Edit: Liễu Quân
___oOo___
“Rầm rầm rầm…” Âm thanh va chạm với ván gỗ dồn dập vang lên, một ít bụi lả tả rơi lên mặt, Harry đánh một cái hắc hơi.
“Harry! Harry! Điểm tâm đâu!” Một giọng nam tương đối to khỏe rống lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Harry đỡ trán, chết cũng không được yên! Merlin trên cao ơi!
“Harry, mày phải biết, tụi tao nuôi dưỡng kẻ hai bàn tay trắng như mày, cho mày bị biến thành cô nhi, để đền đáp, chỉ bắt mày làm một ít việc nhà mà mày còn ở đó nấn ná, mày thật là một thằng oắt vong ân!” Giọng nữ the thé liên tục phát loa làm cho màng nhĩ phát đau.
Ế? Chờ chút, Harry cảm thấy, hình như có gì đó không đúng. Đây, hình như làm âm thanh của dượng Vernon với dì Petunia.
Chẳng lẽ…
Harry cúi đầu nhìn lại mình, ờ, tốt quá, ai có thể cho cậu biết, vì sao thân hình cao lớn (Cưng xác định?) đẹp trai của mình lại teo lại còn chút xíu?
giây sau…
Móc móc lỗ tai, quên đi, trọng sinh thì trọng sinh, làm Đấng Cứu Thế, cậu nhất định phải bình thản tiếp thu… các loại sự kiện ly kỳ!
Đương nhiên, tuy rằng Harry luôn tự thuyết phục chính mình, nhưng mà hiệu quả mang lại quá nhỏ Dù sao bạn cũng không thể yêu cầu một người nhanh chóng tiếp thu chính mình trọng sinh mà không phải là bị điên.
Đột nhiên Harry có một loại ý tưởng kỳ quái. Có thể mọi thứ trước đây chỉ là một giấc mơ thôi ha. Giới pháp thuật gì đó, Voldemort gì đó, chiến tranh gì đó, đều là nằm mơ hết, mọi thứ trước mắt mới là thật?
Nhưng khi thử khai thông ma lực trong cơ thể... Ờ, được rồi, ma lực sẽ không gạt người. Ma lực cường đại trong cơ thể không chỉ nói pháp thuật tồn tại, hơn nữa, cậu quả thật là trọng sinh, ma lực phù thủy mạnh yếu có liên quan đến linh hồn, nói cách khác, ma lực với linh hồn không phân tách, nếu ma lực bị khô kiệt thì linh hồn cũng hao tổn, linh hồn yếu đi, thì ma lực cũng bị suy yếu, linh hồn phù thủy có khuynh hướng mặt nào thì pháp lực cũng có khuynh hướng về mặt đó, năm đó Voldemort chính là ví dụ, cắt bỏ linh hồn trong sáng, ái tình, hữu tình, thân tình, thơ ấu, cuối cùng còn lại chủ hồn, một kẻ mất hết tình cảm, chỉ biết giết chóc với chinh phục linh hồn, hắc ám thuần túy, đương nhiên ma lực thuộc hệ hắc ám cũng ngày càng cường đại.
Ừm, đúng vậy, cố gắng tiếp thu! Đã trọng sinh, như vậy, sai lầm không thể vãn hồi đời trước, thì hãy để đời này vãn hồi đi!
Đương nhiên, bây giờ có một chuyện cực kỳ quan trọng cần giải quyết, nếu không…
Nếu không, đời này, sẽ xuất hiện một Kẻ Được Chọn bị điếc.
Khôi phục tâm tình, đương nhiên, trên thực Harry vẫn còn bị bao vây trong trạng thái hỗn độn ra khỏi “Phòng” của cậu, chuẩn bị bữa sáng.
Làm xong bữa sáng, rửa bát, Harry đi lấy thư.
Ác, cái này là…
Mình quên, dấu hiệu quen thuộc, càng quen thuộc hơn là nội dung thư.
Hogwarts, vĩnh viễn là món quà sinh nhật mười một tuổi đẹp nhất.
Thư trong tay đột nhiên bị cướp đi, Vernon hùng hổ mở thư, một phút đồng hồ sau, ánh mắt của dượng ấy càng lúc càng trừng lớn, Harry nghĩ thầm hai con mắt đó có khi nào bị rơi ra không, giống như món đồ chơi đùa dai của cặp song sinh ấy.
, , Harry đếm ngược.
“Mày đừng nghĩ tao sẽ đưa mày đi học cái trường ảo thuật gì đó, càng đừng nghĩ tao sẽ xuất ra một phân tiền học phí cho mày!” Harry vô vị nhún nhún vai, lại nói tiếp, thật sự hoài niệm a, đại quân cú mèo kia, ha hả, cảnh tượng đồ sộ đến cỡ nào, thật muốn xem thêm lần nữa. Năm đó chắc phải toàn bộ cú mèo Hogwarts xuất quân nhỉ, sau này Harry mới biết, đó là chủ ý của Minerva, cậu còn nhớ rõ lúc Minerva nói với cậu còn chớp chớp mắt, “Ta chỉ muốn đảm bảo trò có thể nhận được thư thông tri thôi mà.” Cũng là vào lúc đó, Harry mới cảm thấy, giáo sư tôn kính nghiêm túc nhất, đáng yêu biết bao nhiêu nha!
Quả nhiên, vài ngày tiếp theo, bãi cỏ trước nhà Dursley trở thành trại hè cho lũ cú, vì không cho Harry ra ngoài tiếp xúc với lũ cú, sau đó lấy được thư, Vernon chỉ còn có thể tự mình ra cửa thu thập mấy thứ bài tiết với lông của bọn cú mà thôi.
Và y như đời trước, Vernon không chịu nổi nữa mang cả nhà đi biệt thự ở hải đảo nghĩ phép (được rồi, kỳ thực là Vernon cảm thấy dọn dẹp sân quá mệt mỏi, ngẫm lại bụng của ông ấy, xoay người đã là khổ hình rồi).
Harry nhìn một nhà Dursley ngủ trên giường, cũng không vội đổi áo ngủ, ngồi trên miếng điệm Petunia chuẩn bị cho cậu đặt trên đất, hưng phấn nhìn chằm chằm cánh cửa không hề có chút cảm giác nghệ thuật, cửa thân ái, để chúng ta chi mày tiếng cỗ vũ sau cùng ha!
A, thật sự rất làm người ta mong đợi, Harry ác ý nghĩ.
Đêm đen, gió táp mưa sa, sống cuộn ập vào đá ngầm, phát những âm thanh ầm ào, giờ phút này, chỉ chờ Hagrid đến tuyên án tử hình với cánh cửa thôi.
Nhưng mà, cảnh tượng Harry chờ mòng cũng không có lặp lại, thay thế đó là tiếng đập cửa không kiên nhẫn, ách, lần đầu tiên có thái độ lịch sự trong đời Hagrid.
Vernon nặng nề rời giường, nổi giận đùng đùng đi mở cửa, ai trong cái thời tiết này đến cái nơi thế này còn vào giờ này mà tới gõ cửa vậy chứ!
Ngoài cửa không phải là Hagrid, mà là một người đàn ông toàn thân mặc áo chùng đen.
Severus Snape!
Harry há to mồm, xảy ra chuyện gì, lịch sử bắt đầu cải biến?
Snape nhíu mày, quỷ khổng lồ con không kiến thức, tệ y như đời trước.
Không hiểu vì sao lại trọng sinh, Snape tỏ vẻ thực buồn bực. Như vậy là bức khổ cuộc đời người ta mà, anh phải trải qua thêm lần nữa hả? Dựa vào cái gì chứ?
Tuy rằng chuyện này hình như đã không còn cách nào thay đổi được, nhưng mà bắt anh tự sát là không thể nào, tin anh đi, cơn tức giận sẽ trút lên cả đời của Dark Lord với Weasley, nhất định! Nhưng bây giờ…
“Ta giả thiết, ngài Potter có nhận được thư thông báo nhập học?” Âm thanh Snape trầm thấp như tơ lụa trượt qua vành tai, Harry run rẩy, là quá kích động?
“A… Thưa vâng, Mr.” Harry hơi hốt hoảng, được gặp lại người đàn ông này, lại được nghe thấy âm thanh đã lâu chưa nghe thêm lần nữa, được nhìn thấy người mà cậu tưởng niệm, Harry gần như không dám tin đây là sự thật!
Hừ, Potter chính là Potter, không có đầu óc.
Snape nghĩ thầm, hai ngày trước mình tỉnh lại đã phát hiện quay về quá khứ, nhưng nhận ra ma lực của mình bằng với trình độ thời chiến tranh, ý thức được, đây không phải là trở lại quá khứ thông thường, mà là linh hồn xuyên thời gian ma pháp.
Các gia tộc lâu đời luôn giữ lại chút truyền thừa ma pháp trong thư phòng, Snape mơ hồ nhớ, anh đã từng nhìn thấy bùa chú này trong một một quyển sổ tay truyền thừa của gia tộc mình, đây là một tế phẩm linh hồn, quay về quá khứ, một pháp thuật rất nguy hiểm, để thực hiện lời nguyền này linh hồn của bản thân sẽ bị lấy ra làm tế phẩm, mà người bị thi chú sẽ mất đi sinh mệnh, linh hồn rời thể xác, quay về quá khứ.
Lấy linh hồn làm vật tế, cái chết làm vật dẫn. Linh hồn quay về quá khứ, không có thần chú vãn hồi.
Bây giờ nghĩ lại, nhất định là tiểu thư Granger hiếu học trùng hợp thỉnh cầu người thừa kế gia tộc Prince nào đó, nghiên cứu sách cổ Prince. Nghe nói đoạn thời gian say mê nghiên cứu kia tiểu thư Granger xem nhẹ Ron Weasley, hai người cãi nhau rồi chia tay, tiểu thư Granger trong cơn tức giận bỏ đi du lịch vòng quanh thế giới, một ít tài liệu lưu lại nhà Weasley, phỏng chừng bị Ron Weasley nhìn thấy, nhưng vì cái kia toàn là cổ ma văn, có lẽ tiểu thư Granger cũng không hiểu hết toàn bộ, chỉ nhìn được đến ý có tổn hại cho linh hồn, Ron Weasley hiển nhiên là lý giải ma pháp này có tác dụng tổn thương linh hồn người khác, cứ như vậy thoải mái mà dùng.
Nghĩ đến điều này, Snape không khỏi bật ra tiếng cười lạnh, a, Gryffindor ngu xuẩn lỗ mãng! Gieo gió gặt bão!
Lúc tỉnh lại, Snape hồi tưởng lại tình huống lúc trước, không biết lúc ấy thằng nhãi Potter kia thế nào, không biết nó có gặp ra chuyện giống mình không. Nhưng mà, theo lý thuyết thì hiến tế linh hồn người chết, hẳn cũng chỉ có thể để một linh hồn quay về đi? Phương diện này, sách cổ không có ghi chép lại, Snape cũng chỉ theo lẽ thường mà phỏng đoán, nhưng mà, anh vẫn mơ hồ chờ mong điều gì đó.
Vì thế, anh chủ động yêu cầu Dumbledore để anh làm người hướng dẫn Harry vào Giới Pháp Thuật.
Nhưng, quả nhiên không có khả năng đúng không? Potter đời trước vẫn chết? Bất quá, linh hồn nó hẳn là không bị tổn thương, cuối cùng Snape cũng được an tâm đôi chút.
Như vậy, bây giờ, nên đối phó với tiểu cự quái mắt xanh này thôi!
_____________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thật mệt, ngày mai lại tiếp tục ~
_____________
Note:
() Ái tình: tình yêu; Hữu tình: tình bạn; Thân tình: tình thương gia đình; Thơ ấu: ký ức tuổi thơ (phần này hẳn là nói về sự trong sáng hồn nhiên của tuổi trẻ)