“Bố? Bố ơi! Bố?!” cô hốt hoảng chạy và lục tung hết tất cả các phòng để tìm bố của mình. Ông đang ở trong phòng làm việc.
“Bố! Anh Yun, anh ấy đâu rồi?” cô như nín thở để chờ đợi câu trả lời từ ông.
“ phút nữa máy bay sẽ cất cánh. Tối nay con muốn ăn gì?” cô cảm thấy sợ hãi, đóng nhanh cửa phòng làm việc của ông lại cô cuống cuồng chạy xuống nhà, không cả kịp xỏ đôi dày vào chân cô cứ thế chân trần chạy ra đường bắt taxi.
“Chú cho cháu ra sân bay! Nhanh đi chú. Chú chạy nhanh dùm cháu đi...”
Bây giờ trong đầu cô trống rỗng. cô thậm chí còn không cả biết anh nó sẽ đi đâu. Cô cứ thế chạy lục tìm bóng dáng anh như một người điên ở sân bay, lao vào không ít người...
Và rồi khi nhìn vào thời gian biểu cô nhận ra rằng trong vòng hai giờ đồng hồ chỉ có duy nhất một chuyến bay đi Thụy Điển. Mà lại còn có p nữa là máy bay cất cánh...
“Chú ơi, cửa nào là đi Thụy Điển vậy chú. Chú làm ơn, chỉ dùm cháu đi...” cô bật khóc túm chặt lấy tay của một người đàn ông đứng cạnh mình. Chưa bao giờ cô lại có cảm giác sợ hãi đến mức này.
“Là cửa này rồi, mà máy bay có sự cố nên được hoãn lại p.” Cô vội vàng chạy đi...
“Anh Yun!” cô thấy anh vừa khuất đi trong lối đi đó thì vội vàng chạy theo nhưng lại bi ngăn lại vì không có vé.
Cô tuyệt vọng ngồi thụp xuống khóc nức nở. Vậy là không được rồi, cô đã mất anh thật rồi, cô không thể gặp anh được rồi...
“Để cho cô bé này vào đi!” cô ngước đôi mắt đẫm nước lên người đàn ông vừa nói, thấy người này quen quen nhưng rồi nhớ ra máy bay sắp cất cánh cô chỉ kịp cúi đầu cảm ơn rồi chạy vào trong...
Anh đã cố tìm kiếm cô nhưng không thấy, mà cho dù cô có đang ở sân bay này đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể nào chạy đến nơi anh đang đứng để ôm anh được nữa rồi. Cánh cửa máy bay dần đóng lại, anh thắt dây an toàn rồi đưa ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ để nhìn lại nơi đây trước khi bắt đầu một chuyến đi dài và chưa biết được ngày trở lại, chắc gì ngày ấy sẽ đến.
Và rồi. Anh thấy cô, bóng hình nhỏ bé đang lạc lõng giữa khoảng rộng lớn xung quanh. Ngay lúc ấy anh chỉ muốn lao ra khỏi máy bay để ôm cô vào lòng.
Cô đang khóc.
Mọi thứ dần biến mất.
Cô khụy xuống nhìn con chim xanh khổng lồ dần vút lên bầu trời rồi biến mất sau những đám mây...
“Em xin lỗi. Em đến muộn mất rồi. Anh... bây giờ, em biết phải tìm anh ở đâu trên Trái Đất mênh mông này đây?” cô khóc...
“Em yêu anh mất rồi!” tiếng hét của cô vang vọng vào khoảng không bao la để rồi những tiếng vọng lại siết chặt lấy cô. Cô đơn và lạc lõng đến tột cùng...
Anh ở đâu giữa mênh mông cuộc đời?
Có nghe không câu nói em vang vọng...
Anh ở đâu giữa mênh mông cuộc đời?
Hay ở cuối con đường em đi...
Là cái đích mà em đang tìm kiếm...
Là điều kì diệu mà em đang đợi chờ...