Nó đã ôm mộng tỏ tình hơn năm rồi, nó đã viết rất nhiều thư tỏ tình nhưng viết xong lại đốt, lại để tàn tro của bức thư bay theo gió trời...
Đang ngồi dưới gốc cây nó bỗng giật mình hi nghe mấy chị lớp trên đang ngồi tán chuyện gần đó, bình thường thì nó không mấy hứng thú với câu chuyện của người khác, nhưng hai từ “Huy Vũ” đã ép nó phải lắng tai nghe từng câu từ mà mấy chị kia nói. Một giọng lanh lảnh chói tai bắt đầu gợi chuyện:
“Ê! Chúng mày biết thằng Huy Vũ lớp a không?”
Tiếp theo đó là một giọng nữ khàn khàn trả lời:
“À, cái thằng điệu như con gái chứ gì. Mà hình như nó bị Gay hay sao ý chúng mày. Rồi thì con trai gì mà lướt qua người nó thôi nước hoa sực nức lên đau hết cả đầu ý. Chắc gia đình có điều kiện đổ nước hoa ra ngâm quần áo hay sao ý. Gay, gay là cái chắc rồi...” mặc dù không thích nhưng nó vẫn phải cố giữu binh tĩnh để mà nghe đến hết câu chuyện, liên quan đến người ấy mà. Nhưng càng nghe nó càng thấy tức:
“Thần tượng trai Hàn mà kêu trai Việt gay chỉ gì ăn mặc đầu tóc...” đang cằn nhằn thì nó chợt giật mình khi nghe chị vừa nãy nói tiếp, mọi thứ mờ đi trong đôi mắt, một bõng dáng quen thuộc vừa ngang qua nhưng mờ quá...
“Gay cái gì mà gay, vừ hôm qua nó tỏ tình với con em tao học a mà. Tuần trước nó còn nhờ mấy con bé ở lớp viết một lá thư tỏ tình sướt mướt dài mấy trang cho con bé nhà tao cơ mà. Chiều qua thì chúng nó đồng ý yêu nhau rồi”
Nó khóc từ bao giờ không hay... ánh mắt nó lướt nhẹ trên sân trường và chạm phải cái cảnh đó, cái cảnh phá vỡ giấc mộng của nó. Nó thấy hai người đó đang ngồi nói chuyệ với nhau rất vui vẻ, Huy Vũ và Hạnh Bi. Nó biết Bi, Bị hơn nó rất nhiều và nói chung là hơn mọi thứ. Xinh hơn, học giỏi hơn, vui vẻ, hòa đồng nữa...
“Ớ, này này, sao mày lại ngồi đây khóc hả Gió?” nó giật mình nhận ra rằng mình đang ngồi khóc ngon lành ngay tại sân trường, bao ánh mắt hiếu kì soi thẳng vào nó, bao nhiêu lời bàn tán xì xào đang chĩa thẳng vào nó nhưng hơn hết là cái cảnh tượng hạnh phúc của người ta vẫn đang đâm sâu vào tim nó.
“Mày sao thế hả cái con này?” Bông lại lay lay người nó, lúc này nó mới nhận ra sự xuất hiện của con bạn thân... như kiểu đứa trẻ con đang khóc thì được mẹ dỗ dành vậy, nó khóc to hơn như là đang làm nũng.
Bông lướt nhìn xung quanh đầy vẻ ngại ngùng, ngại thay cho nó và ngại cho cả mình nữa, vì đang khóc nên chắc Gió chẳng biết ngại gì đâu. Bông không hiểu gì nên khá là bực mình nhưng đến lúc nhìn thấy cảnh tượng kí thì con bé đã hiểu ra mọi chuyện. Bông biết nó thích Huy Vũ, thích rất lâu và rất nhiều... Bông biết, biết hết...
Bông kéo nó về lớp, vừa đi vừa phải gỡ rối:
“À, không có gì đâu nó đang tập để đóng phim thôi mà! Không có gì đâu.” Mọi chuyện dần ổn thỏa khi Bông giải thích vì cả trường ai cũng biết bố con bé là đạo diễn lên nó cũng có biệt tài quay phim.... và ai cũng biết Gió luôn là nữ chính trong phim ngắn của Bông. Nhưng lần này nó diễn quá thật khiến cho ai cũng phải ngỡ ngàng... thật đến mức trái tim nó đang đau...
Vậy là bông lại phải xin nghỉ học cả buổi chiều hôm ấy để đưa nó đi lòng vòng lấy lại tinh thần. Vì là Bông nên thầy cô giáo mới dễ dàng cho nó nghỉ. Nó không học giỏi nhiều môn (thực ra thì ngoài văn ra nó chẳng biết gì) nên không được các thầy cô giáo quí, còn Bông thì ngược lại hoàn toàn (Xinh xắn, nổi tiếng, học giỏi, có tài lẻ...) nhưng số phận vẫn đưa đẩy cho chúng nó chơi thân với nhau, lạ thật.
Bông đèo nó quanh khắp các ngõ ngách, hàng quán. Chúng nó giải tỏa bằng đồ ăn vặt, cũng may là nó không ngấm mỡ (ý là ăn nhều mà không bị béo). Mặt nó ỉu xìu nhưng mà ăn thì lại rất tốn, chẳng mấy chốc chúng nó đã ăn hết sạch tiền tiêu vặt của cả tháng (trong khi đó hôm nay mới là ngày )
Gió không thôi len lỏi qua tóc của nó nhưng chẳng thể nào làm khô đi những giọt nước mắt vẫn đang đuổi nhau rơi xuống kia...
Ngày tháng năm , hôm nay là tròn ba năm kỉ niệm ngày nó biết yêu và biết nhớ nhung đau khổ. Sau buổi chiều hôm đó nó vẫn yêu Huy Vũ, chẳng thể nào mà quên đi được. Nhưng cái cảm giác thất vọng, buồn tủi cũng vơi đi nhiều rồi, nó đang học cách quên đi anh từng ngày, từng ngày một. Ừ thì cái gì không phải là của mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình. Anh cũng đã xa ngôi trường này rồi, anh bây giờ đã là học sinh Trung học rồi... một năm nữa nó cũng sẽ là học sinh của trường đó, vì vậy mà từ bây giờ nó phải học cách quên anh. Đúng hơn là quên sạch tình yêu mà nó dành cho anh trong suốt ba năm qua. Một mối tìh đơn phương thật đẹp. Kí ức...
“Á, cái gì thế?” nó hét ầm lên vì đống truyện tranh trên tay giờ đang yên vị một cách lung tung dưới sân trường và cái tên va vào nó giờ đã cách xa chỗ nó vài mét rồi
“Va vào làm rớt đồ của người ta không thèm xin lỗi mà còn chậy thẳng, đồ con trai mất lịch sự.”
Mãi sau nó mới nhận ra cái tên vừa rồi, Dương mới chuyển vào lớp nó từ năm học này. Chỉ là từ lớp bên cạnh chuyển sang thôi nên cũng chẳng có gì là xa lạ.