Cuồng bảo bối a! Xong nhiệm vụ rồi con nhỉ, Mama tự hào về con quá đi à! Đúng rồi… con có thể trở về phục vụ cho Tịch gia rồi đấy, nhớ cua cô bé Tuyết Nhi nha con, con bé bây giờ dễ thương lắm.” Lẫn lộn với tiếng của Mama trong điện thoại là tiếng mài dao ken két…
Tiếng ken két đó vốn là do Baba bảo bối của Mama mài dao chuẩn bị giết người, chỉ vì một lí do: Mama gọi con trai mình là “bảo bối”. Đây là từ chỉ có một mình Baba được hưởng thôi, bất cứ ai cũng không được có.
Ừm…
Nói thẳng ra là, Baba bảo bối có tính chiếm hữu rất bá đạo, còn Mama thì lại vô tư vô bờ bến không để ý đến. Mà tình sử của cặp đôi kì dị này rất ư là “lâm li bi đát”, có lẽ là bi đát cho Baba bảo bối rồi… Bởi lẽ, có thể lấy được Mama là phải có tiền đầy nhà, đẹp tuyệt mĩ, phải đáp ứng được mọi sở thích quái đản của Mama, nhất là Mama lại có máu S nặng.
Về sở thích quái đản, lấy nhạc chuông mà Mama tự tay đặt riêng cho số của của cậu thôi cũng đủ hiểu.
Và... Vivi chính là ví dụ điển hình về Mama, chỉ có điều không vô tư quá thôi.
Cuồng thầm thở dài, trong gia đình bốn người này, chỉ có cậu là bình thường nhất…
Thấy không có bất kì hồi đáp, Mama đoán già đoán non là con trai mình đang ngại ngùng. Bà liền rút vài chiếc khăn giấy chấm chấm khóe mắt. Baba bảo bối đang hậm hực mài dao bên cạnh thấy vậy, có chút hoảng loạn không biết vì sao vợ yêu của mình khóc, chỉ biết vuốt vuốt sống lưng cho Mama đại S.
Nghe thấy tiếng sụt sùi bên kia, khóe miệng Cuồng co co rút rút, tâm tình xúc động muốn quăng điện thoại ra ngoài cửa kính. Cậu hiểu rất rõ là Mama đang cố ý chọc ghẹo. Nhưng lại nỗ lực áp chế, cậu tắt điện thoại.
Vivi nãy giờ giậm giậm chân lên “miếng rác” lúc này mới ngẩng đầu lên, cuộc độc thoại của Mama chưa kể liên khúc mài dao đều vào tai cô hết rồi.
Cô đưa một ly rượu về phía Cuồng, viên “trân châu” theo đó lăn sang một bên thành ly, nương theo ánh trăng chiếu vào lộ ra một “họa tiết” hình tròn màu xanh nằm trên viên “trân châu” đó.
Ly còn lại, cô kề miệng nhấp một ngụm, động tác hết sức tự tại, có vẻ cô còn chả quan tâm thứ mà cô đang uống.
Tay nhận lấy ly rượu, nhưng Cuồng lại chẳng thèm uống một chút nào, chỉ lắc lắc nó trên tay.
“Cái tên râu dê đó, thật là muốn tìm đường chết khi mà phản bội tập đoàn Ral.” Cầm cây tăm lên, viên “trân châu” bị cắm cũng lên khỏi mặt nước, Vivi xoay đến xoay lui ngắm nghía. Viên “trân châu” này hẳn là của ông râu dê đó đi…
“Ý cô là tên tổng giám đốc?”
“Thì đó, hắn đó! Chị mày chỉ cần một chiêu là đầu ông ta rớt rồi, hắc hắc.” Vivi sản khoái cười, cô từ nhỏ đến giờ, chỉ có việc giết người mới khiến cô vui vẻ. Sở thích tao nhã a…
“Tổng giám đốc vốn xưa nay không để râu.”
Vivi:…
“Tổng giám đốc đang nằm bên dưới chân chị.” Lời này là cố ý đả kích cái danh hiệu “đệ thập” của Vivi.
Cô bước sang một bên, dùng giày cao gót lật “miếng rác” ngửa lại, không có râu… chỉ có mấy giọt máu mũi còn đọng lại…
Tay cầm ly rượu không hẹn mà siết chặt lại, hoàn toàn khiến ly rượu vỡ nát, những mảnh vỡ từ từ rơi xuống mang theo những giọt nước đo đỏ. Trái lại với hành động của mình, gương mặt cô vẫn giữ vững tư thái bình tĩnh, khóe môi nhếch lên một đường cong đẹp đẽ, cô cúi đầu. “Mang danh là đệ thập… ai cha, thật mất mặt quá đi.”
“Đến Tịch gia.” Ánh trăng soi duy độc bóng hình Vivi, giọng nói trầm thấp vọng lại từ trong góc khuất dần biến mất.
Môi đỏ khẽ nhếch, nở nụ cười cuồng vọng dưới ánh trăng, tà mị khó tả.
Vẫn tại căn phòng này, nhấp nhoáng một điểm đỏ, từng hồi từng hồi trật tự chiếu lên trong bóng tối tịch mịch. Ánh trăng mờ nhạt đi đến một góc phòng, chiếc vali bạc phản chiếu lại ánh sáng nhạt kia, điểm đỏ cứ thế hiện rồi mất từ một đầu của vali.
Bỗng nhiên điểm đỏ cứ thế sáng mãi, chưa đến hai giây, tiếng nổ ầm ầm phát ra phá tung mọi thứ trong gang tấc.
Trong dòng người hoảng loạn dưới chấn động kinh hoàng từ công ty Lux, một cô gái mặc trên người chiếc áo khoác dầy màu trắng bên ngoài, bộ váy đỏ dài ngang đầu gối như ẩn như hiện phía sau áo khoác. Mắt đeo kính râm lớn, ngón út thon dài giật giật, cứ thong thả rảo bước, chẳng màn quan tâm đến mùi khói nồng nặc và một ít mùi tanh của máu càng dày đặc thêm.
Thân hình màu trắng bất động như một pho tượng, bức tranh sao trời ‘với tay’ đến nàng trăng được cầm trên tay nhỏ. Bóng lưng thon gầy quay về phía cửa phòng, không gian lớn màu trắng, khác biệt với ngục tối trong mắt Tịch Tuyết Nhi. Vẫn như hôm nào, cô lại nhớ đến người phụ nữ mà mình gọi là mẹ.
Một lúc sau, Tịch Tuyết Nhi nhẹ sờ lên mặt giấy, xúc cảm khô có chút mát rượi nhờ gió khuya. Cần thận cuộn lại rồi đặt sang một bên, xoay người lại thu dọn dụng cụ đã bày ra trước đó.
Làm xong, cũng không lên giường đánh một giấc, Tịch Tuyết Nhi nhìn đồng hồ trên tay, vừa điểm giờ.
Lê bước đến bàn học bằng gỗ có chút dấu vết bị thời gian mài mòn đi, giờ nếu để ý kĩ, trong phòng trừ tủ đồ nhỏ, chiếc bàn gỗ cùng cái giường thì toàn là kệ sách và sách. Nhưng mọi thứ trong căn phòng này đều không có chút phong vị nào là hào nhoáng, bởi lẽ, Tịch Tuyết Nhi tự mình kiếm tiền để mua.Cô còn định mua một căn hộ ở gần quán cho tiện, mà điều này luôn là thứ mà Tịch Dương Kiến Hùng kiên quyết không đồng ý, nhưng Tịch Tuyết Nhi cũng không chịu thiệt, dùng mọi lý lẽ để làm mềm lòng Tịch ba ba.
Lúc đầu, ông trong đầu toàn lo lắng chuyện Tịch Tuyết Nhi trốn ra ngoài làm bừa một việc. Sau một tháng thấy con gái bảo bối ngoan ngoãn ở nhà, ông tạm thời đình chiến, lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã thấy con gái lén lút ra vào quán ăn nhỏ bồi bàn. Cảm thấy con gái đang trở thành thiếu nữ, vả lại rất nhàn rỗi ở nhà, ông liền âm thầm sắp xếp cho cô vào học trường S.D, nào ngờ lại vào quán tiếp khách.
Nhưng chính ông không biết, Tịch Tuyết Nhi làm ở nơi đó chỉ vì “ăn chùa” chứ không phải vì tiền lương, vả lại số tiền từ việc chơi cổ phiếu cũng đủ để cô sống dư giả rồi. Dĩ nhiên, Tịch ba ba không biết cô kiếm tiền từ thứ này, nếu biết được chắc chắn sẽ đốt trụi máy tính cô đi…
Bật máy tính lên, sau một thoáng, Tịch Tuyết Nhi len lỏi qua được phần mềm an ninh, cô vốn là một hacker của chính tập đoàn Ral. Ngay lập tức màn hình đen kịt lại, cô khẽ nhíu chân mày nghi ngờ, nhìn một hàng ký tự màu trắng hiện lên.
Tịch Tuyết Nhi tròn mắt kinh ngạc, bất giác mày càng thêm nhíu chặt lại trước những ký tự hình thù kì lạ kia. Từ ngạc nhiên chuyển sang nồng đậm hứng thú, cô làm một vài thao tác trên máy, lập tức màn hình trở lại như cũ. Những tập tin, tài liệu đều hiện ra, đây là tất cả các thông tin từ tập đoàn Parc.
Tựa lưng vào ghế mà duỗi tay, cô trầm tư nghĩ ngợi về những kí tự trên màn hình khi nãy. Kí tự đó do chính cô tự nghĩ ra, duy chỉ một mình cô biết, vậy mà… thật thú vị. Cô hiếu kì muốn biết người đó là ai, nhưng lại không dùng kĩ năng của mình mà tra, có thể xâm nhập vào máy của cô, cũng đủ chứng tỏ người đó bản lĩnh hơn cô như thế nào rồi.
Tịch Tuyết Nhi nhắm nghiền mắt ngẫm lại, có tất cả bảy kí tự chỉ cần ba từ để diễn đạt thành ý.
Cô thong thả ngồi tựa trên ghế, chiếc màn trắng phần phật nhấp nhô theo gió khuya, thấp thoáng một bóng người bên cửa sổ.
“Anh hai!” Tiếng nói trong trẻo mừng rỡ, Hàn Thiên Uy chân trần chạy đến ôm chầm lấy thân hình to lớn của Hàn Đình Phong.
Joe đứng bên cạnh bất giác mỉm cười nhìn hai anh em, rồi phân phó người dọn đồ của Hàn Đình Phong vào phòng.
Lúc trước do mối quan hệ giữa Đình Phong và Hàn Thiên Huy, mà cậu đã dọn ra ở riêng. Khi Hàn Thiên Uy khỏi bệnh trở về, cậu lo lắng Hàn Thiên Huy sẽ gây ảnh hưởng đến em trai mình nên trở về Hàn gia.
“Hiện giờ đã trễ rồi… mất ngủ sao?” Anh hai Đình Phong vò vò đầu em trai, lo lắng hỏi.
Hàn Thiên Uy lắc đầu, đôi mắt linh động sáng lạng híp lại, tâm tình rất vui vẻ nói: “Mẹ về rồi anh hai!”
Không khí vốn đang vui tươi, chỉ một câu nói lại thay đổi rất nhanh. Hàn Đình Phong mắt càng trở nên rét lạnh,nhìn đằng xa không tiêu cự. Người đàn bà đó trở lại đây? Xin thêm tiền sao? Hay là không có chốn chôn thân rồi?
Joe là người anh em chung sống với Hàn Đình Phong đã hơn năm rồi, hiển nhiên cũng biết cảm xúc của cậu ra sao. Kéo Hàn Thiên Uy ngây thơ về phòng, lúc này điều tốt nhất là Hàn Đình Phong có thể khống chế chính mình thôi.