dạng kích động thì giống như ngoài cửa trực tiếp dùng vũ lực giải quyết. Bất quá có lẽ là nể mặt Ngôn Thị Phi, cũng không tới mức hừng hực như lửa, chỉ là khiến người xem đau đầu.
() nhiệt nháo cổn cổn: náo nhiệt cuồn cuộn, một phần của tên chương nên để yên không dịch XD
Giống như là lão Bạch.
Thiên tân vạn khổ mới từ trong núi đao biển lửa lấy được chút điểm tâm, lão Bạch quyết định đem về khách phòng ăn. Theo đánh giá của y thì đại bộ phận tân khách đều giống mình, lúc này phải miêu trong phòng mới sống yên ổn được.
“Bánh bao đâu, tại sao không có?”
“Nhạc cô nương, tại hạ còn chưa nhận vụ này của cô, hơn nữa dù có nhận thì cũng chỉ giết người, không bao quát cả việc giành thức ăn a.”
Âm thanh quen thuộc tới mức không thể quen hơn từ phía sau truyền tới, đầu lão Bạch vù vù một chút, theo bản năng xoay người, chỉ thấy Ôn Thiển đang bưng đĩa điểm tâm hướng một tiểu cô nương mười bảy mười tám cười khổ. Thỉnh thoảng bên cạnh có người đánh nhau, nam nhân liền hữu lễ đem cô nương kia bảo vệ. Giống như Ôn Thiển mà y vẫn từng quen biết, hữu lễ hữu lễ, rồi lại săn sóc tỉ mỉ.
Trong nhất thời lão Bạch quên mất mình muốn gì, cứ như thế nhìn Ôn Thiển cùng vị cô nương kia rời khỏi đại đường.
Tay đột nhiên bị người đụng mạnh một cái, đĩa theo đó rơi xuống đất, vỡ đến loạn thất bát tao. Nhưng lão Bạch như trước thờ ơ. Trong đầu y tràn đầy những lời nói, hình ảnh đó. Theo lời Ôn Thiển thì nữ hài nhi kia là khách hàng của hắn, không, nói chính xác thì chưa tính là khách hàng. Như vậy, Ôn Thiển là loại người tùy ý để người khác kề cận bên mình sao.
Mặc dù biết Ôn Thiển đối người khác đều nhất quán hòa thiện, bất kể trong lòng ra sao cũng không ảnh hưởng chút gì đến vẻ mặt. Nhưng lúc này, lão Bạch chính là hận hắn nho nhã lễ độ như thế.
() ăn đám đụng nhau mà ăn cưới cũng đụng nhau, người ta gọi đó là duyên phận ╮(╯▽╰)╭