Edit: Liễu Quân
_oOo_
Nói về một đầu khác, bên kia, Salazar với Godric lần nữa bỏ Hogwarts, chạy tới cổ bảo mà hồi xưa Helga với Rowena chọn để ngủ say, giải trừ phong ấn bên ngoài tòa lâu đài, vào cổ bảo rồi mới phát hiện cả hai người vốn phải theo lời hẹn ở đây chờ bọn họ lại không thấy đâu.
“Là có người mang các cô ấy đi khỏi đây?” Godric cau mày.
“Không giống. Có thể là các cô ấy tự nguyện đi cùng.” Salazar đã kiểm tra ma pháp trận, “Không có vết tích đối kháng mạnh mẽ nào hết.” Salazar đạp một cước vào tường, cổ bảo tức giận vẩy ra một đống bụi, Salazar né tránh, quả nhiên là cổ bảo bốc đồng mà!
Tòa cổ bảo này chả biết có tự bao giờ và cũng không biết có ý thức tự chủ từ khi nào, sau khi làm quen được bộ tứ đầu sỏ trong một chuyến thám hiểm, hèn hạ / bỉ ổi dụ hỗ hai vị nữ sáng lập, ký khế ước với hai người, từ đó về sau, Rowena và Hegla có thể đối thoại với cổ bảo này trong ý thức.
Nhưng mà, Salazar và Godric thì không thể.
Cổ bảo nói, nó ghét đàn ông thối tha! Lúc Rowena nhịn cười nói với Salazar, Salazar cười lạnh giận tới mức muốn phá hủy cổ bảo dám nói anh thối.
Hiện giờ, bọn họ cũng không cách nào trao đổi với cổ bảo để hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà, phản ứng của cổ bảo cho thấy, chắc là không việc gì.
“... Giờ đi đâu tìm đây?” Godric có chút lo lắng.
“Không vội, sau một tuần thức tỉnh, ma lực sẽ tinh lọc hoàn toàn. Khi đó chúng ta nhất định có thể cảm ứng được.” Salazar híp mắt, là xảy ra chuyện gì, hai người phụ nữ đó chết đâu rồi!
Không biết hiện giờ hai cô nàng đó đang làm gì nữa...
Bây giờ, chúng ta cùng lùi thời gian về một ngày trước.
Địa điểm: Trong cổ bảo Helga và Rowena lựa chọn.
Bối cảnh: Bên ngoài phong ấn của tòa thành, mỗi trăm năm sẽ mở ra một lần, để các phù thủy lựa chọn ngủ say có thể dùng trạng thái linh hồn đi dạo một ngày, miễn cho ngủ hết bảy trăm năm xong ra ngoài sẽ không thích ứng với xã hội... Cổ bảo đại nhân nói, nó cũng phải cần có ngày nghỉ.
Kỳ thực... Một trăm năm ra ngoài một lần, lẽ nào không thoát ly xã hội sao!?!
Không khéo không thành sách, ngay sau khi Helga và Rowena vừa đi khỏi, đúng lúc có một đôi thám hiểm song sinh tiến vào cổ bảo, kỳ thực những năm trước kia mỗi lần Rowena và Helga rời đi đều giăng lại kết giới phòng hộ, chẳng qua năm nay chính là năm thứ bảy trăm, cũng gần đến ngày hai người thức tỉnh, cổ bảo lười biếng nghĩ nó nên có một ngày phép rồi, cho nên không thèm dựng phòng hộ lên.
Cho nên đương lúc cổ bảo đùa giỡn với đám bàn ghế của nó đến cực kỳ vui vẻ sẽ không thể chú ý có hai tiểu tử thám hiểm đi vào tòa thành...
Đương nhiên,
Đôi song sinh này chính xác là tế ti của bộ lạc Thần tộc cổ xưa, nhưng vì lý do theo mẹ sống ở thị trấn từ bé, đến mười một mười hai tuổi mới được tìm về, theo lời của tên biến thái hiện đang giữ chức Đại Tế Ti thì, đôi song sinh là con của thần linh, là thần chuyển thế, nếu hai người trở thành tân Tế Ti, chắc chắn sẽ dẫn dắt cả bộ lạc hướng tới vinh quang, chỉ là, trước đó, đôi song sinh phải trải qua thần khảo.
Cái gọi là thần khảo, chính là vào năm hai người hai mươi lăm tuổi, không mang theo bất kỳ thứ vũ khí hay thức ăn gì, chỉ có một lọ nước thánh, đi qua khu rừng đầy sương mù thần bí nhất, tìm người định mệnh của đời họ, mang về, vì bộ lạc sinh hạ Tế Ti kế nhiệm.
Đôi song sinh, Ibbior Frost, Tony Frost, hai người một trước một sau, thận trọng từng bước tiến vào cổ bảo.
Ibbior vỗ vỗ vai Tony, nhỏ giọng hỏi: “Lão đệ... Nhà bếp ở đâu... Anh muốn ăn thịt.”
Tony trừng Ibbior, “Cút! Anh đây mới là đại ca!”
“Được rồi được rồi, nhà bếp ở đâu?” Ibbior nhún vai.
“Tìm.”
Theo lý thuyết, nhà bếp không phải nên ở lầu một hai ở tầng hầm sao, hai anh em tìm tới tìm lui, lại đi xuống hầm ngầm, đánh bậy đánh bạ lại vào đúng phòng Helga và Rowena đang ngủ say.
Có lẽ quá yên tâm với năng lực của cổ bảo, nên Rowena các cô không thèm dựng kết giới bên ngoài phòng.
Không chút cản trở, hai anh chàng bước vào.
“Wao! Lão đệ... Được rồi, anh trai, xem đi, là hai đại mỹ nữ!” Ibbior dưới cái nhìn chằm chằm của Tony, đành phải sửa lời.
“Lẽ nào... Đây là mỹ nhân ngủ say trong truyền thuyết? Anh, chúng ta có nên hôn hai cô ấy thử không?” Ibbior cười đến là hèn mọn.
“Đầu giường có vỏ chuối...”
“A a a a!” Tony bình tĩnh nhìn hàng chạy về phía giường định ăn đậu hủ.
“A ———-” Nhưng mà...
Thầy giáo nhà trẻ đã từng dạy, trước khi đi phải nhìn đường, đừng nên...
Còn có, đừng ném loạn vỏ chuối a...
Người nào đó vừa làm cái lộn mèo vất vả lắm mới đứng lên được rất không may lần thứ hai dẫm phải vỏ chuối trên đất, bổ nhào về phía trước. —–
Lúc này, Helga vừa về tới Cổ Bảo đúng lúc bắt gặp người đàn ông lạ nhào qua... nhào qua hôn môi cô!
“A, biến thái!” Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông bảy trăm dặm đốt liên doanh, Helga hồi hồn nhập xác bật dậy, vung tát.
“Cô cô sao lại làm thế hả! Tôi có phải cố ý đâu!” Ibbior tức giận ôm mặt.
“... Tiểu thư, là cô không dọn dẹp phòng...” Tony nhặt vỏ chuối bị dẫm tận hai lần lên, được rồi, ác, thối rồi.
“Cái gì hả! Tôi bảy trăm... bảy ngày không đụng tới chuối rồi!” Hegla vì nổi giận mà mặt đỏ ửng.
“Helga, là Laurence.” Rowena hoạt động gân cốt, xuống giường.
Laurence là linh sủng của Helga... Một con khỉ thiên tộc, sinh mệnh vô tận, bảy trăm năm trước Helga ra lệnh cho Laurence làm linh thú canh giữ ở Cổ bảo.
Thích ăn nhất là chuối
Việc thích làm nhất là... ném vỏ chuối bừa bãi.
Vừa nghe tới chuyện tốt là do thú cưng nhà mình làm, Helga nhất thời không dậy nổi tính tình, đỏ mặt, “......”
“Xin chào, tôi là Rowena Ravenclaw, xin hỏi, hai người các anh, vì sao có mặt trong tòa thành này?” Rowena thản nhiên hướng đường nhìn sang Tony đứng cách mình tương đối gần.
“Tiểu thư xinh đẹp, chúng tôi là dũng sĩ thám hiểm, vừa lúc ngang đây, muốn bổ sung các vật dụng cần thiết. Không phải cố tình quầy rầy hai vị. Xin lỗi.” Tony nhìn sâu vào đôi mắt màu xám tro của Rowena, không hiểu vì sao, lại có cảm giác quen thuộc đến kỳ quái.
“...” Rowena cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, người trước mắt, cho cô một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy muốn thân mà không thể với người đó.
“Hay là, tiểu thư xinh đẹp, nàng nguyện ý đến chỗ của hai anh chúng tôi làm khách chứ?” Tony sau một thoáng chần chừ, cẩn thận đưa ra lời mời với Rowena.
“Có lẽ đi!” Rowena từ chối cho ý kiến, trong lòng có cảm giác rất lạ, thúc giục cô đáp ứng. Đúng lúc, cô cũng muốn biết cảm giác kỳ quái đó là gì, đi thì đi thôi, âm thanh trong lòng nói thế.
“Helga? Cậu thấy sao?” Rowena quay đầu hỏi Helga.
“Hả? Được... Được thôi.” Helga đồng ý, mặt không hiểu sao càng đỏ tợn.
Ibbior nhìn gương mặt phiếm hồng của Helga, cũng có chút ngây ngốc, ách, tốt... Thật đáng yêu.
“Khụ khụ.” Tony trừng Ibbior, đồ ngốc nhà cậu! Đã quên chúng ta phải đi làm gì rồi sao? Người định mệnh! Nhanh lừa về đê.
“... A!” Ibbior hồi phục tinh thần, “Cái kia...”
“Tôi là Helga Hufflepuff. Anh có thể gọi tôi là Helga, vừa nãy thật xin lỗi.” Helga khẩn cấp đáp lời.
“Không sao. Helga, tôi muốn dẫn nàng về quê nhà của tôi chơi, được chứ?” So với anh trai, Ibbior trực tiếp hơn nhiều.
“Rowena đi dĩ nhiên tôi cũng phải đi.”
Rowena bất đắc dĩ che trán, ai nói cho cô biết đi, cái bà già mấy trăm có lẽ nên nói hơn một ngàn tuổi ngượng ngùng... hay là xấu hổ này là sao đây?!
Cái đồ hám trai! Đã bao nhiêu năm rồi, vậy mà có cái tật mãi không bỏ được.
Vì vậy... Kỳ thực cả hai đều quên mất lời hẹn với Salazar và Godric rồi.
Trâu già gặm cỏ non? Ha ha, chuyện này không nhất định, chuyện xưa nào phải đơn giản như thế.
Bên kia, để chúng ta đi xem thử cẩu đỡ đầu Sirius sắp bị mọi người quên lãng nào.
Sirus vượt ngục thành công bị ma pháp trận công kích, biến về hình thái con nít, ý thức và ký ức của nó cũng biến về bằng với trạng thái cơ thể, Sirius dựa theo bản năng và ký ức sâu nhất trong thâm tâm, chạy về số quảng trường Grimmauld.
Ký ức cứ xói mòn dần đi, chờ đến khi Sirius thở phì phì chạy về tới nhà cũ, ký ức Sirius cũng bị lùi về khoảng thời gian năm tuổi.
Nhưng, cho dù hình thái hay ký ức của Sirius có biến hóa thế nào, linh hồn vẫn là tộc trưởng của gia tộc Black.
Sirius-cẩu mực con-Black sợ hãi lần dò đi vào nơi mà nó rất quen thuộc, nhưng, vì sao nhà của nó lại trở nên hỏng hóc như thế?
Mẹ đâu... Chị họ Narcissa đâu...
“Hử, là ai dám to gan xông vào tổ trạch gia tộc Black vĩ đại... Là bọn sâu mọt Bộ pháp thuật... hay là đám hồ bằng cẩu hữu của chủ nhân hư hỏng... Đứng đó, lão Kreacher nhất định sẽ đánh đuổi hết các người...”
Kreacher lưng cong cong, cái mặt đầy nếp nhăn chứa đầy bất mãn, mấy lời cằn nhằn thì liên miên, xuất hiện trước mặt cún mực Sirius Black.
“Gâu ô?” Sirius nhận ra đây là Kreacher chăm sóc nó, mừng rỡ chồm lên người Kreacher.
“Ác! Cẩu hư hỏng! Xuống mau! Xuống cho tao! Đừng có liếm!” Kreacher tức giận muốn cho một bùa hóa đá, lại bi kịch phát hiện... Không có tác dụng!
Khế ước quy định, gia tinh không thể ra tay với chủ nhân của nó.
Kreacher cảm thấy có chút kỳ quái, dùng một ma pháp dò xét thử, thế là bị dọa ngất.
Cún mực con Sirius treo trên người lắc lắc mấy cái rớt xuống đất.
“Gâu ô!”
“Ác, nữ chủ nhân của Kreacher! Nữ chủ nhân vĩ đại! Không xong rồi!” Kreacher bị đọa hoảng nắm đuôi cún mực nhỏ, giữ nguyên tư thế đó chạy tới trước màn che, giật mạnh màn che xuống, báo cáo với lão phu nhân Black.
“Chuyện gì?” Lão phu nhân Black bất mãn trừng Kreacher.
“Nữ chủ nhân... Đây... Đây là cậu chủ Sirius!” Kreacher vừa lắp bắp giải thích vừa níu cún mực nhỏ muốn đu lên bức họa.
...
“A ———” Giọng thét của lão phu nhân Black thật sự... có thể so sánh với tiếng ca của Bà Béo đó.
“Gâu ~ Gâu ô!” Sirius-trí nhớ năm tuổi-Black muốn trèo lên bức họa.
Lão Kreacher vội vàng kéo tiểu tổ tông ra.
“Ác! Cậu chủ Sirius làm gia tộc Black hổ thẹn! Chủ nhân hư hỏng! Biến thành thế này! Ai ai ai! Lão Kreacher biết phải làm sao đây!”
“A ———— á!” Lão phu nhân Black tiếp tục thét.
Nhưng, lão Kreacher dù oán giận vẫn không quên kéo màn che lại.
Nữ chủ nhân vĩ đại của lão phải chú ý bảo vệ giọng nói...
Lão Kreacher vẫn là một gia tinh ưu tú hơn nữa còn trung thành đó.