[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

chương 17: nói chuyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Liễu Quân

__oOo__

Harry tỉnh lại lúc sáng sớm, bi kịch phát hiện, cậu từ quỷ khổng lồ con trong miệng Snape biến thành một loại động vật Trung Quốc chỉ cần có cỏ ăn thì suốt đời vô lo ____ gấu mèo.

Đều do lão dơi già Snape đầy dầu kia, hôm qua xảy ra nhiều việc như vậy, Harry-quấn quýt-Potter đương nhiên là lăn lộn khó ngủ, suy nghĩ thật lâu, xem hôm nay chào hỏi Snape thế nào, câu nói đầu tiên nên nói cái gì, hay là, bọn họ hẳn nên ôn chuyện, cho xin, cái gì mà “Ta chết cũng không yên, phải ở bên cạnh mi đến năm năm”?

Đây là xảy ra chuyện gì? Hôm qua cậu cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì, từ lúc cậu thẳng thắn, đến... Đến chịu đòn, cậu một câu cũng chưa nói, được rồi được rồi, kỳ thực cậu cũng không biết phải nói gì.

Ác, thực là mất mặt! Cậu lại còn khóc! Người khác không biết, nhưng Snape còn không rõ cậu sao, cậu là một người đàn ông hai mươi ba tuổi! Là đàn ông trưởng thành!

Mặc dù bề ngoài của cậu bây giờ không phải có sức thuyết phục gì (Snape: Chỉ số thông minh và hành vi của mi cũng không có chút sức thuyết phục nào đâu), thế nhưng không trở ngại cậu có lòng tự trọng của một kẻ hai mươi ba tuổi!

Hôm qua, chỉ là tự nhiên cảm thấy vô cùng uất ức, cảm thấy khó khăn vất vả lắm mới gặp lại người đàn ông đó, nghĩ rằng vào Slytherin có thể tiếp cận anh, được ở gần cạnh anh, nói cậu áy náy cũng được, muốn phải bảo vệ anh cũng tốt, là muốn bù đắp cũng vậy, dù thế nào cậu vẫn muốn ngây ngô bên cạnh anh.

Có thể, bởi vì ở bên cạnh anh, cậu vĩnh viễn được bảo vệ, cậu không phải là anh hùng gì đó, cũng không phải là Kẻ Được Chọn, anh chỉ muốn ích kỷ giữ lại mạng nhỏ của cậu, không cần phải tùy thời hi sinh.

Bởi vì cậu biết anh sẽ không cho cậu làm vậy, trong mắt anh, cậu so với Giới Pháp Thuật gì gì đó, lợi ích lớn nhất gì đó đều luôn quan trọng hơn, cậu không phải làm Kẻ Được Chọn được sùng bái hoặc bị chán ghét, mà cậu chỉ là Harry được bảo vệ, là Potter bị chán ghét, sau chiến tranh cậu không còn là Kẻ Được Chọn, nhưng cậu vĩnh viễn là Harry Potter, cho nên, cậu nghĩ, cậu càng thích thái độ của Snape đối với cậu, đúng vậy, cậu thích, tha thiết, thậm chí... Thậm chí là mê luyến loại cảm giác này.

Mà khi cậu nói hết ra, có thể, anh sẽ đẩy cậu ra xa, xem cậu như người điên, đương nhiên, cậu vĩnh viễn sẽ không bị anh thương tổn và phản bội.

Nhưng, cái loại cảm giác bị anh hiểu lầm, bị anh đẩy ra, cậu, khó có thể tiếp thu, vô cùng ủy khuất, phảng phất giống như một đứa trẻ bị cướp đi thứ mà nó thích nhất, cậu không cách nào phản kháng, tiến thoái lưỡng nan.

Trong tiềm thức, giống như có một âm thanh nói với cậu, không sao cả, ở trước mặt anh cậu có thể khóc, muốn khóc cứ khóc, đã thật lâu rồi cậu không có tùy tính.

Cho nên khóc? Khóc như một đứa nhỏ? Trước mặt người từng bị cậu ghét nhất và cũng là người ghét cậu nhất? Được rồi, đúng vậy, cậu đã khóc, thế nào!

Harry rầu rĩ nhìn vào gương, mắt vẫn còn chút đỏ, đương nhiên, còn có vành đen quanh mắt.

Hôm nay sao Salazar còn chưa xuất hiện? Cậu phải làm sao, mang cái hình tượng thế này ra ngoài? (mỗ tây: cực cực khổ khổ mấy mươi năm, quay lại thời kì trước giải phóng!) không, cậu không thể!

“Draco! Draco! Draco!” Harry gào ầm lên trong phòng tắm, được rồi, cậu dậy có hơi sớm, con công bạch kim nhỏ vẫn còn đang ngủ.

“Làm sao làm sao?! Người thần bí xâm chiếm Hogwarts thành công rồi?” Draco bị tiếng gào của Harry là hoảng sợ giật mình tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, nhảy dựng lên.

“... Không có...” Harry không nói nên lời, hóa ra Draco đều suy nghĩ cái này mỗi ngày...

“Oh, Harry, cậu có chuyện gì?” Công bạch kim nhỏ bắt đầu tỉnh ra, thấy vẻ mặt tiều tụy của Harry, hơi tỏ vẻ hoài nghi, “Hôm qua cậu theo cha đỡ đầu đã làm gì, sao lại thành cái dạng này?”

“Mình... Được rồi, mình là muốn hỏi cậu chút, chú ngữ mê huyễn cậu dùng trên mặt mỗi ngày để che dấu vết ấy, phải làm thế nào?” Harry trực tiếp bỏ qua vấn đề của người nào đó.

“Làm sao cậu biết mình làm vậy?” Công bạch kim nhỏ tỏ vẻ nghi hoặc.

Harry che trán, ác, cậu luôn không tự chủ nói chuyện giống với đời trước, cậu sao có thể nói với Draco, vì khi chiến tranh cậu thường xuyên thức đêm mà lại vì kiên trì sĩ diện mỹ cảm quý tộc nên mỗi ngày đều dùng cái chú này che đậy vành đen hai mắt của cậu?

Trời ạ, giết cậu đi, quả nhiên cậu đúng là đầu óc tiểu cự quái!

“Mình... Mình nghe nói, ài, nhanh lên một chút, đừng nói nhảm!” Harry cường bạo chuyển trọng tâm câu chuyện.

“Ác... Được rồi, cái này rất đơn giản, từ nhỏ mình đã biết. Ba ba mình nói hình tượng một Malfoy rất quan trọng...”

Cho Harry đến hai cái mê huyễn chú, Draco hài lòng đánh giá, ừ, không tồi.

Sau đó... Con công bạch kim nhỏ lại bò lên giường tiếp tục ngủ.

Mà bên này, Harry bắt đầu tự xử lý chính mình, vọt vào phòng tắm, rốt cục cảm thấy thần khí thanh sảng mặt bộ đồ ngày hôm qua đã nhờ người phối xong, chuẩn bị ra ngoài trước, hít thở chút không khí sáng sớm của Hogwarts.

Rón rén ra khỏi ký túc xá, trời vẫn còn rất sớm, mặt trời mọc chưa bao lâu, bầu trời còn chưa sáng hẳn, Harry đến trước một cửa sổ của tòa lâu đài, nhìn ra xa.

Buổi sáng Hogwarts, xin chào.

Harry đột nhiên có cảm giác trầm tĩnh lại, suy nghĩ một chút, đã không còn cái chiến tranh chết tiệt gì đó, cậu mỗi ngày đều có thể sống yên yên ổn ổn, cùng với những người bên cạnh, không ai sẽ lại rời đi, như vậy, thật tốt!

Thời gian trôi đi rất nhanh, ăn sáng xong là đến tiết một, lớp đầu tiên hôm nay là lớp Biến hình.

Harry rất đau đầu, vì sao phải sắp xếp Slytherin với Gryffindor học chung một lớp, khi biết rõ tình huống bất hòa của hai Nhà.

Được rồi, có lẽ vì nguyên nhân ở người sáng lập hai học viện?

Thực sự là, bí mật không thể nói nha!

Trên lớp Biến hình, mặc dù đây là lớp của viện trưởng nhà Gryffindor, nhưng, là giáo sư nổi tiếng công bình liêm chính, Gryffindor cũng không dám làm càn, chỉ dùng ánh mắt khiêu khích, cùng với nhân lúc giá sư McGonagall xoay người thì làm một ít động tác mờ ám, nhóm sư tử con với nhóm con rắn nhỏ không thể tránh khỏi bắt đầu so bì với nhau.

Draco và một con sư tử con nhà Gryffindor đồng thời hoàn thành xong nhiệm vụ biến một que diêm thành một cây kim bạc, giáo sư Mcgonagall vui vẻ cho hai người ở hai nhà thêm điểm, nhưng việc này sao có thể thỏa mãn lòng háo thắng của đám sư tử con và nhóm rắn nhỏ chứ?

Bên kia, Ron không nhẫn nại được nữa, mở miệng khiêu khích, “Nghe nói ba ba Cứu thế chủ đại nhân của chúng ta am hiểu nhất là thuật biến hình, sao Cứu thế chủ lại không phải là người đầu tiên hoàn thành nhỉ? Chẳng lẽ nói, không có duy truyền tính cách ưu tú của Gryffindor đến thiên phú cũng không có sao?”

Harry miễn cưỡng liếc mắt nhìn Ron, kỳ thực... Kỳ thực cậu rất khốn khổ, đừng chọc tới cậu! Trong lớp của giáo sư Mcgonagall cậu tuyệt đối không thể ngủ! Cậu nhẫn nại thật sự rất khổ cực đó!

Được rồi, hay là làm gì đó để xua buồn ngủ đi.

“Như vậy, Con muốn thử so tài với trò Weasley, xem thuật biến hình của người nào thiên phú hơn, giáo sư McGonagall, có thể chứ?” Harry đứng lên, lễ phép hỏi giáo sư McGonagall.

“Ác, được rồi, nếu như trò Weasley nguyện ý.” Giáo sư McGonagall trừng mắt Ron, cô rất rõ, là Ron đi khiêu khích Harry trước, bất quá, cô cũng muốn nhìn một chút đứa nhỏ của hai học trò ưu tú nhất của cô có năng lực thế nào.

Ron đến trước, Harry là người thứ hai.

Ron giơ đũa phép lên, có vẻ khá khẩn trương, mắt liếc chú ngữ trong sách, lại nhìn những gì giáo sư McGonagall viết trên bảng, tập trung lực chú ý sau đó mở to mắt, lớn tiếng đọc chú ngữ, một đạo ánh sáng màu lam nhạt bắn vào que diêm trên bàn, que diêm chuyển hai vòng, chậm rãi biến thành một cái ghim, nhưng mà vốn phải biến hoàn toàn thành ghim thì nó lại còn một đầu que diêm chưa biến hết, bất quá, lần đầu có thể biến thành như vậy, coi như không tệ.

Giáo sư Mcgonagall gật đầu, dù sao Draco và Jean là một trong số ít đứa nhỏ thành công trong lần thử đầu tiên.

Đến phiên Harry, Harry liếc nhìn giáo sư Mcgonagall, cũng không làm thêm động tác gì nữa, chỉ quy củ quăng ra một chú ngữ, chỉ là, màu sắc của chú ngữ là màu lam sẫm.

Giáo sư Mcgonagall nhìn thấy, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, đứa nhỏ này ma lực rất mạnh... ít nhất... Đã đạt tới mức ma lực của cô.

Mình lúc dùng chú ngữ này làm mẫu, màu sắc tỏa ra cũng là lam sẫm, nhưng tất cả đứa nhỏ, cho dù là Draco và Jean thành công lần đầu tiên, màu sắc của chú ngữ cũng chỉ là màu lam phổ thông mà thôi.

Que diêm trước mặt Harry chẳng thèm động, sạch sẽ dứt khoát biến thành một cây ghim.

Ron nhìn thấy, kêu lên đầu tiên: “Giáo sư Mcgonagall! Cây ghim của Potter không có xoay quanh! Trò đó làm sai!”

Trên trán giáo sư Mcgonagall chảy ra ba vạch đen, này ngoại trừ nói rõ lực lượng của Harry cường đại, chú ngữ nhanh chóng đạt hiệu quả còn có thể nói có ý gì nữa?

Quả nhiên, Chỗ ngồi của Slytherin có mấy người hiểu rõ phương diện này không chút khách khí cười nhạo. Giáo sư Mcgonagall cầm lấy cái ghim, “Oh, trò Potter, hoa văn trên cái ghi của trò thật là xinh đẹp, hay là tặng ta cài lên áo nhé, rất giỏi! Slytherin cộng mười điểm!”

Giáo sư Mcgonagall luôn luôn rất công bằng, rất hay sảng khoái cộng điểm cho học trò.

Liếc nhìn Ron đang tức đỏ mặt, giáo sư Mcgonagall lành lạnh mở miệng: “Không hề nghi ngờ, trò Potter thừa kế thiên phú ứu tú của cha trò ấy, trò Weasley, trò còn thắc mắc gì nữa không?”

Harry ngồi xuống, ác, quả nhiên có làm gì đó tốt hơn, cậu tỉnh táo hẳn ra!

Ron bên kia, sắc mặt miễn bàn có bao nhiêu đặc sắc! Hết giờ học, Draco nắm lấy vai Harry, giống ý như hai anh em tốt, “Harry, làm thật đẹp!”

Không hổ là bạn Draco này chọn! Đám rắn nhỏ Slytherin chung quanh có ít người hiểu về thuật biến hình, cũng thay đổi cách nhìn với Kẻ Được Chọn, Kẻ Được Chọn này, cũng có chút thực lực nha!

Bên kia, McGonagall nói với Dumbledore về ma lực cường đại của Harry, McGonagall biểu thị, tuy rằng không biết biểu hiện của Harry ở lớp khác như thế nào, dù sao cũng không phải học trò của Nhà mình.

Thế nhưng, Harry trong lúc dùng thuật biến hình, tuyệt đối có ma lực giống cô, cùng với biểu hiện của Harry lộ ra thiên phú cường đại, ngày đầu tiên đi học đã có thể thay đổi hoa văn còn là hoa văn đứa nhỏ tự nghĩ ra nữa, tuyệt đối là một thiên tài.

Thật ra Dumbledore không hề kích động giống giáo sư McGonagall, cụ nhớ đến báo cáo của thần sáng được an bài ở bộ pháp thuật quản chế đường Privet Driver, phát hiện Harry sử dụng tĩnh âm chú và chú xem nhẹ, mặc dù nói trước khi nhập học phù thủy nhỏ sử dụng ma pháp là không đáng truy cứu, nhưng, Harry lớn lên trong giới Muggle, không học, lại có thể nắm giữ thành thạo hai chú ngữ của học sinh năm ba, với năm tư, làm cho Dumbledore phải xem trọng.

Vì vậy, trong giờ cơm tối, phượng hoàng Famkes của Dumbledore bay đến dãy bàn Slytherin đang ăn uống vui vẻ đưa cho Harry một bức thư.

“Harry thân ái, có nguyện ý nói chuyện với lão già này một lát không? Được rồi, ta gần nhất thích uống nước chanh mật ong.”

Harry bất nhã liếc mắt, đột nhiên phản xạ có điều kiện nhìn xung quanh, hoàn hảo, Salazar không ở đây, bất quá, thật kỳ lạ, cả ngày nay chú ấy cũng không có xuất hiện.

Bên dãy bàn giáo sư, Snape cũng thấy, tên quỷ khổng lồ con không đầu óc kia bị lọt hố rồi? Quả nhiên, cái loại biểu diễn trăm ngàn chỗ hở như thế, làm sao có thể tránh khỏi ánh mắt của lão ong mật được?

Sau bữa cơm chiều, Harry bất đắc dĩ đi tới trước phòng làm việc của hiệu trưởng, vẫn là cái con thạch thú chỗ rãnh nước, “Nước chanh mật ong.”

Harry tổng cảm thấy, Dumbledore uống nhiều thuốc sâu răng như vậy bằng cậu ăn muối, bởi vì... Dumbledore ăn đường là chính...

“Chào, Harry, có muốn uống một ly chanh mật ong không? Uống rất ngon ~” Lão hiệu trưởng nhiệt tình đề cử.

Nói là chanh mật ông, thật ra là mật ong chiếm đa số chứ gì, Harry phỉ nhổ trong lòng.

“Không, cảm ơn, có thể một miếng bánh kem không?” Hermione nói với cậu, con nít giới Muggle đều ăn bánh kem để tăng chiều cao.

Salazar cũng nói mình lớn lên thật lùn, mình nhất định phải cao!

“Ác, được, đứa nhỏ thân ái.”

Hiệu trưởng đại nhân vỗ tay, trên bàn lập tức xuất hiện một dĩa bánh kem.

“Harry, gần đây thế nào, chỗ ở đã quen chưa?”

“Ừm, không tệ, so với nhà dì Petunia rất tốt, chí ít, không cần sáng sớm thức dậy là điểm tâm.” Harry nhún nhún vai.

“Ác, xin lỗi, Harry... Nhưng, ta phải để con ở nhà dì con.”

Đáy mắt Dumbledore lóe lên một tia hổ thẹn, để bảo hộ Harry, cũng vì không uổng phí hi sinh của Lily, thêm một ít huấn luyện cần thiết cho Kẻ Được Chọn, cụ không thể để Harry lớn lên trong giới pháp thuật, địa vị danh vọng đến quá sớm, đối với kế hoạch dưỡng Harry thành Kẻ Được Chọn không có bất kỳ trợ giúp nào.

“Không sao.” Harry không muốn trách cứ lão nhân cuối cùng hi sinh vì bảo vệ cả giới pháp thuật.

“Harry, ừm, ta biết con ở nhà dì trải qua cũng không tốt, hay là, ta dạy trước cho con một chú ngữ nhỏ ha.” Dumbledore thử thăm dò nói.

Vốn là đang căng thẳng như dây đàn Harry lại thoáng nghe ra ý của Dumbledore, cũng nhớ ra việc làm của mình lúc trước, thật sự là hỏng bét, cậu sớm nên nghĩ tới, trời ạ, cậu phải giải thích thế nào về hai chú ngữ cậu đã sử dụng đây?

Chẳng lẽ lại giống như hôm qua giải thích với Snape... Chờ một chút, Snape! “Đúng rồi, giáo sư Snape gửi một ít thư cho con, đã dạy con hai chú ngữ nhỏ, để con có thể đến nhà bếp ăn chút thức ăn mà không bị phát hiện, nếu con biết hai chú ngữ này sớm một chút là tốt!” Harry chớp chớp đôi mắt to vô tội, đem mọi chuyện quăng cho Snape, thuận tiện lợi dụng một chút đồng tình từ Dumbledore.

Quả nhiên, Dumbledore càng thêm áy náy, đứa nhỏ Harry này thường xuyên không được no bụng sao?

“Là vậy, nhưng mà Harry con cũng là một đứa nhỏ rất có thiên phú, giáo sư Mcgonagall khen ngợi con không dứt miệng đó nha!”

“Cám ơn, con nhất định sẽ nỗ lực học tập! Con nghĩ học được sớm một chút, sớm một chút trả thù cho cha mẹ!” Thuận tiện chặn miệng Dumbledore, thể hiện rõ lập trường của mình, bất kể thế nào, phía bên kia cũng có thù chí thân với cậu, cậu không có khả năng đứng ở phía bên kia.

Đột nhiên, cửa phòng hiệu trưởng bị mở, áo chùng của Snape như đám mây đen cuồn cuộn, khí thế hùng hồn xông vào.

“Dumbledore, ta nghĩ, trò Potter hẳn phải đi chấp hành lao động phục vụ.”

“Đừng như vậy, Severus, đối với Harry rộng rãi một chút.” Dumbledore nháy mắt.

“Không cần cụ quan tâm.” Giáo sư đại nhân mang theo tiểu cự quái mắt xanh của nhà mình, trực tiếp ra khỏi phòng hiệu trưởng.

Hiện tại, người nào đó là của anh che chở!

________

Tiểu kịch trường:

Chân tướng Salazar một ngày không xuất hiện ____

Godric Gryffindor 【xoa bóp cho Salazar ing】Thân ái, lực đạo của ta tạm được phải không?

Salazar 【tình trạng nhắm mắt hưởng thụ】Ừ, tạm được! Bất quá... Lần sau anh mà không biết tiết chế... Anh nhất định phải chết!

Đôi lời giải thích của editor: Ừm... Ở đoạn đầu lúc Harry nói về Snape, thuận tiện tự kỷ một lát đấy, Quân bị phân vân rất lâu ~ Là nên để Harry gọi giáo sư là “Thầy” hay “Anh”? Nhưng... Tha thứ cho kẻ tạo gian tình này đi! Lúc đọc đoạn đó có ai che miệng cười khúc khích vì nó... nó quá tình không????? Tha thứ cho kẻ đi ngược với hoàn cảnh và nguyên tác này nha!!!!! nha!!!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio