Có lẽ đã cuối thu rồi, nên những cơn gió lúc nhẹ lúc mạnh đã đưa vào những chiếc lá héo úa của thời gian qua cửa sổ. Một vài chiếc thì rơi lả tả trên bàn gỗ, trên chiếc hộp trắng có in đỏ một hình chữ thập, trên sàn nhà trắng muốt. Còn một chiếc thì bị kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ. Tịch Dương Thiếu Lăng nằm trên giường trắng tại phòng y tế, giơ chiếc lá lên cao, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cậu ngửi thấy mùi cồn, cậu nhìn thấy tấm mành trắng lất phất bên cửa sổ, cậu nhìn thấy chiếc lá vàng mùa thu.
Phải rồi, mùa thu…
Có một mùa thu, cậu được ôm ấp trong vòng tay mẹ, chỉ nghe được tiếng nghẹn ngào, thấy được những giọt nước trong suốt rơi theo một đường thẳng rồi thấm vào chiếc thảm.
Có một mùa thu, cậu nhận ra tình cảm của mình, cũng nhận ra mình đã thầm hứa với một người con gái.
Lại có một mùa thu, cậu sợ hãi chính con người mình. Cũng từ lúc đó, những hình ảnh kia cứ bám lấy cậu, dằn vặt cậu.
Chiếc lá bây giờ nằm trên sàn nhà, hơi ấm lúc nãy từ từ tiêu biến đi.
Còn trong đầu cậu, lại dần dần xuất hiện những hình ảnh như ảo như thật. Mùi cồn có, mùi thuốc khử trùng, tiếng gió phiêu du, những chiếc lá vàng, chiếc mành trắng bên cửa sổ, thậm chí còn có một cô bé tóc nâu với đôi mắt sáng rực của bầu trời thoáng đãng.
Ngày hôm đó, cho dù hai gối từng đợt tê dại, lạnh buốt, cậu vẫn một mực nắm lấy bàn tay không bị băng bó của cô bé trên giường. Rất nhỏ, xanh xao, gầy guộc, lại không có một tí độ ấm.
Lại xuất hiện một hình ảnh khác, cũng là cô bé đó, nhưng bé không nằm trên giường mà ở gần cửa sổ. Gió làm làn tóc nâu bay bay, làm những chiếc lá vàng lướt qua người cô bé. Nhón chân lên, cô bé nhoài người ra cửa sổ, sau đó là một tràn tiếng la hét…
Thiếu Lăng!
Tịch Dương Thiếu Lăng giật nảy mình, ánh mắt xanh lam hỗn loạn rơi đến người trước mắt.
Thấy người bạn của mình có phản ứng, Hàn Đình Phong dừng việc vỗ vỗ mặt Tịch Dương Thiếu Lăng. Vừa định xoay người, thì Tịch Dương Thiếu Lăng bỗng dưng bật dậy từ trên giường ôm chầm lấy cậu.
Hàn Đình Phong còn chưa kịp nghĩ gì thì cửa phòng mở ra rồi ngay lập tức đóng lại.
Mary cúi đầu thật thấp, tay vừa buông nắm cửa ra vừa lia lịa nói: “Xin lỗi, xin lỗi đã làm phiền a. Tôi nhầm phòng a.”
Cô phụ trách phòng y tế cùng Mari đứng bên ngoài cửa, thấy vậy cô mở cửa định đi vào: “Đúng phòng rồi mà em, cô không có ngu đến mức mù đường đ… À hôm nay cô quên uống thuốc, nhầm phòng thật rồi em ạ.” Cái cửa lần thứ n đóng lại.
Tịch Dương Thiếu Lăng buông thõng hai tay, thoát khỏi lồng ngực của Hàn Đình Phong mà về ngồi trên chiếc giường. Cậu cúi gầm mặt, ngón chân cái giẫm trên chiếc lá vàng ngăn cách với sàn nhà lạnh lẽo. Từ góc nhìn này, cậu có thể thấy đôi giày thể thao của Hàn Đình Phong đang dời đi khỏi tầm mắt. Môi cậu nhếch lên, tự giễu cười nhẹ.
Phải rồi, hành động như một tên có vấn đề, ai mà muốn lại gần chứ?
Bỗng, một bộ đồng phục thể dục của trường rơi vào lòng cậu, nói theo một cách chính xác là bị quăng vào.
Cầm lấy bộ đồng phục, cậu ngẩng mặt lên đối diện với Hàn Đình Phong đang rót một ly nước ấm.
“Mặc tạm đi.” Nói xong, Hàn Đình Phong đưa ly lên, kề miệng uống.
“Quần trong cũng ướt…” Chỉ là một tiếng thì thào nhỏ cũng đủ làm ngụm nước trong cổ họng Hàn Đình Phong suýt nghẹn lại rồi.
Khi nói ra điều này, dĩ nhiên Tịch Dương Thiếu Lăng có chút không biết làm sao, cứ dùng ngón chân mà ‘hành hạ’ chiếc lá vàng.
Không biết là chiếc lá có còn sống sót không nữa…
Hàn Đình Phong ho khan một tiếng, cổ vũ nói: “Ráng nhịn đi. Hôm nay chỉ cần học đến giờ nghỉ trưa thôi.”
Là một đứa con trai, sao lại không biết nó khó chịu như thế nào khi mà quần trong ẩm ướt chứ?
Thậm chí một đứa bé trai khi tè dầm ra quần cũng hiểu thôi.
Hồi lâu, thấy Tịch Dương Thiếu Lăng cứ đứng im phăng phắc, nhìn chằm chằm vào cậu.
“Này, không lẽ… định mượn của tôi sao?” Mặt quan tài bây giờ gần như bị lệch khỏi quỹ đạo, Hàn Đình Phong lắp bắp hỏi.
Tịch Dương Thiếu Lăng trừng to mắt, rồi quay người đi về phía góc phòng, lấy ra một cây chổi. Hàn Đình Phong đứng nhìn, nghĩ bụng là Tịch Dương Thiếu Lăng định quét mấy chiếc lá rơi rải rác trên sàn.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cánh cửa đóng lại lần thứ n+.
Hàn Đình Phong một tay xoa xoa đầu mình, một tay cầm lấy cây chổi vừa bị ai đó phóng thẳng vào đầu. Mặc dù không đau cho lắm, nhưng mà vẫn bị sưng lên một cục. Cậu quan sát xung quanh, ngoài những học sinh và một số giáo viên lác đác đi ngang qua, cũng không có bóng dáng của ‘hai kẻ phá đám’ lúc nãy.
Nhìn đồng phục trắng lướt qua, Hàn Đình Phong bỗng dưng nở nụ cười hiếm thấy, nụ cười của nắng. Chỉ tiếc là, mọi người cũng chưa ai để ý đến, cho nên biệt danh mặt quan tài của cậu vẫn còn hiện hữu trên danh sách.
“Anh hai! Anh hai! Anh hai!”
“Em mặc vừa đồng phục của trường anh rồi, anh cho em đi học được chứ?”
“Á!... Em chỉ bất cẩn vấp ngã thôi, không phải là do ống quần của anh quá dài đâu… Nó rất là vừa vặn đó! Nhìn này!”
Thiên Uy luôn muốn được đi học. Thiên Uy muốn cùng ăn Bento với mọi người. Thiên Uy muốn đem vài con điểm về khoe ba, khoe anh hai. Thiên Uy muốn chứng tỏ rằng: Thiên Uy đã lớn rồi… sẽ không còn ai bắt nạt Thiên Uy nữa đâu.
Thiên Uy không muốn anh hai lo lắng nữa…
Qua những hàng chữ nguệch ngoạc, Hàn Đình Phong đều có thể hiểu. Vì họ là anh em, luôn quan tâm, chở che cho nhau. Vì là anh em, nên mỗi mùa thu về đều cùng nhau đếm lá phong rơi ngoài vườn, mỗi mùa đông lạnh giá đều cùng nhau ngồi bên lò sưởi, mỗi mùa xuân sang đều ngắm hoa anh đào, mỗi mùa hè nóng đều ăn một cây kem mát lạnh.
Nhưng có đến ba mươi mùa, cậu và Hàn Thiên Uy không thể cùng nhìn thấy màu đỏ chói của lá phòng, không cùng nhìn ngọn lửa cháy bập bùng trong lò sưởi, không cùng nhìn thấy ‘đám mây hồng phấn’, cũng không bị ‘chứng não đông cứng’.
Khoảng thời gian ấy, cậu không dám tưởng tượng những gì mà em trai mình đã một mình chịu đựng. Thậm chí không dám hỏi, chỉ còn biết ôm chặt lấy thân hình bé bỏng ấy.
Thật vô dụng! Ngươi đáng chết! Đáng chết! Thật đáng chết!
Hàn Đình Phong nhìn sang cái người đang đặt bàn tay lên vai cậu, hội trưởng nhã nhặn.
“Quần cậu dài thật!” Tịch Dương Thiếu Lăng nhe răng cười, đôi mắt xanh lam híp lại, còn không quên đá đá chân lên.
“Lười biếng nên thế.” Mục tiêu nói đến không phải là Hàn Đình Phong cậu, mà là ngài hội trưởng lười biếng hoạt động tay chân kia.
“Này, này! Tôi có lao động trí óc đó, có khi còn hơn cậu nữa!” Mấy hôm trước là tên đáng ghét nào bỏ cả đống giấy tờ trên bàn cậu rồi trốn đi bụi, nằm ườn chỗ nào đó mà ngủ à?
Hàn Đình Phong thở dài, lại một tràn lải nhải nữa rồi. Chí ít, xem cái bản mặt của tên ngốc này, phần nào cũng làm cậu vơi đi những phiền muộn.
Hiện bây giờ, điều cậu có thể làm cho Thiên Uy là trở thành một chỗ dựa vững chắc nhất cho thằng bé.
Lúc này, bỗng đâu ra cô phụ trách phòng y tế xuất hiện. Cô ấy chạy chầm chậm, vừa ôm ngực thở hổn hển, vừa giơ một tay còn lại lên ngoắc ngoắc về hướng hai cậu.
Hai cậu chạy đến, Hàn Đình Phong một bên đỡ cô, Tịch Dương Thiếu Lăng bên kia tỏ dáng ‘quý ngài chu đáo’ vỗ vỗ lưng cho cô.
Được hai mỹ nam chăm sóc như thế, cô cũng không quên mất chuyện gấp rút cần báo. “Lúc nãy cô thấy nữ sinh Mari bị mấy nữ sinh khác dọa đánh ở trong nhà vệ sinh ấy, các em mau đến đó đi!”
Tịch Dương Thiếu Lăng bỏ đi cái đoạn không cần thiết ở sau dấu phẩy của cô, ngay lập tức, cậu chạy thẳng một mạch đến phòng vệ sinh nữ.
Mặt khác, Hàn Đình Phong khá là bình tĩnh, cậu cúi đầu xuống, hỏi: “Phòng vệ sinh ở khu nào vậy cô?”
“A, khu năm nhất!” Trời ạ! Cô quên mất là có đến bốn dãy phòng vệ sinh nữ ở trong trường.
Nghe thế, cậu ung dung xoay người đi đến phòng vệ sinh nữ dành cho giáo viên. Do đây là phòng vệ sinh gần nhất cho nên…
“Dưa lùn! Dưa lùn?” Quả thật là tên ngốc này đã chạy vào đây rồi.
“Á! Biến thái!” Hình như là giọng của cô Trần thì phải…
[ Vì hình ảnh ở khúc này khá là bạo lực và đẫm máu, nên tác giả thở phào nhẹ nhõm cắt khúc này.]
Mari nhíu chặt đôi mày vì đau, đưa tay xoa cái mông vừa bị tiếp xúc mãnh liệt với sàn. “Ui da!... Bình tĩnh nào. Easy boy! Easy! Mình chưa từng gây oán gì với các bạn đâu mà… phải không nào?”
Phải không cái quái gì nữa chứ? Họ tự nhiên lôi đâu ra nào là chảo rán, nào là nồi, nào là cái muỗng nữa chứ! Định đưa cô lên thớt à? Nhưng mà có thấy cái dao nào đâu ta…
Ánh nắng nóng ẩm chiếu xuống mặt đường, chiếu lên những nóc xe, dòng người tấp nập. Khác với mùa thu lành lạnh của đất nước A, hiện giờ là thời điểm cuối của mùa hè nóng gắt tại Nhật Bản.
Tuệ Tâm ngắm nhìn dòng người bận rộn qua tấm kính trong suốt, ngón tay gõ lên bàn theo giai điệu của bản nhạc được phát ra khắp quán café.
Những viên đá trong ly nước lặng lẽ xoay xoay, một số viên đã tan hết một nửa.
Đã hơn mười lăm phút rồi.
“Tuệ Tâm bà bà, chờ có lâu lắm không?” Giọng nói chuông ngân có chút ồm ồm vang lên, khiến ánh nhìn của Tuệ Tâm rời khỏi dòng người bên ngoài.
Giọng nói đó được phát ra từ cô gái mang khẩu trang trên mặt, chỉ để lộ đôi mắt xanh lam trong vắt thu hút lòng người và mái tóc màu nâu được buộc đuôi ngựa gọn gàng.
“Hãy đưa tôi đến nơi cô ấy muốn.”
“Thật vinh hạnh cho tôi.” Đôi mắt cô gái híp lại thành một đường cong, giọng điệu như vẻ hứng thú.